Chương 48: Ngày Thứ Ba Mươi Bốn, Ba Mươi Lăm
Bước vào tháng năm, khí trời dần dần ẩm ướt, thường thường ba ngày lại có một cơn mưa nhỏ, năm ngày một trận mưa lớn.
Đêm khuya trên phố, người đi lại không nhiều song xe cộ vẫn tới lui như cũ, tiếng còi xe hơi ồn ào hết đợt này đến đợt khác, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chửi rủa ác độc.
Kế bên thùng rác trong một ngõ sâu, một tên ăn mày mặt mày tái xanh, cả người bẩn thỉu không nhìn ra được màu sắc ban đầu, tóc tai cơ hồ rỉ mỡ đang điên cuồng bới rác.
Lúc phát hiện một mẩu bánh mì cứng hiếm hoi, lập tức như nhặt được báu vật chụp lấy, ngấu nghiến nuốt xuống. Dường như sợ đồ ăn không dễ kiếm này bỗng nhiên mọc cánh bay mất vậy.
Bỗng nhiên xa xa vọng đến một hồi còi báo động, từ xa lại gần, gã ăn mày cứng đờ, dùng tốc độ tuyệt đối không phù hợp với thân hình gầy yếu chui thẳng vào trong đống rác.
Đợi một lát, đến khi không nghe thấy tiếng còi kia nữa, lớp rác phủ phía trên mới sột soạt mấy tiếng, gã ăn mày bẩn thỉu từ trong đó chui ra.
Bới rau thối và nước dính trên tóc ra, người nọ đột nhiên cười khùng khục, thè lưỡi liếm mấy thứ dơ bẩn trên tay, gương mặt lộ ra từ mớ tóc kia gầy giơ xương, xương gò má nhọn hoắt, nhìn cực kỳ quái dị.
Nhưng chỉ cần nhìn là nhận ra ngay, cái tên ăn mày này là kẻ trốn thoát khỏi tay đặc chủng, Tiêu Y!
Mùi hôi thối tởm lởm xộc lên não, gã khom lưng ói dữ dội, bấy giờ mới tựa vào tường thở phì phò.
Gã chạy trốn nhiều ngày nay, vết đạn bị đặc chủng truy kích bắn trên đùi đã mưng mủ thối rữa, mấy ngày nay lại cứ chui ra chui vô trong đống rác, vết thương thậm chí đã hóa giòi.
Từng con từng con nuôi béo ngậy trắng múp, con nào con nấy mọng nước, cứ như ma cà rồng hút lấy chất dinh dưỡng trên người gã.
Tiêu Y cũng mặc kệ chúng, chuyện đến bây giờ, hình như tất cả giác quan trên người đều tự động đóng kín, gã giống như một cái xác sống, không cảm giác được một chút đau ngứa nào.
Trừ ý niệm báo thù cho em càng lúc càng lớn ra, gã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa!
Lúc thực sự không chịu nổi, gã ngồi xổm xuống, thò tay nhéo nhéo mấy con giòi lúc nhúc trên đùi. Giòi này vừa to vừa béo, dùng tay ấn một cái, trên đùi liền xuất hiện vết ấn lấp lánh.
Cái cảm giác nắm quyền sinh sát loài khác trong tay, thật sự khoái chí khiến người ta phát nghiện.
Báo thù! Nhất định phải báo thù! Tiêu Y siết nắm đấm, ánh mắt toát ra hung ác và quyết tuyệt.
Gã khập khiễng đi ra khỏi ngõ, thò đầu ra nhìn chung quanh, bấy giờ mới cẩn thận đi từng bước về phía trước.
"Sếp, đã phong tỏa vị trí rồi!" Mộ Hàn giành ghế dựa của đội trưởng hình sự thành phố, đang ngồi trong cục hút thuốc lá, thuộc cấp đẩy rầm cửa kích động báo cáo.
Tiếng hét kia suýt làm anh bỏng miệng, hung hăng đá cho tên ngốc kia một đá, Mộ Hàn dập điếu thuốc trên tay "Đi!"
Toán đặc chủng này đều là thanh niên trẻ tuổi, để một tên buôn ma túy chạy thoát khỏi tay họ, đối với họ mà nói là sỉ nhục cực độ. Nghe nói tối nay sắp hành động, người nào người nấy đều lên tinh thần, có mấy người thậm chí để tay trần định đi, bị Mộ Hàn mắng cho một trận mới ỉu xìu đi mặc đồ.
"Toàn bộ tiền trong thẻ của tao cho mày hết." Ngắn ngủn mấy ngày, người Tiêu Y thấy được cả xương sườn, nửa đêm đứng dựa vào tường nhìn không khác gì bộ xương khô.
Thế mà kẻ đối diện gã chẳng cảm thấy đáng sợ chỗ nào, ngược lại ánh mắt đầy tham lam.
"Anh Tiêu, thẻ của anh có ba trăm ngàn tệ chứ mấy, này... cũng quá ít đi?" Gã nhếch môi, ngón cái và ngón trỏ không ngừng chà xát, ý tứ ngầm quá rõ.
"Ha ha." Tiêu Y cười khàn đặc "Trạch Dương, mày đừng tham quá, tao chỉ còn tài khoản này không bị cảnh sát canh chừng thôi, tiền trong tài khoản khác mày dám lấy, tao cho hết!"
Trạch Dương nuốt nước miếng, còn lưỡng lự "Nhưng ba trăm, đó là Trần Kha..."
"Tóm lại làm hay không?" Vết thương trên đùi đau nhức, người sắp chống không nổi rồi, Tiêu Y không muốn dằng dai tiếp với gã.
Quê gã ở miền bắc, quen với Trạch Dương từ lâu, chẳng qua về sau gã xuống phía nam buôn ma túy, mà trùng hợp Trạch Dương cũng gia nhập xã hội đen ở đó.
Gã Trạch Dương này, chẳng có tài năng gì, nhưng lại cực kỳ tự cao, vừa tham lam vừa ưa kiếm lợi vặt, bị người ta kích thích là lập tức tìm không thấy tăm hơi đâu hết.
Lần này nếu không phải gã không chống nổi nữa, gã cũng không đi tìm tên này.
Tròng mắt Trạch Dương đảo lịa, đó là ba trăm ngàn, ba trăm ngàn trên trời rớt xuống! Chẳng qua là đánh thuốc mê thôi, có gì phải sợ!
Thế là cắn răng đáp ứng "Được! Nể tình trước đây, tao giúp mày lần này!"
Tiêu Y không nói, chỉ nhìn Trạch Dương, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
"Mẹ nó! Lại tới trễ rồi!" Mộ Hàn tức suýt bể phổi! Đặt mông ngồi phịch xuống đường, lại hút một điếu thuốc.
Cũng không biết cái gã Tiêu Y này làm sao nữa, khả năng chống trinh sát cao khủng khiếp, một toán lính đặc chủng được huấn luyện theo sát gót gã, ép sát từng bước mà bắt không được!
Mẹ nó đúng là bất thường, Mộ Hàn hung hăng rít một hơi thuốc lá, bực bội chỉ muốn tìm cái gì đó trút ra cho đã.
Mấy ngày trước Trần Kha tới một chuyến, tìm hiểu tình huống xong là đi. Anh cứ tưởng Trần Kha sẽ ở lại giúp họ một tay, chỉ dẫn cho họ cũng được, ai dè cô hỏi xong liền bỏ đi.
Giữ cũng không giữ được! Lý do là về nhà với vợ! Mẹ nó mấy người kết hôn rồi đúng là chết tiệt! Mộ Hàn nhảy bật dậy, đập đập súng nơi thắt lưng "Tiếp tục đuổi!"
Anh không tin, hai ngày nữa mà bắt không được người anh tự động về bộ đội nộp súng!
Sáng sớm Trần Kha có thói quen ra ngoài chạy bộ. Nhà họ Trần không ở trung tâm thành phố nhưng cũng không phải ngoại thành, đó là một khu nội thành tương đối yên tĩnh, đồng thời cũng không quá vắng vẻ, lượng xe qua lại không nhiều lắm.
Mỗi ngày Trần Kha đều chạy vòng quanh khu nhà mình một vòng mới quay về tắm rửa ăn sáng.
Sáng sớm nay, cô theo lệ thường mặc áo thun, cổ vắt một cái khăn lông ra ngoài chạy bộ, chạy đến nửa đường, bỗng nhiên từ bên cạnh có một người xông ra.
Bước chân loạng choạng, có vẻ mất hồn mất vía.
Thân thể Trần Kha phản ứng rất nhanh, lùi ra sau một bước tránh người kia.
Người đó không kịp đề phòng đập đầu xuống đất, kêu la thảm thiết, nằm sấp trên đường hồi lâu không dậy nổi.
Trần Kha nhìn nửa phút, rốt cuộc vẫn đi tới dìu người đó lên "Không sao chứ?"
Người kia ngẩng đầu, trán ứa máu nhỏ xuống, nhanh chóng tèm lem đầy mặt, nhìn cực kỳ khủng khiếp.
"Có cần đi bệnh viện không?"
Người kia dường như có vẻ hoảng sợ khi Trần Kha lại gần, vội vàng lùi ra sau, né tránh tay cô "Không, không cần... cám ơn."
Nói rồi định xoạc chân chạy, ai ngờ mới được một bước liền lảo đảo, nửa người ngã vào người Trần Kha.
Cô cau mày, tuy cảm thấy người này biến bản thân ra cái dạng này thật khó tin song vẫn tử tế hỏi lần nữa "Đi bệnh viện hử?"
"Không cần!" Người kia cúi đầu xô cô ra, vừa chùi máu trên mặt vừa chạy mất.
Trần Kha cũng không bận tâm, đương sự không muốn đi bệnh viện, người ngoài cuộc như cô cũng không thể ép người ta. Liền tiếp tục chạy, còn hai phần ba lộ trình nữa là về đến nhà rồi.
Hôm nay cô muốn tăng tốc một chút, mấy ngày nay hôm nào Đan Ny cũng dậy thật sớm. Lúc cô về nàng đã ngồi chờ cô ở bàn cơm rồi, cô không thể để nàng ngồi không đói bụng.
Không biết tại sao, Trần Kha mới chạy một lát liền thấy hơi choáng, cô hất hất đầu, trong lòng hơi nghi hoặc.
Chẳng lẽ vì đột ngột tăng tốc? Không lý nào, sức chịu đựng của cô xưa nay rất tốt huống chi cường độ nhiêu đây cô thừa sức chịu, có gì đó không ổn.
Càng chạy tới tầm mắt càng mơ hồ, bước chân cũng càng nặng trịch. Trần Kha dừng lại bên đường, dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, muốn mình tỉnh táo lại một chút.
Nhưng không có chút hiệu quả nào, đầu cũng bắt đầu choáng váng.
Có vấn đề! Nhất định kẻ kia có vấn đề! Chuông cảnh báo trong lòng Trần Kha reo vang! Không phải thủ đoạn cao tay gì, chỉ là thuốc mê xoàng xĩnh, lại khiến cô dễ dàng rơi vào bẫy.
Trần Kha mím môi, gắng gượng mở mắt nhìn xung quanh. Bây giờ mới khoảng sáu giờ, nơi này lại nằm sau công viên, căn bản không có người!
Không được, cứ thế này tuyệt đối không được! Người kia đánh thuốc mê cô chắc chắn có mục đích! Trần Kha chống lên một thân cây miễn cưỡng không để mình ngã xuống, bỗng nhiên quyết tâm, đụng đầu vào thân cây.
Đau đớn lập tức áp chế những giác quan khác, Trần Kha nhân cơ hội này tức tốc chạy ra đường lớn, mới chạy được một nửa lại có xu hướng không cầm cự nổi.
Lúc cô muốn dùng đau đớn làm mình tỉnh táo lần nữa thì sau lưng bỗng truyền đến một sức mạnh đẩy cô lảo đảo. Vất vả lắm Trần Kha mới đứng vững được, gấp gáp thở dồn, quay đầu nhìn.
"Là mày?" Cho dù kẻ kia tóc tai rối bù, quần áo rách rưới, cô chỉ nhìn là nhận ra ngay, gã buôn ma túy cô truy bắt mấy ngày trước!
"Không ngờ hả?" Tiêu Y cười lạnh một tiếng, giọng khản đặc khó nghe như bánh xe ma sát với mặt đường: "Không ngờ mày có ngày hôm nay hả!"
Tiêu Y đi từng bước tới gần Trần Kha: "Tao chờ ngày này lâu rồi, rốt cuộc có cơ hội!"
Âm cuối vừa dứt, gã bổ nhào về phía Trần Kha, nhanh nhẹn tưởng chừng như hồi quang phản chiếu.
Trần Kha bị bỏ thuốc song suy cho cùng là lính đặc chủng đã qua huấn luyện, tuy thân thể nặng trĩu song vẫn né được, thậm chí chớp thời cơ tung một cước đá Tiêu Y qua một bên.
Nhưng Tiêu Y như con nhặng ngửi được mùi thịt, như bóng với hình, lại thêm tác dụng thuốc càng lúc càng mạnh, nhất thời Trần Kha không làm gì được gã.
Đánh nhau sợ nhất là không cần mạng, hiện tại Tiêu Y lại liều mạng. Thể lực Trần Kha dần dần cầm cự hết nổi, sơ sẩy một cái bị gã túm tay cứng ngắc.
Đầu óc càng lúc càng nặng trịch, thân thể và đầu đều trì trệ như bị khóa lại, mồ hôi Trần Kha dọc theo má chảy xuống đất.
Bên tai, tiếng cười đắc ý của Tiêu Y càng lúc càng gần. Trần Kha cắn khớp hàm muốn để mình cầm cự thêm một lát. Đột nhiên cánh tay đau nhói, mơ mơ màng màng cúi đầu nhìn, Tiêu Y đang rút một cái xy lanh rỗng quăng qua một bên.
"Không phải mày bắt ma túy sao?" Cơ mặt gã vặn vẹo điên cuồng "Đây là methamphetamine mới nhất bá đạo nhất! Bản thân mày cũng nghiện, tao xem mày làm sao bắt ma túy nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top