Chương 47: Tâm Tư Của Nhị Ngưu

Ánh mắt của hắn ta không nhịn được lướt qua bên cạnh, bây giờ Tuệ Nhi đã không còn gầy trơ cả xương như lúc tới xin màn thầu vào tháng trước.

Trên mặt nàng có thêm chút thịt, quai hàm cũng tròn trịa hơn không ít, nhìn qua như vậy hàng mi dày rậm như hai cây quạt, chớp chớp, miệng bị cháo nóng làm hồng hồng, phong thái thiếu nữ ngây thơ lộ ra rõ ràng.

Trong lòng Tôn Nhị Ngưu hơi nóng lên, hắn ta vội vàng dời mắt, không dám nhìn nữa.

Ăn cơm xong, Mạch Tuệ trở về viện tử của mình, bỏ thuốc giải do Hoa đại phu phối vào trong giếng và thùng nước để trung hòa độc tính, sau đó mới xối hai thùng nước này xuống khoảng đất trống sau nhà.

Mấy ngày nay nước ăn uống vẫn lấy từ một điểm cố định là giếng nước trong thôn. Hai đứa nhỏ đã ôm thỏ dẫn ngỗng lớn ra ngoài kiếm ăn, Mạch Tuệ khiêng đòn gánh chuẩn bị tới giếng nước trong thôn.

"Tuệ Nhi muội muội, múc nước à, để ta để ta."

Mạch Tuệ mới ra khỏi cửa viện tử đã nhìn thấy Tôn Nhị Ngưu. Dường như hắn ta canh chừng ở chỗ này, giành lấy đòn gánh trong tay Mạch Tuệ rồi vui vẻ đi múc nước.

Mạch Tuệ:?

Sau khi hắn ta lấy nước trở về còn tặng cho Mạch Tuệ một cành mai đỏ hái trong viện tử của Liễu gia, vẻ mặt nhăn nhỏ, cái cổ ửng đỏ khiến Mạch Tuệ có hơi ngơ ngác.

Sau khi cười gượng cảm ơn, Mạch Tuệ lấy bình gốm ra cắm vào rồi quay đầu đi nấu nước nóng, lần trước nàng đã định tắm cho đệ đệ và muội muội.

Mạch Tuệ đổ từng thùng từng thùng vào trong nồi sắt lớn, Tôn Nhị Ngưu thì đổ từng thùng từng thùng vào trong chum nước nhà nàng, cho đến khi đổ đầy chum nước của nhà nàng thì hắn ta mới cười ngây ngô rời khỏi.

Mạch Tuệ đun nước xong thì ra ngoài tìm hai đứa bé về. Trong phòng đặt hai cái chậu gỗ, bên trong đổ nước nóng, lại đổ thêm nước lạnh vừa phải, để lại một khe nhỏ thông gió. Chẳng mấy chốc trong phòng đã đầy hơi nóng mờ mịt.

Mạch Tuệ quay đầu đi lột đồ hai đứa nhóc.

"Không được nhìn!" Mạch Lạp vừa bị Mạch Tuệ cởi quần áo vừa hung dữ nói với Mạch Cốc.

Mạch Cốc hừ hừ hai tiếng, quay đầu đi: "Vậy ngươi cũng không được nhìn ta!"

Mạch Tuệ lột sạch Mạch Lạp trước rồi bỏ vào trong nước ấm, sau đó đi cởi quần áo của Mạch Cốc. Nhóc con đỏ mặt lùi về sau hai bước, sốt ruột.

"A tỷ a tỷ, để đệ tự cởi."

Mạch Tuệ nhịn cười, tên nhóc này mới bốn tuổi đã biết nam nữ khác nhau rồi: "Được, vậy đệ tự cởi đi."

Mạch Cốc trốn vào một góc chậm rì cởi quần áo, Mạch Tuệ tranh thủ thời gian giúp Mạch Lạp tắm rửa. Mạch Lạp ghé vào mép chậu gỗ chỉ lộ ra một cái đầu, thích thú nhìn Mạch Cốc.

Thấy nó không bò và nổi, Mạch Lạp cười nhạo nói: "Mông cởi truồng, không bò vào được."

Mạch Cốc lập tức che mông, đỏ mặt quát Mạch Lạp: "Không được nhìn lén!"

Mạch Lạp đắc ý thè lưỡi với nó.

"Được rồi mau đi, lát nữa cảm lạnh đó." Mạch Tuệ lau nước trên tay rồi ôm phắt Mạch Cốc lên, vỗ một cái không nặng không nhẹ lên cái mông cởi truồng của nó, cười bảo: "Còn không phải để a tỷ ôm à?"

"Đệ đệ đệ..." Mặt Mạch Cốc đỏ bừng.

Tắm rửa qua loa, Mạch Tuệ vớt hai đứa bé ra, lau sạch nước đọng rồi mặc vào bộ quần áo mới ấm áp, lại đổ thêm nước tắm, bản thân mới một mình tắm giặt trong phòng.

Tắm xong đi ra, thôn trưởng cũng đã mang theo tin tức từ huyện nha trở về.

Vương thị bị hai mươi trượng, cả tấm lưng đều da tróc thịt bong, lại phán nhốt trong ngục một tháng, Tết này bà ta phải trải qua trong nhà giam rồi.

Trong thôn một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc không chỉ Màn Thầu thôn mà cả Bao Tử thôn và Bàng Giải thôn bên cạnh cũng biết chuyện Vương thị hạ độc cháu ruột.

Mọi người đều chửi rủa. Người Bạch gia ra đường mua đồ Tết cũng bị một vài người ở thôn bên cạnh cũng tới đi chợ chỉ trỏ, trong bụng đầy lửa giận, lòng càng hận Mạch gia.

Người làm chuyện xấu sẽ không cảm thấy vốn dĩ là mình xấu xa, bọn họ sẽ đổ lỗi chuyện này cho người khác. Ví dụ như cả nhà Bạch Nhật Mạnh lúc này. Bọn họ cảm thấy Mạch Tuệ không hiểu lý lẽ, không để ý tình thân, lòng dạ độc ác, nhất định phải ép cả nhà bọn họ bị người ta sỉ nhục, cả ăn Tết cũng không thể đoàn viên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top