CHƯƠNG 92: NGÀY XƯA, NGÀY NAY
EDITOR: ROSALINE
BETA: CỪU
Hắc ám che đậy tất cả cũng để cho hết thảy không còn dấu vết, năm đó theo như lời hoàng đế không người biết, chỉ để lại trống vắng ngầm chiếm tất cả, tam hoàng tử ở trong thống khổ và đau buồn lên lên xuống xuống, ở cách đó không xa lại có người ở trong góc lộ ra cười u ám.
Phong vân dần dần lên, toàn bộ đế đô tựa như bị mây đen bao phủ, bên ngoài ngày càng hỗn loạn, bên trong càng trở nên bất an hơn, đối với lần này Nghiêm Hoa Miểu đồng dạng lo âu lo lắng, nhưng mà càng làm cho hắn khó chịu còn có một chuyện khác, "Thế nào, tam hoàng tử thương thế như thế nào?" Mọi người vây quanh trái phải hắn nói dông dài không để yên, nhưng mà trên mặt của hắn nhìn không ra một tia phiền não, hắn chỉ là lạnh lùng nằm ở trên giường mang hơi thở xa lánh.
Mọi người nhìn trái nhìn phải, trên mặt đều là lo lắng, ở quá khứ tam hoàng tử chưa bao giờ lộ ra loại thần thái này, phiêu phiêu để cho người ta không bắt được tựa như tùy thời sẽ biến mất, Huyết Thần nhìn bộ dáng này của y không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng luôn có một loại bất an, tam hoàng tử gần nhất thực sự là có chút khác thường.
Thời gian và không gian theo mạch suy nghĩ từ từ ngưng kết, nhưng mà còn chưa kịp nghĩ ra gì, hắn đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ ngoài cửa truyền đến, một người lau nước mắt vọt vào, vài bước trượt đến bên giường tam hoàng tử nói "Điện hạ, ngươi làm sao vậy điện hạ, làm sao bị thương thành bộ dáng này, thủ vệ đều là làm ăn cái gì không biết, người khi đó canh chừng là người nào?"
Gã một trận la lên dời đi chú ý của mọi người, mọi người nghe nói như thế liếc nhìn lẫn nhau đều là lắc đầu, Huyết Thần lúc này tiến lên một bước ngẩng đầu nói "Lúc đó là tôi ở..." Giọng nói vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống, người nọ liền xông lên trước túm lấy cổ áo của Huyết Thần hô "Chính là chuyện tốt cậu làm, cậu làm sao có thể để cho điện hạ bị vây trong nguy hiểm, lẽ nào cậu không biết cho dù là một hơi thở điện hạ thở ra đều so với cậu cao quý gấp trăm lần."
Huyết Thần không nói, thế nhưng Nghiêm Hoa Miểu bên cạnh lại không thể thờ ơ mặc kệ, hắn nhấc chân tiến lên bắt được cổ tay của người kia dùng sức một, người nọ đau kêu một tiếng lập tức bỏ tay nắm Huyết Thần ra, Nghiêm Hoa Miểu tiến lên dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của người nọ, ngẩng đầu lên khinh thường liếc mắt nhìn gã "Có cao quý hay không tôi không biết, nhưng tôi nhắc nhở cậu nếu như cậu tiến lên một bước nữa, tôi sẽ để cho cậu ở mấy tháng kế tiếp không còn năng lực mở miệng nói chuyện."
Người nọ nghe nói như thế quả thực an tĩnh lại không dám nói một câu nữa, Nghiêm Hoa Miểu nhìn thấy một màn này trong lòng rất là thoả mãn, chuyện này vốn không trách Huyết Thần, dù sao đêm đó là tam hoàng tử chủ động điều người bên cạnh đi, cũng là y hết lần này đến lần khác mệnh lệnh không được tiếp cận, Huyết Thần chẳng qua là nghe theo điều phái mà thôi, dù có phải chịu trách nhiệm cũng coi như không đến trên đầu Huyết Thần.
Đối với sự bảo vệ của hắn Huyết Thần có chút bất đắc dĩ, nghiêng đầu quét mắt nhìn Nghiêm Hoa Miểu, giơ tay lên chỉnh chỉnh cổ áo, dùng ngón cái xóa đi vết tích phía trên, tinh tế quan sát mình còn có chỗ nào không đủ thoả đáng, trong khi mọi người vẫn luôn nhìn chăm chú, Huyết Thần lại ngoảnh mặt làm ngơ cũng không để ở trong lòng.
Tạm thời bầu không khí có chút giằng co, mọi người giương mắt nhìn về phía Huyết Thần hai người trung tâm, lúc này tam hoàng tử nằm ở trên giường bệnh trực tiếp đứng dậy mạnh mẽ lên tinh thần, nói "Không phải là trách nhiệm của cậu ta, là ta đoạn thời gian gần đây trong lòng rất phiền não, cho nên đuổi người ra ngoài để im lặng chút, không nghĩ đến sẽ bị chui lỗ thủng."
Hơi thở yếu ớt gần như không nghe thấy được, vết thương của tam hoàng tử rất nặng, nếu như không phải là trùng hợp thủ vệ phát hiện phỏng chừng đã sớm không còn mệnh, Huyết Thần nghe được y nói như vậy, giương mắt nhìn về phía đối phương, tuy rằng y nói là sự thật, nhưng Huyết Thần luôn cảm thấy này chẳng qua là một phần chân tướng, vẫn còn nhiều thứ bị chôn dưới sông băng.
Những ngày gần đây tâm tình của hắn thực sự không quá ổn định, nhưng chỉ như vậy thì còn chưa đủ để cho y mắc loại sai lầm cấp thấp này, vị điện hạ này so với trong tưởng tượng chính mình còn kiên cường, Huyết Thần lúc này còn không biết tam hoàng tử đã sáng tỏ với sự kiện đó, càng không biết y hiện tại đang nóng lòng ngóng trông sự xuất hiện của một người, nói cho cùng thời gian Huyết Thần quen biết với y quá mức ngắn, đối với người này còn không thể hoàn toàn nhìn thấu.
Chẳng qua đối với điểm ấy Huyết Thần cũng không để ở trong lòng, cậu ban đầu cũng không có nghĩ muốn quen nhiều với y, cậu từ trước đến nay là người không liên quan không đi tranh cãi, ví dụ như nói một làn sóng hổ báo sài lang trước mặt này, tùy tiện bọn họ là tâm tư gì, bọn họ muốn cắn người nào thì cắn người đó, chỉ cần bọn họ không tìm chết bước vào lãnh địa của mình, chúng có thể sống yên ổn, gật đầu, và cười mà không có bất cứ vấn đề gì.
Theo thời gian từ từ trôi qua, những người trên danh nghĩa thăm viếng âm thầm tìm hiểu tin tức, còn có những người mượn cơ hội xum xoe toàn bộ đều không thấy tung tích, Huyết Thần lưu lại trực tiếp đứng dậy nhìn về phía tam hoàng tử với ánh mắt chất vấn, song ánh mắt này không có để cho đối phương biểu hiện ra nửa điểm không được tự nhiên.
Y bình yên nằm ở trên giường, trên người rút đi uy nghiêm ngày xưa mang theo đau buồn nhàn nhạt, ánh mắt của y nhìn về phía ngoài cửa sổ, sợi tóc bị gió cuốn lên, vẻ mặt thanh tao, ánh mắt trống rỗng, hết thảy chung quanh với y hình như chỉ còn lại một tấm giấy trắng, không có bất kỳ tin tức gì truyền lại.
"Ngài bị thương rất nặng, nếu thị vệ bên người phát hiện muộn một giây ngài sẽ bởi vậy mà bỏ mạng, không nên dùng giải thích của ngài làm lấy lệ với tôi, tôi không tin chân tướng đơn giản như ngài giải thích, chẳng qua ngài yên tâm tôi cũng không có lòng tò mò muốn biết, càng không hiếu kỳ vì cái gì lại làm như vậy, tôi lưu lại chỉ có điều muốn nói, hãy chăm sóc bản thân mình tử tế."
Vô cùng đơn giản nói xong câu này Huyết Thần chuẩn bị rời đi, lúc này lại nghe gia chủ Nhậm gia đến đây, Huyết Thần khom người quay lại đi về phía cửa vào, nhưng mà vẫn là chậm một bước vừa vặn đụng phải với gia chủ Nhậm gia, mắt Huyết Thần từ trên người ông đảo qua, tầm mắt gia chủ Nhậm gia đồng dạng hơi dừng lại, sau đó hai người liền hoàn toàn tránh sang, Nghiêm Hoa Miểu lúc này bước nhanh về phía trước, chẳng qua vài bước liền đuổi theo tiết tấu của Huyết Thần, cùng lúc cũng gặp thoáng qua với gia chủ Nhậm gia.
Tam hoàng tử thấy người này đến đây, vẻ mặt hơi sung sướng, thân thể yếu ớt để lộ ra nội tâm y không bình tĩnh, tuy rằng y cực kỳ không thích người này, chẳng qua nghĩ đến y hiện tại, người trước mặt đến thăm bản thân mình cũng không phải xuất phát từ bản thân, ông ta nhất định là có lời muốn truyền đạt, là cha muốn nói cho bản thân mình điều gì sao? Đáp án mình muốn có thể ở bên trong hay không.
"Điện hạ, ngày tốt lành." Gia chủ Nhậm gia cúi đầu chào hỏi, tam hoàng tử cũng ra hiệu y đứng dậy, lúc này hai mắt trống rỗng nhìn về phía ngoài cửa sổ kia rốt cuộc có một chút màu sắc, y có thể cảm giác được trái tim của mình đang kịch liệt nhảy lên, máu nóng chảy về tứ chi, tam hoàng tử mở miệng nói "Làm sao rồi, cha để cho ngươi mang lời gì cho ta sao?"
Gia chủ Nhậm gia gật đầu, sau đó nói "Hoàng để cho ta dặn dò ngài trân trọng bản thân, hy vọng ngài sớm ngày mạnh khỏe, nghỉ ngơi nhiều hơn, ngài ấy rất lo lắng tình huống của ngài." Lời nói nói đến chỗ này, sắc mặt tam hoàng tử càng ngày càng tái nhợt, thế nhưng y thực sự là chưa từ bỏ ý định, từ từ nắm chặt nắm đấm lấy hết dũng khí nhìn về phía đối phương, không khí giữa y và gia chủ Nhậm gia lạnh giá vô cùng.
Một hồi lâu sau y dường như từ từ trở lại bình thường, ngẩng đầu nói "Trừ cái đó ra, cha còn nói gì nữa không?" Tam hoàng tử hỏi thăm, nhưng mà gia chủ Nhậm gia hoàn toàn không rõ y muốn hỏi gì, vì vậy ngẩng đầu có chút nghi hoặc, vừa chuẩn bị mở miệng lại bị đột nhiên ngăn lại, tam hoàng tử cúi đầu mắt đóng chặt, qua hồi lâu y mới mở miệng lần nữa nói "Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi, nói cho cha ta tất cả mạnh khỏe, sẽ không lại xảy ra chuyện."
Nói đến đây tam hoàng tử bỗng nhiên ngã người sau, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết, cắn chặt hàm răng, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, nhưng mà y biết được nước mắt này không có bất kỳ giá trị và ý nghĩa gì, y đồng dạng cũng không muốn ở trước mặt người khác hiện ra một mặt yếu đuối, nhất là bây giờ bên cạnh mình là tên hai mặt hai lòng này.
Nếu bản thân mình ở trước mặt ông ta chảy xuống một giọt nước mắt, là tạo cơ hội cho tạp chủng kia chế nhạo mình, y tuyệt đối không muốn trở thành trò cười cho người nọ, tam hoàng tử miễn cưỡng khôi phục, giơ tay lên khiến cho thanh âm cố hết sức bình ổn nói "Đi xuống đi, ta biết rồi."
Gia chủ Nhậm gia nhìn thấy một màn này cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng chỉ như vậy cũng đoán không ra gì, tinh tế đem lời của hoàng đế tách ra nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng mà vô luận như thế nào tổ hợp lại, cũng không nghĩ ra rốt cuộc không đúng chỗ nào, gia chủ Nhậm gia đầu óc mơ hồ nhưng mà tam hoàng tử cũng không có ý tứ vì ông giải thích, vì vậy ông chỉ có thể mang một đầu dấu chấm hỏi rời đi nơi này.
Bên trong phòng lần thứ hai trở về hoàn toàn yên tĩnh, chỉ để lại tiếng hít thở của tam hoàng tử ở chỗ này khác thường rõ ràng, tiếng hít thở từ từ trở nên gấp rút, y dùng tay ôm ngực ho kịch liệt, dùng tay che miệng lại, lúc giơ lên chỉ thấy một mảnh màu đỏ tươi, nhìn thấy màu sắc máu đỏ này, tam hoàng tử nở nụ cười, từ từ nắm chặt nắm tay, sau đó vỗ mạnh vào ngực.
Một hồi lâu sau cho đến khi vết thương lần thứ hai rách ra mới dừng lại, cúi đầu nhìn tay mình, thanh âm nghẹn ngào "Cha, con rốt cuộc là điểm nào không bằng gã, gã rốt cuộc là tốt chỗ nào, vậy mà để cho ngài bảo vệ như vậy, ngài không đi truy hỏi hung thủ, cũng không có bất kỳ khiển trách với gã, ngài đây đang mặc kệ gã sao, mặc kệ gã giết chết một đứa con trai khác của ngài a."
Tam hoàng tử tim như bị đao cắt, ngẩng đầu yếu ớt nằm trên giường bệnh, nhìn thân thể bị thương của mình, chỉ cảm thấy tất cả đều là trò đùa, bản thân mình được cho là thái tử bồi dưỡng, vài chục năm cố gắng, chỉ hy vọng một ngày kia có thể trở thành hoàng đế chân chính, nắm đế quốc này vững vàng trong tay.
Nếu tất cả chuyện này là bản thân mình nghĩ nhiều cũng không sao, chính là ông ấy rõ ràng bao nhiêu lần nói với bản thân mình muốn truyền ngôi, những lời này còn vọng lại ở bên tai, ánh mắt mong đợi kia dường như còn dừng lại ở trên người, cuộc sống quá khứ còn chưa bị hoàn toàn lãng quên, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.
Nhớ năm đó từ nhỏ được cha thiên vị, cho nên thường xuyên chịu đựng anh trai ngấm ngầm mưu tính bắt nạt, khi đó bản thân mình là nhỏ yếu không có sức như vậy, là cha đem người kia thả ra ngoài từ trong tay của ông bảo vệ bản thân mình, như vậy hiện tại đâu, hiện tại là chuyện gì xảy ra, bản thân mình bị thương thành cái dạng này, cha lại không làm bất kỳ trừng phạt nào với hung thủ, ông ấy là dự định buông tha bản thân mình sao?
Tam hoàng tử từ từ cúi đầu, nhớ đến lúc nhỏ, kẻ bắt nạt bản thân mình kia bị trục xuất đi ra ngoài, gã và bản thân mình chảy dòng máu giống nhau, nhưng mà chờ đợi gã là một vùng hoang dã, thậm chí là tinh cầu xa xôi nhất, nếu bạn nhìn lên bầu trời sao cũng khó tìm thấy ngay cả một đốm sáng, đi liền cả đời khó trở về.
Lúc đó bản thân mình là dạng tâm tình gì khi nhìn người nọ khóc đi xa, kia là hạnh phúc vui mừng bản thân mình có cha cưng chiều, nhưng mà lại chưa bao giờ cân nhắc qua nếu mất đi rồi sẽ là như thế nào, bóng lưng thê lương kia ở trong đầu tam hoàng tử không ngừng mà quanh quẩn, y không biết nếu bản thân mình tiến hành phản kích với tứ hoàng tử có thể rơi vào kết quả giống như nhị ca hay không.
Khi đó, là tạp chủng kia nhìn bóng lưng bản thân mình đi xa vui mừng không thôi, sợ hãi từ từ quanh quẩn ở trong lòng, tam hoàng tử càng ngày càng bất an, không có người nào muốn chết già ở đồng hoang hẻo lánh, đất khách quê người tiêu điều lạnh lẽo, chỗ dựa duy nhất đã biến mất, nhưng y không có khả năng ngồi chờ chết không chút nào phản kích, y sẽ chủ động giành quyền khống chế trước, sau đó lại nghiền chết tạp chủng kia, chỉ có như vậy mới không còn người nào nắm giữ vận mạng của mình nữa.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói: Cập nhật chương mới, cảm giác muốn khóc, năm đó lúc chọn môn trong đầu bị úng nước, lúc đầu khoa học xã hội số học thì không tốt, thế là đăng ký chuyên ngành Toán, khóc chết rồi.
Không biết tại sao hôm qua nó không được gửi đi.
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top