Chương 65 : Chia ly
Phía đông thành Trường An, là khu vực phồn hoa nhất Trường An, cũng là nơi nhiều thanh lâu hoa phường nhất. Túy Tiên lâu nổi danh Trường An, là một trong số đó.
Nam nhân chỉ cần tới Trường An, bất luận chức nghiệp gì, nhất định sẽ tới nơi này dạo một vòng. Bất luận là cô nương hay là tiểu quan, bất luận tuổi hay là tư sắc. Chỉ cần chịu bỏ tiền, nơi này nhất định có.
Thẩm Khanh ở thành đông dạo chơi, rời Tiêu gia bảo qua lại tốn không ít thời gian. Có lẽ cũng hơn nửa tháng. Đi kinh thành là bởi vì hắn nhận được mật báo của thuộc hạ. Thuộc hạ của hắn đã cùng Phượng Nhan liên hệ, mà Phượng Nhan đang ở kinh thành.
Khi còn ở Tiêu gia bảo, hắn đã từng xem trộm thư Tiêu Lạc Ngọc gửi về, phát hiện Tiêu Lạc Ngọc vẫn chưa tìm được Phượng Nhan. Hắn sai người thả tin ra, quả nhiên Phượng Nhan trực tiếp phái người tìm đến.
Hắn đã thật lâu không gặp Phượng Nhan, hôm nay chính là ngày ước định gặp mặt. Thẩm Khanh trong lòng hồi hộp, cũng không thể nói rõ là chờ mong hay là cái gì khác.
Đi vào Túy Tiên lâu, Thẩm Khanh chậm rãi tiến vào. Hắn một thân bạch y gấm vóc. Vừa thấy liền biết xa hoa vô giá. Người tiếp đón ở cửa đã sớm chú ý tới hắn, vội vàng tươi cười đón chào.
"Vị công tử này thật lạ mặt a, có phải hay không lần đầu tiên tới chỗ chúng ta?" Tú bà cười duyên nói.
Thẩm Khanh thản nhiên nhìn tú bà một cái, xuất ra hai đĩnh vàng nhét vào tay bà ta, "Ta hẹn gặp Tiên nhi cô nương."
Tú bà nhìn thấy đĩnh vàng mắt đã híp thành một khe "Nha nha, Thẩm công tử đúng không? Sớm nói là ngài a! Tiên nhi cô nương sáng nay dặn ta, mời vào mời vào. Bất quá hôm nay Tiên nhi cô nương hẹn toàn khách quý, mong rằng công tử chờ đợi một khắc."
"Chuẩn bị cho ta một phòng, có rượu ngon với đồ ăn là được."
"Không thành vấn đề, công tử ngươi nhìn trúng cô nương nào thì bảo ta." Có vàng bạc mở đường, hết thảy tự nhiên đều dễ nói. "Chúng ta nơi này đều là các cô nương xinh đẹp nhất Trường An, ngay cả đầu bếp cũng là số một số hai, cam đoan công tử chơi vui vẻ."
Dọc theo đường đi nơi nơi đều là cảnh tượng xa hoa đồi trụy. Thẩm Khanh trước kia thường xuyên lui tới loại địa phương này, cũng là khách quen, dọc theo đường đi các cô nương ánh mắt cũng chuyển dời trên người không ngừng.
Tú bà mang hắn đi vào một phòng, phòng bố trí dị thường tinh mỹ kĩ lưỡng, đốt huân hương nhàn nhạt. Thẩm Khanh là tay già đời, đương nhiên biết huân hương này có tác dụng thúc tình. Hắn đột nhiên nhớ tới trong phòng Tiêu Vân thản nhiên hương vị cỏ cây, không tồn tại chút khó chịu.
"Đem huân hương dập tắt đi, nói cho Tiên nhi ta ở chỗ này chờ nàng."
Trong phòng cách đó không xa, vài người đang cao giọng đàm tiếu. Những người này chính là đám người Thái tử lúc trưa Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê gặp. Thái tử ngồi ở thủ vị, mỗi người bên cạnh đều có vài thị nữ rót rượu.
"Tiên nhi cô nương đến." Một thị nữ nói. Cửa phòng mở rộng, làn gió thơm thổi qua, một nữ tử thướt tha đi đến. Nữ tử dáng người tinh tế bước đi như nhược liễu phù phong. Trên người mặc sa y mỏng manh, tựa hồ có thể nhìn thấu màu da bên trong. Mỗi một bước lụa mỏng phiêu phiêu, tựa hồ cũng có thể nhìn đến bên trong, hết sức mê người.
Người trong phòng thoáng ngây ngốc, Thái tử nhìn quen sắc đẹp cũng không khỏi có chút thất thần, nhưng thực nhanh liền khôi phục. Tán thưởng nói "Hoa khôi quả nhiên là có vài phần tư sắc."
"Các vị đại nhân giá lâm, thiếp thân đến muộn, mong rằng thứ tội." Thanh âm cũng mềm mại đáng yêu tận xương, khiến người không khỏi có chút tê dại. "Thiếp thân tự phạt ba chén." Dứt lời đi đến trước người Thái tử, cầm lấy ly rượu của hắn. Ngón tay ngọc nhỏ dài cầm ly rượu màu ngọc bích, chỉ nhìn cũng đã say ba phần.
Thái tử không ngăn cản Tiên nhi, Tiên nhi một hơi uống rượu trong chén Thái tử. Ba chén cạn sạch, Thái tử cười nói "Tiên nhi cô nương tửu lượng quả nhiên không tồi."
"Công tử quá khen."
Hoa khôi Túy Tiên cư phần nhiều là xuất thân thanh quan, bán nghệ không bán thân. Tiên nhi uống chút rượu, đàn hát mấy khúc, liền có ý rời đi, Thái tử cũng không ngăn trở, chỉ nói "Được, ngày mai trở lại thăm ngươi."
Rời khỏi phòng Thái tử, Tiên nhi vứt bỏ bộ dáng ôn nhuận vô hại. Trở nên sắc bén rất nhiều "Thẩm Khanh đâu?"
"Phòng cách vách." Thị nữ bên cạnh đáp. Tiên nhi cũng chính là Phượng Nhan chỉnh lý một chút quần áo, thong dong đi tới. Thẩm Khanh đang uống rượu, chợt nghe thanh âm cửa mở ra. Không cần quay đầu lại hắn liền biết là ai.
Lúc trước hắn lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Nhan, đã bị tuyệt thế dung nhan của nàng mê hoặc. Sau tiếp xúc hắn phát hiện Phượng Nhan không chỉ xinh đẹp mà còn tinh thông nhạc khí, lại là đồ đệ của danh sư. Tất cả đều khiến hắn từng chút một mê say. Cho dù biết Tiêu Lạc Ngọc cũng theo đuổi Phượng Nhan cũng không khiến hắn lui bước.
Phượng Nhan mỗi tiếng nói cử động hắn đều vô cùng hiểu. Hắn đã từng cho là mình hiểu rõ con người Phượng Nhan. Chính là hiện hắn cũng mê hoặc. Phượng Nhan tựa như chấp niệm trong lòng hắn, không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Đã lâu không gặp."
"Là rất rất lâu không gặp, tiên tử." Thẩm Khanh quay đầu lại, nhìn đến bộ dáng Phượng Nhan hiện giờ, đột nhiên có chút thất thần.
Phượng Nhan vẫn thực xinh đẹp, thậm chí so trước kia còn xinh đẹp hơn, còn muốn mê người hơn. Chính là người trang diễm trước mắt, tóc đen sa y mỏng manh này, là tiên tử mình thích sao?
"Ta sớm đã không phải là tiên tử ." Phượng Nhan hừ lạnh "Hiện ta chỉ là một nữ tử thanh lâu." Từ đám mây rớt xuống, cảm giác này Phượng Nhan khắc sâu.
Thẩm Khanh sửng sốt nửa ngày mới nói "Kỳ thật ngươi có thể không cần như vậy, ngươi hoàn toàn có thể tìm một chỗ ẩn cư."
"Ẩn cư? Nếu bị Hoa Diệc Khê tìm được, ta còn có đường sống sao?" Phượng Nhan hừ lạnh. Thẩm Khanh trầm mặc, sau một lúc lâu Phượng Nhan mới nói "Ta cũng không muốn ngốc ở nơi này, chính là ta không biết đi chỗ nào mới tốt." Trên mặt nàng lộ ra thần sắc mờ mịt.
Thẩm Khanh trong lòng mềm nhũn, vươn tay cầm tay Phượng Nhan "Ngươi nếu nguyện ý, ta có thể lấy ngươi. Ta sẽ bảo hộ ngươi."
Phượng Nhan nhìn Thẩm Khanh, trên mặt thần sắc thay đổi mấy vòng. Nàng đương nhiên biết Thẩm Khanh nói là thật, hiện nàng gật đầu là có thể trở thành Thiếu phu nhân thiên hạ thủ phủ Thẩm gia, có thể sinh sống giống như trước đây.
Phượng Nhan trở tay nắm chặt tay Thẩm Khanh "Hiện ta biết hóa ra người tốt với ta nhất là ngươi? Ngươi vẫn là đi thôi, không cần lo cho ta. Ngày sau thời điểm ngươi nhớ tới ta, tới nơi này gặp ta là được. Trong cuộc sống có phần chân tình này của ngươi, ta cũng cảm thấy mỹ mãn."
Thẩm Khanh có chút ngốc lăng "Tại sao? Vì cái gì không cùng ta đi."
Phượng Nhan lắc đầu, "Ta cùng Tiêu Lạc Ngọc Hoa Diệc Khê đã định trước là cục diện không chết không ngừng, ta không muốn liên lụy ngươi." Thẩm Khanh lôi kéo tay nàng "Cho dù hiện bọn họ quyền thế ngập trời, cũng không có thể dễ dàng đụng đến ta. Tin tưởng ta, ta có thể chiếu cố ngươi." Nói tới chỗ này, trước mắt Thẩm Khanh xuất hiện gương mặt Tiêu Vân.
Trong lòng thoáng hiện một ý niệm trong đầu "Ta nếu thành thân, Tiêu Vân liệu có thương tâm không". Mấy ngày nay Thẩm Khanh cũng hiểu ra, Tiêu Vân đối Tiêu Lạc Ngọc phần nhiều là sùng bái, có lẽ sẽ không thích Tiêu Lạc Ngọc. Như vậy người Tiêu Vân thích...
Phượng Nhan im lặng, Thẩm Khanh tiếp tục nói "Ta vài ngày trước đi Tiêu gia bảo, chỗ thư Tiêu Lạc Ngọc ta xem lén. Ta biết sau lưng ngươi còn có người, người này hẳn là rất lợi hại che giấu rất sâu, chính là Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê cũng không biết là ai."
Phượng Nhan sửng sốt, "Ngươi biết còn muốn lấy ta?"
"Vậy thì thế nào? Thẩm gia muốn bảo hộ một người vẫn có năng lực." Phượng Nhan cúi đầu trầm tư, mới đáp "Ta cũng không muốn cứ mãi tiếp tục như vậy, nếu có thể... nhưng người phía sau ta thế lực quá lớn, ta không muốn liên lụy ngươi."
"Yên tâm, ta không có việc gì." Thẩm Khanh sắc mặt nhu hòa hẳn ra, vươn tay ôm lấy Phượng Nhan. Phượng Nhan cũng đặt tay ở bả vai Thẩm Khanh "Ân, ta tin tưởng ngươi."
Thẩm Khanh sau khi rời đi, Phượng Nhan trở lại gian phòng của mình. Trong phòng nàng có hai người ngồi uống trà, rõ ràng chính là phụ mẫu mất tích của nàng.
"Nhan nhi, ngươi thật muốn gả cho Thẩm Khanh?" Phượng mẫu hỏi. Phượng Nhan cười lạnh "Thẩm Khanh cùng Tiêu gia bảo quan hệ coi như không tồi, có hắn ta nghĩ kế hoạch của chúng ta có thể bớt sức rất nhiều. Huống chi coi như là cái trợ lực, trước lưu lại rồi tính sau."
Trái lại Thẩm Khanh, vừa rồi hắn vốn là muốn mang Phượng Nhan rời đi, nhưng là bị khuyên can. Phượng Nhan nói nàng có thể cùng phía sau người đàm phán, đưa ra lợi thế nhất định đổi lấy tự do. Mà Thẩm Khanh chỉ cần giúp đỡ nàng thuyết phục đám người Tiêu Lạc Ngọc là được. Phượng Nhan nói nếu là vì đổi lấy tha thứ của Tiêu Lạc Ngọc, nàng có thể khai ra người đứng sau, cùng với trợ giúp bọn Tiêu Lạc Ngọc.
Mãi hướng Thẩm Khanh cam đoan bản thân sẽ không xảy ra chuyện, Thẩm Khanh mới rời đi.
Bước chân chậm rãi trên đường phố Trường An, Thẩm Khanh tâm tình tốt lên rất nhiều.
Thời gian này Sở vương phủ, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê đang cùng Sở vương uống rượu, là nữ nhi hồng Sở vương trân quý cất giữ trong hầm trăm năm, ngay cả Hoa Diệc Khê cũng nhịn không được uống mấy chén.
Sở vương kéo tay Tử Thanh , cũng buộc Tử Thanh uống một ít. Tử Thanh thì không thể uống rượu, mấy chén xuống bụng cũng đã có chút chếnh choáng. Dựa vào một bên nghỉ ngơi.
Chuyện Hoàng Thượng muốn Sở vương giết Tử Thanh lấy con gái thượng thư Tử Thanh cũng không biết rõ, Sở vương chỉ nói là Thái tử âm mưu, Tử Thanh không quá lo lắng. Có lẽ là bởi vì tửu lượng kém, Tử Thanh thực nhanh liền ngủ. Thấy hắn ngủ, Sở vương cầm lấy áo choàng lông cáo của mình đắp lên cho hắn."Dược của Hoa thần y quả nhiên hữu dụng."
"Nói đi, ngươi muốn chúng ta làm thế nào?" Tiêu Lạc Ngọc nói.
Sở vương nhìn Tử Thanh, "Ta không biết ta yêu hắn, có phải là hại hắn hay không." Lúc này Sở vương không có ung dung vừa rồi, cũng không có khí phách trước kia. Có chút suy sụp ngồi trên nhuyễn tháp.
Hoa Diệc Khê lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói "Ngươi không phải thật muốn giết hắn đổi lấy giang sơn?" Sở vương cười cười, "Ta nếu nói là phải, ngươi tức khắc liền giết ta sao?"
Hoa Diệc Khê không lên tiếng, Sở vương nói "Kế sách hiện giờ, ta hy vọng các ngươi trước mang Tử Thanh rời đi. Phụ hoàng nói cho ta ba ngày suy nghĩ, ngày mai chính là ngày thứ ba. Nếu như phụ hoàng muốn mạng Tử Thanh, ta hiện tại căn bản không bảo hộ được hắn. Ta sẽ chuẩn bị một thi thể tương tự Tử Thanh, hy vọng có thể lừa qua."
"Ý ngươi là giấu giếm Hoàng Thượng, sau đó cưới vợ sinh con, chờ ngươi lên ngôi vị hoàng đế lại tìm đến Tử Thanh sao?" Tiêu Lạc Ngọc nói, Sở vương cười cười "Đây không phải là biện pháp tốt sao?" Cảm nhận được lãnh ý của Hoa Diệc Khê, Sở vương đột nhiên cười to "Yên tâm đi, ta chỉ hy vọng Tử Thanh có thể bình an. Phụ hoàng yêu thương ta, chỉ cần không có Tử Thanh, hắn cũng không quá phận bức ta cưới vợ."
Hiện giờ kế tốt nhất, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Tiêu Lạc Ngọc nói "Một khi đã như vậy, này đúng là biện pháp tốt, ta trước đưa Diệc Khê trở về, lại đến đón Tử Thanh."
Sở vương lắc đầu, vươn tay vỗ vỗ tay vịn phía trên nhuyễn tháp, trong gian phòng một cái giá cổ không một tiếng động tách qua một bên, lộ ra một địa đạo.
"Nơi này đi thông đến phía đông kinh thành, các ngươi cẩn thận." Sở vương nói xong bế Tử Thanh, đem ngọc bội tùy thân của mình đặt vào trong tay Tử Thanh.
"Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã! "(*)
(Mộc qua người tặng ném sang
Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người
Phải đâu báo đáp vậy thôi
Để cùng tốt đẹp đời đời kết giao)
Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, vươn tay ôm lấy Tử Thanh, ba người tiến vào địa đạo. Sở vương đóng địa đạo. Cầm lấy ly rượu vừa rồi Tử Thanh uống qua, một mình một ly độc ẩm.
Bên này sau khi ba người vào địa đạo, Tử Thanh mở hai mắt. Nắm chặt ngọc bội trong tay, nhìn không ra suy nghĩ cái gì. Một khắc chậm rãi nói "Là ta yêu thương hắn trước, không nghĩ tới sẽ rước lấy nhiều thị phi như vậy. Nếu như không có ta, nói không chừng hiện hắn đã ngồi trên ngai vàng."
Tiêu Lạc Ngọc không lên tiếng, ngược lại Hoa Diệc Khê nói "Sở vương không phải tiểu hài tử, hắn có suy nghĩ của riêng mình."
Ba người bước nhanh khỏi địa đạo, địa đạo dẫn tới giếng nước phía đông, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê phi thân ra khỏi miệng giếng, Tử Thanh cũng theo sau.
"Thẩm Khanh." Ba người mới vừa đi vài bước, liền nhìn thấy Thẩm Khanh đang tản bộ, ngược lại bởi vì bọn họ thân ở chỗ tối, Thẩm Khanh lại không nhìn thấy.
Khi biết Thẩm Khanh đến kinh thành, Tiêu Lạc Ngọc liền đoán Phượng Nhan đang ở kinh thành, chính là phái người tìm mấy ngày cũng không có tin tức. Phái người giám thị Thẩm Khanh cũng không có tin tức tin cậy truyền đến. Dù sao bọn họ chỉ là thế lực giang hồ, không thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm. Nhưng phố trăng hoa này Tiêu Lạc Ngọc quả thật chưa bao giờ nghĩ qua.
"Xem ra chúng ta lần này tìm đúng chỗ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top