Chap 2: Dị ứng

- Sở Tĩnh Nghiêm
Thấy anh tròn mắt nhìn , miệng mấp máy - Chúng ta đã gặp nhau sao ?

Biết mình đã lỡ lời thốt nên một cách vô thức , cậu thật chán cái mồm nhanh hơn cái não này.

- A là tôi thấy anh trên báo ... thật ngại quá!

- Không sao , cậu đây hẳn là Mễ Chi?

- Vâng là tôi , chúng ta có một hợp đồng cần xem xét , mời tổng giám đốc Sở coi qua.

Coi như đã cứu vãn được tình hình , cậu thở hắt ra , không thể nói là mình biết người ta qua giấc mơ được , người ta sẽ nghĩ mình là não nhúng nước mất thôi.

- Cậu đã ăn gì chưa ? Tôi biết gần đây có một nhà hàng rất ngon, chi bằng chúng ta đến đó dùng bữa rồi cùng bàn chuyện làm ăn.

Cậu tròn mắt nhìn anh , sao có thể gặp một lần là mời ? Câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng lại chả thốt được câu , miệng chỉ khẽ nói :"vâng, dĩ nhiên là được."

---------------

Tại một nhà hàng đầu phố.

Chiếc BMW đời mới, mẫu giới hạn tiến thằng vào trong bãi đổ xe của nhà hàng , chỗ này cậu hàng ngày đều thấy nhưng lại chưa bao giờ đặt chân vào đây. Bước vào đều có người đón tiếp, dẫn hai người lên phòng đã đặt riêng, xung quanh trang trí theo kiểu Tây phương, cửa gỗ đen tuyền, rèm cửa xanh màu trời, thảm lót đỏ đô, bộ bàn ghế thật hài hòa, tất cả trông thật thuận mắt.

- Cậu gọi món nhé - Anh mở lời

Lần đầu vào nên cậu từ chối.

- Là tôi không quen, ngài cứ gọi như thường ngài vẫn dùng là được rồi ạ.

Anh quay đi gọi món, sau đó là một màn không khí gượng gạo trùm lên, cậu "biết" anh nhưng lại không nói, nói thế nào đây ?

- "Xin chào, là tôi đã gặp ngài trong mơ" (quá điên rồ)

- "chào, là anh muốn gặp lại tôi đúng không?" (quá ảo tưởng)

- "xin chào, sao giờ này anh mới đến tìm tôi?" (còn quá nữa,có quen biết gì nhau đâu)
Cậu đăm chiêu suy nghĩ rồi thở hắt ra... ầy, thật chả biết làm sao.

- Trông cậu có vẻ không được khỏe, là tôi làm khó cậu sao ?

- Ồ không, tôi chỉ là đang nghĩ về công việc thôi - cậu nói dối, ko thể nói cho anh nghe cái mình suy nghĩ được.

Sau 5p, từng món ăn được đưa lên, để kín cả cái bàn cậu đang ngồi.

- Nào, cùng dùng bữa thôi.
Cậu cũng không khách khí nữa, trên bàn có món yêu thích của cậu, mà cậu thì đã nhịn đói từ trưa đến giờ, bánh trôi, món này mẹ cậu thường nấu cho mỗi khi muốn an ủi hay trấn an.

Cậu vừa ăn vừa đưa mắt nhìn anh, có vẻ khi ăn anh không hay nói chuyện. Lơ mơ nhìn thì đột nhiên cậu cảm thấy lạ, sao lại có mấy dấu đỏ này, cậu dừng ngay tay đang cầm đũa lại, kéo tay áo lên, quả đúng như cậu nghĩ.

Trong toilet, cậu suy nghĩ, có gì đó không đúng, cậu có ăn cái gì có đậu phộng đâu. Anh bên ngoài bước vào nhìn cậu

- Cậu không sao chứ ? Sao lại thành ra như vầy ?

- Tôi dị ứng với đậu phộng, khi ăn sẽ bị nổi mẫn đỏ khắp người.

- Chắc là đậu phộng xay ra trong nhân bánh, lẽ ra cậu phải nói tôi biết. Hay tôi đưa cậu đi khám ?

- Không, không cần, đưa tôi về nhà, tôi có thuốc - Cậu khi nghe đến đi khám, tức là gặp bác sĩ, liền tái mặt.

---------------

Số 7 đường XXX , chiếc BMW dừng lại trước một căn hộ

- Hôm nay rất xin lỗi anh, là ngoài dự đoán của tôi.

- Không, là tôi phải xin lỗi cậu, làm cậu ra nông nỗi này, nếu có vấn đề gì cậu hãy gọi tôi - Anh đưa danh thiếp cho cậu rồi đi mất.

Cậu nhìn tấm danh thiếp của anh, không cầu kì như của người khác, chỉ đơn thuần là một màu đen với viền và vài dòng chữ màu vàng, bên dưới là sđt của anh, được in nho nhỏ phía dưới bên phải. Bất giác cậu mỉm cười.

----------------

- Mễ Chi đồ chết tiệt nhà cậu, cậu đang ở đâu ? Sao mấy năm trời không liên lạc với tôi ?

Nhất thời não còn 'láng mịn' vào sáng sớm nên ko thể trả lời bởi cậu không biết đó là ai, sau một hồi không nghe động tĩnh gì, đầu dây bên kia lại hét to hơn :"Mễ Chi cậu có nghe tôi nói không ? Hả ? Nghe thì mở cái mồm cậu lên mà trả lời tôi này."

- Cậu là ai ? - Mễ Chi hỏi một cách tự nhiên và đương nhiên là vẫn còn ngái ngủ.
- Mới mấy năm mà đã quên thằng bạn này rồi sao ? Thưa anh, em Hạ T...
- Tử Uyên là cậu sao ? - Lúc này Chi mới thật sự tỉnh ngủ.

(Quán coffee số 3)

Hạ Tử Uyên mở cửa bước vào, đảo mắt nhìn quanh liền thấy ngay Mễ Chi đang ngồi đọc sách bên bàn gần cửa sổ, hắn liền đi qua, không thương tình mà bốp một phát lên vai cậu, cậu giật nãy mình vì hết hồn, đau cũng có, quay lại là ánh mắt oán hận nhìn kẻ mới đánh mình xong.

- Hạ Tử Uyên cậu quá đáng, có ai bạn bè lâu năm gặp lại mà đánh người như cậu không ?

- Này, cậu không cần lôi cả tên cúng cơm của tôi ra nói đâu, còn nữa, cậu bé mồm lại cho tôi, lỡ có người nhận ra tôi rồi có chuyện gì thì tôi ăn nói sao với Jace đây ? Cậu gánh nhé, tên đó toàn thét ra lửa với tôi thôi.

Nhắc mới nhớ, tên này là ngôi sao mới nổi, đang rất thịnh hành và sốt như cồn, đâu đâu cũng có áp phích của hắn, làm quảng cáo đồng hồ, nước hoa, ngay cả đồ lót hắn cũng ko chừa, hắn cũng là người mẫu, đương nhiên Jace là trợ lí của hắn.

- Vâng, đại thiếu gia nhà ta quá nổi mà.

Cậu hất cằm nhìn hắn môi mang theo ý cười, hắn liền ngồi xuống và gọi hai phần matcha less ice, sau đó gấp cuốn menu lại.

- Cậu không ăn sáng ? Giữ dáng để không phát phì hả ? Hay là không có ngân khố, chi tiêu bị tên kia nắm hết rồi sao ? - Cậu trêu hắn, lâu lắm mới có dịp, không chọc hắn thì hẳn cậu không mang họ Mễ nữa.

Bạn thân gặp nhau lí ra là phải đi chơi, nhưng tên kia vì công việc mà bỏ chạy mất dép khi chưa uống xong ly nước, cậu thì nhàn hạ hơn, hôm nay cậu đã xin nghĩ phép rồi.
'Hay là mua ít đồ ăn về' cậu nghĩ vậy.

Đi dọc theo con đường đến siêu thị nhỏ gần đó, cậu mua những thứ cần dùng, sau đó lại sang khu đồ ăn. Sau khi mua xong cậu cảm thấy hối hận, làm sao khiêng đống này về đây ? Chật vật bước ra cửa, đứng không biết xách thế nào cho tiện.

- Cậu cần tôi giúp chứ ?

Giọng nói vang lên ngay sau lưng, cậu thót cả tim, quay lại thì đó là tổng giám đốc Sở.

- Thật ngại quá, không cần đâu tôi tự mang về được.

- Chắc chứ ? Nếu tôi nhớ không lầm thì nhà cậu ở cách hai phố.

Cậu nghĩ lại thì quả thật, không thể vác hết về được, cậu đành gật đầu chấp nhận.

- Làm phiền ngài rồi, nhờ ngài giúp.

Trên đường về cậu hơi mệt nên thiếp đi một lúc... Cậu lại mơ.

( - Tĩnh Nghiêm, xem này xem này, xem em tìm thấy gì nào ? Thật hiếm khi nó mọc nơi này đấy.

Cậu giơ tay ra, nắm trong tay là một bông hoa đỏ rực màu lửa, cầm nó phẩy trước mặt hắn cười tươi bởi đó là hoa cậu thích, sắc đỏ thật mê hoặc lòng người.

Hắn xoa đầu cậu, mỉm cười rồi ôm cậu vào lòng.
- Rất giống.
Cậu ngước lên nhìn, môi hắn tiến đến gần và đặt lên môi cậu một nụ hôn... )

- Chi... Mễ Chi.

Cậu dần nghe thấy tiếng ai gọi mình, nghe rất quen thuộc, ở gần, rất gần, như đang ở trước mặt vậy. Cậu vô thức tiến tới đặt lên môi ai đó một nụ hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top