CHƯƠNG 23


【 Tạ Hà : bảo bối, bọn họ chụp xong chưa? 】

【444: chụp xong rồi ạ! Ảnh chụp đều đã rửa xong ! 】

【 Tạ Hà : ồ? Tôi ngủ bao lâu rồi? 】

【444: ba giờ đồng hồ ạ. 】

【 Tạ Hà : tụi nó chụp có đẹp không đó? 】

【444: . . . . . . . . . . . . 】 câu này làm nó không biết phải trả lời như thế nào a? ? ! ! !

Tạ Hà mơ mơ màng mở mắt ra, trong đôi con ngươi đen láy ướt sũng lộ ra một mảnh mê mang, tựa như không hề biết chuyện gì đang xảy ra, làm thế nào mà bỗng nhiên thiếp đi?

Lý Hồng Huyên cùng Tôn Trạch Dương không biết là đi từ lúc nào, chỉ còn lại mỗi Alan, mà cậu là đang nằm trong lòng của Alan tỉnh dậy.

"Thầy, thầy làm sao vậy?" Tạ Hà vội vàng ngồi dậy, mặt đỏ bừng, cậu ấy vậy mà lại ngủ ở trong lòng của học sinh của mình.

"Thầy có lẽ là quá vất vả, nghỉ ngơi không tốt, kết quả uống một ly nước xong liền ngủ, em không nhẫn tâm gọi thầy dậy, liền để cho thầy ngủ luôn." Alan ôn nhu nói.

"Thật ngại quá, lại phiền tới em nữa rồi." Tạ Hà cảm kích nói.

"Không phiền, ai bảo em thích thầy làm gì?" Alan mặt không đỏ tim không đập nói.

Tạ Hà lần đầu tiên được người ta nói thích, lâp tức liền không kịp phản ứng lại thâm ý của Alan, còn coi như đây chỉ là một câu khách sáo bình thường, nhưng vẫn là có chút thẹn thùng, vội vàng đứng lên: "Thầy về trước đây."

"Được, trên đường cẩn thận ạ." Alan mỉm cười nhìn cậu.

Tạ Hà lách qua ghế lô ở giữa, đi ra ngoài, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại ở trên mấy tấm ảnh trên bàn, vừa nhìn thấy đôi mắt không khỏi mở lớn, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Cậu với lấy ảnh chụp, ánh mắt gắt gao nhìn vào nó.

Người bên trong ảnh chính là cậu, bởi vì không mang mắt kính, khuôn mặt đều hoàn toàn bại lộ rõ ràng, ánh mắt cậu mê mang sắc mặt đỏ ửng, ngửa mặt ngồi ở trên đùi nam nhân, nam nhân ôm lấy thắt lưng cậu, ngón tay đặt trên bờ môi cậu... Hình ảnh hạ lưu tới nói không nên lại, nhưng lại quá đỗi xinh đẹp đến động lòng, mạnh mẽ kích thích cảm quan của người khác, dụ ra dục vọng sâu kín nhất của con người, thật sự là... Chụp quá đẹp! Tạ Hà thiếu chút nữa nhìn mà cũng muốn cứng theo! (=_=)

Về người nam nhân ngồi phía sau, tuy không chụp thấy mặt, nhưng nhìn quần áo, hiển nhiên không thể nghi ngờ là Alan.

Tạ Hà mạnh mẽ quay đầu lại, môi run rẩy, "Đây là em... Là em! Em vì cái gì lại làm vậy..." Cậu trong mắt tràn đầy thất vọng! Học sinh mà mình tín nhiệm hết mực như thế, ai biết lại lợi dụng lúc cậu ngủ làm ra những chuyện đồi bại như thế này!

Alan thở dài một hơi, "Đây là ý của Tôn Trạch Dương, cậu ấy không tin thầy."

"Thầy... Thầy nói là sẽ trả kia mà!" Tạ Hà tức giận đến ngực cũng phập phồng.

"Em tin thầy, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ tin, bởi vì lần đầu tiên thầy lỡ hẹn. Vả lại cậu ta cũng chẳng quen biết gì thầy, có lo lắng cũng là chuyện bình thường đi?" Alan chăm chú nhìn cậu, "Thật xin lỗi em không ngăn cản được cậu ta, thế nhưng chỉ cần thầy trả đúng hạn, những tấm hình này em bảo đảm sẽ không tuồn ra ngoài."

"Nhưng là em!" Tạ Hà chỉ tay vào Alan, tức giận vô cùng: "Em tại sao cũng là đồng loã! Em đừng nói với thầy người trong tấm hình này không phải là em!"

Alan tựa như bị chỉ trích làm cho tổn thương, trong mắt lộ ra thần sắc bị thương:" Thầy Tô à, thầy tại sao luôn nhìn em ở khía cạnh tiêu cực như vậy?"

"Em làm ra những chuyện như vậy, còn muốn tôi nghĩ tốt cho em?" Tạ Hà cả giận nói.

"Đó là bởi vì thầy không phối hợp, tụi em mới đưa ra hạ sách này, hơn nữa em làm như vậy, cũng bởi vì em không muốn để tên nào khác động vào thầy, càng khiến thầy thêm lúng túng. Ít nhất, em là thật sự tôn trọng thầy, thích thầy..." Alan chậm rãi nói: "Cùng với để người khác chạm vào, không bằng tự em đến... Em thuần tuý là xuất phát từ hảo tâm."

Thình lình nhảy ra một đống ảnh đáng sợ cùng lời tỏ tình đầy chân thành của Alan, khiến đầu óc của Tạ Hà cũng hỗn loạn thành một đoàn, xoắn lại thành một đống chỉ rối ren! Nhưng cuối cùng vẫn là khiếp sợ chinh phục cậu, cậu hai ba cái liền đem ảnh chụp xé thành mảnh nhỏ, khuôn mặt tái nhợt phức tạp nhìn Alan một cái, bước chân lảo đảo vội vàng rời đi.

.....................

Ngày sau đó Tạ Hà càng thêm cố gắng làm việc, cả người lại gầy thêm một vòng.

【 Tạ Hà ngữ khí tang thương: tụi học trò của tôi vẫn là rất lương thiện. 】

【444: nếu em lý giải không sai, ngài nói 'lương thiện' ở đây tức là ám chỉ cái chiêu trò hạ thuốc mê vào nước uống rồi chụp hình của bọn nó sao? 】

【 Tạ Hà : kỳ thật chụp ảnh xong là có thể trực tiếp quyết đoán tiến hành thêm bước tiếp theo, bọn chúng lại cố tình chơi lạt mềm buộc chặt, bắt tôi trở về làm công tiếp tục kiếm tiền, cái phần nhân từ này quả thật là dây dưa dài dòng, chẳng lẽ không phải là lương thiện sao?】

【444: ngài thật giống như đang tiếc bọn họ không có trực tiếp làm tới bước tiếp theo ấy. . . . . . 】

【 Tạ Hà : đúng vậy, tôi không thích những hành vi lãng phí thời gian như vậy : )】

444 cảm thấy nội tâm của nó đã bắt đầu héo tàn, nó quả thật chỉ muốn làm một cái hệ thống đáng yêu thuần khiết, làm bạn với kí chủ cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ khoái trá... Nhưng mà hiện tại nhân sinh thế giới quan của nó đã bị tra tấn đến tổn thương đến độ không thể tiếp tục bảo trì được một cái mỉm cười _(:зゝ∠)_

Rốt cuộc là nhóm kí chủ nào cũng như vậy, hay là nó đụng phải một cái kí chủ đặc biệt đây a?

Vì giả bộ sợ hãi ảnh chụp bị tuồn ra, Tạ Hà diễn thật sự rất nghiêm túc, mỗi ngày đều vội vàng đi làm, đến một ngày từ lớp học đi ra, liền vừa vặn gặp được Từ Văn Hạo vừa mới tan học đi ra. Tạ Hà nhìn hắn một cái rồi bỏ đi, lại bị Từ Văn Hạo ngăn lại.

"Thầy Tô... Em có chuyện muốn nói với thầy." Từ Văn Hạo nhìn chòng chọc Tạ Hà.

Tạ Hà dừng một chút, "Em nói đi."

"Là thầy giúp em đúng không?" Từ Văn Hạo nói thẳng, "Em nghe nói bởi vì thầy thay em trả tiền, Tôn Trạch Dương mới đồng ý buông tha em."

Tạ Hà sợ trực tiếp trả lại sẽ tổn thương tới lòng tự trọng của hắn, nhưng chuyện này cũng không thể giấu được, vì thế ôn nhu nói: "Đúng vậy, bất quá em không cần phải gánh nặng, thầy giúp em là chuyện hiển nhiên, không thể nhìn em bị người khác khi dễ như vậy được."

Từ Văn Hạo xụ mặt, nhíu mày nhìn Tạ Hà, "Em không cần thầy giúp!"

Tạ Hà nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, vẻ mặt khổ sở: "Thầy..."

"Tiền, em sẽ nghĩ cách khác mau chóng trả lại cho thầy!" Từ Văn Hạo lạnh lùng nói.

【 đinh, độ hảo cảm của Từ Văn Hạo +50, trước mắt độ hảo cảm là 60】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà : quả nhiên tụi học trò của tôi đều cực kì thiện lượng mà : )】

Từ Văn Hạo nói xong câu đó liền xoay người bỏ đi, giống như cũ mà tỏ vẻ bất mãn với Tạ Hà, nhưng độ hảo cảm đã sớm bại lộ nội tâm của hắn, Tạ Hà nhịn không được cảm khái, thật sự là một đứa nhỏ ngạo kiều nói một đường nghĩ một nẻo.

Cậu mỉm cười nhìn chăm chú thân ảnh đi xa của Từ Văn Hạo, ánh mắt giật giật.

Lại tới cuối tuần, lần này Tạ Hà sớm đã chuẩn bị đủ tiền đi tới tìm Alan, Alan nói bọn họ đều đang ở phòng ngủ, Tạ Hà có thể trực tiếp đi qua.

Lần này cậu tới, hiếm thấy đều có mặt đông đủ bốn người, Tôn Trạch Dương cùng Alan ngồi ở dưới, Lý Hồng Huyên ngồi ở trên giường chơi rubik, Trần Cố thì đang ở ban công đọc sách.

Tạ Hà gắt gao nắm chặt túi tiền, bởi vì chuyện chụp ảnh loã thể trước đó, cậu đối với Tôn Trạch Dương biểu hiện rõ ràng ra sợ hãi, cố gắng trấn định tới trước mặt gã: "Tôn đồng học, đây là số tiền lần này..."

Lần này là gần hai ngàn, là Tạ Hà liều mạng trong vòng một tuần kiếm được.

Tôn Trạch Dương như trước điệu bộ khinh thường, tuỳ tiện đem tiền để trên bàn, 'ân' một tiếng tiếp tục chơi điện thoại.

Tạ Hà nhẹ nhàng thở ra, xoay người rời cửa, nơi này làm cho cậu rất áp lực, nhưng bởi vì quá mức mệt mỏi, lúc rời cửa có chút lảo đảo, đầu đụng phải thành cửa, người liền bật về phía sau.

Alan như hổ rình mồi nhanh chóng tiến lên ôm lấy Tạ Hà, ghé vào lỗ tai cậu ôn nhu nói: "Thầy Tô à, thầy vất vả như vậy, thật khiến em cảm thấy đau lòng."

Tạ Hà đối với Alan dĩ nhiên vẫn tồn tại khúc mắt, dùng sức đem hắn đẩy ra, "Không cần em quan tâm!"

Alan bất đắc dĩ kéo kéo khoé miệng: "Thầy còn để ý tới chuyện kia sao?"

Tạ Hà quật cường nhìn hắn không đáp, trong mắt tràn đầy chỉ trích, cậu đối với hắn quá thất vọng!

Alan dừng lại một chút, bên môi vẫn là ý cười thâm trầm, ánh mắt cũng thay đổi, hắn chậm rãi mở miệng: "Thầy đã muốn chán ghét em như vậy, vậy có chán ghét thêm chút nữa cũng chẳng sao cả. Thầy Tô à, em thật sự là rất luyến tiếc để thầy chịu khổ như vậy, không bằng như vậy đi, thầy lên giường với em, em thay thầy trả tiền, thế nào?"

Tạ Hà khiếp sợ mà nhìn hắn, thật không ngờ nam sinh ôn nhu tao nhã trước đó lại có thể đột nhiên nói ra những lời đáng sợ như vậy!Đây là Alan thân sĩ phong độ mà cậu biết sao?! Vẻ mặt không hề gì cùng biểu tình như thế, giống như không phải là đang nói lên giường, mà là đang lên lớp vậy!

"Một lần năm ngàn, thầy Tô cảm thấy cái giá này thế nào?" Alan cúi đầu, cười tủm tỉm nhìn cậu, "Cái giá này, ngay cả bọn MB đứng đầu bảng ở mấy câu lạc bộ đêm cũng chưa tới đâu, thầy tuyệt đối không ăn thiệt nha."

Tạ Hà môi run rẩy, học trò của cậu cư nhiên vũ nhục cậu như vậy! Chẳng lẽ đây mới đúng là bản chất thật của Alan sao?!

Nhưng mà Alan nhìn thấy hai cánh môi mềm mại đang rủn rẩy của Tạ Hà, lại cảm thấy được như đang mời chào hắn, rốt cuộc không nhịn được khát vọng mà cúi xuống hôn lên! Qủa nhiên —— mỹ vị cùng hắn tưởng tượng giống nhau như đúc!

Tạ Hà còn chưa kịp phản ứng, đã bị học trò khinh bạc, cậu đem Alan đẩy ra, nhưng là không hề nhúc nhích được xíu nào!

Qua một hồi lâu, Alan mới buông Tạ Hà đang thở hổn hển ra, đôi con ngươi lam sắc càng thêm sâu thẳm, gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của Tạ Hà, ngữ khí thâm sâu: "Em sai rồi, năm ngàn quá thấp... Thầy Tô không chỉ đáng giá này, một lần một vạn, thế nào?"

【 đinh, Alan độ hảo cảm +3, trước mặt độ hảo cảm là 78】

"Cậu, cậu tên khốn kiếp!" Tạ Hà hốc mắt phiếm hồng, nâng tay tát một bên mặt của Alan!

Alan căn bản không nghĩ tới Tạ Hà cư nhiên dám động thủ, một nửa sườn mặt bị đánh đến lệch đi, âm thanh vang dội khiến cả kí túc xá đều chìm vào tĩnh lặng.

Hồi lâu, Alan mới chậm rãi nghiêng đầu lại, trong mắt lộ ra thần sắc băng lãnh, ngữ khí nguy hiểm, buồn bã nói: "Thầy Tô thật giống như không quá tình nguyện a."

Tôn Trạch Dương lúc này mới đi tới, cười lạnh một tiếng: "Thầy Tô quả nhiên là người không nói đạo lý, một lời không nói liền động thủ, xem ra ảnh chụp quả là rất cần thiết."

Máu trên mặt Tạ Hà như bị rút đi, cậu nhớ tới chuyện ảnh chụp, cả người đều rét run.

Nếu ảnh chụp bị tuồn ra ngoài, cậu phải sống như thế nào đây?! Đây chẳng khác nào là phá huỷ hết tất thảy của cậu! Không! Không thể! Trong mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc cầu xin: "Không, không cần..."

"Vậy phải coi thầy Tô suy nghĩ như thế nào, nói thật, cái giá một vạn này không hề thấp đâu nha." Alan thản nhiên mở miệng.

"Tôi, tôi sẽ trả tiền!" Tạ Hà cắn môi.

Tôn Trạch Dương nở nụ cười, "Miễn đi, em cũng lười thu mấy ngàn đồng lẻ lắm, trước ngày mai thầy đem bốn vạn trả lại cho em, chuyện này coi như xí xoá, đừng nói là tụi em không cho thầy cơ hội nha."

"Ngày mai!" Tạ Hà trong mắt đều là tuyệt vọng.

Đối mặt với hai tên này từng bước ép sát...

Lúc này, cậu mới biết bản thân đã rơi vào một cái bẫy rập đáng sợ như thế nào! Nhưng cậu là không có chỗ trốn!

Chính là lúc hoảng hốt nhìn chung quanh, Tạ Hà tầm mắt bỗng nhiên lại đối diện với hai tròng mắt không cảm xúc của Lý Hồng Huyên.

Lý Hồng Huyên ngồi ở trên giường, chân dài gập lại, một tay cầm rubik, trong mắt lạnh lùng cùng trào phúng dừng lại ở trên người cậu, giống như là đang xem một vở hài kịch rẻ tiền. Nhưng mà giờ khắc này, ở trong mắt Tạ Hà, y cũng là cọng rơm cứu mạng duy nhất! Bởi vì cậu nhớ tới, ở lần đầu tiên gặp mặt, Lý Hồng Huyên đã hướng về phía cậu nói hai chữ 'ngu ngốc' kia, cái thời điểm đó, hẳn là y đã biết trước được kết quả này đi? Y kỳ thật chính là cảnh cáo mình, chỉ là mình lại bị vẻ bề ngoài của Alan đánh lừa, một đường chìm vào cái bẫy ôn nhu kia!

Về sau... Tuy Lý Hồng Huyên vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trước giờ cũng chưa bao giờ tham gia tính kế với cậu! Trong cặp mắt kia chỉ có sự khinh thường, không có chút dục vọng khát cầu, cùng Alan và Tôn Trạch Dương không hề giống nhau!

Ít nhất, y chưa từng hại qua chính mình! Càng đối với cậu không có âm mưu cái gì!

Nháy mắt này, theo bản năng sinh tồn Tạ Hà một hơi vọt tới bên chỗ Lý Hồng Huyên, ngửa đầu lên đối với y cầu xin: "Cậu làm ơn giúp tôi đi!"

Hành vi đột ngột này của Tạ Hà khiến Alan cùng Tôn Trạch Dương đều không khỏi kinh ngạc, sau đó là phá lên cười.

Tạ Hà căn bản không quan tâm bọn họ, hai mắt gắt gao nhìn Lý Hồng Huyên, giống như y là người duy nhất có thể cứu được cậu, ánh mắt thành khẩn chuyên chú như vậy, phảng phất tựa như tín đồ đang nhìn đấng thần minh của mình, khiến cho người khác không thể làm lơ đi được.

Vốn không muốn dính líu tới chuyện này, Lý Hồng Huyên khẽ cau mày, ánh mắt lãnh đạm ở trên người cậu, cười nhạo một tiếng, "Tôi tại sao lại phải giúp thầy?"

Y mới không có thời gian để phí ở trên cái con người ngu xuẩn này, người ngu ngốc vẫn là sẽ phải trả giá lớn, giả nhân giả nghĩa lại vô dụng, khờ dại lại ngu xuẩn, một chút cũng không biết bản thân là đang đứng ở đâu, càng không biết tự lượng sức mình mà đi... Cho dù có rơi vào bẫy rập, cũng là gieo gió gặt bão, đáng đời.

Người như vậy rất nhiều, căn bản không đáng để phải cứu.

"Bởi vì cậu là người tốt, cậu cùng bọn họ không giống nhau!" Tạ Hà chớp chớp con ngươi ướt át, dùng ánh mắt đáng thương nhìn y, "Tôi biết cậu không đồng dạng với bọn họ... Cậu, cậu trước đó đã cảnh cáo tôi, tôi hiện tại mới biết hảo tâm của cậu... Xin cậu giúp tôi... Làm ơn..."

Tạ Hà không chút do dự dùng 'tuyệt kĩ – thẻ người tốt đè người'! Tuyệt kĩ này có thể đem tất cả xác suất có thể gây ra hắc hoá, phản nghịch, cuồng bạo cảm xúc của đối phương dẫn phát ra.

"Người tốt?" Lý Hồng Huyên đuôi lông mày nhướn cao, giống như là đang nghe thấy cái gì đó rất mắc cười.

Đây vẫn là người đầu tiên dùng từ người tốt để hình dung y, rõ ràng y một mực thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy hết tất thảy phát sinh nhưng không hề ngăn cản, thậm chí y còn có thể xem như cùng loại người với Alan, nhưng ở trước mặt của vị giáo viên bị lừa gạt vũ nhục này, lại vẫn như cũ xem y là người tốt, vẫn như cũ tình nguyện tin tưởng y sẽ giúp mình?

Đây là có bao nhiêu ngu ngốc, bao nhiêu khờ dại a, nếu biết chính mình cũng đồng dạng với đám người kia, người này còn có thể vững vàng tin tưởng y nữa hay không? Hay là hối hận khi đã vươn tay ra cầu viện trợ? Sẽ còn ánh mắt chờ đợi như vậy nhìn y nữa hay không?

Hai tròng mắt sạch sẽ thuần tuý, có hay không cũng sẽ nhiễm lên màu đen?

Hẳn là vậy rồi... Trên thế giới này căn bản không có cái gì gọi là thiện lương cả, hết thảy thiện lượng cũng chỉ là vì mình giả nhân giả nghĩa mà thôi, con người một khi chạm tới được lợi ích, liền ngay cả máu mủ tình thân cũng không thèm để ý, huống chi chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau?

Mà y cũng sẽ không ngại giúp đối phương xé rách bản mặt giả nhân giả nghĩa này đâu.

Lý Hồng Huyên lộ ra một nụ cười như không cười, môi mỏng hé mở, phun ra một câu: "Được a, tôi giúp thầy."

【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm -10, trước mặt độ hảo cảm là -20】

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top