[Transfic] We Want Peanuts!
Ring Ring!
Damian khẽ rên rỉ, không hiểu sao anh lại biết chính xác rằng ai đang gọi đến. "Lần này là chuyện gì, Anya?"
"Em bé và Anya đói!" Giọng nói đầy yêu sách của Anya líu lo qua đường dây điện thoại, lúc đó nghe cứ như một đứa trẻ năm tuổi chứ không phải một người phụ nữ trưởng thành sắp làm mẹ ở độ tuổi đôi mươi.
"Vậy thì sao? Biệt thự Desmond có rất nhiều đồ ăn mà. Em cứ ra tủ lạnh lấy gì đó đi."
"Em bé của chúng ta muốn ăn đậu phộng!"
[Em muốn ăn đậu phộng thì có...]
Damian thở dài, một tay ôm lấy mặt. "Anh chắc chắn là nhà mình có đậu phộng ở đâu đó mà. Em ra kiểm tra mấy cái tủ trong các nhà bếp của mình xem."
"Anya đã tìm nhưng hết sạch đậu phộng rồi!"
Damian chớp mắt, thực sự ngạc nhiên trước thông tin đó. Em nói rằng, trong tất cả những món đồ ăn mà tôi đã đảm bảo luôn đầy ắp trong nhà khi vợ tôi đang trong thời gian thai nghén... tôi bằng cách nào đó lại quên dự trữ món ăn yêu thích của em ấy ư?!
Tình huống này sẽ thật hài hước nếu đó là vợ của người khác. Nhưng việc phải đối mặt với một Anya đói bụng và từ chối ăn bất cứ thứ gì ngoài đậu phộng chỉ khiến anh cảm thấy bực bội. Chỉ cần liếc qua lịch trình làm việc, anh đã biết mình không có thời gian để chiều theo ý của phu nhân Desmond.
"Anya, anh đang làm việc và lịch trình của anh kín mít. Em ăn thứ khác đi. Anh chắc chắn em có thể đợi đến khi anh đi mua sắm lần nữa để có đậu phộng mà, được không?." Anh cứng người lại khi nghe thấy tiếng sụt sịt qua điện thoại. Ôi không, đừng khóc! Không phải lúc này!
"Con Thứ...Anh thực sự ổn với việc để vợ và con thứ mini của mình bị đói sao?"
Damian nghiến răng khi một tiếng khóc xé tai đe dọa sự ổn định của màng nhĩ anh. Không, không được khóc! Tôi không thể chịu được khi nghe em ấy khóc! Làm thế nào để em ấy ngừng khóc đây?! Dễ thương quá!!
Damian chợt nhớ lại một câu chuyện mà bố vợ anh đã kể về cái ngày ông nhận nuôi Anya khi em còn là một đứa trẻ. Câu chuyện của ông về việc đã phải vật lộn như thế nào để xử lý Anya trong những ngày đầu tiên và ông đã tuyệt vọng ra sao để giữ cho em ấy bình tĩnh, đã khiến cựu thiếu gia này cảm thấy đồng cảm.
"Anh sẽ mua đậu phộng nếu em ngừng khóc!"
Sự bực bội hiện rõ trong giọng nói của anh hơn Loid của nhiều năm về trước. May mắn thay, kết quả vẫn như cũ; tiếng khóc của Anya ngay lập tức ngừng lại.
"Anya thích đậu phộng!"
Damian thở phào nhẹ nhõm, mừng vì đã xoay sở để ngăn chặn cuộc khủng hoảng. Quyết định rằng việc xoa dịu cô vợ đang mang thai của mình có ưu tiên cao hơn một lời tạm biệt tử tế, anh đặt điện thoại về chỗ cũ và gọi thư ký của mình. Giọng nói của anh mang một sự khẩn cấp như thể tận thế.
"Hủy tất cả các cuộc họp của tôi!"
Anya khúc khích, cúp điện thoại bên phía mình.
"Tuyệt! Lúc nào cũng hiệu quả..."
Hít một hơi thật sâu, cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, những ngón tay vuốt ve chiếc bụng tròn trĩnh. Lời hứa về đậu phộng từ người chồng chính trị gia bận rộn đã khiến cơn đói của cô dễ bị phớt lờ hơn, để cô có thể vuốt ve em bé đang lớn lên bên trong mình.
"Đợi một chút thôi, em bé. Papa sẽ sớm mang rất nhiều đậu phộng đến cho chúng ta...Nhưng chúng ta thực sự phải xin lỗi papa vì đã làm phiền công việc của anh ấy..."
Một nụ cười đầy tội lỗi xuất hiện trên khuôn mặt Anya. Dù một phần của cô thích thú với việc có thể làm nũng xin anh bất cứ điều gì cô muốn, một phần khác của cô lại cảm thấy có lỗi vì đã làm gián đoạn cả một ngày của anh chỉ để có được đậu phộng.
"Papa của con thực sự rất yêu thương cả hai mẹ con... chúng ta thật may mắn khi có papa phải không...?"
Những suy nghĩ miên man của Anya bị cắt ngang bởi một tiếng vo ve khá lớn trong tai cô. Nháy mắt đầy tò mò, cô đứng dậy và lạch bạch đi về phía cửa sổ một cách vụng về. Đôi mắt cô mở to trước cảnh tượng bên ngoài. Một hạm đội máy bay trực thăng, mỗi chiếc chở một thùng đậu phộng khổng lồ to bằng cả gara của họ, bay từ phía chân trời về phía biệt thự.
"Waku Waku! Tuyệt vời quá!"
Đôi mắt cô lấp lánh vì vui sướng khi đôi môi kéo thành một nụ cười đầy phấn khích. Hai tay nâng niu bụng mình, cô vội vã ra khỏi phòng, háo hức muốn gặp món quà mà Damian đã hứa sẽ mang đến cho cô.
Damian đứng chênh vênh trên nắp thùng, tay nắm chặt sợi xích kim loại nối với máy bay trực thăng. Khi hạm đội đến gần mặt đất, mắt anh dán chặt vào vợ mình, người đang vẫy tay với những chiếc máy bay trực thăng. Anh gần như có thể cảm nhận được nụ cười phấn khích của em ấy khi chiếc thùng cuối cùng chạm đất chỉ cách em ấy vài mét.
"Wow! Đậu phộng nhiều quá! Tất cả số đó là cho Anya và em bé sao?"
Gật đầu, Damian tháo chốt bằng chân và nhảy xuống trước mặt cô. Mặt trước của chiếc thùng đổ xuống, cho phép một trận tuyết lở đậu phộng tràn ra mặt đất.
"Còn chờ gì nữa? Ăn đi. Em đã nói là em đói mà, đúng không?"
"Da-Damian..."
Damian kêu lên, bị bất ngờ trước cái ôm đầy xúc động của Anya khi họ cùng nhau ngã vào đống đậu phộng, lăn lộn trong đó như thể chúng là những chiếc lá. Dù đã kết hôn hai năm nhưng ngài chính trị gia vẫn chưa quen việc phu nhân Desmon gọi tên thật của mình thay vì kêu "Con Thứ" điều đó khiến mặt Damian bất giác đỏ lên như quả cà chua vẫn hệt như hồi còn ở Eden.
"Anya, c-chuyện đó..."
Damian ngừng lại, nhìn thấy nụ cười đầy yêu thương trên khuôn mặt Anya khi em ấy rúc vào lòng anh. Bên dưới bụng nhô lên của em ấy chạm vào người anh khi em ấy cọ mũi vào vai anh.
"...Anya xin lỗi vì đã khiến anh phải rời bỏ công việc, Damian. Anya thực sự rất biết ơn mọi điều Con Thứ làm cho Anya... và em bé..."
Cảm thấy sự bực bội của mình dường như tan biến, môi Damian cong lên thành một nụ cười khi anh vòng một tay ra sau lưng Anya, tay kia đặt lên chiếc bụng tròn nơi anh vẫn rất luôn mong chờ về một phiên bản Desmond giống hệt mình.
Ngày mai, anh chắc chắn sẽ phải làm rất nhiều việc để giải thích lý do tại sao anh phải hủy một ngày làm việc đầy ắp các cuộc họp vào phút cuối. Anh cũng không mong đợi phải biện minh với Phòng Tài chính về khoản chi phí lố bịch khi thuê một hạm đội trực thăng cứu hộ để vận chuyển đủ đậu phộng nuôi cả một đội quân.
Tuy nhiên, lúc này, Damian cất những vấn đề đó vào sâu trong tâm trí. Giờ đây, anh chỉ cảm thấy mãn nguyện khi nằm bên cạnh vợ mình trong một đống đậu phộng, nhặt từng hạt một và đút cho em ấy.
________________
Writer: WiiFan2009
Archive: We Want Peanuts!
[https://archiveofourown.org/works/68305311]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top