2021

Đêm cuối năm, Hyunsuk hyung đã đề nghị các thành viên chung ký túc xá đến quán thịt nướng quen thuộc mà khi còn làm thực tập sinh vẫn thường lui tới.

Trước khi đi Asahi đã kéo cậu vào phòng dặn dò.

"Nhớ ăn thật nhiều vào, đừng chỉ mãi lo uống biết chưa?"

Asahi vỗ nhẹ đầu cậu, dịu dàng căn dặn , gương mặt đầy vẻ yêu thương giống như đang lo lắng cho đứa trẻ vẫn chưa hiểu chuyện.

Trái tim Yedam ấm áp, đôi mắt cảm động lóe sáng ,trong miệng cũng thầm oán trách: Em không phải con nít, Asahi anh dài dòng quá đi.

Anh cười khe khẽ một tiếng, ngón tay thon dài xoa xoa chop mũi của cậu.Trước vẻ kháng nghị của cậu, đôi mắt anh ngưng lại nhìn chằm chằm vẻ ngây thơ của cậu, đôi mắt ấm lên vài phần.

"Anh sẽ chờ em về."

Khoác nhẹ lên người chiếc áo khoác của mình, anh mới yên tâm để cậu đi.

Yedam dùng tay chạm nhẹ vào vị trí còn ấm áp bên trán, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng dáy lên nỗi rung động khó tả.

Tửu lượng của Hyunsuk hyung thì khỏi phải nói, vif là Leader nên anh thường hay đi "họp" với các tiền bối trong công ty khá nhiều, kinh nghiệm quả thiệt vô cùng dày dặn.

Chỉ có Yedam với Junkyu là thảm, vốn đã không thắng được rượu, hơn nữa tâm tình lại đang cực kỳ tốt, uống hơn bình thường rất nhiều, bây giờ đã có cảm giác say, đầu cũng có chút choáng váng.

Ngồi được một lúc lâu, trời cũng đã quá nửa đêm rồi, Yedam nhìn tình hình.

Hiện tại Hyunsuk thì đang say mềm , anh rất thoải mái dựa người vào lòng Yoshi, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.

Chỉ còn mỗi cậu với Junkyu hyung là không ổn, biết rõ một mình Yoshi sẽ không xoay xở nỗi một lúc ba con sâu rượu lúc này.

Cậu lấy điện thoại ra, nhắn cho anh một tin.

"Anh có thể đến đây được không, em sợ anh Yoshi sẽ ngất mất."

Mười một giờ đêm, Asahi lái xe đến chỗ Yedam.

Anh không chỉ đi một mình, bên cạnh còn có cả Park Jihoon!

Xe vừa dừng lại, từ xa đã thấy Yedam đang dìu Junkyu, cả người Junkyu dựa hẳn vào lòng ngực cậu, nhìn bộ dạng là biết Junkyu đã say mềm.

Jihoon vội vàng xuống xe, chạy tới chỗ Yedam ôm Junkyu vào lòng , xốc người cậu lên vai mình.

"Xin lỗi, Yedam làm phiền em rồi."

"Có gì đâu!" Yedam mỉm cười, nói: "Anh ấy uống rượu như uống nước hoa quả, mới chỉ ăn được một chút anh ấy với Hyunsuk hyung đã ngủ ngon lành rồi."

Tửu lượng của Junkyu kém nhưng khi uống say thì hành xử của cậu không hề kém chút nào.Mặc dù lúc bình thường có phần tinh nghịch, nhưng khi uống say lại cực kỳ ngoan ngoãn. Sau khi uống say chỉ muốn đi ngủ, ngủ đúng ba ngày ba đêm, giống như gấu ngủ đông, ngủ dậy là lại hoạt bát như thường.

Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, biết là Jihoon đã đến, Junkyu cuộn người lại trong vòng tay anh, túm lấy cổ áo của Jihoon, lơ mơ nói: "Jihoon, em muốn ngủ, em muốn ngủ trên chiếc giường êm ái."

À! Đây chính là thói quen do được Jihoon nuông chiều quá đây mà.Nếu là Junkyu trước đây, làm gì có kiểu sống hưởng thụ kiểu tư bản chủ nghĩa muốn được ngủ trên một chiếc giường "rộng và êm ái" như thế, chỉ cần có đống rơm khô mà rúc vào đã hạnh phúc lắm rồi!

Jihoon vội vã kéo Junkyu lên xe. "Anh biết rồi, mình về nhà đi ngủ."

Asahi đứng bên cạnh nhìn, trong lòng thầm cảm thấy khooái chí. Haha, Jihoon hyung, để xem vài ngày tới anh sẽ như thế nào đây.

Nghĩ đến đó, Asahi bất giác càng cảm thấy yêu bạn trai nhỏ của mình hơn.

Yedam chưa từng uống say, không phải vì tửu lượng của cậu quá tốt, mà vì Yedam là người rất biết chừng mực. Mỗi khi thấy mình sắp say, sợ sẽ thất lễ, cậu đều mỉm cười nói: "Em không uống được nữa đâu, thật đấy!" Khuôn mặt vốn rất dễ thương của Yedam lại càng thêm phần dịu dàng,mọi người đâu nỡ ép cậu uống tiếp.

Asahi mỉm cười, chậm rãi tiến lại gần.

Yedam của anh tuyệt vời biết nhường nào!

Người như Yedam, nếu thực sự có uống say cũng không có quá nhiều biểu hiện không hợp với luân thường đạo lý, biết chừng mực, giữ khoảng cách, nói tóm lại chỉ có Yedam của anh mà thôi!

Asahi đang miên man suy nghĩ, chỉ thấy Yedam vẫn đứng trên bậc thềm.

"Hello!'' Cậu vẫy tay với anh, không chừng mực cũng không hề giữ khoảng cách. "Asahi, anh đến rồi đấy à?"

"...''

Asahi vội rảo một bước lớn, tiến đến ôm lấy eo cậu.

Anh phải thu lại những lời nói ban nãy mới được.

Bởi vì anh phát hiện ra rằng, Yedam dường như cũng không còn tỉnh táo nữa.
___________

Bốn người cùng uống đến khuya,sau đó Asahi ôm Yedam đã say mèm đi vào phòng ngủ,rồi đặt cậu lên giường.

Ánh sáng mềm mại bên ngoài hé qua cánh cửa mở chiếu vào mặt cậu,phản chiếu màu phớt đỏ trên gò má nhợt nhạt.

Anh cười nâng mặt của cậu ,sờ đôi môi mềm mại của em.Ngày thường cậu hồn nhiên đáng yêu,có chút thất thường,có chút ngây thơ.Mỗi khi say rượu,nụ cười của cậu lại trở nên đặc biệt quyến rũ, ánh mắt mơ màng mê hoặc đến hồn xiêu phách lạc.

Thấy cậu hơi nhíu mày,anh lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?''

"Uh..."Cậu di chuyển thân thể,nụ cười còn kiều diễm động lòng người hơn những vì sao đã tỏa sáng giữa buổi đêm thanh tịnh.Trong bóng tối, đôi mắt cậu sáng như sao:

"Đầu có chút choáng váng,ngủ một giấc sẽ ổn.''

"Anh đi chuẩn bị nước ấm cho em, tắm sạch rồi ngủ tiếp''

"Dạ." Yedam ngoan ngoãn gật đầu,nhắm mắt lại.

Khi anh mở nước xong trở lại phòng ngủ thì Yedam đang ngủ.Mái tóc xoăn xõa trên ga giường màu trắng,gợi cảm và nóng bỏng.Bộ ngực phập phồng dưới lớp áo hoodie hồng nhạt theo hơi thở rối loạn của cậu khiến anh nhịn không được muốn vỗ về an ủi.

Anh ho nhẹ một tiếng, đem ánh mắt chuyển dời qua gương mặt cậu,vừa nhìn đến môi cậu,miệng anh càng khô khốc...

"Damie...'' Anh dịu dàng khẽ gọi cậu.

Cậu mở mắt ra, chậm rãi vươn tay,vuốt ve đường nét trên mặt anh.

Tay cậu thật mềm mại,da thịt bị cậu vuốt ve qua vẫn mãi quyến luyến nhu tình.

Nhất thời tinh thần anh hoảng hốt, đôi môi mềm mại tiến sát khóe môi của cậu,khẽ khàng hôn lên.
Cậu chẳng những không cự tuyệt,ngược lại còn ôm lấy vai anh, đem đầu lưỡi khéo léo tiến vào trong miệng anh,tìm kiếm lưỡi anh..

Anh nhịn không được than nhẹ một tiếng, để mặc lưỡi kích cuồng trong chiếc miệng thơm của cậu tùy ý trêu đùa.

Những nụ hôn nồng nàn

Đêm,không còn mất mát

Lòng, không còn trống rỗng

Những nụ hôn càng lúc càng say đắm, ôm cũng ngày càng chặt chẽ,Asahi gắt gao ôm lấy cậu, ôm đến khi không thể thỏa mãn khát vọng của anh,mạch máu anh đã như ngọn lửa toát ra,tay anh không kiểm soát được nữa sờ soạng cơ thể mềm mại của cậu một chút...

Thân thể mềm mại của cậu hơi co rúm lại,run run, nhưng không phản kháng kịch liệt.

Asahi sao lại không rõ loại phản ứng này,thân thể cậu cũng khát vọng được anh âu yếm...

Anh hôn càng cuồng nhiệt hơn,một tay ôm lấy thắt lưng cậu, tay kia linh hoạt cởi bỏ nút quần, nhẫn nại của anh đã đạt đến cực hạn, tự chủ mà anh vẫn lấy làm kiêu ngạo đã hoàn toàn bị cậu đánh bại. Tối nay anh không muốn gì hết,chỉ muốn có cậu!

Lúc tay anh đặt trên khuôn ngực mềm mại ,cậu từ chối một chút, hai tay bất lực nắm chặt tay anh, ngước đôi mắt to nhìn anh. Khóe miệng anh cười xấu xa, đầu ngón tay bắt đầu khiêu khích vuốt ve nụ hoa mềm mại của cậu.

Đứa nhỏ trong lòng anh nhịn không được thở gấp một tiếng,thân thể giãy dụa có chút cứng ngắc.Môi anh dời đi, dịu dàng hôn lên mặt cậu, mắt, cùng hai tai của cậu; cánh tay nắm chặt tay anh dần dần yếu ớt,dần dần buông lỏng...

Môi anh theo vạt áo mở rộn hôn xuống phía dưới, cuối cùng ngậm lấy nụ hoa xinh xắn của cậu...

"Uhm...'' Yedam không thể nhịn,ngâm khẽ một tiếng,thân mình vô tình rướn lên.

Tối nay,cậu quả thật có chút say, thantthể nhẹ bồng bềnh, khi thì như đang bay trong mây mù sương, khi thì sa vào một loại cảm giác kích thích đặc biệt.Nhưng tâm trí của câu vẫn tỉnh táo,cậu biết rõ mình đang ở đâu,càng biết rõ người đàn ông đang nằm trên người cậu đang muốn làm gì.

Lý trí cậu muốn cự tuyệt,nhưng thân thể cậu bị đầu lưỡi anh khơi lên khát vọng.

Mắt anh nhấp nháy một chút.Anh ngắm nhìn chăm chú làn da trắng noãn, non mềm của cậu. "Anh sẽ không làm em đau..."

Cậu cười nhắm mắt lại, để mặc tay anh cẩn thận kéo quần cậu ra.

Ai ngờ, cậu chỉ cảm thấy thân mình nhẹ hẫng, thân thể bị anh ôm lấy.

Cậu tò mò mở mắt,mới phát hiện anh đem cậu ôm vào phòng tắm.

Trong bồn tắm rộng lớn ,sương mù dâng lên mờ mịt, cánh hoa hồng nổi trên mặt nước, theo gợn nước bồng bềnh, trôi dạt vào chốn mê hoặc, tuyệt đẹp...

Hơi nước bốc lên trước mắt cậu, nhiệt độ ngày càng tăng , giống như phòng tắm hơi khiến cho người ta khó thở.

Asahi đưa tay thử độ ấm của nước,mới đem cậu để vào trong nước.

"A.." Sóng nhiệt quét qua tất cả giác quan của cậu, cảm giác nóng bỏng chảy vào trong mạch máu...

Anh bước theo sau tiến vào bồn tắm, ôm hôn cậu thật sâu, chìm vào đáy nước...

Thế giới biến thành một đại dương mênh mông, hôn cuồng nhệt khao khát, cánh hoa hồng đỏ nhẹ nhàng khiêu vũ dưới áo sơ mi màu đen của anh.

Trước kia Yedam cảm thấy "Liều chết triền miên'' thật khoa trương, giờ trải qua nụ hôn mang theo hương vị tử vong này, cậu mới phát hiện không từ ngữ nào có thể chuẩn xác hơn!

Lúc cậu gần như ngất đi vì bị hôn đến thiếu dưỡng khí, anh cuối cùng mới kéo cậu trồi lên mặt nước, cho cậu cơ hội để thở.

"Trời!" Cậu tựa vào thành bồn tắm, thở hổn hển, vuốt đi nước ấm trên mặt. "Em phát hiện cùng một chỗ với anh thì hệ hô hấp rất quan trọng!''

Anh cười hai tiếng,ngón tay theo mái tóc rỏ nước của cậu trượt xuống, dừng ở sau lưng cậu,cởi bỏ chiếc áo vướng víu, hai vú tuyết trắng xinh xắn ửng đỏ, ngạo nghễ đứng thẳng...

Cậu ngượng ngùng quay đi, không dám nhìn anh nữa. Hơi nóng bốc lên, phất qua mặt cậu, ngừng tụ thành giọt nước chảy trên trán...

"Yedamie...'' Anh nghiêng mình đặt thân lên trên người cậu,giọng anh du dương, ánh mắt sóng sánh, lay động. "Em đẹp quá..."

Thân thể cậu mềm nhũn, thiếu chút nữa chìm vào trong nước, cũng may tay anh kip nâng eo của cậu.
Lại một nụ hôn dài,môi anh thật mềm mại, lưỡi rất nhẹ nhàng, trong lúc xoay chuyển cho dù có cuồng dã cũng không khiến người ta cảm thấy thật thô lỗ chút nào...

Yedam nhắm mắt lại, thân thể ở trong nước yếu ớt ôm anh, tùy ý để môi anh khiêu khích qua từng vị trí mẫn cảm trên thân thể, chờ đợi anh đến lấp đầy sự trống rỗng trong thân thể cậu.

"Sahi.." Chờ khi cậu mở to mắt, khao khát nhìn anh, cậu mới vô tình phát hiện anh đã cởi quần áo xong!

Cậu choáng váng!

Không hổ là cao thủ, ngay cả cởi quần áo cũng có kỹ thuật như vậy!

Anh dùng hai tay tách hai chân cậu ra,nhẹ nhàng đem chướng ngại cuối cùng kéo xuống từ đôi chân của cậu.Ngón tay của anh thăm dò vùng bí ẩn , dòng nước nóng bỏng theo ngón tay anh tiến vào, dũng mãnh chảy vào thân thể cậu, hòa hợp với dòng nhiệt chảy ra từ hạ thân cậu, đó là một loại sung sướng khó có thể diễn tả thành lời, cậu cắn chặt môi dưới tựa vào trên vách đá trắng noãn, một tiếng rên rỉ tràn ra từ trong kẽ răng.

Anh dùng cánh tay ôm vai câu,giúp thân thể của cậu cách xa vách đá cứng rắng một khoảng. "Kêu ra đi, anh muốn nghe..."

Không biết là nước quá mức hư vô, hay là thân thể cậu quá mức trống rỗng, cảm giác trống rỗng không điểm tựa này theo toàn thân truyền đến khiến cậu thiết tha khát vọng có người lấp đầy.

Hạ thân của anh ma sát vài cái ở hai bên đùi cậu,da thịt anh còn nóng hơn nước ấm,khi cả người cậu tê liệt, anh chậm rãi tiến vào.

"Ahm...Uhm...." Hư không bị lấp đầy trong chốc lát, đầu óc cậu trở nên trống rỗng.

"Anh yêu em!'' Giọng anh tràn ngập hưng phấn khó kiềm chế,anh cứng rắn như sắt.

Thế nhưng, tất cả khoái cảm rất nhanh bị thổi quét thay thế bằng một loại đau nhức tê dại, cậu thống khổ than nhẹ một tiếng, bám chặt vào thành bồn.

Tựa hồ nhìn ra đau đớn của cậu, Asahi chậm rãi lui ra ngoài. Khi anh rời khỏi, khe hở mở ra còn chưa kịp khép lại, một cỗ nước nóng nhanh chóng chảy vào thân thể của cậu, vì cậu mà rửa sạch đau đớn lưu lại trong thân thể, mang theo một chút màu đỏ tươi..

Anh một lần lại một lần, ra vào nông, cạn, dần dần nơi bí ẩn của cậu bị anh và nước ấm luân phiên an ủi bắt đầu cháy, nỗi khát khao nguyên thủy nhất từ dưới bụng tràn tới toàn thân, mồ hôi chảy ra da thịt, từ trên trán chảy xuống, rên rỉ thoát ra truyền khắp toàn bộ phòng tắm...

Cậu mở mắt ra, nhìn anh.

Xuyên qua màn sương ấm áp, trong ánh mắt trầm mê của anh lộ ra một loại ấm áp khiến người ta yêu thương.

Khi mọi thứ chung quanh, kể cả các giác quan đều trở nên hư ảo, ngược lại tình yêu của anh chân thật hơn bao giờ hết.

"Sahi..." Thân thể cậu căng cứng, nỗi khát khao mãnh liệt khiến cậu thở dốc kêu gọi anh, cậu vặn vẹo thân thể, dục niệm khống chế lý trí của cậu trong tay... "Sahi, xin anh..."

Cùng với lời kêu gọi của cậu, anh đột nhiên đâm vào, tiến vào chỗ sâu nhất.

Loại đau nhức tê dại mãnh liệt cùng với khooái cảm dâng trào, là lên thiên đường hay là vào địa ngục, cậu cũng không rõ.

Theo cử động có tiết tấu của anh, thế giới mờ mịt, chỉ còn lại tiếng bọt nước va chạm cùng tiếng rên rỉ vong tình của họ...Cậu ôm anh trong thanh âm đau đớn, lẳng lặng đem cảm giác hạnh phúc này khắc vào trí nhớ.

Đau đớn nhanh chóng biến mất, thân thể trong nước chìm nổi ,không gì chân thật hơn cảm giác tốt đẹp này.

Anh lại đem cậu ôm vào phòng ngủ, đặt trên chiếc giường lụa mềm mại...

Lúc này đây, anh không còn nhẹ nhàng nữa, mỗi một lần va chạm đều kịch liệt xâm nhập chỗ sâu nhất của cậu, càng lúc càng nhanh...

Tiếng rên rỉ của cậu ngày càng lớn, càng ngày càng quyến rũ, anh hoàn toàn mất đi lý trí, ánh mắt như ác ma đi xâm chiếm, nụ hôn biến thành cắn, vuốt ve cũng biến thành xoa nắn...

Mãi đến lúc cuối cùng, anh mới nắm chặt tay, gầm nhẹ một tiếng, một dòng chảy ấm áp bắn vào thân thể của cậu...

"Sahi, em yêu anh!" Cậu dịu dàng ôm lấy anh, để anh nằm trên thân thể cậu, thở dốc...

Mây mưa đến trời đất đảo lộn, mặt trăng thành khuyết, tình như thiêu đốt.

_____________
Ngày hôm sau,Yedam thức dậy trong một vòng tay ấm áp.Cậu chớp mắt mấy cái, và bắt gặp nụ cười quen thuộc trước mắt.

"Năm mới vui vẻ!" Giọng anh vẫn êm tai như vậy.

Cậu ôm ngực, giấu gương mặt nóng bừng vào trong chăn không dám hé mặt.

"Em còn đau không?''

Yedam cử động thân thể, quả thật trên người có chút đau nhức.

Cậu bẽn lẽn gật đầu.

Tuy rằng đau nhưng trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Cậu đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, kéo anh lại gần, hôn lên môi anh, rất mỏng, nhưng thật ấm áp.

"Sau khi trải nghiệm rồi mới không thể không công nhận, cảm giác này chẳng hề dễ chịu, nhưng biết làm thế nào đây, em đã nghiện cảm giác đó rồi. Asahi, cảm ơn anh. Anh đã khiến em biết rằng em không còn là một Bang Yedam cô đơn của ngày xưa nữa.Anh đối với em, khác nào cuộc chiến thành Thebes. Lời dự đoán của Amphion Allah Ostrava rằng cuộc chiến chắc chắn thất bại, nhưng cho dù như vậy, em vẫn muốn được là một trong bảy người đó, thử chinh phục anh một lần. Đôi khi em thậm chí còn nghĩ, nếu có một ngày anh rời xa em, như Capaneus tử trận rời xa Evadne, vậy thì Asahi, em cũng sẽ giống như Evande, nguyện được cùng chết với anh.''

Asahi ghì chặt cậu lại phía mình, ghé sát vào môi cậu, thì thầm.

"Em biết không, trái tim anh chỉ có một, anh đã dâng trọn cho em rồi, sẽ không thể đem cho người khác được nữa."

Trăng mờ sao thưa, anh đối với cậu thật sâu nặng.

Cuối cùng cũng biết, có một câu nói luôn đúng.

Không sớm không muộn, vừa hay yêu thương sâu đậm...

Đi hết chặng đường, vừa hay lại gặp được em.


____________
Vậy là năm 2022 cũng đã tới, chẳng gì quý hơn ngoài mong mọi người giữ gìn sức khoẻ thật tốt để học tập và làm việc thật hiệu quả!!Mong mọi điều bình an và may mắn sẽ đến với tất cả chúng ta trong năm  nay

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top