Chater 2
Đây là cơn ác mộng, Hermione tin chắc như vậy. Chắc chắn là vậy. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể tỉnh dậy.
Nhưng với thành tích của cô, cô không nên ngạc nhiên khi Ron tình cờ gặp cô ngay sau khi cô quan hệ tình dục với kẻ thù không đội trời chung của anh.
Mắt Ron mở to và cậu nhìn Malfoy và cô với vẻ kinh ngạc.
Khuôn mặt cô nóng bừng vì xấu hổ và tệ hơn nữa, cô có thể cảm thấy tinh dịch của Draco đọng trong quần lót của mình. Như thể cô cần một lời nhắc nhở về những gì họ vừa làm.
Đưa cho cô chiếc túi, Draco dựa vào tường bằng một vai, tao nhã bắt chéo một chân lên chân kia. "Weasley. Không biết là họ đã cho mày ra ngoài muộn thế này." Anh liên tục chỉnh lại áo, làm rõ ràng những gì vừa xảy ra.
Khuôn mặt Ron đỏ bừng, hai tay nắm chặt lại, trông như sắp nổ tung.
"Bồ đang chế giễu mình à?" Ron quay sang cô với vẻ ghê tởm tột độ. "Bây giờ bồ đang bán dâm cho Malfoy ư?"
Bên cạnh cô, cô nhận thấy tư thế của Malfoy thay đổi. Có điều gì đó nguy hiểm đang diễn ra. Ron có vẻ không để ý, khuôn mặt đỏ bừng giận dữ nhìn cô với vẻ buộc tội.
Cô nhận ra rằng mục đích của cách sử dụng một từ đã thay đổi ý nghĩa của nó một cách đáng kể. Draco đã gọi cô là một con đĩ. Nhưng anh đã nói điều đó với sự ham muốn và một cái gì đó giống như sự ngưỡng mộ. Khi Ron gọi cô là một con điếm, cô thấy sự ghê tởm trong mắt anh ta.
"Không phải việc của bồ, Ron." Cô chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé. Anh luôn phán xét cô và rõ ràng là cô chưa bao giờ đủ tốt. Không chữa lành chấn thương từ chiến tranh đủ nhanh. Anh đã vượt qua mất mát và nỗi kinh hoàng còn cô thì không. Như thể đó là một cuộc thi vậy. Hàng hóa bị hư hỏng. Đó là cảm giác anh khiến cô cảm thấy.
"Lần này bồ lấy cớ gì?" Ron hỏi với giọng giận dữ và căm ghét. "Tổn thương khiến bồ dang rộng chân vì Malfoy?"
"Cẩn thận, Weasley." Giọng nói của Draco lạnh lùng và sôi sục điều gì đó nguy hiểm.
Ron ưỡn thẳng vai và lúc này cô mới nhận ra anh nhỏ bé hơn Draco nhiều. Ron thì to lớn, nhưng Draco thì cao hơn nhiều. "Sao mày không cút đi, Malfoy, vì đây là chuyện giữa tao và bạn gái tao."
"Bạn gái cũ" Draco sửa lại.
Ánh mắt của Ron hướng về phía cô. "Bồ đã nói với hắn?"
Anh ấy có nghiêm túc không? Anh ấy đã kết thúc chuyện này một tuần trước và bây giờ cô phải giữ bí mật sao?
Nhưng cô biết đây không phải là về việc cô sẽ tiếp tục. Sự ganh đua bất tận giữa Ron và Draco đã diễn ra trong nhiều năm. Điều này giống như châm ngòi cho nó. Cô biết rõ điều đó.
"Ron, bồ mong đợi điều gì?" Cô hỏi với một tiếng thở dài.
"Tôi không ngờ cô lại trở thành một con đĩ Slytherin. Cái gì, cô đang bị chuyền tay nhau khắp phòng sinh hoạt chung à?"
Cú đấm của Draco đánh vào hàm Ron mạnh đến nỗi anh ta loạng choạng lùi lại, suýt nữa thì ngã.
"Tao đã muốn làm điều đó nhiều năm rồi," Draco thở dài. "Cảm ơn vì đã chứng minh rằng mày vẫn là một thằng khốn nạn."
Ron rút đũa phép ra và Hermione hét lên. Một trận đấu tay đôi là một chuyện. Một trận chiến phép thuật lại là chuyện khác.
"Thật kinh khủng—"
Nhưng trước khi Ron kịp niệm chú, Draco đã đấm vào cổ họng anh ta khiến anh ta nghẹn thở và ngã khuỵu xuống.
Draco túm lấy cổ áo anh ta và kéo anh ta lên. "Nếu mày còn chĩa cây đũa phép chết tiệt của mày vào tao lần nữa, tao sẽ cắm nó vào não mày, nghe thấy không?"
Ron đang ho, vẫn còn nôn khan để thở. Cô nên cảm thấy tệ cho anh. Cô đang tìm kiếm sự thông cảm nhưng tất cả những gì cô tìm thấy chỉ là sự trống rỗng.
"Mày làm tao ghê tởm quá," Draco rít lên.
Ron đẩy anh ra. "Buồn cười. Một Tử thần Thực tử có đạo đức? Đoán là mày biết hết về việc bán dâm. Mày vẫn còn dấu hiệu đen trên cánh tay như một con dấu lang thang?"
Draco cười và đó là âm thanh đáng sợ nhất mà cô từng nghe. "Ít nhất thì tao không phải là một phù thủy vô dụng ẩn sau phù thủy thông minh nhất của thế hệ chúng ta. Nếu không có cô ấy và Potter quý giá của mày, thì mày là gì Weasley? Không có gì cả. Mày thậm chí còn không thể tung một câu thần chú ngu ngốc lên tao. Mày là nỗi ô nhục của các phù thủy."
Cô chưa bao giờ nhìn nhận theo cách đó. Luôn luôn là cô không đủ.
Mặt Ron tái mét. Điều này đã đánh đúng vào chỗ đau của anh. Ron luôn cảm thấy mình có chút thua kém khi đứng cạnh Harry.
Ron lao về phía trước và rõ ràng là anh ta có kinh nghiệm đánh nhau với anh em mình nhưng cách Draco di chuyển, có điều gì đó chết chóc hơn ở đó. Điều gì đó khiến cô sợ hãi.
Ron đấm một cú vào Draco, máu phun ra từ mũi. Đáp lại, người thừa kế Malfoy cười toe toét, nhuộm đỏ hàm răng sắc nhọn của anh. Với toàn bộ sức mạnh, anh đập đầu mình vào đầu Ron, người loạng choạng lùi về sau, trông có vẻ choáng váng. Trước khi anh ta kịp đứng dậy, Draco đấm vào mặt anh ta với toàn bộ sức mạnh. Hermione lấy tay che miệng vì sốc khi Ron ngã xuống đất.
Malfoy cao hơn anh ta. "Đi, chạy đến chỗ Potter trước khi tao đập vỡ mặt mày." Chất độc lạnh lẽo trong giọng nói của anh nghe thật đáng sợ.
Mũi của Ron trông như bị gãy. Hermione tìm đũa phép trong túi. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ phải làm gì đó. Ron đứng dậy và trong giây lát, anh đang cân nhắc xem nên làm gì. Ánh mắt anh chuyển từ Hermione sang Draco. "Mẹ kiếp mày." Anh khạc nhổ vào đôi giày đắt tiền của Draco và bỏ đi, lau máu trên mặt bằng tay áo.
Hermione đứng đó sửng sốt. Kể cả khi Draco không nói với ai, Ron chắc chắn sẽ nói. Lần đầu tiên, có điều gì đó trong cô lóe lên. Có quan trọng không? Ai quan tâm đến những gì họ nói? Ai quan tâm đến những gì Ron nghĩ về cô? Có điều gì đó giải thoát trong cách Draco cho rằng mình bị mọi người ghét. Cô luôn phải sống theo một tiêu chuẩn không thể đạt được.
Cô bỏ đi mà không nói lời nào.
"Granger?" Draco gọi theo cô nhưng cô không dừng lại.
__________
Lấy cà phê. Đi học. Không khó lắm đâu. Nhưng Hermione đứng trước cửa phòng, sợ hãi điều gì đó có thể xảy ra ở phía bên kia. Malfoy có giữ lời hứa và giữ im lặng không? Ron chắc chắn sẽ nói với Harry. Ý nghĩ đó khiến cô thấy buồn nôn. Cô đã có thể thấy khuôn mặt lo lắng của cậu trước mặt mình. Trong khi Ron không bao giờ hiểu được chấn thương của cô từ cuộc chiến, Harry đã đối xử với cô như thể cô được làm bằng thủy tinh.
Không còn cách nào khác. Cô phải rời khỏi phòng mình vào một lúc nào đó. Cô bước vào hành lang với nỗi sợ hãi. Nhưng không ai nhìn cô. Không ai quan tâm cô ở đó. Cô thở phào nhẹ nhõm và đi đến quán cà phê nhỏ vừa mới mở trong khuôn viên trường. Hogwarts là một ngôi trường lớn. Hy vọng là cô sẽ không chạm trán Malfoy. Nghĩ đến anh khiến máu cô đập mạnh. Những hình ảnh từ đêm qua tràn ngập trong cô. Hơi thở của anh phả vào da cô. Những nụ hôn thiêu đốt cô.
"Đây rồi," Ginny phấn khích kêu lên khi cùng cô xếp hàng vào quán cà phê.
Hermione hắng giọng. "Chị đây."
"Tối qua sau giờ học không tìm thấy chị đâu."
"Xin lỗi, chị chỉ muốn đi giải tỏa đầu óc thôi."
May mắn thay, tình hình với Ron không gây nguy hiểm cho tình bạn của cô với Ginny. Nhưng vì cô bé đang hẹn hò với Harry, em ấy chắc chắn sẽ sớm biết được Hermione đã làm gì đêm qua.
"Chị ổn chứ?" Ginny hỏi.
"Ổn mà." Cô cầm lấy tách cà phê của mình, không nhìn vào mắt Ginny.
"Tối nay—uống rượu. Đêm của con gái. Không có lý do gì."
Hermione không nghĩ ra được lời bào chữa nào. "Được thôi."
"Em phải chạy đến lớp. Tối nay gặp lại nhé."
Khi đi qua hành lang hướng đến lớp học độc dược của mình, tim Hermione ngừng đập. Malfoy đang đi về phía cô cùng Theo, Pansy và Blaise. Bạn bè của anh bhìn cô trong một tích tắc rồi nhìn đi chỗ khác với vẻ không quan tâm. Draco nhìn thẳng vào cô và việc nhìn thấy anh khiến mọi thứ trở nên quá thực tế. Cô biết đôi môi đó đã ở đâu. Anh đã nói gì với cô trong bóng tối. Cô đã hét lên tên anh như thế nào. Phải đến khi họ đi ngang qua nhau trên hành lang, cô mới nhận ra rằng mình đã nín thở.
Khi cô đăng ký học chuyên ngành độc dược cho chương trình Cử nhân, cô đã không nghĩ kỹ. Mỗi lần Giáo sư Snape chế nhạo cô bằng đôi mắt đen láy, cô tự hỏi tại sao ông lại ghét cô đến vậy. Ông trái ngược với mọi giáo sư khác. Ông chỉ trích mọi gợi ý mà cô đưa ra. Độc dược của cô không bao giờ đạt đến tiêu chuẩn cao không tưởng của ông. Có những ngày cô quyết tâm vượt qua, để chứng minh ông ấy sai. Rồi có những ngày cô cân nhắc đến chuyện bỏ học. Hôm nay là ngày cuối của cả hai.
Rời khỏi lớp học, cô cảm thấy chán nản. Cho đến bây giờ, cô đã được ca ngợi là phù thủy thông minh nhất trong thế hệ của họ. Bây giờ cô thậm chí không chắc mình có vượt qua được khóa học hay không.
Đó là lúc cô nhìn thấy Harry. Nó tệ hơn những gì cô mong đợi. Một sự pha trộn giữa lo lắng và thất vọng trong mắt anh. Giống như một người cha không chấp thuận.
"Bồ ổn không?" –là câu hỏi đầu tiên của anh và nó có vẻ coi thường cô mặc dù cô biết anh không cố ý nói như vậy.
"Mình ổn bồ thì sao?"
Anh nhìn qua vai, đảm bảo không ai có thể nghe thấy họ. "Mình lo cho bồ. Ron đã nói chuyện với mình ngày hôm qua."
Cô thở dài, nhìn tay mình, lo lắng vặn vẹo áo choàng. "Được rồi, vậy thì bồ biết là bồ không cần lo cho mình rồi. Mũi bồ ấy thế nào rồi?"
Anh im lặng một lúc. "Không sao đâu. Bồ ấy đã đi gặp lương y rồi."
Cô gật đầu.
"Hermione, mình cần bồ nói cho mình biết nếu..." Harry dừng lại và khi cô nhìn anh, anh có vẻ không thoải mái. "Malfoy... có làm gì trái ý bồ không?"
"Đó có phải là những gì Ron nói không?" Tất nhiên, anh sẽ làm cho nó giống như vậy. Không thể nào là cô ấy muốn điều đó. Cô gái vàng của Ron. Cô muốn hét lên.
"Mình chỉ muốn nghe chính miệng bồ nói thôi." Harry đang cố né tránh.
"Không, Harry. Cậu ấy không làm gì trái với ý muốn của mình."
Có sự thất vọng trong mắt Harry chỉ vì theo cách đó, họ có thể giải thích được. Có lẽ là một câu thần chú? Đó là lý do duy nhất cô có thể làm vậy. Bây giờ, Harry lại trở về với sự lo lắng, những nếp nhăn sâu hằn trên trán.
"Mình chỉ lo cho bồ thôi. Chuyện này không giống bồ. Mình biết bồ đang trải qua nhiều chuyện và một người như Malfoy...cậu ta có thể lợi dụng điều đó."
Trong số tất cả những chàng trai mà cô có thể quan hệ tình dục, Malfoy là người khiến Harry và Ron khó chịu nhất.
"Ôi trời ơi—mình đã có một đêm tình một đêm. Mình là một phụ nữ trưởng thành và có thể tự đưa ra lựa chọn của mình."
Harry gật đầu. "Tất nhiên rồi. Mình không có ý đó. Mình chỉ lo lắng thôi."
"Được rồi, đừng như thế nữa."
__________
Ngày dường như chậm chạp trôi qua. Khi cô đi ăn trưa, cô cảm thấy kiệt sức vì tất cả mọi thứ. Nhưng ngay khi cô bước chân vào đại sảnh, cô cảm thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình. Mọi người thì thầm và cười khúc khích. Cô đang trở nên hoang tưởng.
Cô ngồi xuống cạnh Harry và Ginny.
"Ron đâu rồi?" Cô hỏi.
"Bồ ấy vẫn đang ở với người chữa bệnh," Harry giải thích với giọng điệu buồn bã.
Ginny nhìn cô với ánh mắt khác. Gần như là cô ấy đang lo lắng. "Em không biết liệu chúng ta có nên ăn trưa ở đây hôm nay không."
"Tại sao?" Hermione hỏi và ngay lúc đó cô nghe thấy tiếng reo hò từ bàn Slytherin.
Cô quay lại và thấy Theo đang vỗ lưng Draco một cách nhiệt tình. Đôi mắt bạc của anh nhìn cô chằm chằm. Anh không tham gia vào tiếng reo hò và la hét từ bàn của mình. Anh chỉ ngồi đó. Nhưng cô biết điều này có nghĩa là gì. Trái tim cô chùng xuống.
Một cậu bé Slytherin mà cô không biết đứng lên. "Malfoy, anh bạn. Chơi cô gái vàng à? 100 điểm cho Slytherin."
Mọi người lại reo hò và cô cảm thấy máu dồn hết lên mặt. Ginny nhìn bàn Slytherin với vẻ tức giận. Harry lại lo lắng. Một lần nữa.
Hai cậu bé nhà Ravenclaw đang đi ngang qua thì dừng lại. "Cái của Tử thần Thực tử thế nào rồi, Hermione?"
Cô muốn biến mất.
Ginny nhảy dựng lên. "Hãy sống cho đàng hoàng đi, lũ ngốc."
Họ cười và bỏ đi.
Cô là trò cười. Draco được vỗ tay. Cô bị cười nhạo. Thật là phân biệt giới tính. Cô có thể nhìn nhận vấn đề từ góc độ trí thức và thấy hệ thống đã lỗi thời như thế nào khi đối xử với đàn ông và phụ nữ rất khác nhau cho cùng một hành động. Nhưng tất cả những lý giải đó không làm mất đi sự xấu hổ và tổn thương.
Harry đang nói gì đó với cô nhưng cô thậm chí không thể nghe thấy. Tất cả những gì cô thấy là mọi người xung quanh đang phán xét cô. Các cô gái lắc đầu. Cười nhạo cô. Một anh chàng ở phía sau giật hông một cách đầy ẩn ý khi cô nhìn anh ta.
Cô phải ra ngoài. Cô đột nhiên đứng dậy, cố kìm nước mắt vì xấu hổ và tức giận.
"Con điếm Slytherin," một cô gái Gryffindor cười khẩy khi cô rời khỏi đại sảnh.
Draco đã nói anh sẽ giữ im lặng. Anh đã nói dối cô. Tất nhiên, anh đã nói dối. Cô mong đợi điều gì? Cô rất tức giận.
Đó là lúc cô nhìn thấy anh bước xuống hành lang. Cô bước nhanh theo anh, cố gắng theo kịp đôi chân dài của anh.
"Malfoy," cô giận dữ ra lệnh và anh dừng lại, từ từ quay lại đối mặt với cô.
Vừa rồi cô mới phát hiện xung quanh có người, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cô. Không sao cả. Cứ để họ nghe đi.
"Anh là đồ nói dối chết tiệt," cô khạc nhổ. "Đoán là điều đó có thể mong đợi từ một con rắn. Có một lý do khiến Voldemort chọn anh."
Một thứ gì đó lạnh lẽo thoáng qua trên nét mặt anh. Đôi mắt anh trở nên dữ dội khi một nụ cười nở trên môi và anh lè lưỡi vào răng.
"Tôi không nói với một ai cả, Granger."
Vào ban ngày, anh trông còn nhợt nhạt hơn. Anh tiến lại gần cô cho đến khi anh cao hơn cô. Cô đoán anh cao 6 feet 5. Cô ngẩng đầu lên thách thức. Cô không sợ anh.
"Bởi vì nếu tôi là người nói về điều này, tôi sẽ không bỏ sót một chi tiết nào."
Anh cúi gần hơn, thì thầm bên cạnh cô. "Tôi sẽ nói với họ là tôi đã nhìn thấy em tự chạm vào mình trong vài phút trong bóng tối. Váy bị kéo lên. Ướt đẫm."
Ánh mắt cô quét qua đám đông xung quanh. Họ không nghe thấy anh nhưng cô vẫn cảm thấy hơi nóng bốc lên ở cổ.
"Tôi sẽ nói với họ rằng em đã đến với chiếc nhẫn của tôi giữa hai chân em. Nói cho tôi biết, em vẫn có thể cảm nhận được huy hiệu của tôi trên âm vật của em chứ?"
Cô nuốt nước bọt.
Một tiếng cười khúc khích vang lên trong lồng ngực anh, hoàn toàn quá gần cô. "Tôi thực sự phải rất kiềm chế mới không nói với các chàng trai của tôi chính xác em kêu thế nào khi em lên đỉnh. Em hét lên tên tôi, cầu xin tôi quan hệ với em."
Cô dùng cả hai tay đẩy anh ra.
"Tôi đã giữ lời hứa," anh nói với một nụ cười khẩy, kéo thẳng tay áo. "Nhưng tôi phải cảm ơn Weasley đã giúp tôi giữ gìn danh tiếng. Có lẽ tôi sẽ gửi cho cậu ta một tấm thiệp."
Cơn thịnh nộ đang chảy trong cô theo từng nhịp đều đặn. Một nhóm con trai nhà Slytherin tiến đến chỗ anh và kéo anh ra xa trong tiếng cười.
"Con mèo vàng Gryffindor kia thế nào?" Một người trong số họ hỏi.
Draco vẫn im lặng và bước đi cùng họ.
Một cậu bé khác quay lại và bắt đầu rên rỉ. "Ồ, Draco, đúng rồi." Tất cả đều cười.
Hermione cảm thấy tê liệt. Cô biết Ron sẽ nói với Harry, nhưng cô không tưởng tượng được anh ấy sẽ nói với mọi người. Ngay cả trong những tình huống tệ nhất của cô, cô cũng không nghĩ rằng nó sẽ trở thành một cảnh tượng. Cô đi xuống cầu thang ở cánh phía đông và Hermione không thể không chú ý đến tất cả những cái nhìn chằm chằm đó. Đánh giá cô. Cô nghe thấy từ "con đĩ" nhiều lần. Các chàng trai đột nhiên nhìn cô từ trên xuống dưới một cách gợi tình hơn.
Ở khu vực chữa trị, cô đi thẳng đến chỗ Ron, mũi anh vẫn còn tím nhưng có vẻ không còn bị gãy nữa.
"Tại sao?" Đó là tất cả những gì cô có thể nói, kìm nén những giọt nước mắt tức giận.
"Tại sao cái gì?" Ron hỏi.
"Tại sao bồ lại nói với mọi người?"
"Mình đã nói với Harry rồi."
"Vô lý. Harry sẽ không bao giờ nói ra những điều như thế này."
"Và mình sẽ làm thế?"
"Nói cho mình biết!"
Anh lắc đầu. "Không thể tin được. Và nghĩ rằng mình đã từng yêu bồ. Không, Hermione, mình không kể với ai về bồ, thằng Malfoy chết tiệt. Mình rất tôn trọng bồ. Thay vì buộc tội mình có lẽ bồ đừng dang rộng chân ra cho một Tử thần Thực tử chết tiệt rồi ngạc nhiên khi hắn khoe khoang với mọi người. Bồ đã quyết định rồi. Giờ bồ sẽ phải sống với hậu quả. Mình hy vọng điều đó xứng đáng."
Sự ghê tởm trong giọng nói của anh khiến cô cảm thấy như thể có ai đó dội một gáo nước lạnh vào người cô.
Không nói thêm lời nào, cô rời đi, đi thẳng đến phòng chứa thuốc. Lúc này sẽ không có ai ở đó.
Cô đã đúng. Căn phòng tối om trống rỗng. Lấy những vật dụng khác nhau từ trên kệ, cô bắt đầu điên cuồng thử nghiệm luận án của mình.
Nó phải hoạt động và sau đó cô thậm chí không cần phải ở đây nữa. Cô có thể bỏ cuộc sau đó. Cô chỉ cần lọ thuốc đó. Mắt cô đẫm lệ nhưng cô cố gắng không để chúng rơi. Malfoy chết tiệt. Ron chết tiệt. Tất cả mọi người chết tiệt!
Tay cô run rẩy vì tức giận khi cô mở lọ thủy tinh và nhỏ bảy giọt vào vạc. Khi cô muốn đậy nắp lại, lọ thủy tinh trượt khỏi tay cô, vỡ tan trên mặt đất.
Hoàn hảo. Cô quỳ xuống sàn, nhặt những mảnh vỡ, và cảm thấy những giọt nước mắt giận dữ chảy dài trên khuôn mặt. Mọi thứ đã sụp đổ như thế nào? Bố mẹ cô không còn biết cô tồn tại nữa. Ron luôn căm ghét cô ở mọi ngóc ngách. Harry dường như không còn hiểu cô nữa. Có lẽ cô thậm chí còn không hiểu chính mình. Và giờ đây cô trở thành trò cười của cả trường.
Lau nước mắt, cô nhìn thấy hai chiếc giày đen ở trước mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top