Chương 41: Ngoại truyện 2
Đúng 8h tối, Kinh Thị rực rỡ ánh đèn, xe cộ tấp nập.
Thế nhưng bên trong biệt thự Tạ gia lại tối tăm đầy tĩnh lặng, chỉ có một căn phòng le lói qua tấm rèm cửa chút tia sáng nhàn nhạt.
Trong phòng, Tạ Doanh và Giang Phù đang trần truồng đứng đối mặt nhau, nét mặt đầy nghiêm túc, hết sức chăm chú tập trung lắng nghe âm thanh của bé con nằm trong nôi bên cạnh.
Nhóc con đang nằm trong nôi có khuôn mặt ú thịt, hô hấp đều đều, đang ngủ say, nhóc được hưởng hết tất cả những ưu điểm của cha mẹ nhóc, đôi mắt to lông mi dài nhỏ, tỷ lệ cân đối, nhóc mới cỡ 3 tháng tuổi mà đã thấy được sau này chắc chắn là một cậu nhóc đẹp trai ngời ngời, có điều người ngoài nhìn vào cũng sẽ thấy nhóc con được chắt lọc từ vẻ đẹp của người nhà mà ra.
Tạ Doanh đứng ở đầu bên kia cái nôi, ném ánh mắt dò hỏi nhìn Giang Phù, ý tứ kiểu: "Nó đang ngủ à?"
Giang Phù không nói gì, trịnh trọng gật gật đầu, không nói gì mà trả lời: "Đang ngủ."
Hai người thật nhanh ném ánh mắt giao lưu qua lại với nhau, cố gắng không phát ra một tiếng động nào.
Tạ Doanh: "Ban ngày Cầu Cầu ngủ bao lâu?"
Giang Phù: "Hôm nay em dắt con ra ngoài chơi, ngủ trưa có 3 tiếng thôi."
Tạ Doanh: "Chờ tí nữa chắc nhóc con sẽ không tỉnh ngay đâu, hôm nay Cầu Cầu hẳn là rất mệt rồi."
Giang Phù: "Không biết nữa, Cầu Cầu không ngủ chung với tụi mình, mỗi lần con ngủ trong nôi đều ngủ không ngon."
Tạ Doanh: "...Cầu trời cho nó ngủ đủ 3 tiếng."
Cầu Cầu, Cầu Cầu không nghĩa là quả bóng, mà cái tên này còn là tiếng lòng đang gào thét của Tạ Doanh: Cầu xin con——!
Tạ Doanh đã nín gần 1 năm, ngày ngày chỉ được dựa vào Giang Phù tuốt bằng tay, tuốt bằng miệng, tuốt bằng vú. Lúc Giang Phù mang thai thì còn có thể không màng tới địa điểm không màng tới thời gian, nhưng chờ khi Cầu Cầu vừa ra đời, cuộc sống của Tạ Doanh khổ không có hồi kết, ngược lại lên được một chức.
Cầu Cầu rất dính người, mỗi ngày đều muốn chiếm lấy Giang Phù, một giây không thấy cậu đâu là ré lên, Giang Phù bồng bế nó mỏi nhừ cả tay. Tạ Doanh xót vợ, nên chia thời gian với Giang Phù chăm Cầu Cầu, nhưng Cầu Cầu không ưa hắn, vừa khóc vừa quậy, nắm tóc nhéo tai Tạ Doanh muốn hắn trả mẹ lại cho nhóc. Tạ Doanh nghĩ mãi cũng không hiểu được, thường khi đứa trẻ mới chào đời sẽ thích mẹ hơn, thế nhưng không tới nỗi đi đánh cha nó như thế!
Còn chưa hết, Tạ Doanh nhẫn nhục chịu khó mà chăm sóc Cầu Cầu, pha sữa, thay tã, ru ngủ, mặc cho Cầu Cầu ré lên kêu la, nhưng chờ đến lúc Cầu Cầu đang ngủ ngon, hắn tranh thủ muốn làm chút nghĩa vụ vợ chồng. Thì Cầu Cầu lại ré lên ngay lúc này, Tạ Doanh mới vừa vác súng ra trận, là bên tai nhanh chóng truyền đến tiếng khóc inh ỏi.
Tạ Doanh: "..."
Tạ Doanh: "Còn vậy nữa là anh héo mất."
Không thể héo được.
Tạ Doanh đã thăm dò quy luật đi ngủ vào buổi tối của Cầu Cầu, hắn chỉ cần ru Cầu Cầu thiếp đi đảm bảo tuyệt đối nhóc sẽ không tỉnh dậy và sẽ được làm này làm kia với Giang Phù, sau đó bọn họ chú ý không để phát ra một âm thanh nào, như vậy chắc là ổn...ổn cái cức ấy.
Làm sao mà bạn có thể yêu cầu một bé con mới có 3 tháng tuổi bắt nhịp theo mình được chứ?
Cho nên Tạ Doanh chỉ đành lâu lâu len lén hôn cái chóc một cái lên môi Giang Phù, cái này không phải gọi là yêu đương vụng trộm, mà giống như đánh du kích trên chiến trường mới đúng.
Giang Phù cũng rất là muốn, nhưng cậu cũng không có cách nào, vì vậy đã giao kèo với Tạ Doanh đó là, chờ một ngày nào đó Cầu Cầu cách xa bọn họ trên 3 tiếng, thì sẽ chịu cho Tạ Doanh làm.
Ngày hôm nay, chính là cơ hội tốt nhất trong gần 1 tháng qua.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nghiêm nghị gật gật đầu, sau đó một giây sau ——
Tạ Doanh nhanh chóng bổ nhào vào Giang Phù, đè cậu dưới thân, không nói một lời đã cúi người xuống trao cho Giang Phù một nụ hôn thật sâu, hôn môi không hề phát ra một tiếng động nào. Không cầu kỳ, không núc lưỡi, đơn giản chỉ là môi chạm môi, nhưng vẫn khiến lòng người xao xuyến. Giang Phù vòng tay ôm lấy cổ Tạ Doanh, nhắm mắt lại môi mím chặt.
Hai tay Tạ Doanh chậm rãi mò xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt vuốt eo Giang Phù, Giang Phù nho nhỏ ưm nhẹ một tiếng, ưỡn ngực lên, ý muốn Tạ Doanh mút mút núm vú chảy sữa của mình. Sữa mà Cầu Cầu uống là sữa bột, sữa của Giang Phù toàn do Tạ Doanh uống, mặc dù lúc này sữa rỉ ra rất ít, nhưng có còn hơn không.
Tạ Doanh dựa vào năng lực hiểu ngầm nhiều năm của hắn hiểu được tín hiệu của Giang Phù, hắn chuyển xuống trước ngực Giang Phù, nhẹ nhàng há miệng mút lấy đầu vú của Giang Phù, dòng sữa tanh ngọt từng ngụm từng ngụm tràn vào trong miệng Tạ Doanh. Giang Phù cố bặm môi lại, chân nhịn không được run rẩy, cậu rất nhanh đã chịu không nổi. Tạ Doanh nói đôi khi cậu nứng tình, sẽ hét ra tiếng, nhưng cậu thật không nhịn nổi nữa, không còn cách nào đành phải hít sâu vài hơi, lúc thở ra lại nín không được, kêu ra tiếng giống như tiếng rầm rì đang mơ ngủ của động vật nhỏ.
"Hư ưm..."
Tạ Doanh ngay lập tức hú hồn hú vía nhả núm vú ra, lúc kéo núm ra khỏi miệng còn nghe một tiếng "Chụt ——"
Giang Phù cũng nín thở.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía chiếc nôi cạnh giường ——
Cầu Cầu không có tỉnh, ngủ rất say.
May quá may quá, Tạ Doanh thở phào nhẹ nhõm, lại nhanh chóng thở hổn hà hổn hển núc lấy núc để núm vú còn lại, cấp tốc lặng im hút sạch sữa hai bên bầu ngực, mà dạo đầu không nên quá lâu, vì hôm nay lâu lâu mới có 1 lần, hiệu suất là sinh mạng, thời gian là vàng bạc. Giang Phù phối hợp dạng chân ra, lồn nhỏ động tình đã ướt nước từ lâu, như có như không mời gọi Tạ Doanh.
Tạ Doanh không muốn kéo dài nữa, con cặc đã sớm cứng ngắc nhanh chóng thúc vào trong, chầm chậm, chầm chậm, chầm chậm rút ra cắm vào. Hết cách rồi, nếu địt quá nhanh da thịt va chạm sẽ phát ra tiếng bạch bạch bạch, lúc đó chắc chắn sẽ đánh thức Cầu Cầu.
Ánh đèn vàng ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên thân thể của hai người, Giang Phù mím môi nhìn Tạ Doanh đang nằm đè phía trên người mình, khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Doanh, một thân tràn đầy cơ bắp bởi vì có ánh đèn chiếu lên giống như được bao bọc bởi một lớp voan mỏng, Tạ Doanh nghiêm túc giống như đang tập vận động (tập thể dục).
Là "vận động " (là đụ nka) đúng rồi mà? Giang Phù đỏ mặt nghĩ, làm dáng vận động pit tông, cũng rất chuẩn, độ nhấp và độ sâu đều rất đồng đều, thọc vào, rút ra, thọc vào, lại rút ra. Cách làm tình vừa dịu dàng vừa thắm thiết, nhu tình như nước, không có kịch liệt đâm thọc, nhưng Giang Phù cũng rất thích một Tạ Doanh như thế.
Giang Phù lặng lẽ nhoẻn miệng cười.
Tạ Doanh: "?"
Giọng của Tạ Doanh rất nhỏ hỏi: "Vợ à, em cười gì đấy?"
Giọng của Giang Phù cũng cực nhỏ mà đáp: "Cười anh đó, chồng ơi."
Tạ Doanh: "..."
Tạ Doanh nghĩ thầm, cười hắn giống ông già đang đẩy xe à? Nhưng hăn biết làm thế nào giờ, ngày hôm nay hắn húp được một miếng thịt nhỏ này thật không dễ dàng gì, hắn cũng không phải là cái loại cứ cắm đầu đụ như điên, nếu không phải da mặt của bé vợ nhà mình quá mỏng, hắn cũng muốn chơi dirty talk thử chút.
Ngày hôm nay hắn đành phải cắm đầu mà đụ thôi, dùng duy nhất một tư thế, không hôn môi không xoa vú không nói một lời dâm đãng, vận động pít tông dập lên dập xuống, tới lúc bắn tinh ra mới nhỡ mồm nói một câu tiếng có hơi to: "Cầu Cầu tỉnh chưa em?"
Giang Phù cẩn thận quan sát tướng ngủ của Cầu Cầu: "Chưa."
"Vậy nếu không chúng ta..." Tạ Doanh gần như van xin Giang Phù thành khẩn nói: "Làm một lần nữa nhé? Đi buồng tắm nhé, được không vợ?"
"Không được đâu, chồng ơi."
"Tại sao cơ?"
"Tại vì..."
Cầu Cầu đang ngủ say tự nhiên nhăn mặt, nhỏ giọng rầm rì rầm rì, nhưng nhóc nằm hự hự một hồi, mà không thấy mami tới dỗ. Cầu Cầu tủi, vì vậy bĩu môi, gào khóc lên.
"Oa ——! Oa ——! Oa ——!"
Bên trong tiếng khóc của Cầu Cầu, Giang Phù không bù đắp nổi nữa: "Tại vì Cầu Cầu đã dậy rồi."
Tạ Doanh: "..."
Cha cầu xin con Cầu Cầu!
Để cho cha sướng một phát đi trời!
_____________________________________________
<hic, ngoi lên mần mấy chap cuối 🙁>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top