Chương 3

Biên tập: Tinh Vũ | Chỉnh sửa: Key

Đứng trước cửa phòng, Quan Trí do dự một lúc mới thò tay gõ cửa hai cái, chuông cửa bị hư cách đây khá lâu, cậu từng định sửa nhưng lại bị ngăn cản, vì người kia không thích âm thanh của chuông cửa. Bởi vì, về nhà mà nói, có lẽ tiếng gõ cửa vẫn mang không khí ấm cúng hơn.

"Về rồi?" Cửa được mở ra, đứng bên trong là một người phụ nữ với dáng người cao gầy, mái tóc thẳng dài buông xõa sau đầu, viền cổ trũng xuống lộ ra bầu ngực trắng nõn, bộ ngực đầy đặn hết sức sinh động.

"Hôm nay sao về sớm thế?" Người phụ nữ nghiêng người nhường một lối để Quan Trí vào, chỉ là bộ ngực chiếm gần một phần tư không gian, lúc vào có hơi khó khăn.

Quan Trí không trả lời, cúi đầu liếc mắt nhíu mày nói: "Đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng có mặc cái bộ này, ngực sắp rơi ra rồi kìa!"

Người phụ nữ vểnh môi, đôi môi được son một lớp đỏ tươi nên phi thường gợi cảm, cùng bộ đồ trên người cô đồng sắc với nhau.

"Em quản được chị chắc! Mặc quần áo gì ai mượn em càm ràm, em càng ngày càng giống mấy ông già hói đầu!"

Không để ý đến cô nữa, Quan Trí nhanh chóng vào phòng, tùy tiện tìm một chỗ ngồi trên salon.

"Uống nước trái cây không?"

"Dịch thể" của vài loại hoa quả rau dưa trộn lẫn với nhau, không thêm đường chỉ thêm nước, một "làn sóng" chưa kể mùi lạ mà còn có màu sắc hỗn loạn, y chang cái màu khi "nôn mửa" luôn. Nghĩ tới đây Quan Trí nhớ lại "nước tắm" mới uống hôm qua đang ở trong dạ dày thì bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

"Không uống!" Không chút do dự từ chối, phớt lờ vẻ mặt thất vọng của người phụ nữ, Quan Trí cúi đầu suy ngẫm lát nữa phải mở lời như thế nào.

Cậu vừa mới trở thành "quý ngài thất nghiệp", nói như vậy, cũng giống như lúc người phụ nữ lòng đầy hân hoan chờ cậu tan ca về nhà để mua cho cô túi xách hàng hiệu đột nhiên nghe tin cậu thất nghiệp, hậu quả đó đặc biệt đặc biệt nghiêm trọng.

"Em bị gì đó? Cái mặt muốn chết không muốn sống này là sao, hôm nay lại bị mắng nữa hả?" Người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh, vươn tay xoa xoa mái tóc xoăn rối của Quan Trí, cười dịu dàng, "Đây cũng không phải là ngày đầu tiên em bị mắng mà? Rốt cuộc bị sao vậy?"

Quan Trí ngón trái chọt ngón phải, nặn ra một nụ cười, nói: "Cái kia —— hiện tại em bị 'đuổi việc' rồi."

"Hả?" Nụ cười chớp mắt biến mất, càng miễn bàn đến dịu dàng dịu diếc gì nữa. Vốn dĩ 'ngón tay thon dài nhỏ nhắn như ngọc' đang đặt trên đầu cậu chợt lướt nhanh đến lỗ tai, hung hăng vặn một phát, Quan Trí đau đến mức phải hút khí.

"A! A! Đau đau đau! Thả ra đi! Sắp rớt rồi!" Lỗ tai cậu đời này không bao giờ được giải thoát mà.

"Con mẹ nó mi đã làm chuyện tốt gì đó hả? Sao lại bị sa thải? Mau khai rõ ràng cho bà! Nếu không hôm nay bà thiến mi!"

Nước mắt trong hốc mắt Quan Trí đảo quanh, uất ức đầy bụng. Cậu đã làm chuyện tốt gì chứ? Cậu chẳng qua chỉ dùng nước tắm của người khác để gội đầu thôi mà!

Quả nhiên, cái ao nước đó cho dù bán cậu cũng không đủ để bồi thường!

Có đôi khi, Quan Trí cũng không cách nào tưởng tượng nổi, cậu vậy mà ngây người ở một chỗ gần mười năm, hơn nữa còn là nơi nhỏ như đậu phụ. Nghề cảnh sát thật ra chỉ là ngụy trang, ngày thường so với cảnh sát thì cậu càng giống một tên thành quản chỉ biết chơi bời lêu lổng.

Song trông cậu có vẻ như là một người không có tính kiên nhẫn, nhưng lại luôn ở thời điểm cuối có thể khiến người khác phải ngạc nhiên.

Duỗi ngang cơ thể, gối đầu lên đùi của người phụ nữ, hai người thân thiết dựa chung một chỗ trên salon, cô một lần lại một lần nhẹ nhàng vuốt ve trán cậu, giống như mỗi khi Quan Trí chán nản thì an ủi cậu.

"Tính đi tính lại thì chẳng thay đổi bao nhiêu." Giọng nói bình thản trầm thấp của người phụ nữ lúc này nghe vào đặc biệt gợi cảm.

"Em đi nhìn thế giới bên ngoài cũng tốt. Lần trước em đi tìm Tiễn Diệp, không ngờ lại về nhanh như vậy, chị còn tưởng em ngây ngốc ít nhất cũng phải một hai năm —— em nghĩ hắn ——"

Văn kiện Quan Trí cầm không phải là đơn sa thải, mà là đơn thuyên chuyển công tác. Một tờ giấy, nắm giữ hướng đi của cậu, đồng thời tuyệt đối không cho phép vi phạm.

Lần trước đi không được mấy tháng đã trở lại, lần ra ngoài ấy cứ như đi du lịch, chẳng qua chừng đó ngày với vị cảnh sát tảo hoàng* này, nhiêu đó cũng coi như quá đủ để phát nghiện. Tảo hoàng thật ra không tệ, có đôi khi, độ uy phong lẫm liệt có thể so với đội Phi Hổ cũng không kém là bao.

* xóa bỏ văn hóa phẩm đồi trụy

Chỉ là lần này rời đi, hai người đều có cảm giác, dường như sẽ không dễ dàng quay về như vậy.

"Nè ~" Quan Trí mở mắt nhìn người trên đầu, "Chị có muốn đi cùng em không?"

Người phụ nữ sửng sốt, sau đó nhếch khóe môi, dùng ngón tay chọc chọc trán cậu, "Chị đi với em? Em nuôi chị?"

"Có sao đâu. Dù sao chúng ta cũng là ——" Miệng thoáng chốc bị che kín, lòng bàn tay ấm áp khiến người ta hơi lúng túng.

"Được rồi. Em làm cho chị cũng đủ nhiều rồi, e rằng đời này chị cũng không thể báo đáp." Nụ cười trên mặt người phụ nữ mang theo thống khổ, cô hẳn không nên có biểu cảm như thế này, nhưng bây giờ hình như cô cũng không biết nên trưng vẻ mặt nào khác.

Quan Trí giật giật môi, nhìn về hướng khác, một nỗi buồn vắt vưỡng trên đôi lông mày.

"Em không bắt chị báo đáp, chị cũng không cần giống mấy bà già muốn đáp này đáp nọ ——"

"Chị biết." Người phụ nữ cười cười, vươn tay vuốt nhẹ chân mày đang nhíu chặt của cậu, chậm rãi cúi đầu dán trán mình và trán Quan Trí chung một chỗ. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở cả hai, thậm chí cả tiếng tim đập của đối phương cũng có thể cảm nhận được.

"Em đối xử với chị thế nào, chị biết. Chúng ta đều biết." Chỉ là, làm đến mức này thôi đã đủ rồi.

Ngực Quan Trí thoáng chốc phập phồng kịch liệt, hơi thở nghẹn kín trong người, cuối cùng vẫn không thể tiết ra ngoài.

Ba ngày sau, trong tay cầm theo vài bao đặc sản thôn quê và túi thể thao hàng hiệu, vác trên vai túi du lịch cũ kỹ, Quan Trí bước lên con đường thuyên chuyển công tác.

Ngày đó, trấn ôn tuyền nhỏ luôn yên lặng bỗng sôi sục hẳn lên, so với cuộc so tài bơi lội tổ chức hàng năm còn náo nhiệt hơn. Người đến tiễn Quan Trí đứng thành một tốp giống y như thôn nhỏ trong núi sâu xuất hiện sinh viên trăm năm khó gặp, bà con toàn thôn cùng nhau tiễn cậu đi học. Trong mắt nhiều người ở quán ôn tuyền còn lóe lên nước mắt vui sướng.

Quan Trí biết ấn tượng của cậu trong mắt người dân trấn trên là "cực ác", thế nhưng cậu không tưởng được sự đánh giá của họ cho cậu lại đến mức này.

Người đến lúc rồi sẽ chết, lời nói cũng sẽ hiền lành hơn xưa. Cậu sắp phải đi, đám người kia chẳng lẽ không thể giả bộ làm cái kiểu không nỡ bỏ để cậu có tí xíu kỉ niệm tốt đẹp hả?

Nhìn trong đám người, không hề phát hiện người ấy. Quan Trí thở dài, không thể nói rõ đây là thất vọng hay nhẹ nhõm. Lưu luyến tình cảnh đưa tiễn này, cậu không chịu đựng nổi.

"Tiểu Quan, lên đường mạnh khỏe!"

"Tiểu Quan, ra ngoài cũng đừng gây tai họa cho người khác nữa nhá! Trong nội thành ngay cả vé vào nhà tắm cũng đắt hù chết người ta!"

"Tiểu Quan Tiểu Quan! Chừng nào anh về giúp em bắt nòng nọc ạ?" Giọng nói non nớt của trẻ con ngập tràn u buồn, Quan Trí cúi đầu nhìn đám nhóc trước mặt, con nít vẫn dễ thương nhất, ít nhất có lẽ thật sự không nỡ để cậu đi. Cơ mà phải xin lỗi rồi! Nòng nọc mà cậu đã hứa, bây giờ cũng biến thành con cóc rồi.

"Aiz~ Tiểu Quan à! Cậu không ở đây sau này cuộc sống của chúng tôi sẽ rất buồn đó."

"Đúng vậy đúng vậy! Thật sự có chút —— không nỡ." Hai chữ sau cùng, vẫn có chút để cảm động, nếu không kèm thêm nét mặt vui sướng của người đang nói.

Sờ sờ đầu của mấy đứa nhỏ, Quan Trí ngẩng đầu nhìn mấy người còn lại đang cười toe toét, thấy thế nào cũng thiệt là bức rức.

"Mấy người nếu thật sự không nỡ thì giúp tôi nói chuyện với cấp trên một chút đi, để tôi khỏi đi là được sao!" Lời này vừa dứt, ngay lập tức nhận được mấy ánh mắt "lợi kiếm" của mọi người, như muốn đâm thủng cậu luôn.

Chờ Quan Trí lên tàu lửa, tìm được chỗ của mình rồi cầm hành lí ném xuống đất, ngồi xuống. Dù sao túi xách cũng là vật không đáng mấy đồng, chỉ có mấy bộ đồ cũ kĩ hư hỏng, chẳng qua cái cảm giác trống rỗng này càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Kỳ nhỉ, lần trước đi rõ ràng không như thế —— Hôm nay sao bỗng nhiên sến súa, đau xót như vậy?

Thanh niên tóc vàng ăn mặc như hai lúa ngồi trên tàu bắt đầu hối hận, tâm tình thấp thỏm có phần giống cảm giác đi học xa nhà.

"Chậc!" Gãi gãi đầu, Quan Trí nghiêng người ngã vật ra giường.

Không suy nghĩ nữa, ngủ thôi! Lúc ngủ, trời có sập cũng chả có sợ —— đúng rồi! Cậu bị điều tới đâu nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top