Chương 12
Biên tập: Tinh Vũ
Theo Hạ Quân Uyên lên xe, một lòng chờ xe lái về nhà Hạ Quân Uyên, Quan Trí vẫn không nắm rõ tình huống trước mắt, cậu rõ là bị thuyên chuyển, cớ sao vẫn bị đẩy ra làm "bia đỡ đạn"?
Không có tâm trạng nhìn ngôi nhà sang trọng trước mắt, càng không có tâm tư thưởng thức trang thiết bị hoa lệ, lúc đầu óc Quan Trí đang suy nghĩ có nên gọi điện về trường hay không, thì nghe Hạ Quân Uyên bất thình lình hỏi một câu: "Cậu có lễ phục không?"
Lễ phục? Quan Trí ngây người, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, sau đó lại cúi đầu nhìn T-shirt cũ kĩ áo khoác cũ kĩ và đôi giày thể thao cũ kĩ trên người mình.
Lễ phục không có, ngược lại thì có đồng phục.
Dường như đã được lường trước, Hạ Quân Uyên lộ ra biểu tình "mình hỏi thừa", nói: "Đi theo tôi."
Theo Hạ Quân Uyên lên lầu, thất tha thất thiểu bước vào một căn phòng, xem chừng chẳng phải là phòng ngủ của Hạ Quân Uyên, bên trong căn bản không có người ở, những cũng không giống phòng thử quần áo gì gì đó. Quan Trí đứng tại chỗ, nhìn Hạ Quân Uyên cầm một bộ quần áo từ trong tủ treo đồ ra, sơ mi trắng và cà vạt đều đủ cả.
"Cậu thử xem nào."
Quan Trí nhìn chằm chằm bộ quần áo kia, "Cái này, tôi không mặc được không?"
"Có thể." Hạ Quân Uyên gật đầu, cười nói: "Cậu muốn ở trần tôi cũng không có ý kiến."
Ai ở trần hả! Quan Trí cắn răng.
"Cho cậu hai lựa chọn, hoặc là ở trần, nếu không muốn vứt mặt mũi của Niếp Phong Vũ thì mau mặc vào."
Được! Coi như tôi sợ anh! Quan Trí gật đầu cái rụp, chìa tay nhận lấy quần áo.
"Bây giờ thay luôn?"
Hạ Quân Uyên cười tủm tỉm, "Cần tôi tránh chỗ khác không?"
Nhìn y một cái, Quan Trí không lên tiếng, đặt quần áo sang một bên, tiếp đó không chút ngượng ngùng cởi quần áo của mình.
Chút hào phóng này của cậu không biết có phải khiến Hạ Quân Uyên nhìn với cặp mắt khác xưa không, hay bây giờ mới phát hiện chút mỹ cảm ở Quan Trí, vừa xoay người, Hạ Quân Uyên ngồi bên mép giường liền được tận mắt thưởng thức vở kịch thoát y đặc sắc vừa bắt đầu.
Thời tiết không tính là lạnh nên Quan Trí mặc cũng không nhiều, lột vài cái thì trên người liền hết sạch, nửa dưới chỉ mặc mỗi quần jean nửa mới nửa cũ. Đừng tưởng vóc người Quan Trí không có gì vượt trội, lột hết quần áo thì dáng người vẫn có chút ưa nhìn.
Luồng áo sơ mi ngoài khoác áo vét, Quan Trí giơ cà vạt nhìn người ngồi trên giường.
"Áo không thành vấn đề nhưng quần kia tôi không thể mặc." Cậu liếc cũng biết kích thước quần kia không vừa với cậu chút nào, "Cứ vậy đi!"
Quần jean và âu phục, cùng khí chất của cậu trái lại chẳng có gì làm mất hảo cảm.
Hạ Quân Uyên gật đầu, "Có thể."
Giống một con búp bê bị bài bố, Quan Trí nhịn sắp hết nổi rồi. Cũng may hình như toàn bộ sự nhẫn nại của y đều dùng hết trước khi dừng xe, chẳng khác nào vừa có thể nắm giữ vừa đúng lúc dò xét.
Đứng lên, Hạ Quân Uyên bước đến trước mặt Quan Trí, quét mắt từ trên xuống dưới, đột nhiên vươn tay rút cà vạt trong tay cậu ra.
Lụa đen lướt qua kẽ tay, còn chưa kịp phản ứng thì tay Hạ Quân Uyên đã vòng qua sau cổ cậu, Quan Trí theo bản năng muốn né tránh ──
"Đừng động." Hạ Quân Uyên nói một câu, sau đó động tác thuần phục giúp Quan Trí thắt cà vạt, kết thành một nút bình thường gợn sóng.
"Rất hợp." Hạ Quân Uyên gật đầu một cái. Y từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh nhưng Quan Trí lại phải chịu sự dày vò quá sức.
Lúc thì sấm rền gió cuốn, lúc lại nhu tình tự thủy*, cái gương mặt này biến hóa còn nhanh hơn cả Tôn Ngộ Không! Vị đại ca này chắc hẳn có tận hai nhân cách phải không hả?
*Ý chỉ tình ý ôn nhu triền miên
"Cảm ơn ── Hạ lão đại." Quan Trí chẳng biết nét mặt hiện giờ của mình có đủ cung kính hay không. Có nên phô một chút cảm xúc mừng rỡ như điên không nhỉ? Hạ Quân Uyên tự tay thắt cà vạt cho cậu, đây là vinh dự cỡ nào chứ?
Im lặng nhìn cậu một hồi, Hạ Quân Uyên hình như đang suy nghĩ gì đấy, sau đó xoay người về phía cửa, trước khi bước ra đối lưng nói với Quan Trí: "Cậu có thể ở lại đây nghỉ ngơi hoặc đi tham quan xung quanh, có chuyện gì thì nói với người giúp việc là được."
"Chờ chút!" Quan Trí đột nhiên hô một tiếng.
Hạ Quân Uyên quay đầu nhìn cậu.
Đối với người luôn lộ vẻ mặt bất thiện với y, hiện tại Quan Trí lại bày ra biểu tình ngượng ngùng, nhìn Hạ Quân Uyên có chút xoắn xuýt hỏi: "Hạ lão đại, phiền anh có thể gọi điện thoại cho Niếp lão đại của tôi được không?"
Nheo mắt lại, Hạ Quân Uyên nhìn cậu trai trước mắt, mặc dù đầu đã nhuộm đen, cảm giác thành thục, nhưng đầu óc vẫn rút gân như vậy.
"Cậu thật là ──" Cuối cùng là một tiếng thở dài, Quan Trí nghe rõ mồn một.
Cậu biết, cậu bị khinh bỉ nữa rồi.
Khó khăn lắm mới liên lạc được với Niếp Phong Vũ, Quan Trí kích động đến mức sắp rơi nước mắt. Trước hết oán trách mấy câu về cuộc sống bên ngoài chẳng dễ chịu gì, nhưng Niếp Phong Vũ nghe thì vẫn cứ nghe song chẳng có ý định để cậu quay về, bất đắc dĩ chỉ đành xí xóa.
Sau khi qua loa nói mấy câu, Quan Trí thấp giọng, nói: "Niếp lão đại, em cần bàn bạc với anh chuyện này!"
"Chuyện gì?"
"Em có thể qua lại với họ Hạ kia không?"
"Có thể." Không chút do dự đáp ứng, "Hậu quả tự cậu gánh vác."
Câu nói sau cùng đem ngọn lửa hi vọng vừa bùng lên trong Quan Trí dập tắt trong nháy mắt. Bấy giờ Niếp Phong Vũ ở đầu biên kia điện thoại bất chợt lại nói: "Cậu ở đấy, chỉ cần giúp tôi để mắt tới Tô Hòa là được. Còn về Hạ Quân Uyên, cậu tốt nhất bớt tiếp xúc ──"
Oan uổng quá đi! Quan Trí ngửa mặt lên trời thở dài, "Rõ ràng là y tiếp cận em trước mà! Vả lại không phải anh nói để y chăm sóc em thật tốt sao?"
Đầu bên kia điện thoại không truyền đến bất cứ tiếng động nào, hồi lâu, Niếp Phong Vũ bất đắc dĩ nói: "Tôi không nói."
Khóe miệng Quan Trí co rút, "Niếp lão đại, anh cũng đừng dọa em vậy chớ."
Niếp Phong Vũ quăng cho cậu một câu trả lời "tự thu xếp ổn thỏa" sau đó không chút chần chừ cúp máy.
Cầm điện thoại, Quan Trí không ngừng tự nhủ: Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào!
Ban nãy Hạ Quân Uyên còn nói cậu cách tiêu chuẩn của y tận trăm lẻ tám ngàn dặm, lão đại lại không thể nào nói xạo như thế được!
Ước chừng bảy giờ tối, tiệc rượu của Hạ Quân Uyên chính thức bắt đầu.
Quan Trí không hề biết tính chất của buổi tiệc này là gì, và cậu cũng không có hứng để biết. Đứng một góc trong đại sảnh, cầm ly rượu, cậu nhìn đám người đi tới đi lui trước mặt mình. Đâu đâu cũng toàn là những đàn ông phụ nữ ăn bận gọn gàng, tổ hợp của những ông già hói đầu tuổi hơn năm mươi và những cô gái tuổi thanh xuân tuyệt đối không ít, dĩ nhiên, ngược lại cũng có.
Quan Trí cảm thấy mình đứng ở chỗ này, vậy mà lại có chút cảm giác cách biệt.
Hạ Quân Uyên đứng cách cậu chỉ cỡ mười mấy mét, đang bị một đám người bao quanh, người xung quanh vừa nói vừa cười, mà y chỉ cười nhạt, cả người nhìn qua như thể hoàn toàn thành thạo với loại xã giao thế này.
Đột nhiên, Hạ Quân Uyên ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người chạm nhau, Quan Trí nhàn nhạt chuyển mắt, cúi đầu uống một hớp rượu.
Cậu hiện tại vẫn chưa dám đối mặt với Hạ Quân Uyên ──
Cơ mà không biết có phải tối nay cậu quá đẹp trai tiêu sái quá hay không mà Hạ Quân Uyên bất kể đi tới chỗ nào đều sẽ vô tình hay cố ý nhìn cậu một cái, dường như rất sợ cậu đi lạc mất. Ánh mắt kia không thể nói chan chứa sắc tình, nhưng tuyệt đối không có ý khác.
"Sao lại trốn ở đây?"
Ngẩng đầu lên, Hạ Quân Uyên không biết từ lúc nào đã bước ra khỏi đám người, đang đi về phía cậu.
Quan Trí làm một biểu cảm chán chường, "Tôi vốn không biết ở mấy nơi như thế này thì phải làm gì."
Lúc Hạ Quân Uyên đứng cạnh cậu, một mùi rượu cũng theo đó đập vào mặt. Quan Trí nhíu mày, y uống bao nhiêu rồi thế?
Từ khi tiệc rượu bắt đầu, thì có không ít người mời rượu y liên tục, giữa lúc cụng ly đổi chén, ước lượng mỗi lần uống một hớp cũng xấp xỉ mười mấy ly. Sắc mặt Hạ Quân Uyên chẳng hề biến đổi, ngược lại ánh mắt nhìn người càng thêm mê mang.
Quan Trí hơi ngừng lại, không nhịn được hỏi: "Hạ lão đại, anh say rồi hả?"
Hơi mím môi, Hạ Quân Uyên nhẹ giọng thở dài, cúi đầu xoa xoa cái trán, "Ai biết được ──"
Đây là câu trả lời gì chứ?
"Cái đó ── Hạ lão đại, thời gian cũng không còn sớm, tôi ──"
"Xuỵt" Đưa ngón trỏ đặt lên khóe miệng, Hạ Quân Uyên cắt lời cậu, xoay người. Hai người đàn ông trung niên tay bưng ly rượu bước về phía họ, mỗi người tay còn dắt theo một cô bạn gái. Rất quen mặt, hình như thường xuyên xuất hiện trên truyền hình.
"Ngài Hạ, sao lại trốn ở đây? Làm chúng tôi phải đi tìm người!"
Hạ Quân Uyên cười nhạt, không lên tiếng.
Quan Trí biết, Hạ Quân Uyên người đàn ông này, ngoài mặt là một thương nhân đàng hoàng. Tuân theo pháp luật, tùy khoản nộp thuế, là một lương dân xuất sắc.
"Vị này là ──" Một người nhìn thấy Quan Trí, nói ra nghi vấn đồng thời đánh giá từ trên xuống dưới.
"Vị này là bạn của tôi, Quan Trí." Hạ Quân Uyên giới thiệu.
Từ tiểu đệ đến bạn bè, cái cấp bậc này thăng cấp có hơi quá nhanh rồi. Quan Trí khẽ gật đầu với người nọ. Cậu không giỏi xã giao, càng không biết nói lời qua lại, người biết cậu đều cảm thấy cậu điên điên khùng khùng, thật ra phần lớn thời gian cậu là một người rất an tĩnh.
Hạ Quân Uyên dường như biết cậu là loại tính cách này, sau không đem đề tài nói chuyện giao cho cậu nữa, còn mình thì hàn huyên với đối phương, thật ra y nói cũng không nhiều, nhưng đối phương có hai nam hai nữ, bốn người lại một người kính y một ly rượu.
Nhìn y uống rượu cứ như uống nước, Quan Trí đột nhiên cảm thấy có chút vô cùng lo sợ.
Chờ đến khi tiếc rượu kết thúc, Quan Trí mới biết tại sao mình lại có cảm giác này.
Hạ Quân Uyên say, hoàn toàn say, nằm sấp trên người cậu mặc cho người giúp việc kéo sao cũng không kéo đi được, nói hơi khó nghe một chút thì giống y như tám cái vòi bạch tuột, Quan Trí bị siết đến mức sắp thở không nổi. Trên người toàn là rượu đều do lúc Hạ Quân Uyên ngã xuống vẩy vào, áo sơ mi ướt đẫm dính sát người.
"Ngài Quan, phiền cậu mang tiên sinh về phòng nghỉ ngơi được không. Khách mời để chúng tôi tiễn là được!"
Quan Trí đặc biệt nghi ngờ đám người này thật ra không dám lôi kéo Hạ Quân Uyên, sợ kéo ông chủ nhà mình hư luôn thì không biết phải đền bù kiểu gì.
"Má nó! Cái quái gì thế không biết!" Quan Trí đỡ Hạ Quân Uyên say khướt sắp bất tỉnh nhân sự, nghiêng trái ngã phải lên lầu, theo chỉ dẫn của người giúp việc đi vào căn phòng ở cuối hành lang.
Sau khi đi vào cũng không có lòng dạ mà nhìn bố trí căn phòng, trực tiếp quăng người lên giường. Ai ngờ Hạ Quân Uyên túm lại chặt như vậy, lúc mình ngã xuống đồng thời gắng gượng kéo ngã luôn Quan Trí.
"Phắc!" Hai người đàn ông cùng ngã nhào lên giường lớn, hai khối thân thể thuận theo đệm giường nảy lên nảy xuống vài cái.
Bò dậy, Quan Trí mệt đến mức thở hồng hộc. Đừng xem hồi trước cậu đặc biệt năng nổ bắt người, thật ra gần đây thân thể yếu ớt lắm đó!
"Hm ──" Hạ Quân Uyên khẽ hừ một tiếng, xoay lưng về phía cậu.
Quan Trí nhìn người đàn ông đang ngủ như chết bên cạnh, cơn lửa giận rốt cuộc bộc phát.
"Bốp!" Một đấm lại một đấm nện thẳng lên đầu Hạ Quân Uyên.
"Đậu má họ Hạ! Cái đồ thích làm mẹ nó khổ người khác!"
"Trước mặt người ngoài thì một bộ nhân mô cẩu dạng, tui cũng không phải là đàn em của anh, thế mà anh lại hăng hái sai khiến như vậy!"
"Anh há! Làm một lão đại không nhỏ, sao lại thích thù dai như vậy!"
"Nói chuyện y như thả bom! Có quỷ mới biết anh nói câu nào thật câu nào giả!"
Chỉ mới gặp có mấy lần mà cừu hận và bất mãn đã đạt đến trình độ này, cũng coi như hiếm thấy. Chờ khi Quan Trí nghiến răng nghiến lợi mắng đủ rồi, cậu mới bò xuống giường, lượn qua lượn lại một vòng, tìm thấy phòng tắm liền đi vào tắm và thay quần áo khác.
Chờ khi phòng tắm vang lên tiếng đóng cửa, người trên giường chầm chậm mở mắt ra, mép hơi nhếch lên, mấy giây sau lại từ từ nhắm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top