Quyển 2 _ chương 56->59
Chương 56 - chấn động thiên hạ
Ngày diễn ra trận chung kết Bách Hoa hội, người kéo tới tấp nập. Bảy nước từ bắc tới nam đồng loạt tụ hội tại Hải quốc. Hàng vạn hàng ngàn người từ ngàn dặm xa xôi kéo đến đây cũng chỉ vì muốn xem dung mạo của mỹ nhân.
Tóc mây hoa nhan, từng bước lay động.
Mỹ nhân xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành.
Vẻ đẹp của Hinh phi như ngọc mạo tuyết phu, kiều mỵ động lòng người.
Nam Cung Phi Hồng xinh đẹp lạnh lùng như băng giá, mặt như bạch ngọc.
Mai Vân Nhi xinh như đóa đông mai, tinh xảo sắc nét.
Duy độc chỉ có một nam nhân đứng giữa, nhìn có vẻ không hợp chút nào. Gió thổi nhè nhẹ, nhìn từ xa chỉ thấy đó là một vẻ đẹp không thể khinh nhờn.....
Bước vào trận chung kết, người ngồi dưới khán đài chờ quốc vương Hải quốc tuyên bố bắt đầu trận đấu.
Bách Hoa hội mỗi năm tổ chức một lần nhưng quy tắc trận đấu thì vẫn như cũ, không có nhiều thay đổi.
Nhưng năm nay có chút bất đồng, người tuyên bố không phải là Hải quốc hoàng đế mà là hải quốc thái tử. Hải quốc thái tử đứng lên đọc quy tắc trận chung kết.
Hải quốc thái tử ngày thường mặc một thân áo lam, hôm nay cũng đổi thành trang phục hoàng gia uy vũ, cao quý. Mặt không cười hi hi ha ha giống ngày thường mà lúc này rất có phong phạm vương giả: "Hôm nay diễn ra trận chung kết Bách Hoa hội, sau khi mọi người thảo luận đã quyết định bốn vị dự thi sẽ đàn một cầm khúc. Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm là thần vật trên thiên giới, chỉ có người có tài mới có thể hy vọng trở thành chủ nhân của thần vật."
Hôm nay giám khảo cũng xuất hiện thêm mấy người, ngoại trừ Hải quốc thái tử và Tĩnh Nhạc tiên tử ra thì còn có người cung cấp phần thưởng cho người đầu bảng là Nam Cung lão lão. Còn có Bích Cơ của Dạ quốc, là một cầm nghệ tài danh. Tất cả tổng cộng mười tám người.
Trận đấu chia làm hai vòng thi. Trận đầu rút thăm chia làm hai tổ. Hai người một tổ phối hợp đàn tấu, tỷ thí xem ai có thể đủ chuyên tâm vào cầm khúc của mình mà không bị đối phương quấy nhiễu. Người thắng sẽ tham dự tiếp trận sau, chính là trận chung kết quyết định.
Sau khi rút thăm, Hinh phi và Nam Cung Phi Hồng chung một tổ. Một người là phi tử quốc gia hùng mạnh nhất tại phương bắc. Một người là hậu nhân của gia tộc thần bí. Đàn cổ trong tay bọn họ tất nhiên đều là vật thượng phẩm.
Hinh phi dùng chính là Xà Phúc cầm, có niên đại mấy trăm năm. Đàn cổ trang lệ, mặt trên có cổ xà phúc văn kì bí.
"Cầm này hình như là của Bích tỷ tỷ?" Hải quốc thái tử nhìn thấy xà phúc cầm trong tay Hinh phi xong, không khỏi hỏi.
"Đúng." Bích Cơ gật đầu nói, "Cũng chỉ có Xà Phúc cầm mới xứng với sự quyến rũ của Hinh phi."
Nam Cung lão lão ngồi bên cạnh chỉ cười mà không nói gì. Mọi người dưới khán đài đang mở to hai mắt thưởng thức Xà Phúc cầm thì Nam Cung Phi Hồng cũng xuất ra cầm của nàng. Thân cầm như khối băng ngàn năm, dây cầm mỏng như tơ, cùng một chỗ với Nam Cung Phi Hồng có vẻ thập phần tương xứng.
"Đây__ chẳng lẽ là...Băng Huyền?" Thánh Âm lão giả ngồi trên ghế giám khảo thốt ra tiếng thở dài. "Cầm này chiều cao bảy tấc, màu đen, trên mặt khảm sừng kì lân, lấy băng đá ngàn năm trên núi Tuyết Sơn luyện thành. Có tên là Băng Huyền!"
"Thánh Âm lão giả quả nhiên uyên bác, đây đích thực là Băng Huyền." Nam Cung lão lão tự hào nói, "Trong thiên hạ cũng chỉ có Băng Huyền mới xứng với cháu gái Phi Hồngcủa ta."
Đầu tiên là Xà Phúc, sau lại là Băng Huyền, ai biết kế tiếp còn có thể xuất hiện tuyệt thế danh cầm nào nữa?
Mọi người dưới khán đài bàn luận hưng phấn.
Trận đấu thứ nhất bắt đầu. Hai người khảy đàn phải nói là khó có thể phân biệt cao thấp. Nhưng thần khí trong tiếng đàn của Hinh phi không bằng Nam Cung Phi Hồng.
Nam Cung Phi Hồng từ nhỏ đã bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Giống như Cửu Thiên Huyền Nữ. Tiếng đàn giàu thần khí như vậy thiên kim tiểu thư nơi trần thế như Hinh phi sao có thể sánh bằng. Sau một hồi, Hinh phi cũng đuối sức.
Nhìn thấy cháu gái mình thuận lợi thăng cấp, Nam Cung lão lão không khỏi gật đầu mỉm cười.
Thánh âm lão giả tán thưởng nói: "Nam Cung lão lão thật sự dạy ra một cháu gái tài giỏi. Không chỉ tài nghệ tuyệt thế, dung mạo còn như thiên tiên. Ta xem hôm nay cũng chỉ có Sửu Tiên mới có thể so với Hồng Nhạn."
Nam Cung lão lão có chút hờn giận nói: "Thánh âm lão giả sao lại nói thế, tiên nhân kia còn chưa khảy đàn ngươi sao biết hắn có thể đi tiếp vào vòng trong?"
Thánh âm lão giả vuốt râu, cười: "Sở dĩ ta tên là Thánh Âm cũng lbởi vì trăm năm qua miệt mài nghiên cứu cầm nghệ. Mặc dù chưa nghe qua tiên nhân kia khảy đàn nhưng lại nghe thấy tiếng đàn trong lòng hắn."
Dứt lời, Thánh Âm lão giả có chút đăm chiêu nhìn về phía tiên nhân đầu bạc kia, chờ đợi trận kế tiếp giữa tiên nhân và Mai Vân Nhi. Nhưng làm mọi người ở đây kinh ngạc nhất chính là Mai Vân Nhi cư nhiên chủ động tuyên bố rời khỏi trận đấu.
"Vân Nhi muội muội, ngươi đây là --" Tĩnh Nhạc tiên tử sao cũng không nghĩ đến Mai Vân Nhi sẽ chủ động từ bỏ quyền thi đấu.
Mai Vân Nhi ra vẻ không sao cả, cười nói: "Cầm nghệ ta khẳng định không qua mặt được tiên nhân. Ta cũng chả phải hảo cầm gì cho cam, đương nhiên là chủ động nhận thua trước rồi!"
"Công chúa điện hạ." Bạch Thanh không khỏi lắc đầu.
Mai Vân Nhi kê miệng sát tai hắn nói nhỏ: "Ta biết gần đây ngươi thân thể không tốt. Ta chỉ là hảo ý giúp ngươi tiết kiệm thể lực thôi. Còn tưởng ta thật cho rằng mình kém hơn ngươi sao? Hừ! Tóm lại, nếu ngươi không thắng được Nam Cung thế gia kia, ta sẽ khiến ca ca ta đến mang ngươi về làm tẩu tử của ta!"
"Ha hả. . . . . ." Bạch Thanh cười nói, thương tiếc sờ sờ đầu Mai Vân Nhi, "Xem ra trận tiếp theo ta phải dốc toàn lực rồi."
"Kỳ thật ngươi thua cũng tốt, có thể làm tẩu tử của ta. Ngươi so với các nữ nhân kia tốt hơn rất nhiều, hắc hắc! Như vậy ngươi có thể cùng ta quay về Hoa Vũ quốc. Mỗi ngày ta có thể đến quấy rầy ngươi! Tẩu tử, cố lên nga!" Miệng cười gian, nói.
Nghe Mai Vân Nhi một tiếng "tẩu tử", hai tiếng "tẩu tử". Bạch Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này a....
Cuối cùng, Hải quốc thái tử cũng chỉ có thể tuyên bố trận đấu tiếp theo giữa Nam Cung Phi Hồng và Sửu Tiên.
"Đã lấy tên là Sửu Tiên rồi thì cần gì phải đến đây tranh đoạt danh hiệu khuynh thế thiên hạ này nữa? Ta thấy người này cũng chỉ vì Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm mà thôi."
Một lão giả khô gầy khinh thường nói, "Người chính là người, tu cái gì tiên ngay cả làm người cũng không xong còn vọng tưởng thành thần tiên. Bất quá cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi."
Thánh Âm lão giả ngồi bên cạnh cười nói: "Lão nhân, ngươi không biết điều này cũng rất thú vị sao? Sửu Tiên nhưng lại không xấu, ta thấy vị tiên nhân này tuy rằng chấp nhất Cửu Tiêu Hoàn Bội nhưng lại không nhiễm một chút tham dục nào của phàm nhân."
"Hừ!" Hắc y lão giả gầy đét hừ lạnh một tiếng rồi không nói tiếp.
"Nam Cung lão lão, tới lúc nào mới có thể xuất ra Cửu Tiêu Hoàn Bội đây? để ta được mở rộng tầm mắt." nếu đây đã là trận đấu cuối cùng thì cũng là lúc Nam Cung thế gia nên lấy ra Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm; Thánh Âm lão giả không khỏi chảy nước miếng nói.
"Tất nhiên." Gật đầu, bàn tay Nam Cung lão lão vung lên. Cửu Tiêu Hoàn Bội từ trong không trung hiện ra!
Cây cầm cổ ngàn vạn năm nhưng lại không một dấu tì vết. Phong cách mang đậm nét cổ xưa, thâm trầm nội liễm, khí thế vô hình không khỏi làm tất cả mọi người nín thở mà xem.
Thân cầm giống như chủ nhân của nó, không lạnh lẽo giống băng huyền. Chỉ có lắng đọng lại vẻ ôn nhu, tĩnh lặng, vẫn không thay đổi mặc dù trải qua mấy lần luân hồi. Không diêm dúa lẳng lơ như Xà Phúc, chỉ có thản nhiên một vẻ nhu hòa.
"Quả thực. . . . . . Quả thực rất đẹp !" Thánh Âm lão giả mở to hai mắt nhìn, dường như không thể hô hấp được, tán thưởng nói, "Nhìn cầm có thể tưởng tượng ra chủ nhân ba ngàn năm trước của nó, người có thể khảy tấu Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm. Chủ nhân đàn cổ này nhất định cũng giống như cầm, mang đậm phong cách cổ xưa xuất trần. Cầm này khẳng định là có linh tính, nếu không trong ba ngàn năm nay cũng sẽ không có ai có thể khảy tấu!"
Trong mắt lão giả khô gầy toát lên vẻ si mê. Sau một hồi thì thở dài: "Lòng người phức tạp, chỉ sợ thế gian này không ai có thể khảy được cầm này, ai...." Dứt lời, không khỏi lắc đầu thở dài.
"Trong lòng mỗi người đều có tham dục, sao có thể tìm ra một người thuần túy xứng đáng với thần cầm này được chứ?" Hắc y lão giả khô gầy có chút thất vọng thở dài, "Thánh Âm, ngươi và ta cũng không ngoại lệ a!"
Thánh Âm thở dài: "Tâm nguyện của lão hủ trong kiếp này là có thể nghe được khúc thiên âm. Kiếp này chết cũng không hối tiếc a!"
Bạch Thanh cũng giống như những người khác bị phong cách cổ xưa, tĩnh lặng của Cửu Tiêu Hoàn Bội hấp dẫn. Nhưng trong mắt hắn lại lộ ra nhiều biểu tình kỳ dị hơn....
Giống như gặp lại cố nhân....
Cảm giác xúc động này thiếu chút nữa làm cho nước mắt Bạch Thanh chảy xuống...
Không biết là nhớ nhung hay vui sướng, hắn giống như cảm thấy Cửu Tiêu Hoàn bội ở gần đó cũng có cảm giác giống hắn, phát ra một tiếng "tinh" như đang kêu gọi hắn.
Nam nhân thầm muốn mở miệng ra nói: lão bằng hữu, chúng ta lại tương phùng.
Trận đấu cuối cùng đó chính là đàn ra một cầm khúc, sau đó mười tám vị giám khảo sẽ quyết định chọn ra người đầu bảng của Bách Hoa Hội-danh hiệu khuynh tẫn thiên hạ!
Trận trước, Nam Cung Phi Hồng đã tranh đấu với Hinh phi một hồi. Lúc này lên sân khấu tấu đàn, Băng Huyền cầm toát lên vẻ âm lãnh, băng hàn tựa như mặt trăng trên thiên cung- trong trẻo nhưng lại hoa mỹ, lạnh lùng.
"Ta thấy Nam Cung muội tử lần này hẳn là người đầu bảng tại Bách Hoa hội." Tĩnh Nhạc tiên tử tán thưởng nói. Rồi sau đó đưa mắt xuống đài nhìn đám nam tử sớm đã nhìn đến si ngốc, cười nói: "Hôm nay có thể tìm ra một đối thủ tương xứng với Phi Hồngquả thật khó khăn."
"Tĩnh Nhạc tiên tử quá khen." Nam Cung lão lão nghe vậy không khỏi cười tít mắt.
Hải quốc thái tử chỉ cười nhưng không nói gì, y cảm thấy tiên nhân giấu tên hôm nay nhất định sẽ không làm y thất vọng!
Đã thấy Xà Phúc, Băng Huyền trận trước, mọi người thật muốn nhìn xem tiên nhân còn có thể xuất ra cầm gì nữa.
Cứ việc cho rằng Nam Cung Hồng Nhan khảy một khúc chấn động thiên hạ, sớm bắt được không ít tâm nam tử trong tay nhưng Bạch Thanh dường như không có chút áp lục nào. Vẫn điềm nhiên đứng trên đài, vung tay lên, ngồi xuống chiếu, xuất ra một cổ cầm hắc sắc.
"Sấm xuân!" Thánh âm lão gia từ trên ghế nhảy dựng lên, la lớn, "cầm này....cầm này sao lại ở trong tay ngươi? Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
"Sấm Xuân là báu vật trân quý nhất thế gian sớm đã thất truyền từ ngàn năm trước, không nghĩ tới kiếp này lão hủ còn có thể tận mắt nhìn thấy Sấm Xuân!"Hắc y lão giả khô gầy thở dài.
Khẽ vuốt huyền cầm, "Là bằng hữu tặng." Bạch Thanh đạm mạc nói, bắt đầu khảy đàn.
Bốn năm trước khi hắn đi ngang qua một thác nước thì nghe thấy có người khảy đàn, nhịn không được dừng chân lại nghe. Sống trên đời, tri âm khó cầu, không thể dùng lời nói để trao đổi, Bạch Thanh lúc ấy liền xuất ra đàn cổ cùng người ấy khảy tấu.
Người nọ thế nhưng lại đem Sấm Xuân tặng cho hắn.
"Tri âm khó cầu. . . . . . Tri âm khó cầu a! Ta rốt cục cũng tìm được tri âm....ha ha ha. Lão thiên gia, ta rốt cục có thể ngủ yên rồi!"
Chỉ vì chờ đợi một tri âm, lão giả đã ngồi trên vách đá suốt năm mươi năm.
Bạch Thanh cả đời cũng không quên người đã tặng Sấm Xuân cho mình.
Khúc này...là vì cố nhân đã mất.
Tiếng đàn chầm chậm, lúc u sầu, buồn bả lúc lại siêu khoáng phiêu dật.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cực kỳ khí khái, nhưng cũng ẩn ẩn âm trầm. Như mưa rì rầm, lúc lại sáng lạng như mặt trời tỏa nắng. Tiếng đàn trong trẻo vút thẳng lên rặng mây cao, khi thì xuyên xuống mặt đất, len lỏi qua từng gốc rễ. Như bao phủ khắp thiên địa rộng lớn.
Người nghe nín thở, không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy nội tâm trào dâng mãnh liệt, bị tiếng đàn hào kiệt bi tráng như bao phủ cả thiên địa hùng vĩ chấn động. Thiên âm thất truyền cũng không thể hơn thế!
Vang khắp thiên địa, chấn động thiên hạ.
Tiếng đàn của Sấm Xuân như cuồng phong vang xa vạn dặm!
Chương 57: Bạch Nham điên loạn
Nam nhân không biết có bao nhiêu sầu? Mưa gió kéo đến như nỗi tương tư trong lòng không thể hóa giải, thiên ngôn vạn ngữ cũng khó nói thành lời, một mình khảy đàn, như muốn dùng tiếng đàn xua đi hết những ai oán, tình cừu của thế gian.....
Âm sắc không chỉ có ở kỹ xảo tuyệt diệu mà tiếng đàn còn đánh sâu vào lòng người.
Tiếng đàn chấn động lòng người như thiên âm thất truyền, thế gian hiếm thấy.
Một khúc đàn, sầu khổ, phiêu dật, khẳng khái...
Giống như đem ân oán đời đời kiếp kiếp đều đàn hết ra. Lão giả đã sống gần hết cuộc đời, nếm trải đủ loại trần thế tang thương, ngồi bên dưới cảm thán bản thân mặc dù trải qua nhiều thế sự, luân thường nhưng nghe thấy tiếng đàn lại giống như một hài đồng chưa hiểu chuyện đời. Tiếng đàn kỳ quái chạm tới sâu trong nội tâm, làm người nghe lộ ra biểu tình bất đắc dĩ cùng với đau lòng.
Không cần ai nói, tất cả mọi người nơi đây đều biết trận này, Nam Cung Hồng Nhan là thua một cách triệt để.
"Tiếng đàn của Phi Hồng tuy hay nhưng lại thiếu cảm xúc, không thể đánh sâu vào tâm người nghe." Tĩnh Nhạc hít một hơi, rồi sau đó tuyên bố, "Vòng thi cầm nghệ này, người thắng cuộc là tiên nhân nhưng Bách Hoa Hội tuyển chọn cũng không phải là cao nhân tài nghệ cao siêu mà còn phải xét đến nhân phẩm cùng với tính tình của mỹ nhân. Sau khi chờ mười tám vị giám khảo trao đổi xong, sẽ quyết định tiên nhân hay Nam Cung Phi Hồng ai sẽ là đầu bảng của Bách Hoa hội."
"Hừ! Ta thấy bọn họ rõ ràng là không muốn đại thúc thắng. Còn vờ vịt lấy cớ!" Bạch Nham ngồi dưới khán đài khinh thường nói.
"Không đâu, Tĩnh Nhạc tiên tử nói không sai đâu. Bách Hoa hội tuyển chính là đại mỹ nhân a. Sư phụ tuy rằng đẹp nhưng Nam Cung Phi Hồng còn đẹp hơn." Uyển Đình hâm mộ nói, "Nếu ta cũng có bộ dạng mỹ như vậy thì tốt rồi."
Bạch Nham khinh thường, hừ nhẹ nói: "chỉ là hạng dung chi tục phấn! Nhân gian không hổ là tầng chót trong sáu giới, trong mắt chỉ có dung chi tục phấn. Ngay cả mỹ là thế nào cũng không biết, Nam Cung Phi Hồng kia sao có thể so được với một sợi tóc của đại thúc ta. Các ngươi chính là phàm nhân, cả một đám so với heo còn xuẩn hơn!"
Uyển Đình thở phì phò nói: "Tiểu Nham ngươi sao lại nói vậy. Ngươi cũng là người phàm a! Cho dù ngươi thích đại thúc, cũng không thể nói ra lời phỉ bang như thế!"
Người phàm.....
Bạch Nham sửng sốt. Đúng vậy, nó là người chốn nhân gian này nhưng vì sao mới vừa nãy nói ra những lời đó lại tự nhiên đến như vậy? Hơi nhíu mày, Bạch Nham không thèm nghĩ tới nữa, lại quay về phía đài nhìn nam nhân.
Có lẽ ngay cả bản thân nó cũng không phát hiện ra. Hành động cùng với lời nói vừa rồi của nó sao có thể giống với một tiểu hài tử tám tuổi.....
Thú vương bên cạnh thấy Bạch Nham hờn dỗi, trong lòng có chút nghi hoặc và bất an.
"Bạch nham cái dạng này, thoạt nhìn có vẻ muốn sống lại. Thế này thì sau khi kết thúc Bách Hoa hội phải nói lại với lão Bạch Thanh kia mới được..." Trong lòng thú vương cân nhắc.
"Ta cảm thấy đầu danh Bách Hoa hội lần này nhất định là vị Sửu Tiên kia!" Trong khi mười tám vị giám khảo thảo luận. Thánh Âm lão giả là người đầu tiên mở miệng nói. "Trong thiên hạ người có thể khảy ra được thần âm như thế, thật sự....thật sự là không tưởng!"
"Hừ! Đây là bách hoa hội, cũng không phải là đại hội cầm nghệ, không phải tuyển nhạc công!" Một người phản đối nói.
"Nhưng tiên nhân chính là khí chất phi phàm, quốc sắc thiên hương. Là mỹ nhân cũng là kỳ nhân trên thế gian khó gặp. Ta cũng bỏ một phiếu cho tiên nhân." Hải quốc thái tử rõ ràng là đứng về phía Bạch Thanh.
"Tiên nhân mặc dù không tồi, nhưng ta chọn Hồng Nhạn." Tĩnh Nhạc tiên tử chính là hướng về phía Nam Cung Phi Hồng.
Nam Cung lão lão mở miệng nói: "Ha hả, các vị chớ nói lão hủ thiên vị, lão hủ kiên quyết chọn cháu gái Phi Hồng của ta. Tiên nhân kia lai lịch không rõ ràng, hơn nữa còn có giao tình với ác nhân Thất Tình Sơn kia. Nhất định cũng không phải hạng người tốt lành gì. Hơn nữa luận về diện mạo, bất quả cũng chỉ là dung mạo tầm thường. Xét về khí chất còn có thể, nhưng Bách Hoa hội tuyển chính là tuyệt sắc mỹ nhân."
Hắc y khô gầy lão nhân lúc này nói: "Lão hủ từ bỏ."
Nam Cung lão lão nghi hoặc hỏi: "Hắc sơn lão giả vì sao lại từ bỏ?"
"Người có thể khảy tấu được Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm mới chính là người lão hủ chọn."Hắc sơn lão giả mặt xám như tro, nói xong liền rời khỏi cuộc thảo luận gay cấn của mọi người, ngồi qua một bên, ai cũng không thèm để ý tới.
Mọi người đều biết tính tình của Hắc sơn lão giả này nên cũng không nói nhiều.
Lúc này đã có kết quả, Hải quốc thái tử đại diện đứng lên tuyên bố. Y cảm thấy có lỗi nhìn thoáng qua Bạch Thanh, chỉ thấy tiên nhân cho y một cái cười trấn an.
Điều này làm Hải quốc thái tử càng thêm khó xử nhưng kết quả đã quyết định. Y chỉ có thể chấp nhận: "Sau khi chúng ta thảo luận, đầu danh Bách Hoa hội lần này là_ Nam Cung Phi Hồng của Nam Cung thế gia.
"Tại sao có thể như vậy. . . . . ." Mai Vân Nhi ngồi bên dưới nghe thấy kết quả như vậy, căm giận nói, "Rõ ràng tiên nhân mới là người đàn hay hơn mà!"
Kết quả vừa tuyên bố, dưới đài có người vui mừng có người mất mác.
Bạch Thanh hơi sửng sốt, chỉ có thể thở dài một tiếng. Nam nhân nhìn Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm chỉ cách hắn vài bước, thầm nghĩ: "Xem ra. . . . . kiếp này chúng ta không có duyên phận."
Nam Cung lão lão sắc mặt vui mừng, đứng trước Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm, mở miệng nói: "Bách Hoa hội lần này, người đầu bảng là Nam Cung Phi Hồng. Hôm nay danh hiệu "khuynh tẫn thiên hạ" cùng với Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm thuộc về Nam Cung...."
"Rắm thối!"
Nam Cung lão lão còn chưa tuyên bố xong. Dưới đài đột nhiên truyền đến tiếng hét xé trời. Mọi người chỉ thấy một thân ảnh nho nhỏ nhanh như chớp, bay xẹt một cái lên đài: "Các ngươi là phàm phu tục tử sao có thể xứng với danh hiệu 'khuynh tẫn thiên hạ', càng không thể xứng với Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm!"
"Ân? Khi nào tới phiên tiểu tử ngươi lên tiếng. Dám cả gan làm loạn!" Nam Cung lão lão liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nam hài bên cạnh Bạch Thanh, cười thầm một tiếng liền xuất chưởng về phía Bạch Nham (mụ già chít bầm ngay cả con nít cũng không tha >.<)
Nhưng mà bà không thể nào tưởng được, một tiểu nam hài thế nhưng lại có thể tránh được công kích của bà.
Bởi vì công kích của Nam Cung lão lão mà phải thay đổi hướng đi, Bạch Nham tức giận, đứng trên đài quát: "Cút ngay! Lão bà vô liêm sĩ vừa già lại vừa xấu!"
"Tiểu Nham! Xuống mau! Không được vô lễ!" Trăm triệu lần không ngờ Bạch Nham thế nhưng lại đột nhiên vọt lên đài, trong lòng Bạch Thanh lo lắng không thôi.
Hắn sợ, nhưng không phải sợ Bạch Nham gây phiền toái cho mình mà là sợ Bạch Nham bị đánh trọng thương.
Nam nhân lập tức tiến lên, nhưng có người đột nhiên chặn lại.
"Đứng lại!" là Nam Cung Phi Hồng.
"Cô nương, xin tránh ra!" Bạch Thanh nói xong, liền hướng về phía Bạch Nham.
Nam Cung Phi Hồng rút kiếm hướng thẳng về phía Bạch Thanh. Nam nhân chỉ thủ chứ không công, vừa tiếp chiêu vừa nói: "Phi Hồngtiên tử, ngươi làm cái gì vậy?"
Nam Cung Phi Hồng không nói, cũng không tránh đường cho Bạch Thanh qua.
Bạch Thanh lại không muốn làm tổn thương nữ tử này nhưng Nam Cung Phi Hồng lại dây dưa không tha.
Lại nhìn về phía Bạch Nham, đã xuất chiêu tấn công Nam Cung lão lão.
Một hài tử tám tuổi sao có thể đấu lại thần công của Nam Cung lão lão, không khỏi làm mọi người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối!
"Mau kêu bọn họ dừng lại!" Hải quốc thái tử lo lắng nói.
Nhưng người ở đây sao có thể ngăn cản cao thủ quyết đấu a! Chỉ sợ tới gần sẽ bị vô số kiếm khí đâm bị thương đầy mình.
"Hắc hắc, ta cũng vào góp vui!" Thú vương thấy thế định đứng lên hỗ trợ, thuận tiện đem Nam Cung lão thái bà đánh cho thành đầu heo, cướp đi Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm cho tức chết bọn họ.
Cũng không đợi thú vương nhún chân bay lên, đã có người từ phía sau giữ chặt: "Thú vương, ngài cần phải quay về!"
Một mùi thơm lạ lùng bay vào mũi thú vương, mùi hương quen thuộc làm thú vương thầm than không ổn, nhìn lại quả nhiên là người nọ: "Không được! Ta bây giờ còn chưa thể quay về. Ngươi cút đi cho ta!"
Nói xong cả người nhuyễn ra, con ngươi xanh biếc mông lung, thú vương không khỏi hướng về phía Bạch Thanh hô lớn: "Tử lão đầu nhi đừng ở đó thương hoa tiếc ngọc nữa! Đá văng ả chết dẫm kia đi, mau...mau tới cứu ta!"
Tiếng la của thú vương lập tức lôi kéo sự chú ý của Bạch Thanh. Nam nhân chỉ thấy một nam tử tóc đỏ đứng phía sau thú vương. Nam tử này nhìn có chút quen mắt, nhưng trong nhất thời nghĩ không ra.
Thấy thú vương la hét um xùm, người nọ ôm thú vương, thấp giọng nói: "Thú vương, đắc tội!"
Dứt lời, người nọ một tay ôm lấy thú vương đã vô lực giãy dụa vào trong ngực, nháy mắt biến mất trong đám người hỗn loạn...
"Nguy rồi!" Mắt thấy thú vương biến mất trong tầm mắt của mình, Bạch Thanh rốt cuộc cũng không thể thương hoa tiếc ngọc, nhìn Nam Cung Phi Hồng nói, "Cô nương, đắc tội." Dứt lời, xuất một chưởng đánh tới Nam Cung Phi Hồng.
Nam Cung Phi Hồng kêu thảm một tiếng, giống như diều đứt dây bay xuống đài.
Nam Cung lão lão thấy thế, tức giận nói: "Ngươi dám cả gan đả thương cháu gái của ta!"
"Lão bà! Tránh ra!" Một tia huyết sắc hiện lên trong mắt Bạch Nham. Thấy không thể bứt khỏi sự ngăn cản của Nam Cung lão lão, càng làm cho nó phát điên hơn. Nó muốn đoạt lại cầm kia! Nó muốn cướp Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm!
Đó là thứ Bạch Thanh muốn, Bạch Thanh thích....
Nếu nó không thể làm bất cứ điều gì cho Bạch Thanh, nó thật sự chính là tên phế nhân!
Nó mặc kệ đại thúc là ai đi chăng nữa! Nam nhân kia chính là của nó! Ai cũng không thể thay đổi được! Ai cũng không thể thay đổi được!
Ngửa mặt lên trời thét lớn, Bạch Nham xuất chưởng về phía Nam Cung lão lão. Nam Cung Phi Hồng bị Bạch Thanh đánh rớt xuống đài cũng chạy tới gia nhập vòng chiến, phối hợp với Nam Cung lão lão tấn công Bạch Nham.
Trước sau đều có địch vây quanh. Nhưng mặc cho Nam Cung lão lão có thể đánh tới, nó quay về phía Nam Cung Phi Hồng. Tình nguyện chịu một chưởng của Nam Cung lão lão, nó cũng muốn đánh Nam Cung Phi Hồng kia!
"Sát!" Ngay khi Bạch Nham muốn đánh tới Nam Cung Phi Hồng, một nam tử đột nhiên vọt tới đỡ chưởng, che chở cho Nam Cung Phi Hồng. Bạch Nham không hề phòng bị kịp thì phía sau đã bị Nam Cung lão lão đánh một chưởng
Thân thể nho nhỏ lập tức bị đánh té trên mặt đất, xoay mấy vòng rồi mới dừng lại, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Tiểu Nham!" Từ phía xa, Bạch Thanh tìm không được thú vương, thấy thế trong lòng như bị ai bóp nát, ra sức bay về phía đài.
Chương 58 - huyết tôn tái thế
Mắt thấy mấy người kia sẽ xông tới bắt Bạch Nham, rốt cuộc Bạch Thanh cũng bất chấp tất cả xuất chưởng đẩy Nam Cung lão lão và nam tử đột nhiên xuất hiện kia ra xa.
"Bắt lấy người này!" Nam Cung lão lão hét lớn một tiếng, đột nhiên xung quanh có hơn mười người nhảy ra. Nam Cung lão lão dùng sức nện quyền trượng xuống đất, quát: "Nam Cung trận pháp! Hàng yêu trừ ma!"
"Ya!" Hơn mười nam tử hán kia lập tức ngửa mặt lên trời thét lớn, trên người tỏa ra ánh kim quang. Dưới sự chỉ huy của Nam Cung lão lão, trận pháp biến hóa bao vây xung quanh Bạch Thanh.
Hải quốc thái tử đứng bên cạnh vừa vội vừa giận quát: "Nam Cung thế gia vậy là sao?"
Nam tử lúc trước cứu Nam Cung Phi Hồng đi tới trước mặt Hải quốc thái tử, cười nói: "Thái tử có điều không biết, tiên nhân này cũng không phải người bình thường. Việc năm năm trước, không biết thái tử đã nghe qua?"
Hải quốc thái tử nhìn người trước mặt, nhíu mày nói: "Quốc sư, rốt cuộc việc này là thế nào?"
Quốc sư tiến sát lại gần lỗ tai hải quốc thái tử, nhỏ giọng nói: "Người này. . . . . . chính là Bạch Thanh a, cũng chính là người phản bội tiên giới, là tội nhân tư thông với đệ đệ của mình!"
Phàm nhân làm sao biết được chuyện của thần tiên?
Mọi người chỉ biết Bạch Thanh chính là tiên nhân chuyển thế, lại nghe lời đồn đãi nói hắn mặc dù được gả cho Huyết Tôn nhưng lại đi loạn luân với đệ đệ của mình. Là tội nhân phản bội tiên giới!
Lời đồn truyền qua hết người này đến người nọ, thêm thắt nhiều phần....rốt cuộc cũng không biết đâu là thật đâu là giả!
Danh dự của Bạch Thanh tại thế gian này sớm đã bị người đời bôi bẩn đến không thể bẩn hơn.
Trong mắt bọn họ, hắn chỉ là một tội nhân thiên cổ, gây ra tội ác tày trời.
Hải quốc thái tử ngây ngẩn cả người, có chút mê mang lắc đầu nói: "Này. . .chuyện này sao có thể. Tiên nhân sao có thể là tội nhân kia? Nhất định là có nhầm lẫn gì rồi!
Quốc sư lắc đầu cười nói: "Thái tử, ngài vẫn là trở về nghỉ ngơi đi, nơi này hỗn loạn nếu bị thương tới thái tử thì sẽ không tốt." Dứt lời liền liếc mắt ra hiệu với Tĩnh Nhạc tiên tử.
Tĩnh Nhạc tiên tử hít sâu một hơi, lên tiếng: "Sư huynh, vậy nơi này giao cho ngươi."
"Tỷ tỷ, chẳng nhẽ ngươi đã biết hết mọi chuyện từ trước?" Hải quốc thái tử không thể tin hỏi.
Tĩnh Nhạc tiên tử nói: "Trở về ta sẽ giải thích với ngươi." Dứt lời, liền mạnh mẽ dắt Hải quốc thái tử rời khỏi hiện trường.
Nếu luận về thực lực thì ai có thể ngăn cản được công kích của Bạch Thanh?
Nhưng mọi thứ trên thế gian đều có thể xảy ra biến hóa kì diệu. Trận pháp giản đơn nhưng lợi dụng sức mạnh của thiên địa làm nảy sinh biến hóa phức tạp, ngay cả người trong tiên giới cũng khó ngăn cản được công kích huyền diệu của trận pháp. Hơn mười người tạo thành một trận pháp vừa phức tạp vừa cường hãn khóa chặt Bạch Thanh ở bên trong.
Nhân giới tuy là giới thấp nhất trong sáu giới nhưng lại là giới phức tạp và hỗn độn nhất. Có thể trụ vững hàng vạn năm tự nhiên cũng có năng lực của nó.
Thần tiên yêu ma tuy rằng lợi hại nhưng một khi tiến vào nhân giới nhất định sẽ bị kiềm hãm lực lượng trong bản thân nếu không sẽ phá hủy cân bằng giữa sáu giới, bị thiên lôi trừng phạt.
Bằng không dựa vào thực lực của Bạch Thanh, đối phó với trận pháp này cũng xem như dùng dao mổ trâu đi giết gà. Nhưng bản tính hắn vốn thiện lương hơn nữa lực lượng bị giới hạn nên dằn co một hồi lâu cũng vô pháp đột phá khỏi trận pháp.
Lại nhìn về phía Bạch Nham được Mai Vân Nhi che chở đã không còn nguy hiểm, Bạch Thanh cũng có chút yên tâm, không vội phá vòng vây, bị nhốt bên trong vừa đánh vừa nói: "Ta không tranh đoạt Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm nữa, thỉnh các vị thu tay để ta và đồ nhi rời khỏi đây."
Nam Cung lão lão bên ngoài trận pháp cười nói: "Thả ngươi, để ngươi ra ngoài làm hại sinh linh đồ thán* (*= giết hại dân lành)
Thấy trận pháp không thể ngăn chặn được Bạch Thanh, Nam Cung lão lão thấy pháp lực của Bạch Thanh càng lúc càng mạnh nên chính mình cũng nhảy vào gia nhập trận pháp. Sự hỗ trợ của bà lập tức làm cho thế cân bằng của cuộc chiến bắt đầu nghiêng về phía bà. Bên trong trận pháp, Bạch Thanh rõ ràng cảm giác áp lực không ngừng gia tăng!
"Thả ta ra! Ta muốn đạp hết lũ kiến chướng mắt này!" Bị Mai Vân Nhi giữ chặt, Bạch Nham không ngừng giãy dụa. Lấy tay lau vết máu trên môi, rống lên một cách cuồng loạn, phẫn hận.
"Ngươi. . . . . .tiểu hài nhi ngươi sao lại hồ nháo như thế!" Mai Vân Nhi phải cố gắng lắm mới ngăn được Bạch Nham. Một tiểu hài tử tám tuổi sao lại đằng đằng sát khí như thế này?
"Tốt nhất là đứng yên ở đây, đừng gây phiền phức cho sư phụ của ngươi nữa. Có nghe hay không hả!" Lấy "Bạch Thanh" ra dọa quả nhiên có hữu hiệu. Bạch Nham tuy tức giận nhưng vẫn áp chế được bản thân, lo lắng Bạch Thanh bị mọi người vây khốn.
Nó hận! Những người này sao lại vô sỉ đến thế, cả đám người đối phó một người!
Nó giận! Nếu những người này dám làm tổn thương một sợi tóc của nam nhân, nó sẽ làm cho máu chảy thành sông!
Nó giận! Giận bản thân bất lực!
Suy nghĩ cuồng loạn, đảo lưu khí tức làm cho toàn thân Bạch Nham lúc này giống như bị kim châm, vô cùng khó chịu thống khổ. Làm nó vô cùng đau đớn, nó muốn phát tiết! Phát tiết!
Lửa giận đến cùng cực sắp làm thân thể nó nổ tung nhưng không cách nào có thể phát tiết!
Mai Vân Nhi áp chế Bạch Nham, thấy Bạch Nham không còn náo loạn nữa nên liền giáng mắt chăm chú quan sát đám người Bạch Thanh. Không để ý tới Bạch Nham, cũng không chú ý tới huyết tích đang hiện lên ngày càng rõ ràng trên trán nó....
"Những người này thật quá đáng, thế mà dám xưng là danh môn chánh phái. Vô duyên vô cớ xông vào đánh người thì không nói đi, cư nhiên còn vô sỉ hơn mười ngươi đi đánh một mình tiên nhân!" Mai Vân Nhi càng xem càng sốt ruột, nhìn đám giám khảo ngồi yên bất động nói, "Các ngươi ngồi đó làm gì, còn không mau tới giúp tiên nhân thúc thúc!"
"Việc này. . . . . .chúng ta không thể quản." Đám giám khảo lắc đầu, vẻ mặt có lỗi nói, "Nam Cung thế gia làm như vậy, chắc cũng có nguyên nhân của bọn họ."
Thấy một màn đấu quyết liệt trước mắt, Bích Cơ người bỏ cho Bạch Thanh một phiếu, nàng càng xem càng cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ là đã gặp qua một người vừa cường đại vừa thoát tục như vậy ở đâu!
Thấy vẻ thờ ơ của mọi người, Mai Vân Nhi gấp đến phát khóc. Những người này chỉ biết lo cho lợi ích của bản thân, căn bản là mặc kệ đúng sai, cũng không dám đối nghịch với Nam Cung thế gia!
Quả là một thế giới thối nát. Thật sự làm người ta vừa thương tâm vừa tuyệt vọng!
Bị tầng tầng vây quanh, Bạch Thanh dần dần cảm thấy thể lực kiệt quệ. Mấy người trước bị ma tâm tấn công, bị tra tấn cả đêm. Tuy nói rằng lực hồi phục của hắn hơn hẳn thường nhân nhưng bệnh cũ chưa hảo lại phải đối phó nhiều người như vậy....đã sắp bị bức phải lùi về phía sau mấy bước.
Nam Cung thế gia quả nhiên lợi hại, khó trách có thể ngăn cản được sự uy hiếp của năm giới còn lại. Bạch Thanh âm thầm tán thưởng nhưng lực bất tòng tâm, đã bắt đầu cảm thấy yếu thế.
Nhưng nam nhân bỗng nhiên nghe thấy tiếng rống của Bạch Nham, liền nhìn về phía Bạch Nham. Chỉ thấy nam tử vừa cứu Nam Cung Phi Hồng khi nãy đã tới bắt lấy Bạch Nham.
Nhưng làm hắn khiếp sợ nhất là...trên trán Bạch Nham đã xuất hiện dấu hiệu biến hóa
Huyết tích dần dần trở nên rõ ràng...Không phải đây là dấu vết năm năm trước hắn đã khắc trên người Bạch Nham sao? Dùng để phong ấn lực lượng bên trong cơ thể nam tử.
"Không tốt!" Trong lòng Bạch Thanh kinh hãi, chỉ sợ ngăn không kịp, Bạch Nham sẽ giải khai phong ấn, đến lúc đó --
Nghĩ đến việc Bạch Nham sẽ khôi phục trí nhớ và hình dáng lúc đầu, Bạch Thanh liền cảm thấy cả người rét lạnh. Rốt cuộc bất chấp sự tấn công chung quanh, ra sức đi tới chỗ Bạch Nham.
Một khi không có tập trung toàn lực đối phó, Bạch Thanh không thể cản toàn bộ đòn tấn công, chỉ ra sức phá vòng vây. Nhiều điểm công kích bắt đầu trúng vào người nam nhân.
Nam nhân nhất thời chỉ cảm thấy từng đợt đau đớn xâm nhập vào thân thể.
Nhưng hắn lại không có cách nào để tâm đến, như là không muốn sống nữa. Hắn chỉ có một mục đích duy nhất chính là đi thẳng tới chỗ Bạch Nham. Vết máu đỏ tươi nở rộ trên bạch y, giống như hồng mai tiên diễm mà lại thê lương.
Hành động của Bạch Thanh vừa lúc rơi vào bẫy của bọn họ.
"Thúc thủ chịu trói đi." Hải quốc quốc sư, Thanh Liên tiên sĩ cao giọng nói.
Mai Vân Nhi sớm đã bị y hạ định thân thuật không tài nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiên nhân bị rơi vào cạm bẫy nham hiểm. Những người tự xưng là danh môn chánh phái này thế nhưng lại lợi dụng Bạch Nham để phân tán lực chú ý của Bạch Thanh, nhằm đạt được mục đích bắt trói Bạch Thanh.
"Tiểu Nham. . . . . . Không cần." Bạch Thanh khuỵu gối trên mặt đất, hai tay giữ chặt hơn mười lưỡi kiếm đang chĩa vào hắn. Từng dòng máu đỏ tươi theo bàn tay chảy xuống giống như từng sợi tơ hồng quấn quanh cổ tay.
Nhưng y vẫn nhìn chăm chú Bạch Nham, nhìn Bạch Nham hai mắt đỏ ngầu, đau lòng hô to: "Tiểu Nham! Không cần như vậy --"
Không thể chạm vào Bạch Nham, hắn cảm thấy bất đắc dĩ và thống khổ, chỉ còn kém vài bước là hắn có thể chạm tới Bạch Nham . . . . . .
Những người ngăn cản Bạch Thanh lại không biết, bọn họ đang mở ra cánh cửa địa ngục, triệu hồi ác ma giáng thế!
Những người tự cho mình là đấng cứu sinh đang gieo rắc mầm tai họa lớn hơn.
Nam Cung lão lão sao có thể biết được thân phận thực sự của Bạch Nham. Muốn làm cho Bạch Thanh lộ ra thân phận thực, làm cho mọi người xa lánh hắn nhưng lại dẫn đến việc châm ngòi nổ ma tâm.
Chung quy sẽ có một ngày làm bừng lên ngọn lửa hừng hực, giống như lửa thiêng từ địa ngục thiêu đốt, tàn sát chúng sinh!
Ngay lúc Bạch Thanh đau lòng hô to, thì trong nháy mắt một ánh bạch quang phát ra phía sau Hải quốc quốc sư, Thanh Liên tiên sĩ. Ánh hào quang mãnh liệt nhất thời đánh bay mọi người xung quanh.
"Ổn định!" Nam Cung lão lão hét lớn một tiếng, xuất ra một tấm lưới làm bằng thiên tàm ti quăng vào trận pháp, giam cầm Bạch Thanh.
"Hết thảy. . . . . . đã chậm." Bị nhốt bên trong lưới, nam nhân nhìn thấy chùm bạch quang lóe lên phá tan thiên địa. Hắn ngốc lăng ngồi bệch xuống đất.
Một bóng người mờ ảo xuất hiện bên trong bạch quang, thấy không rõ mặt hay hình thể, chỉ thấy một đống y phục hài đồng rách nát.
"Ngươi là yêu nghiệt phương nào?" Quốc sư đứng cách Bạch Nham gần nhất, lớn tiếng quát.
Cánh tay trần trụi, cường tráng hướng về phía quốc sư, kèm theo một tiếng hừ nhẹ miệt thị. Quốc sư giống như một con gà con bị cuốn vào bên trong bạch quang.
Bởi vì định thân thuật nên không thể nhúc nhích, Mai Vân Nhi thấy rõ ràng hết thảy....
Nam tử trần trụi bên trong bạch quang chính là tiểu hài tử tám tuổi kia. Trong nháy mắt trên trán phát ra bạch quang mãnh liệt, y phục rách nát, xương cốt phát ra tiếng kẽo kẹt. Chớp mắt biến thành một nam tử trưởng thành, thân hình cao lớn ngất ngưỡng!
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, thê lương từ bên trong bạch quang truyền đến. Hải quốc quốc sư, Thanh Liên tiên sĩ đột nhiên bị người dùng lực búng văng lên cao, rồi đập thật mạnh xuống đất. Tuyệt khí bỏ mình! (oh yeah, một thèng chảnh đã die =]])
Chương 59: Chu yếm chi tai, khí thiên chi ma
"Vì quốc sư báo thù! Vì quốc sư báo thù!"
Con dân và các tướng sĩ Hải quốc vừa thấy quốc sư tôn quý của nước mình bị giết nằm trên mặt đất liền phẫn nộ, khí thế bừng bừng. Vô số người lao về phía đạo bạch quang.
"Đừng!" Nam nhân bị nhốt trong thiên võng lớn tiếng hô, nhưng không một ai để ý tới.
"Lập tức đem hắn đi!" Nam Cung lão lão ra lệnh, quay đầu về phía bạch quang kia quát, "Hôm nay lão hủ sẽ đem bầy yêu ma quỷ quái các người đánh đuổi khỏi nhân gian!"
"Ha ha ha ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười điên cuồng, đẫm máu mà lại băng lãnh từ bên trong luồng bạch quang phát ra. Thanh âm giống như lưỡi kiếm sắc bén nhọn chọc thủng lỗ tai thường dân. Vô số người ngồi sổm xuống đất, lấy tay bịt kín lỗ tai chảy máu lại
Thánh âm lão giả thấy thế liền lập tức khảy đàn. Tiếng đàn êm ả, từ từ giống như dòng suối mát tạm thời lấn át tiếng cười điên cuồng chói tai của Bạch Nham, cũng làm người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Các hạ rốt cuộc là ai?" Thánh âm lão giả quát lớn, đứng chung chiến tuyến với đám người Nam Cung lão lão. Đối mặt với quái nhân xuất hiện bất ngờ này, bọn họ giống như đối mặt với đại địch, cẩn thận chống đỡ.
Nam tử bên trong bạch quang khinh thường, thong thả nói: "Chỉ là một đám giun dế đê tiện, thấp hèn mà cũng xứng biết danh tính của ta sao? Thật là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ. Loại như ngươi giống như ếch ngồi đáy giếng. Thật đáng buồn cười, hừ!"
Giọng điệu châm chọc, khinh thường, bạch quang dần tiêu tán để lộ ra bóng một người.
Tóc đen như thác nước dài tới thắt lưng. Màu tóc vô cùng đen, đen không giống bất cứ màu đen nào tại nhân gian.
Ánh mắt nam tử cũng hắc ám, đen sậm, vô tình ánh lên huyết sắc giống như ảo giác.
Y phục màu đen che kín thân người. Thân thể nam tử cao lớn, hừng hực khí thế hủy thiên diệt địa. Dung nhan tuấn mỹ, tà mị cùng với khí chất lãnh khốc, tàn nhẫn làm kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Nam tử ngẩng đầu lên hít sâu một hơi: "Sức mạnh....sức mạnh của ta đã trở lại. Ha ha..aa" Tiếng cười trầm thấp, nam tử cúi đầu nhìn hai tay của mình, niệm lực khẽ động. Trong nháy mắt, bàn tay như bao trùm một tầng da âm sắc kiên cố. Lưỡi dao âm sắc bén nhọn kéo dài từ tay đến lưng y.
"Đây là ma công gì?" Đám người thánh âm lão giả thấy thế không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Nhìn xuyên qua đám người Nam Cung lão lão, Bạch Nham trong thấy nam nhân bị nhốt trong thiên võng, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp, nam tử có chút không kiên nhẫn nói: "Để người lại."
"Đầu tiên là yêu nghiệt, sau lại là ma nhân. Tiên nhân này quả nhiên có vấn đề!" Nam Cung bà ngoại quát, "bắt lấy ma nhân! Không thể để hắn lưu lại gây họa cho nhân gian!"
"Một đám sâu bọ. Thật sự đáng ghét!" Nam tử hừ nhẹ một tiếng, toát ra sát ý nồng đậm nhưng thoáng thấy nam nhân trong thiên võng vẫn lo lắng nhìn mình, khóe môi nhếch lên, mở miệng nói: "Loại như các ngươi thật uổng phí mấy năm tu tiên, ngay cả Thiên Tôn chuyển thế cũng không biết."
"Ngươi là Thiên Tôn chuyển thế?" Nam Cung lão lão nhíu mày nói, "Hồ ngôn loạn ngữ! Nếu thật sự là Thiên Tôn chuyển thế sao lại có thể lạm sát người vô tội như vậy!"
"Ta bất quá là giúp hắn sớm ngày đầu thai, gặp được tiên duyên." Huyết Tôn kiêu ngạo nói. Nói xong lại còn bày ra điệu bộ "Ta luôn luôn đúng."
Loại này rõ ràng là nói nhảm thế nhưng vẫn có người tin. Đã có không ít người lẩm bẩm khấn vái, thậm chí quỳ xuống đất cúng bái.
"Bản tôn lập lại một lần nữa. Thả hắn ra!" phóng xuất bá khí mãnh liệt, Huyết Tôn làm những người chung quanh nhất thời quỳ rạp xuống vái lạy y. Chỉ riêng đám người Nam Cung lão lão có chút miễn cưỡng đứng thẳng.
"Ngươi nói ngươi chính là Thiên Tôn?" Nam Cung lão lão quát. "Ta thấy ngươi tà khí đầy người nhất định là yêu ma gay nghiệt!" Dứt lời, cố sức tựa vào quải trượng chống đỡ thân thể của mình.
"Ân?" Huyết Tôn hơi nhíu mày, nói, "Nói chuyện với hạng người như ngươi thật vô nghĩa. Tránh ra!" Nam tử hét lớn một tiếng, nhất thời gây chấn động thiên địa.
"Ngươi phóng thích lực lượng không thuộc nhân giới, chắc chắn sẽ bị thiên lôi trừng phạt!" Nam Cung lão lão hét lớn một tiếng, đập mạnh quyền trượng xuống đất, khí thế không chịu thua kém Huyết Tôn.
"Thiên lôi?" Huyết tôn không khỏi nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên trời, từng trận sấm chớp đột nhiên kéo đến. Từ trên không trung ngay tức khắc giáng xuống một tia chớp cùng với tiếng sấm nổ vang trời, đánh thẳng xuống đỉnh đầu Huyết Tôn.
"A! Thật là thiên lôi a!" Người xung quanh kinh ngạc.
Huyết Tôn thế nhưng không bị thiên lôi gây thương tích, ngược lại thuận thế đem thiên lôi thu vô lòng bàn tay chơi đùa.
Ngắm nhìn đạo thiên lôi trong lòng bàn tay, Huyết Tôn nheo mắt lại nói: "Kẻ xúc phạm Thiên Tôn không phải càng bị thiên lôi trừng phạt sao?"
Dứt lời, liền đem toàn bộ thiên lôi trong tay ném đi.
"Dừng tay!" Đám người Nam Cung lão lão sắc mặt lập tức trắng bệch, trơ mắt nhìn thấy vô số người bị thiên lôi công kích, sau đó liền biến thành tro tàn.
"Ngươi -- ngươi là tên ác đồ! Xem mạng người như cỏ rác!" đám người Thánh Âm lão giả vừa chống đỡ thiên lôi oanh tạc vừa mắng.
Phủi phủi thiên lôi còn xót lại trong lòng bàn tay, Huyết Tôn thản nhiên cười nói: "Mạng người? Tại thiên giới thì quan trọng, còn nhân giới bất quá chỉ là một đám sâu bọ. Một đám kiến hôi ngu xuẩn lại còn dám mơ mộng hảo huyền, vọng tưởng tu tiên. Hôm nay bản tôn nói cho các ngươi biết, người là người. Thành tiên gì đó bất quá chỉ là nhất sương tình nguyện*, mơ tưởng viễn vong. (*hi vọng một phía)
Dứt lời, Huyết Tôn ngưng tụ thiên lôi trong lòng bàn tay: "Ở trước mặt bản tôn. Các ngươi đứng còn đứng không vững, thế mà dám cả gan chắn đường ta?"
"Ngươi. . . . . ." Nam Cung lão lão cắn chặt răng, sau đó nhìn đám người phía sau nói, "Thả người ra!"
Bạch Thanh bên trong thiên võng được thả tự do nhưng nam nhân đã có chút không thể đối mặt với nam tử tự xưng là Thiên Tôn kia. Là Bạch Nham sao? Dung nhan đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả tính cách cũng nhìn không ra nửa điểm quen thuộc.
"Người đã được thả, các ngươi cút mau!" Nam Cung lão lão nói.
Bóp nát thiên lôi trong tay, Huyết Tôn đột nhiên trong nháy mắt đi tới trước mặt đám người Nam Cung lão lão. Mọi người sợ tới mức liên tục lùi về phía sau ba bước.
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Nam Cung lão lão không khỏi hỏi.
"Các ngươi làm tổn thương đến hắn. Tất cả đều đáng chết." Nói xong, Huyết Tôn giơ tay hướng tới đỉnh đầu của Nam Cung lão lão đánh xuống.
"Đừng___" Nam Cung Phi Hồng khóc thảm.
"Dừng tay!" Một bàn tay ngăn chặn chưởng của Huyết Tôn. Người đó không ai khác ngoài Bạch Thanh.
Nam nhân cắn răng chịu vết thương đau đớn, nói với Huyết Tôn: "đủ rồi...."
"Bà ta đánh ngươi bị thương." Huyết Tôn hừ nhẹ một tiếng, sau đó thu hồi tay.
Bạch Thanh đứng chắn trước đám người Nam Cung lão lão, trầm giọng nói: "Vậy ngươi sẽ lạm sát kẻ vô tội sao?" Mu bàn tay ngăn cản công kích của Bạch Nham đã biến thành một mảnh cháy đen.
"Hừ --" Huyết Tôn có chút bất mãn, hừ nhẹ một tiếng. Một tay kéo Bạch Thanh vào ngực mình, "Hôm nay bỏ qua cho các ngươi." Dứt lời liền cùng Bạch Thanh hóa thành một luồn ánh sáng, biến mất trước mắt mọi người.
Đợi đến lúc sau khi Huyết Tôn và Bạch Thanh rời đi, Nam Cung lão lão tức giận đến phát run, một chưởng đánh thẳng xuống mặt đất, trầm giọng nói: "Bạch Thanh quả nhiên là tiên nhân chuyển thế. Còn tiểu hài tử kia cư nhiên lại là Thiên Tôn chuyển thế! Thiên giới. . . . . .thiên giới cư nhiên rắp tâm cuồng vọng như vậy!"
"Nhân giới tuy là tầng dưới cùng trong sáu giới, có thể an toàn đến tận ngày nay cũng có chỗ lợi hại của nó! Các ngươi đã bước chân vào nhân giới, Nam Cung thế gia ta nhất định sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại, trả thù cho mối nhục hôm nay!
Khi Bạch Thanh tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một nơi xa lạ.
Áo ngủ bằng gấm, gối đầu bằng ngọc, màn che màu tím. Trong phòng thoang thoảng hương thơm, tựa như trong cung điện.
Hay là nói....nơi này thoạt nhìn chính là một cung điện.
Mình, mình vì sao lại ở chỗ này?
Nam nhân nhớ lại tình cảnh trước khi hôn mê. Bạch Nham phá bỏ phong ấn trưởng thành, thú vương mất tích. Tiếp theo đó là đánh nhau, sau đó mình bị Bạch Nham mang đi.
Cuối cùng là tỉnh lại ở một nơi xa lạ vô cùng xa hoa.
"Tỉnh?" Thanh âm quen thuộc, nhưng ngữ điệu thì xa lạ.
Bạch Thanh ngẩng đầu lên nhìn, nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh giường của mình.
"Bạch Nham. . . . . ." Nam nhân kêu.
"Không phải," kéo màn lên, Huyết Tôn tiến vào, nhìn nam nhân mỉm cười nói, "Bạch Nham là chuyển thế của ta. Ta là-Thiên Tôn, Chu Khí.
Chu Yếm chi tai, khí thiên chi ma!
"Chu Khí?" Bạch Thanh nhìn nam tử hỏi, "Đây là tên thật của ngươi, chân diện mục* của ngươi?" (*= khuôn mặt thật sự)
"Phải" lấy tay vuốt sợi tóc đen. Từng là Bạch Nham, hiện tại là Chu Khí, đi tới bên giường kê sát vào nam nhân, nói, "Cầm Hoa, không nhớ rõ ta sao?"
"Ta là Bạch Thanh." Nam tử trước mặt vô luận là tướng mạo, khí chất hay thanh âm đều xa lạ. Thậm chí đã không thể tìm thấy một chút dấu vết xót lại của Bạch Nham. Đệ đệ của hắn đã chết.
Trước mặt hắn giờ đây là vô thượng Thiên Tôn.
"Không sao cả, " Chu Khí khẽ cười một tiếng, càng ngày càng tiến sát lại gần nam nhân, làm Bạch Thanh muốn lui cũng không thể lui, "Tóm lại, ta đã tìm được ngươi, ngươi ngay trước mặt ta."
Nắm tay nam nhân, Chu Khí cúi đầu hôn môi Bạch Thanh. Nam nhân lập tức rút tay trở về, nhìn Chu Khí có chút bất khả tư nghị* nói, "Bạch Nham. . . . . . Ngươi là đệ đệ của ta!" (*= khó tin)
"Vì sao lại nói như vậy?" Chu Khí có vẻ sầu não, ít nhất bề ngoài của y tỏ ra là thế. Nhưng bạch Thanh lại không chút nào cảm giác được sự bi thương của nam tử.
Nam tử đột nhiên nắm lấy cằm Bạch Thanh, làm cho nam nhân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt y.
"Ngươi còn chưa rõ sao? Ta không phải là Bạch Nham, ta là Chu Khí. Kiếp trước ngươi là ái nhân* của ta! Là ái nhân bên cạnh ngươi vạn năm! Dù cho ngươi là Bạch Thanh hay Cầm Hoa, ngươi cũng đều là của ta!" Trong giọng nói của nam tử lộ rõ uất giận.
"Ta không biết!" Nam nhân muốn đẩy Chu Khí ra. Cằm dưới hắn bị bóp rất đau nhưng phát hiện căn bản không cách nào đẩy Chu Khí ra được. Hắn thế nhưng không cách nào sử dụng pháp lực.
"Nếu ngươi thật là Thiên Tôn, kiếp trước ta...ta như thế lại yêu ngươi?" Khí thế bá đạo, mãnh liệt làm cho Bạch Thanh không thở nổi.
"Cho nên ngươi đi yêu Dạ Tình Túy có phải không?" Chu Khí hừ nhẹ một tiếng nói, "Cho nên ngươi phản bội ta, cùng tên hỗn đản Dạ Tình Túy ở cùng một chỗ, còn phong ấn trí nhớ và pháp lực của ta!"
"Cầm Hoa, ngươi sao có thể đối với ta như vậy?" Chu Khí đột nhiên ôm chặt nam nhân, dùng sức đẩy Bạch Thanh xuống giường.
Lưng đau đớn, nam nhân nhìn Chu Khí nằm đè lên người mình, sầu não nói: "Mặc kệ ngươi là Chu Khí hay Bạch Nham, ở trong lòng ta, ngươi vẫn là người thân của ta."
"Người thân?" Chu Khí khinh thường, hừ một tiếng, "Ma và thần không có loại người thân này nọ giống nhân loại."
Nam tử vươn tay vuốt ve gương mặt nam nhân, thở dài: "Ngươi và ba ngàn năm trước giống nhau như đúc, chưa bao giờ thay đổi. Cho dù là mất trí nhớ nhưng ngay cả tính cách vẫn giống như vậy."
"Chu Khí, buông." Nam nhân quay đầu đi, tránh né bàn tay vuốt ve của Chu Khí.
"Không tồi, ngươi đã nhớ kỹ tên ta." Huyết Tôn cười khẽ, cúi lưng xuống hôn lên trán nam nhân một cái, "Ngươi phải nhớ kỹ, có rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng có một chuyện ngươi phải nhớ kỹ. Ngươi chính là ái nhân của Chu Khí ta, không phải của Dạ Tình Túy. Hắn chính là địch nhân đời đời kiếp kiếp của ngươi."
"Là địch hay bạn, ta tự biết, không cần ngươi-" Nam nhân còn chưa nói xong, một bàn tay đã giáng lên má hắn. Má đau rát làm Bạch Thanh không thể không chú ý.
Nam nhân có chút không thể tin được nhìn Chu Khí tát mình.
Chu Khí mặt không đổi sắc nhìn hắn. Ánh mắt lạnh như băng làm tâm Bạch Thanh chua xót không thôi. Đệ đệ ôn nhu của hắn, đệ đệ vào mùa đông lúc nào cũng giúp hắn làm ấm tay chân...bây giờ đã không còn nữa.
Dường như thấy được vẻ bi ai, tuyệt vọng của Bạch Thanh, Chu Khí cười nói: "Xem ra ngươi đã rõ ràng. Hiểu được thì tốt rồi." Chu Khí vươn tay xoa lên bên má bị y đánh sưng đỏ, nói tiếp, "Thân là tiên nhân, không thể cãi lại mệnh lệnh của Thiên Tôn."
"Cầm Hoa, ngươi càng ngày càng giống nhân loại, như thế thì sao có thể thoát khỏi tục trần? Ta làm thế cũng vì tốt cho ngươi, vì sao ngươi lại không thể nhớ tới quãng thời gian đôi ta yêu nhau?" Chu Khí tiếp tục lừa dối hắn.
"Có lẽ cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng yêu." Bạch Thanh nhắm hai mắt lại, buồn bực nói.
Hắn thậm chí cũng không muốn liếc mắt nhìn nam tử trước mặt một cái.
Trong mắt Chu khí hiện lên một tia tức giận sau đó chậm rãi kiềm chế cơn phẫn nộ của mình. Y sẽ khiến cho Cầm Hoa và Dạ Tình Túy trả giá đại giới*! Mối thù thiên giới, y sẽ từng chút từng chút một báo đáp lại! (*= trả giá đắt)
Mà hết thảy những việc này đều do người dưới thân gây ra, làm ma tộc của y hao tổn. Làm y phải trốn vào luân hồi. Không những vậy, nam nhân lại còn phong ấn trí nhớ của y.
Trong đầu nhớ lại Dạ Quốc, Thiên Cung, người cùng nam nhân dưới thân mặn nồng. Chu Khí cảm thấy dù phải dùng phương thức nhục nhã để xỉ nhục Bạch Thanh thì cũng không có gì là quá đáng. Khiến cho vị thượng tiên từng cao cao tại thượng, băng thanh ngọc khiết phải trở thành ngoạn vật* trầm luân dưới khố hạ của y. (*= món đồ chơi)
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lãnh khốc, tay nam tử dừng lại trên áo của Bạch Thanh.
Và sau đó---xé rách.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top