Chương 1 : Kẻ nhìn trộm trong gương
Ba! Ba!
Tiếng vỗ tai lang lảnh lọt vào tai Tô Mạch mở mắt ra, trong đáy mắt tràn ngập sự uể oải.
" Tô tiên sinh ?"
Âm thanh truyền đến từ phía đối diện, đó là một người đàn ông mặc áo choàng trắng, đeo gọng kính màu đen.
Tô Mạch suy yếu gật đầu, ra hiệu đối phương đem trói buộc trên quần áo mình tháo ra.
Giờ khắc này, Tô Mạch đang ngồi trên một cái ghế kim loại cố định, hai tay, hai chân, cổ với trước ngực đều bị còng lại, chân bị trói.Chiếc ghế được thiết kế với bốn cái chân cắm sâu vào sàn si măng - đây là ghế chuyên môn, được đặc chế dùng để thẩm vấn tội phạm nguy hiểm.
Tô Mạch không phải phạm nhân, mà một số thời khắc so với phạm nhân còn nguy hiểm hơn.
Tự mình giúp Tô Mạch mở trói quanh thân, bác sĩ cười nói: " Mệt không, cảm giác thế nào ? ".
Tô Mạch không trả lời, trái lại cau mày, xoa cổ tay nói : " đem nó cất đi "
" Ồ... xin lỗi "
Bác sĩ vội vàng đem chiếc gương trước mặt Tô Mạch đi, bất đắc dĩ nói: " Sở Hàn, hắn... Tô tiên sinh, e rằng cậu vẫn không thể rời khỏi khu 10. "
Tô Mạch không trả lời, trái lại yên lặng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thấy thế, bác sĩ đột ngột nói : " Tô tiên sinh, tôi càng ngày càng không nhìn thấu được cậu. "
Hơi nghiêng đầu, Tô Mạch lộ vẻ không hiểu.
Bác sĩ cười đắng chát, " Quay về đi, mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta. "
Rời đi phòng chấn trị, Tô Mạch híp mắt nhìn chăm chú ánh tà dương trong chốc lát, sau đó đi đến phòng rửa tay cách đó không xa.
Bồn rửa tay khổng lồ, mặt kính sạch sẽ sáng bóng, trong lòng một trận buồn bực không rõ nguyên nhân. Tô Mạch mở vòi nước, thô bạo rửa sạch vẻ mệt mỏi trên mặt.
Ngay tại lúc này, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, một cậu thiếu niên tầm mười lăm tuổi đi ra.
Thời điểm nhìn thấy bồn rửa tay bên cạnh là Tô Mạch, thiếu niên đầu tiên là sững sờ, thân thể bỗng căng chặt, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Tô Mạch hướng thiếu niên lộ nụ cười thân thiện, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, cũng không thèm rửa tay, chạy vọt ra khỏi WC nhanh như chạy giành bồn càu khi bị iar chảy.
Phản ứng của thiếu niên nằm trong dự đoán, Tô Mạch đã sớm thành thói quen.
Khẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt bình tĩnh chợt lóe lên một tia mê man trong đôi mắt - mỗi lần trị liệu xong đều như vậy.
" Quỷ nhu nhược nhát gan, ngươi cứ thế lại lừa gạt bác sĩ. "
Hình ảnh vặn vẹo, Tô Mạch trong gương mở miệng nói chuyện rồi!
Kinh khủng hơn chính là, trong gương " Tô Mạch " hai mắt đỏ đậm, khuôn mặt ẩn đứa đầy sự điên cuồng cùng với tà ác - rõ ràng là cùng một khuôn mặt, khí chất lại một trời một vực.
" Sở Hàn..."
Cắn ra nói ra hai chữ này, Tô Mạch hiếm khi bộc lộ sự nghiêm nghị.
Tựa như cảm thấy chưa đủ, nam nhân trong gương liền nở nụ cười ác liệt, nói thầm " Tô Mạch, ngươi vẫn nhu nhược như vậy a... Ngươi chưa từng nghĩ đến việc khiến ta biến mất, bởi vì, ngươi vĩnh viễn không thể rời bỏ ta! "
Xoảng!
Một quyền đánh xuống, mặt gương vỡ thành vô số mảnh, Tô Mạch không lưu luyến quay người rời đi...
Trở lại khu 10, như cố lấp đầy bụng bằng việc nhai sáp, Tô Mạch đâm sầm vào ổ chăn của mình chìm vào giấc ngủ sâu - không để lại vết tích về việc lừa gạt bác sĩ tâm lí, tuy là Tô Mạch cũng rất mệt mỏi.
Tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ bầu trời đã đen kịt, cầm điện thoại di động lên, bên trên hiển thị mười hai giờ sáng.
Bỏ qua mấy cái tin tức quảng cáo rác rưởi, Tô Mạch liền cau mày.
Chẳng biết từ lúc nào, trong điện thoại di động có nhiều thêm một ứng dụng kì quái.
Tên App chỉ có duy nhất một chữ - giấc mộng.
Do IQ lớn hơn bình thường, do đó trí nhớ Tô Mạch cũng không kém. Hiển nhiên, cái App xa lạ này không phải do cậu tải xuống.
Bằng ác danh của Tô Mạch, không ai dám tự ý vào phòng của cậu nếu không có sưn cho phép của cậu.
Như vậy, cái app này từ đâu ra...
" Giấc mộng? "
Không biết có phải ảo giác hay không, tại thời điểm đocn lên chữ này, Tô Mạch cảm nhận được nhiệt độ của gian phòng giảm xuống mấy phần.
" Giấc mộng " tựa như có ma lực, Tô Mạch nhìn nó không chớp mắt.
Nhẹ nhàng ấn nút, App bị mở ra :
Màn hình biến thành trống không, chữ " Giấc mộng " ở trung tâm, từ nhỏ biến thành lớn...
[ Tô tiên sinh thân mến, hoan nghênh đến pháo binh đài xây dựng giấc mộng lớn nhất toàn cầu : Mộng Cảnh Thiên Đường. ]
Chữ viết cùng với âm thanh đồng bộ với nhau, mà Tô Mạch có thể khẳng định, giọng nói điện tử loli kia không phát ra tưf điện thoại, mà trực tiếp xuất hiện ở trong đầu của cậu!
" Mộng Cảnh Thiên Đường ? "
Dịch vụ bán hàng đa cấp bây giờ đến cao cấp như vậy ?
Bên tròn màn hình hiện lên rất nhiều hạng mục kì quái, đại đa số đều màu xám - bị khóa lại. Cái duy nhất có thể mở ra, chỉ có " Nhiệm vụ người mới "
Tô Mạch còn chưa kịp ấn chọn, " Nhiệm vụ người mới " liền tự động mở ra.
[ Họ tên : Tô Mạch ]
[ Đánh số : 85022 ]
[ Danh hiệu : Không có ]
[ Trạng thái thân thể : Tốt ]
[ Đồng Mộng Huyễn : 0 ]
[ Cấp bậc : Người chơi dự bị ]
[ Kịch bản diễn sinh đang được khởi tạo... ]
[ Tô tiên sinh, bởi vì đây là lần đầu tiên ngài tham gia xây dựng kịch bản giấc mộng, cho nên không thu phí, về sau mỗi lần xây dựng kịch bản giấc mộng sẽ thu phid một đồng Mộng Huyễn để làm phí dịch vụ ]
[ Đồng Mộng Huyễn chính là đơn vị tiền tệ duy nhất của Mộng Cảnh Thiên Đường, tác dụng chi tiết mong ngài tự mình tìm hiểu. ]
[ Xây dựng kịch bản hoàn tất ]
[ Vui lòng đẩy cánh cửa kia ra, mở ra hành trình mộng ảo của ngài... ]
" Đằng "
Lập tức bật dậy từ trên giường, Tô Mạch nhạy cảm cảm nhận được cảnh vật xung quanh thay đổi - tuy rằng phòng ngủ nhìn như không có biến hóa.
Cửa ?
Phòng ngủ của cậu chỉ có một cái cửa.
Tô Mạch bình tĩnh, cũng bị sự bất thình lình của sự biến hóa làm kinh sợ, sững sờ vài giây.
" Hành trình mộng ảo ?"
Rõ ràng quỷ dị như vậy, Tô Mạch sau khi hoàn hồn, phản ứng đầu tiên là - Thú vị!
Thời khắc này, cậu rõ ràng ý thức được, bản thân mình quả nhiên không phải người bình thường.
Đằng sau của có gì ?
Không chần chờ, không quan sát lại, Tô Mạch bước từng bước kiên định, đẩy cửa phòng ngủ ra...
Ánh sáng chói mắt chợt lóe lên, Tô Mạch không thể không nheo mắt, cậu đi đến một gian phòng xa lạ.
Vào thời khắc bước vào gian phòng, Tiếng nhắc nhở liền trền đến bên trong đầu :
[ Lao tù ác ma đã mở ra, chìa khóa nằm trong tay Pandora; Hỡi tín đồ thành kính nhất, hãy tiến lên trong đêm tối. ]
Nhắc nhở không đầu không đuôi, Tô Mạch lại không quá quan tâm, trái lại phòng bị nhìn phía trước - có năm người xa lạ.
" Khà khà, quả nhiên còn người mới. "
Người lên tiếng chính là một thanh niên tóc vàng trên dưới hai mươi tuổi, thấy Tô Mạch phòng bị nhìn mình, thanh niên tó vàng liền thay đổi sắc mặt, " Nhóc con, đừng nói cậu là người mới ? "
Đặt ánh mắt tại thân thể năm người, Tô Mạch hỏi : " Cho nên, đây là một cái trò chơi ? "
" Đệt! "
Thanh niên tóc vàng vỗ mạnh vào bàn một cái, " Thật sư là người mới ? cái quái gì thế này, thật sự không có người dẫn đường ? "
Tô Mạch nghe không hiểu thanh niên tó vàng đang nói cái gì.
Lúc này, một người phụ nữ thoạt nhìn cũng khaỏng trên dưới hai mươi tuổi , mà tuổi thật có lẽ còn lớn hơn năm tuổi nhanh chóng động viên nói:" Được rồi Sài Cương, đừng dọa sợ người mới "
" Đúng vậy đúng vậy, nói không chừng nhiệm vụ lần này quá đơn giản, không cần người dẫn đường! "
Vừa nói chuyện chính là một ông chú trung niên, hắn cười ha hả đi tới bên Tô Mạch thân thiện nói : " Nếu là người chơi mới, anh đây không chừng phải dặn thêm hai câu."
" App sẽ không giới thiệu, cậu vừa nói không sai, đây đúng là một trò chơi... Chỉ có điều, đặt cược chính là tính mạng của cậu!, Nhóc con, nhất định phải nghe lời nha, bằng không chết rồi không có người nhặt xác cho cậu đâu. "
Ông chú trung niên trên mặt cười ha ha, nói ra câu nói bên trong mang gai nhọn. Tô Mạch khẽ mỉm cười, vẫn chưa làm ra phản ứng gì quá khích.
Tô Mạch trông rất tuấn tú, mà trên người có loại khí chất kì lạ, cười rộ lên rất dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm trong lòng.
Thấy Tô Mạch tiếp thu nhanh chóng, ba tên "oldble" dồn dập lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Tóc vàng trực tiếp bỏ qua phẫn nộ, trực tiếp ôm lấy vai Tô Mạch vưng phấn nói: " Em trai, có tiền đồ nha! không giống hai người họ, người so với người còn yếu hơn.
Hai người trong miệng Tóc Vàng theo thứ tự lần lượt là một vị thiếu nữ tầm mười bảy, mười tám tuổi, cùng với nam nhân tinh anh đeo mắt kính gọng vàng, âu phục giày da.
Nghe thấy lời chào phúng của Tóc Vàng, thiếu nữ khiếp sọe núp ở sau người phụ nữ, nam nhân tinh anh lại một mặt không cam lòng. Chỉ có điều, nhìn những vết xanh tím ứ đọng trên mặt cậu ta, rõ ràng đã bị " dạy dỗ " qua.
Tô Mạch là người cuối cùng tiến vào, ngay khoảnh khắc bước vào phòng cánh cửa phía sau liền biến mất. Sau thời gian giới thiệu ngắn ngủi, cậu cuối cùng cũng biết được lí do rõ ràng tại sao Tóc Vàng lại giận giữ như vậy khi biết mình là người chơi mới.
Mộng Cảnh Thiên Đường chia làm người chơi chính thức và người chơi dự bị, người chơi dự bị sau ba lần hoàn thành nhiệm vụ mới được chính thức trở thành người chơi chính thức. Mỗi lần làm nhiệm vụ dự bị đều có người dẫn đường cũng chính là người chơi chính thức dẫn dắt.
Ngoài Tô Mạch, trong năm người chỉ có ba ba tên người chơi dự bị cùng với hai tên người chơi mới, không có người dẫn đường. Không có người dẫn đường, mọi người có thể khồn hoảng hốt sao ?.
Hoàn cảnh xa lạ, nỗi sợ không biết, sẽ khuếch đại tính tình của con người. Người nhát gan nhu nhược, phần lớn sẽ dựa dẫm vào người mang cho mình cảm giác an toàn, ví dụ như thiếu nữ, là người nôn nóng, sẽ mang mình biến thành con nhím, hại người cũng thương tổn mình, giống như nam tinh anh.
Đều là người mới, biểu hiện của Tô Mạch đáng được tuyên dương, ít nhất nhìn bề ngoài tràn đầy sự bình tĩnh.
" Tên tôi là Sài Cường, vượt qua hai nhiệm vụ, xong lần này sẽ trở thành người chơi chính thức. ". Sài Cường vỗ mạnh ngực nói " nếu không có người dẫn đường, vậy liền nghe theo tôi! "
Ngoại trừ Sài Cường, hai người chơi dự bị khác đó là Tiêu Nhã cùng Đái Hưng Chương hai người đều vượt qua một phó bản, tuyệt nhiên không có dị nghị.
" Tôi, tôi tên Lữ Lan Lan, học sinh cấp ba..." Gương mặt thiếu nữ tái xanh, sự hoảng sợ vẫn chưa tiêu tan.
Nam tinh anh đáy mắt xoẹt qua sự xem thường, cao ngạo nói: " Tên tiếng trung tôi là Cao Sơn, các cậu có thể gọi tôi là Mark. Tôi là người nước ngoài, lần này tới đây để cùng XX tập đoàn đàm phán một hạng mục, hạng mục này..."
" Câm miệng lại "
Sài Cường thiếu kiên nhẫn nói : " Nam Phong ? tôi còn phát tài đây " ( đoạn này mình cũng k hiểu :< )
" Anh..."
" Ô ô, còn ở đây ABC XYZ cái gì, Tiêu Nhã một bên chỉ huy một bên nghiêm túc nói, " Đừng nói nhảm, nếu nhiệm vụ thất bại, không quản cậu là người nước nào, cuối cùng cũng sẽ lên thiên đường cả thôi! "
Tô Mạch không tham gia cuộc tranh luận đầy mùi thuôc súng này, trái lại tận dụng thời gian đi đến bên cửa sổ.
Kéo màn cửa sổ ra, lúc này mới phát hiện họ đang ở tầng hai.
Tô Mạch cau mày hỏi: " Bên ngoài tuy có xe cộ, mà kiến trúc xung quanh...Hm, chúng ta xuyên đến nước Z thập niên 70 ? "
Sở dĩ nói như vậy, ngoại trừ sự khác lại bên ngoài cửa sổ, chủ yếu vẫn là vì trên vách tường bên trái treo lịch lơ lửng kiểu cũ. Lịch ngày là tiếng trung, thời gian ghi ngày 16 tháng 5 năm 1974.
Tô Mạch lên tiếng, những người còn lại cũng không ngồi yên.
Tiêu Nhã nhìn quanh bốn phía, nói : " đây là phòng ngủ của bé trai... ở thập niên 70, dù là người thành phố vẫn vô cùng túng quẫn. Nhà nhỏ hai tầng kiểu này, mà bé trai còn có phòng ngủ riêng, xem ra là gia đình tư sản. "
Bề ngoài phòng ngủ nhìn hết sức bình thường, Đái Hưng Chương thử mở cửa phòng ngủ, phát hiện cửa không khóa - ít nhất không phải mật thất chạy trốn.
" Lao tù ác ma đã mở ra, chìa khóa nắm tại Pandora; Hỡi tín đồ thành kính nhất, hãy tiến lên trong đêm tối... Mẹ nó rốt cuộc là ý gì ?" Sài cuồng vò đầu thô bạo, bị lời nhắc nhở duy nhất làm đau đầu.
Đái Hưng Chương đóng kín cửa, nói rằng: " phá giải nhắc nhở dễ dàng như vậy, liền không phải 'Mộng Cảnh Thiên Đường '. Lục soát tỉ mỉ lại một chút, không phát hiện gì thì liền đi xuống lầu "
Lời đề nghị được tất cả đồng ý.
Tô Mạch không có mù quáng tìm kiếm, trái lại chú ý một món đồ duy nhất không đồng nhất với gian phòng - tấm gương trên bàn sách.
Rõ ràng mà nói, đó là một tấm gương tinh xảo dùng để trang điểm của nữ.
Từ bố cục cùng cách trang trí của phòng, không thể nghi ngờ đây là phòng ngủ của nam. Trong phòng ngủ nam lại xuất hiện gương trang đieme của nữ, nhìn thế nào cũng không được hợp lí.
Tô Mạch đang muốn tiến lên điều tra, có người lại nhanh hơn cậu.
Người cầm lấy gương trang điểm trước một bước, khiến Tô Mạch thâp phần bất ngờ - dĩ nhiên lại là Lữ Lan Lan.
Mà hành động kế tiếp của Lữ Lan Lan, lại khác với dự đoán của Tô Mạch.
Vốn tưởng rằng nàng cũng phát hiện sụe khác thường của chiểu gương, không nghĩ tới vị tiểu thư này mới khôi phục sau khi sợ hãi, liền làm chuyện đầu tiên là... xem lại nhan sắc ?
Con gái thời nay đều thích chưng diệ như vậy ?
Trong miệng hát một bài dân ca không biết tên, Lữ Lan Lan liền móc trong túi ra một thỏi son, nhìn gương mà tô.
Tô Mạch đảo mắt không nói gì, chú ý tới tình cảnh này Sài Cường lại không nhìn được : " Tôi nói này Đại tiểu thư, đến lúc này còn có tâm trạng để trang điểm, làm chi quỷ xem...."
" A! !"
Tiếng rít chói tai từ tròn miệng Lữ Lan Lan phát ra, chỉ thấy nàng ném đi gương trang điểm, trực tiếp nhảy đến phía sau Tô Mạch cách nàng gần nhất, cả người run rẩy hét lớn: " Quỷ... quỷ... có ma! "
Tất cả mọi người đều bị dọa giật mình.
Nhìn quanh bốn phía, gian phòng không lớn vừa nhìn là thấy hết toàn cảnh, ngoại trừ sáu người bọn họ, cũng không còn một bóng người nào khác... À không đúng, là bóng quỷ nào khác.
" Cô, cô đừng làm tôi sợ, quỷ ở đâu ? nhìn nhầm rồi ?" Sài Cương trông có vẻ lớn gan, dĩ nhiên cũng lo lắng.
" Thật sự có quỷ , ma nữ mặc đồ màu đỏ! Máu...Thật nhiều máu!"
Lữ Lan Lan xụi lơ trên đất, nàng ôm cẳng chán Tô Mạch gắt gao không buông, nước mắt giàn giụa nói: " Hu hu... thật đáng sợ quá đi, tôi phải vêd nhà...Ba ơi, cứu con..."
Nhịn xuống vẻ kích động muốn một cước đá văng, Tô Mạch đẩy tay Lữ Lan Lan ra, bình tĩnh nhặt lên gương trang điểm.
" Nhue vậy mà vẫn không vỡ, quả nhiên là Z quốc chế tạo."
Bình tĩnh nói ra, dẫn tới ánh mắt mọi người đều liếc nhìn.
Sài Cường căng thẳng nuốt nước miếng, bội phục nói: " Huynh đệ, gan.. gan lớn thật!"
Bị Tô Mạch vứt bỏ Lữ Lan Lan đã trở lại ôm ấp Tiêu Nhã, Đới Hưng Chương đi tới bên cạnh Tô Mạch, cùng cậu kiểm tra gương trang điểm.
" Tôi, tôi không có nói láo, thật sự có ma nữ. Máu, máu đầy mặt...Hu hu, thật là đáng sợ."
Lữ Lan Lan lần thứ hai nói đến vấn đề này làm mọi người lơm lớp lo sợ, rơi vào khủng hoảng, Sài Cường một mặt đau khổ nói: " Nếu như cô ấy không nhìn lầm... Chúc mừng chúng ta, đây là màn chơi cuối cùng rồi!"
Kịch bản thần quái, là kịch bản có tỉ lệ tử vong cao nhất.
Trong Mộng Cảnh Thiên Đường, thế giới có tỉ lệ tử vong cao có nhiều, nhưng kịch bản thần quái kiểu này làm người ta sợ hãi nhất - nguyên nhân rất đơn giản, quá hù người.
" Đây chỉ là nhiệm vụ dự bị thôi, làm sao có khả năng xuất hiện kịch bản thần quái?" Đái Hưng Chương cầm gương nhìn qua nhìn lại nhiều lần, vẫn không nhìn thấy cái gọi là ma nữ, " Tiểu cô nương mới đến, hoảng loạn sợ hãi đến xuất hiện ảo giác cũng không phải là vấn đề không thể "
Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt mọi người vẫn chưa chuyển biến tốt lên.
Gương trang điểm tựa hồ không có gì khác thường, Đái Hưng Chương không nhìn thêm nữa, Tô Mạch lại cầm gương, mày nhăn chặt.
Tô Mạch không thích gương, điều này người biết cũng không có nhiều.
Nghĩ đến gì đó, cậu trở lại chỗ Lữ Lan Lan từng đứng, gương vẫn cứ bình thường
Rất nhanh, chuyện không bình thường xảy ra!
Trong gương, nơi cách Tô Mạch khoảng hai mét xuất hiện một bóng đen.
"Hắc"
Bóng đen dần dần lan rộng, cuối cùng biến thành một người - hoặc là nói, một quỷ.
Trên nửa khuôn mặt tàn tạ phủ kín máu tươi, ma nữ tóc tai bù xù lộ ra nụ cười " Thiện ý" .
Tô Mạch vẫn bình tĩnh.
Ma nữ bước một bước đi tới, cách Tô Mạch ngày càng gần. Cuối cùng, nàng đem đầu dựa vào vai Tô Mạch.
Trên vai trái nhiều thêm một trọng lượng nhỏ bé khó nhận ra, tim đạp hơi nhanh lên, Tô Mạch cũng có chút khẩn trương.
Lúc này, trong gương lại có biến hóa mới!
Cuồng quyến, tà ác, ô uế...
Khóe miệng nhếch lên một độ cong quỷ dị, " Tô Mạch " trong gương đột nhiên quay đầu, tràn đầy ác ý nhìn ma nữ.
Ánh mắt trống rỗng của ma nữ dần có tâm tình - sợ hãi.
Ma nữ sợ Tô Mạch
Đúng hơn là, nó sợ Sở Hàn.
Khóe miệng cười càng kéo dài, Sở Hàn liền tóm chặt đầu ma nữ, hai cái ngón tay giữa thon dài cùng ngón trỏ, trúc tiếp chọc vào đôi mắt không ngừng chảy máu của ma nữ!
Trầm mặc rít gào, điên cuồng giãy giụa.
Sở Hàn ghét bỏ ném ma nữ qua một bên, sau khi chạy chốn khỏi ma trảo, ma nữ chật vật biến mất.
Sở Hàn xoay người lại, hướng về phía Tô Mạch đắc ý cười.
Không thể nhịn được nữa, Tô Mạch châm chọc nói : " anh so với ma nữ còn đáng sợ hơn...
—————————
Tớ mới tập edit nên mong mọi người thông cảm, góp ý nhiều hơn. Nếu thấy hay theo dõi truyện ủng hộ tớ nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top