Chương 13
Thầy cứ tiếc tiền mãi nên không nỡ mua khuôn đồng để làm bánh Canelé (1). Chờ khi nào tôi tiết kiệm đủ sẽ mua cho thầy một bộ làm quà sinh nhật.
(1) Canelé là một loại bánh ngọt của Pháp có vị rượu rum và vanilla. Bánh có nhân custard và lớp vỏ dày, tối màu đã được thắng đường.
Tống Mặc nhìn tôi sợ hãi, ngừng cả việc thưởng thức bánh ngọt. Nhóc vốn là một đứa trẻ nhạy cảm, chỉ cần không chú ý chút thôi là có thể nói ra những lời làm nhóc tổn thương. Tuy việc nhóc gọi tôi là "mẹ" làm tôi vừa bất ngờ vừa sợ, nhưng bây giờ không cần phủ nhận lời con trẻ hay buộc nó tự hỏi phải chăng mình đã làm sai chuyện gì. Có lẽ Tống Mặc đã mong ngóng rất lâu, ấp ủ ý định mãi mới có dũng khí gọi tôi như vậy. Nghĩ đến khả năng này, tôi không đành lòng mở miệng sửa lại lời nhóc.
Tôi mím môi rồi nói với Tống Bách Lao: "Tôi chưa từng yêu cầu Mặc Mặc gọi mình như vậy, nhưng... nếu chúng ta đã kết hôn, thằng bé muốn gọi tôi thế nào tôi cũng không có ý kiến."
Thấy thái độ của tôi, gương mặt của Tống Mặc mới thả lỏng đôi chút, nhóc nở nụ cười bé xinh với tôi. Nụ cười ấy làm tôi mềm lòng nên bèn mỉm cười đáp lại. Lúc này, Lý Tuần bưng tới một tách cafe đen thơm nồng, khom lưng đặt lên bàn trà mặt kính phía trước Tống Bách Lao. Cô đang định đứng dậy rời đi thì bị Tống Bách Lao gọi lại để dẫn Tống Mặc tới phòng vệ sinh.
Nhóc ăn uống không cẩn thận nên mặt và tay đều dính kem, đúng là rất cần đi rửa. Nhưng tôi biết, mục đích chủ yếu của Tống Bách Lao là để Lý Tuần và Tống Mặc đi rồi nói chuyện riêng với tôi. Thấy cả hai đã khuất bóng sau lối rẽ, Tống Bách Lao rời tầm nhìn về hướng tôi một lần nữa: "Đừng làm chuyện thừa thãi."
Tuy trông hắn chẳng khác gì lúc mới đùa dai trêu Tống Mặc, cùng lắm chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt hơn một chút, nhưng sự thay đổi nhỏ bé này đã đủ khiến tôi hãi hùng. Lông mi của tôi run lên một cách mất kiểm soát, nụ cười nhạt nhẽo ngưng bên khóe môi: "Chuyện thừa thãi gì?"
"Nỗ lực trở thành "mẹ" của con tôi là chuyện rất thừa thãi." Hắn dựa vào sofa, xác định một cách thẳng thắn và rõ ràng: "Tôi nói rồi, chỉ cần cậu làm tốt chuyện mình nên làm, không gây phiền phức cho tôi thì chúng ta có thể chung sống hòa bình. Cậu thực sự không cần bày mấy thủ đoạn kiểu này... Tôi cũng không muốn chơi trò gia đình ba người hạnh phúc với cậu."
Tôi bỗng thấy bất lực vô cùng. Trong lòng hắn, có lẽ tôi làm gì đều có mục đích, có ý đồ riêng. Hắn có quyền lựa chọn khoảng cách giữa chúng tôi, thậm chí "sử dụng" cơ thể tôi theo ý thích, nhưng tôi đừng hòng chủ động tới gần hắn một phân nào. Chỉ cần tôi có hành động vượt quá giới hạn, hắn sẽ phô ra móng vuốt và cái mỏ sắc bén để tôi biết thế nào là hậu quả. Con chim bách thanh này tâm trạng thất thường, hung tàn quen thói, quả thực rất khó lấy lòng. Không biết mẹ Tống Mặc là nhân vật thần tiên cỡ nào, ưu tú ra sao mới có thể giữ danh vị... khiến người ta phải ngước nhìn như "mẹ của con Tống Bách Lao".
"Tôi quả thực không dạy Mặc Mặc gọi tôi là "mẹ", cũng không có ý định thay thế mẹ đẻ của thằng bé. Tôi biết anh ghét tôi, sau này tôi sẽ cố hết sức để ít xuất hiện trước mặt anh, còn Mặc Mặc... Tôi thật lòng thương thằng bé, muốn đối xử tốt với nó chứ không có thủ đoạn gì hết." Nói mãi tới nỗi tôi hơi buồn cười, "Ninh Úc tôi dù thế nào cũng sẽ không lợi dụng một đứa trẻ."
Nghe tôi nói xong, Tống Bách Lao rơi vào yên lặng như đang suy ngẫm độ tin cậy trong giọng nói của tôi. Một lúc sau hắn mới nói: "Nhỡ kỹ lời cậu nói hôm nay."
Hiểu được mọi chuyện đã "trời quang mây tạnh", tôi lén thở phào.
"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước." Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp tới thời gian hẹn với Ninh Thi nên đứng dậy chuẩn bị đi.
Tống Bách Lao ngước lên, nói với tốc độ đều đều: "Tôi đã liên hệ với luật sư để giải quyết vụ "đạo" tác phẩm trong cuộc thi hai năm trước. Sau này có thể sẽ cần cậu kí một số văn bản ủy quyền, cậu chỉ cần phụ trách kí là được rồi."
Hắn nói bằng giọng trần thuật theo thói quen, ngang ngược đến nỗi không cho ai xía vào.
Tôi sững sờ đứng yên tại chỗ, nhìn hắn mờ mịt: "Luật sư?"
"Trước đây quá khứ dơ bẩn của cậu có lẽ chỉ liên quan đến mình cậu, nhưng bây giờ nó ảnh hưởng đến cả tôi, thậm chí danh dự của toàn bộ Hạ Thịnh." Tống Bách Lao bưng tách cafe lên: "Ai bảo cậu vô dụng như thế, giờ cũng chỉ có để tôi đi chùi đít cho cậu."
Tuy hắn ăn nói vẫn khó nghe như vậy, nhưng tôi đã học được cách tìm từ khóa và chọn lọc thông tin có ích. Ý tên này là muốn lật lại vụ án của tôi. Thế nhưng, bên phía tôi, trừ cái miệng này thì chẳng có chứng cứ hữu ích nào...
"Ra tòa... có thể thắng không?" Tôi nắm chặt tay, trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả. Dường như có thứ gì vốn đã chết đi, đã tàn lụi, giờ lại lần nữa bùng lên ngọn lửa nhỏ giữa tro tàn, kêu gào đòi "sống lại".
Tống Bách Lao nhìn tôi như thể tôi đang đùa. Thấy vẻ mặt tôi không giống giả vờ, hắn lập tức chuyển sang nhìn tôi như kẻ ngốc.
"Luật sư của Hạ Thịnh là một trong những đoàn luật sư tốt nhất thế giới. Nếu vụ kiện nhỏ như này còn không thắng nổi, làm sao xứng với khoản phí kếch xù tôi trả cho họ mỗi năm? Tôi chưa bao giờ nuôi kẻ vô dụng." Hắn nhấp cafe màu nâu đậm trong tách, dường như thấy mình nói chưa đủ chặt chẽ nên bồi thêm một câu: "Cậu là ngoại lệ."
Chuyện này phát triển vượt ngoài dự đoán của tôi. Tuy Tống Bách Lao nói đi nói lại đây là vì danh dự của hắn và Hạ Thịnh, nhưng người được lợi lớn nhất vẫn là tôi. Dù thế nào, tôi cũng phải nói một tiếng cảm ơn.
"Làm phiền anh rồi." Tôi khẽ gật đầu với hắn: "Cảm ơn."
Tống Bách Lao bưng tách cafe nhìn về một mặt của cửa sổ sát đất, giọng nói trầm cất lên chậm rãi: "Nếu biết là "phiền", sau này làm ít chuyện gây phiền phức cho tôi đi."
Sau khi rời Hạ Thịnh, tôi bảo tài xế đưa tới quán cafe hẹn với Ninh Thi. Lúc cách chỗ hẹn gần 100 mét, tài xế bỗng phanh gấp làm tôi chúi người về trước theo quán tính. Phía trước xe là một biển người mênh mông băng qua đường phố từ cả hai hướng trái phải. Mỗi người đều cầm khoảng hai tấm băng rôn kêu gọi tôn trọng quyền con người và quyền được đối xử bình đẳng của Beta.
"Lại biểu tình." Giọng nói của tài xế mang chút bất đắc dĩ.
Tôi cởi dây an toàn, nói: "Chú thả cháu ở đây đi. Cháu tự đi một đoạn cũng được."
Tài xế chuyển hướng rồi dừng xe ở bên đường, sau đó bảo chú sẽ tìm chỗ đỗ xe ở gần đây, bao giờ tôi cần đi thì gọi cho chú là được rồi. Tôi xuống xe, len qua đoàn người một cách khó khăn. Bị kẹt ở nơi đông đúc làm tôi khó chịu cả người, chỉ muốn đi qua cho nhanh. Lúc sắp tới đầu kia đường, bỗng có một cô gái trẻ nhét tờ truyền đơn vào tay tôi. Trên mặt cô gái có vẽ một cán cân đỏ bắt mắt, mô phỏng theo biểu tượng của chòm sao Thiên Bình. Hai bên cán cân nâng hai từ "Tự do" và "Bình đẳng" màu vàng.
Cô gái kia kéo tôi lại, nói với tốc độ cực nhanh: "Anh ơi, anh tìm hiểu một chút về chiến dịch đòi bình đẳng cho Beta đi. Xã hội đối xử với chúng tôi quá bất công."
Tôi nắm lấy tờ truyền đơn, nói lúng ta lúng túng: "À, được..." Sau đó rút tay ra, vội vã thoát khỏi đoàn người biểu tình.
Khi tôi đẩy cửa vào quán cafe, chuông gió treo trước cửa kêu leng keng, bồi bàn nhẹ nhàng cất lời: "Chào mừng quý khách."
Khách trong quán không nhiều. Ninh Thi đã tới, đang ngồi gần cửa sổ, vừa uống cafe vừa nhìn đoàn biểu tình cách đó không xa một cách chăm chú.
"Xin lỗi, con đến muộn." Tôi ngồi xuống đối diện bà ta, đặt tờ truyền đơn lên bàn. Ninh Thi nhìn thấy nên cầm lên đọc qua loa rồi thả xuống rất nhanh.
"Bình đẳng cho Beta..." Bà ta nhếch một bên lông mày, nói bằng thái độ lạnh lùng: "Một trăm năm rồi, nếu có thể bình đẳng đã sớm bình đẳng. Tội gì phải lãng phí công sức."
Tôi nhận lấy menu mà bồi bàn đưa, chọn đại một món, nghe bà ta nói ra lời bi quan như vậy thì không nhịn được mà đáp lại: "Nếu những người này cũng chấp nhận số phận, Beta sẽ thực sự không còn hi vọng nào."
Ninh Thi cười lạnh coi thường: "Nghe mày nói kìa, mày biết khôn sống mống chết là lẽ tự nhiên đúng không? Alpha và Omega có thể miễn dịch hoàn toàn với c20, con của họ cũng chỉ có thể mang nhóm máu A hoặc O. Bọn họ không phải nơm nớp lo sợ phỏng đoán mình có thuộc 10% xui xẻo (1). Bọn họ khỏe mạnh hơn, xuất sắc hơn, được xã hội trọng dụng hơn. Omega không như Beta, đã sinh một lần là trở thành vô dụng. Những kẻ đó muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được, nếu đã đánh dấu với Alpha thì chẳng sợ bị cắm sừng. Beta không khỏe mạnh thông minh như Alpha, ngoại hình và năng khiếu chẳng sánh bằng Omega. Mày xem, thế giới này căn bản là không cần Beta, việc chúng ta bị đào thải chẳng phải là lẽ tất nhiên ư?"
(2) Có thể ý Ninh Thi là Beta có khả năng sẽ sinh ra con thuộc nhóm máu AB và chết non
"Nhưng..." Tôi biết lời bà ta chỉ là ngụy biện, nhưng thành thật mà nói, muốn tìm luận điểm phản biện thuyết phục rất khó: "Nếu không có Beta, thế giới này, xã hội này không thể vận hành. Rất nhiều ngành nghề không thể thiếu cống hiến của Beta."
Ninh Thi khịt mũi coi thường: "Ninh Úc, sao mày lại ngây thơ như vậy? Trên Trái Đất còn từng có khủng long đấy, thế giới ít đi giống loài này có ngừng hoạt động không?" Bà ta nói nhẹ bẫng như thể đã tách khỏi thân phận Beta, thậm chí vượt ra ngoài hệ thống ABO: "Không nói đâu xa, chỉ bàn chuyện một trăm năm này thôi. Bao nhiêu người nhóm máu AB chết đi mà xã hội cũng có gặp vấn đề gì đâu. Rất nhiều ngành nghề không thể thiếu Beta vì Alpha và Omega không muốn làm. Mày có thể tưởng tượng A hoặc O đi quét rác không?"
Thực ra Beta tìm việc không khó, nhưng muốn tìm việc tốt thì khó hơn nhiều so với Alpha có cùng học lực và kinh nghiệm. Nhiều công ty lớn thậm chí ưu tiên chọn Alpha, nếu còn vị trí trống mới xét đến Beta. Beta thăng chức còn lâu mới nhanh bằng Alpha. Bên cạnh đó, những nghề cần sáng tạo như nhà văn, nhà thiết kế luôn là lĩnh vực của Omega, Beta đừng hòng chen vào. Bởi vậy, lúc trước Thường Tinh Trạch mới có thể vu khống tôi dễ dàng như vậy. Trong mấy chục đội thi chỉ có tôi và Hướng Bình là đội toàn Beta, những nhóm khác đều có ít nhất một Omega.
Tôi ngẫm lại lời Ninh Thi rồi nói: "Nếu bây giờ Beta đình công, Alpha và Omega cũng rất đau đầu."
"Quyền lực và tiền tài đều nằm trong tay AO. Beta ở dưới đáy xã hội, cả ngày chỉ tha thiết chờ mong tiền lương còm cõi sống qua ngày. Đình công không có lương thì cuối cùng ai mới chịu thiệt?"
Tôi nhìn Ninh Thi mà bỗng thấy hoảng sợ vô cùng. Bà ta ngồi trước mặt tôi phát biểu quan điểm rằng Beta đã không còn hi vọng, tựa như có một chiếc gương dựng lên giữa hai chúng tôi. Tôi nhìn bà ta mà ngỡ như đang soi chính mình. Tôi từng vô số lần có ý nghĩ như bà ta rồi ghi hết vào nhật ký, mỗi nét bút đều vẽ nên một màu u ám. Những suy nghĩ tiêu cực ấy luôn có thể dễ dàng khống chế tâm trí tôi sau mỗi lần tổn thương.
Tôi những tưởng chúng tôi chẳng giống nhau chỗ nào trừ vẻ ngoài. Xem ra tôi sai rồi. Một số tư tưởng của bà ta vẫn ảnh hưởng đến tôi... Có thể nói đây là nỗi bi ai đến từ gia đình. Điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng tôi có lẽ là bà ta đã từ bỏ hi vọng hoàn toàn, còn tôi vẫn đang cố gắng vùng vẫy. Vừa vùng vẫy vừa sợ bị hiện thực càng đớn đau thê thảm đánh cho gục ngã, tới nỗi không có cách nào phấn chấn lên. Bởi vậy, bản thân ngày càng nhát gan, ngày càng cẩn thận.
"Thôi, con không thuyết phục được mẹ, nhưng cũng không muốn đồng ý với mẹ. Chúng ta nói việc chính đi." Tôi nói: "Lần này có thể nói tên của con trai con không?"
Ninh Thi lấy thìa khuấy tách cafe trước mặt, tự nhiên dễ nói chuyện một cách bất ngờ: "Được thôi. Thằng bé tên là Ưu Ưu, Ưu trong "ưu tú". Mẹ gửi nhờ một gia đình Beta nuôi nó từ bé, cứ cách một quãng thời gian lại đi gặp. Nó biết mẹ mình là Beta nam, cũng rất mong được gặp mày."
Tôi vừa căng thẳng vừa kích động, người hơi chúi về trước: "Thằng bé biết con?"
"Nó còn hay hỏi thông tin về bố nó." Ninh Thi nhìn tôi đầy ẩn ý: "Đã nhiều năm như vậy, mày còn chưa chịu nói à?"
Tôi bắt đầu cảnh giác: "Đã nhiều năm như vậy, giờ biết rồi sao? Con cũng kết hôn rồi."
"Đây chính là cơ hội sinh đẻ quý giá của Beta..."
"Con cũng không biết người kia là ai, chỉ là một người đàn ông gặp bừa ở quán bar rồi tình một đêm thôi."
Ninh Thi nhìn tôi với thái độ bài xích nhưng không tiếp tục hỏi dồn. Lát sau, soda vị chanh của tôi được đưa lên, chúng tôi cũng tạm thời ngừng nói chuyện. Chờ bồi bàn đi, tôi hỏi Ninh Thi: "Bao giờ con được gặp thằng bé?"
Ninh Thi nhíu mày: "Đã đồng ý là nửa năm rồi. Mày định đổi ý đấy à?"
Dù mới mùa xuân nhưng hôm nay nắng vàng rực rỡ, ngồi gần cửa sổ lâu cũng hơi nóng. Quán nghĩ tới vấn đề này nên bật điều hòa từ sớm, nhưng để nhiệt độ thấp quá, lúc gió thổi tới nửa người trên sẽ lạnh run. Nhiệt độ nóng lạnh đan xen như tâm trạng tôi lúc này vậy.
"Không thể sớm hơn chút à?"
Tôi mặc cả với Ninh Thi, không biết tại sao bà ta khó chơi như vậy: "Làm ăn nào có đạo lý này. Mày tuân thủ cam kết nghiêm ngặt, mẹ cũng vậy, thế không tốt à?"
Làm ăn...
Xem ra bà ta chẳng đếm xỉa tới tình thân, chỉ muốn bàn chuyện làm ăn với tôi.
Tôi cắn môi, hạ thấp yêu cầu: "Vậy ít nhất... cho con một bức ảnh của thằng bé chứ?"
Ninh Thi trông do dự như là đang phiền lòng lắm.
"Xin mẹ đấy." Tôi khẩn cầu: "Chỉ một bức ảnh thôi mà."
"Hay là như này... Lần sau mẹ cho mày gọi qua video, thế đã được chưa?" Cuối cùng bà ta cũng nhượng bộ một chút.
So với xem ảnh, dĩ nhiên tôi càng muốn nói chuyện với con, tự mình hỏi nó những năm qua sống có tốt không.
"Được được!" Tôi vội vàng đáp lại, sau khi niềm vui sướng dịu bớt thì lại cẩn thận hỏi: "Lần sau... là lúc nào?"
Ninh Thi lôi điện thoại ra xem ngày: "Tháng sau đi."
Vừa nghe tới phải đợi đến tháng sau, tôi thấy hơi mất mát. Thế nhưng, nghĩ đến chuyện thêm vài tháng nữa là có thể gặp con một cách chân chính, tôi không kìm lòng nổi mà ấp ủ vô vàn ước mơ. Sau đó, tôi hỏi Ninh Thi con thích ăn gì, xem sách gì, thậm chí hỏi thêm hàng đống chuyện lặt vặt như chiều cao, cân nặng, size quần áo, còn xin bà ta cho xem lại ảnh. Cuối cùng, Ninh Thi nhịn hết nổi, nhìn thời gian xong thì bảo đã muộn rồi, kêu tôi về sớm đi. Tôi nghe được bà ta có ý gì nên chỉ đành kết thúc cuộc gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top