Chương 30 Nghiện cậu rồi
"Cậu về trễ"
Nhìn kim chỉ 12 giờ trên đồng hồ,xoa xoa huyệt thái dương nhức mỏi.Hắn không nhìn cậu,đi đến tủ lạnh rót một ly nước.
Sau khi rời khỏi chung cư,Vương Minh không vội về nhà Mộc Hàm,hắn cùng Mặc Tề đến quán bar uống rượu.Ông chủ thấy hắn mừng rỡ như bắt được vàng,không quản hắn còn vị thành niên hay không.
Bộ dáng hắn xốc xếch,mùi rượu lẫn với mùi máu hỗn tạp nhếch nhác,khuôn mặt tuấn lãng thêm lãnh đạm thờ ơ, lảo đảo ngồi xuống sô pha,mắt nhắm nghiền,liên tục day trán.
"Uống rượu,cả đánh người. Có chuyện?"
Cậu đi đến trước mặt hắn, nhìn bàn tay trầy xước đang rỉ máu kia mà nhíu mày.Hôm nay cậu nghĩ việc ở chỗ cậu học sinh ở chung cư,vừa hay cũng sắp đi học lại,không nuối tiếc cho lắm,nhận được mấy tháng tiền lương thêm cả một khoảng tiền thưởng cho sự tận tâm của cậu.
Mộc Hàm vui vẻ mua chút đồ Vương Minh thích ăn,nhân cơ hội cảm tạ hắn cứu mình lúc sáng.Ngồi đợi cả buổi vẫn không đợi được Vương Minh hắn,đợi đến trời khuya hắn mới xuất hiện,lại còn xuất hiện trong trạng thái say khướt.
Hắn trầm mặt không nói,tay cứ day trán không thôi,quả thật hắn đau đầu cùng cực,xưa nay uống rượu ngàn ly không say,hôm nay không biết rượu chứa thứ gì khiến đầu hắn như muốn nổ tung ra.
Mộc Hàm đứng dậy,hắn còn tưởng cậu đi ngủ,mặc kệ thân hắn,hắn đau lòng vô cùng,đầu càng thêm nhức nhói.
Mộc Hàm đi vào trong phòng,lấy ra hộp y tế,đến ngồi đối diện hắn,kéo cái tay bị thương của hắn,khuôn mặt thanh khiết dưới ánh đèn lộ ra vài phần ân cần.
Vương Minh ngồi yên nhìn cậu tỉ mỉ xử lý vết thương.Đôi mắt xanh biếc đó,chăm chú kỹ lưỡng rửa sạch vết hương cho hắn,còn cả bàn tay mềm mại đó từng chút từng chút băng bó cho hắn.
Hắn thả lỏng cơ thể,hưởng thụ đãi ngộ tốt đẹp này,nhưng trái tim lại không thả lỏng nỗi,đập đến loạn hết quy tắc.
Vết thương được băng bó khéo léo,Mộc Hàm đi vào trong phòng bếp,đun một bình nước,trong khi đun Mộc Hàm bảo hắn nằm xuống đợi,hắn tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời,vừa nằm vừa nhìn cánh tay được băng bó của mình.
Nước sôi,cậu đổ ra một chậu nhỏ,pha thành nước ấm,còn cho thêm chút dược liệu,mang ra phòng khách.Người nằm kia còn ngẩn ngơ nhìn tay mình,thấy cậu ra luốn cuốn thả tay xuống,đập vào cạnh ghế không khỏi tự làm mình đau.
Cậu khẽ cười,mặt ngốc quá.
Mộc Hàm đặt chậu xuống bàn,nhúng khăn mặt,gỡ cái tay còn đang gác trán của hắn xuống,không nhanh không chậm dùng khăn lau khắp mặt,cậu cẩn thận lau nhẹ những vết thương nhỏ trên mặt hắn,lại giặt khăn một lần,lau vùng trán bị hắn xoa đến đỏ.
Mặt mũi được khăn ấm lau qua,hắn thư thả hơn nhiều,men rượu không còn cồn cào nữa,cũng không làm khó cho đầu hắn. Mộc Hàm mang chậu đi đổ,quay ra chấm thuốc lên trên mặt hắn,không biết vì hắn rất giỏi chịu đau hay cậu mát tay,từ băng bó đến bôi thuốc hắn đều thấy dễ chịu thoải mái,thích thú hưởng thụ cậu chăm sóc.
"Khuya rồi,đừng tắm.Cậu thay đồ rồi lau mình một chút,tôi giúp cậu nấu nước"
Cậu toan đi,bị tay hắn bắt lại,mấy lần vùng ra nhưng không địch nổi sức hắn.Chỉ biết nhìn chằm chằm hắn.
"Đầu tôi đau..."
Vương Minh không ngừng day thái dương,vẻ mặt thập phần khó chịu,đôi mắt đáng thương nhìn về phía cậu.
"Mộc Hàm...Tôi khó chịu..."
"Được rồi,đừng động,tay cậu xoa đến sắp rách trán rồi"
Mộc Hàm thở dài,ngồi xuống xoa trán cho hắn,kỹ thuật cao siêu không có,chỉ có dịu dàng ấn nhẹ rồi xoa sang hai bên.Nhiều năm đã qua,hiện tại mới lần đầu thấy cậu dùng nhiều ôn nhu đối đãi một người.Cũng nhiều năm đã qua,mới thấy có người chạm vào được người hắn,còn khiến hắn lộ tính cách trẻ con thích làm nũng.
Như nhân gian đã nói,dù hắn là con ác quỷ tàn độc,đứng trước người mình yêu sẽ hóa thành thỏ con biết nghe lời.
Thê nô phục tùng mọi mệnh lệnh.
"Tôi gặp y,con trai của tình nhân ba tôi dưỡng ngoài đường"
Hắn nhắm mắt lại, che giấu sự tức giận ,che giấu cả đau đớn.Cậu im lặng đợi hắn tâm sự,tay vẫn tiếo tục xoa bóp cho hắn.
"Còn tưởng y chẳng bằng hạt bụi,không ngờ lại là cái gai đâm một nhát phía sau lưng"
Hắn mở mắt,lẳng lặng nhìn Mộc Hàm,cậu cũng nhìn hắn,đôi mắt trong vắt màu xanh lam ấy không ngừng cho hắn biết,cậu lắng nghe hắn nói.
"Tôi ích kỷ,phải tôi có tính chiếm hữu.Chỉ cần thứ mà Vương Minh này xem là báu vật,dù chỉ chạm nhẹ tôi cũng bẻ gãy tay hắn,có suy nghĩ muốn cướp đoạt tôi liền đem não hắn ra nghiền nhuyễn.Còn nếu cướp của tôi,mỗi ngày hắn sống sẽ lập tức trở thành địa ngục,nhấm nháp hết thảy sự tàn độc bạo ác ,để hắn nhận ra,ngay từ lúc hắn sinh ra đã là một sai lầm"
Hắn nói xong,phẫn uất,bi ai,thù hận nhuộm đỏ màu mắt.Cậu vẫn một mực nhìn hắn.
Mộc Hàm không tiếp tục xoa,tay chuyển xuống vuốt chân mày,lại vuốt hàng mi thẳng dài,sau đó lướt qua đôi mắt mang thống hận của hắn.
"Đã là của cậu thì vĩnh viễn thuộc về cậu.Cậu không cần phải tranh đoạt,sẽ làm đầu thêm đau"
Cậu đứng dậy,xoay người vào phòng bếp,châm nước vào bình bắt lên đun.
"Tôi pha nước cho cậu,mau tắm đi"
Hắn cũng ngồi dậy,nhìn người kia bận bịu nấu nước,miệng bất giác tươi cười.Hắn đã nghiện người này rồi,nghiện nghe người này nói,nghiện xem người này làm việc,nghiện cảm giác yên bình khi ở cạnh người này.
Vương Thần Dữ y bản thân chút giá trị cũng không có,chân hắn vô tình giẫm phải cũng chưa chắc đó là y.Hắn liếc nhìn y cũng vì y liên quan với người nọ.Chuyện của người nọ mới là thứ hắn bận tâm.Mà người nọ nói rất đúng.Chỉ cần trở thành của hắn,mãi mãi không thể nào thoát khỏi.
"Mộc Hàm,cảm ơn"
Hắn ôm chặt cậu từ phía sau,cằm gác trên đầu cậu.Hắn so với cậu cao hơn cả tấc,người rèn luyện tốt nên thân hình cường tráng,cơ bụng săn chắc,khó trách ai cũng không tưởng được cậu còn là học sinh cấp ba.Ngược lại Mộc Hàm thân hình mảnh khảnh,không thấp bé nhưng vẫn thua cái tạng người hoàn mỹ này của hắn,hiện tại bị ôm gắt gao trong lòng nam nhân,cậu còn đơn thuần nghĩ,mình bị một con alaska khổng lồ bọc trong lòng._.
"Cậu là bạn của tôi "
Cậu không đẩy hắn ra,chống trọi cho bằng được sức trâu bò này ,hắn cũng vô cùng thỏa mãn,ôm chặt không buông.
"Tôi cũng chưa nói cảm ơn.Cảm ơn cậu khi sáng giúp tôi"
"Khônh có gì cả,haha. Cậu là gia đình của tôi,muốn đối tốt cũng chỉ đối với riêng cậu"
Cậu thoáng ngạc nhiên,phải chăng lỗ tai cậu hỏng rồi,nghe từ chính miệng hắn hai từ gia đình này. Cậu cảm nhận được sự hạnh phúc,cứ như băng trong tim đang tan dần.
"Cậu buông ra đi,hệt trẻ con"
Hắn ha hả cười rộ,cậu cũng không tránh né mà khẽ cười .Không khí không còn xa cách mà ôn hòa ấm áp.Sau khi hắn tắm rửa sạch sẽ,vừa lăn lên ghế đã nhốn nháo cười sảng khoái một trận.Tâm tình rốt cuộc trở lại tốt đẹp,nhìn mãi không buông cái tay của mình.
Cậu nằm trên giường không ồn ào như hắn,nhưng tim cậu vô thức đập loạn xạ.Cậu khó hiểu mà không ngủ ngon được,trở mình kéo tủ đầu giường lấy ra một tinh cầu nhỏ.Ở giữa tinh cầu là chú mèo con có đôi mắt xanh giống hệt cậu.
Mèo con nhìn cậu mỉm cười,cậu cũng nhìn nó nở nụ cười,sau đó ôm nó vào trong ngực dần dần chìm vào giấc ngủ.
"Mặt ngốc,ngủ ngon"
"Mèo con,ngủ ngon"....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top