Chương 36
Đại Chu triều mỗi năm một lần, vào tháng tám, triều đình sẽ phái người chuyên môn phụ trách chọn lựa tú nữ trong dân gian, tuổi từ mười ba đến hai mươi đưa vào cung.
Hai năm trước vì Thái tử điện hạ chưa khôi phục, mà trong Đông Cung đã có Thái tử phi với bốn vị thị thiếp, cung vụ Đông cung vẫn trong tay Phó Lương đệ, cho nên Hoàng hậu cũng không nghĩ đến phải thêm người vào Đông cung. Nhưng bây giờ không như trước, trong Đông Cung chỉ còn lại một Thái tử phi cùng một Lý Thừa huy, Thái tử phi lại là nam tử không biết đẻ, suy nghĩ đến việc nối dõi của Thái tử điện hạ, kỳ tuyển tú nữ lần này Đông cung nhất định phải thêm người.
Tháng tám, quan viên phụ trách đã đến dân gian chọn lựa, nhưng đợi người trúng tuyển được đưa vào cung, phải hơn hai tháng.
Năm nay có tú nữ sẽ tiến cung, đúng lúc Thuần nhi cũng đã tỉnh lại, không bằng để hắn tự đến chọn, để xem có tiểu mỹ nữ nào thuận mắt hắn không. Hoàng hậu vừa tính toán, vừa lệnh người đi mời Hoàng thượng, dù sao thêm người vào Đông cung, cũng phải được ngài đồng ý.
Nhưng nội thị Hoàng hậu phái đi lại không gặp được Hoàng thượng, một chuyến đi không công đành phải về bẩm báo với hoàng hậu,
“Thưa nương nương, Hoàng Thượng ở trong điện Tử Thần, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.”
Hoàng hậu nghe không khỏi tức giận, nhưng bà cũng chỉ có thể khó chịu thực sự không dám nổi giận với Hoàng thượng.
Vương cô cô ở bên cạnh, đợi nội thị lui ra rồi, mới mở miệng thấp giọng khuyên giải,
“Nương nương, đừng bực dọc, giờ Hoàng thượng ở trong điện Tử Thần, chắc hẳn là vì đứa nhỏ chết yểu kia, kỳ thật người không cần làm gì cả, để Uyển Quý phi cho Hoàng thượng giải quyết là được rồi.”
“Ngươi nói cũng phải, nếu là quá khứ, bản cung có lẽ còn sợ Hoàng thượng khiển trách bản cung không quan tâm chăm sóc Uyển Quý phi thật tốt, nhưng rõ ràng Uyển Quý phi đã bị cấm túc, đang êm đẹp trong điện Tử Thần, nàng ta lại để mất đứa bé, việc này sao có thể trách bản cung, ”
Hoàng hậu gật gù, chỉ cần nghĩ tới Uyển Quý phi vừa mất là nam hài tâm tình bà liền tốt lên rất nhiều.
“Nhưng mà nương nương, nô tỳ vừa nghĩ tới, giờ Hoàng thượng đang đau lòng vì mất hoàng tử, nếu trong lúc này mà nương nương lại nói về vấn đề tuyển tú nữ. Sợ là không được hay cho lắm.”
Vương cô cô nhăn mặt, vẻ muốn nói lại thôi.
“. . . Cũng phải, vậy bản cung cứ từ từ trước, mấy tú nữ kia cũng không phải vào cung ngay hôm nay, dù vào cung, cũng phải học quy tắc, đến lúc đó nếu Hoàng thượng không có hứng cũng tốt, hậu cung mà không có ai vào bản cung còn mừng rỡ nhẹ nhõm.”
Hoàng hậu giật nhẹ khóe miệng, tay phải vô thức mân mê chiếc vòng trên cổ tay trái.
Từ khi bà gả cho Hoàng thượng tới nay, mỗi một lần hậu cung thêm người mới, là một lần lòng bà đau, đau lại đau, nhiều lần rồi cũng không còn cảm giác, dù tình cảm nồng nàn bao nhiêu, cũng không chịu được giày vò như vậy. Bà mặc dù thân là Hoàng hậu, bên ngoài oai phong vô hạn, nhưng sau lưng đau khổ nào ai biết? Từ rất nhiều năm trước, giữa bà và thánh thượng đã xem nhau như khách, ngoại trừ hai ngày mồng một và mười lăm phải làm theo quy định tổ tông gia pháp , Hoàng thượng ít khi đặt chân đến điện Lập Chính.
Người ngoài sao có thể nhìn thấu những điểm này? Phó Hoàng hậu nhịn không được khẽ thở dài một tiếng, cúi thấp đầu, không lên tiếng nữa. . . .
Qua mấy ngày, đến ngày tú nữ vào cung, quan viên phụ trách tuyển người dẫn một đám nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp tới Thượng Cung Cục báo danh, đồng thời tiếp nhận kiểm tra vòng thứ nhất. Lúc quan viên tuyển người đương nhiên đã nhìn dung mạo chi tiết trên những bức hình vẽ. Còn trên thân thể có chỗ xấu hoặc thiếu hụt đều phải do nữ quan trong cung kiểm tra.
Nhóm tú nữ qua được vòng thứ nhất, sẽ được đưa đến Thượng Nghi Cục học quy tắc, chỉ cần vào cung dù cho cuối cùng có được chọn hay không, quy tắc vẫn phải học. Ngoài học quy tắc, còn phải trải qua nhiều lần kiểm tra, thông thường do nữ quan kiểm tra tài nghệ cùng nữ công trước, được thông qua thì mới có cơ hội tiến vào điện tuyển tú.
Một nhóm người mới vào cung, Hoàng hậu đã nhận được danh sách, bà lật xem danh sách được đưa tới, tùy ý hỏi,
“Đưa qua cho Hoàng thượng chưa?”
“Thưa nương nương, đã đưa qua.”
Viên quan phụ trách cung kính đáp, danh sách tú nữ mới này, đương nhiên phải đưa đến chỗ hoàng thượng trước, rồi mới đưa đến chỗ Hoàng hậu.
“Được rồi, các ngươi theo quy tắc mà làm, bản cung cũng không có ý kiến gì, chỉ có một điều, đừng để cái loại không ra gì đến điện tuyển, có hiểu không?”
Hoàng hậu gập lại danh sách, lạnh nhạt nói.
“Dạ.”
Viên quan cung kính đáp.
“Lui đi.”
Hoàng hậu phất tay, để viên quan phụ trách lui ra.
Đợi viên quan phụ trách lui rồi, Hoàng hậu mới phàn nàn với Vương cô cô:
“Cô cô, ngươi nói xem Hoàng thượng có ý gì? Mấy ngày nay ngoại trừ thượng triều, đều ở trong điện Tử Thần, chẳng lẽ tiện nhân kia không còn đứa nhỏ, nhưng vẫn giữ được Hoàng thượng ?”
Vương cô cô không nói nên lời, từ sau khi Uyển Quý phi sẩy thai, Hoàng thượng mỗi ngày đều ngủ lại điện Tử Thần, dường như muốn nói với người bên ngoài, dù long thai không còn nhưng Uyển Quý cũng sẽ không vì vậy mà thất sủng, ngược lại vẫn được sủng ái. Nhưng nếu đang được sủng ái thật, thì sao lại không bỏ lệnh cấm túc của Uyển Quý phi, cho nên Vương cô cô thật sự không hiểu nổi, hành vi như vậy của Hoàng thượng rốt cuộc có dụng ý gì. . . .
Điện Thừa Ân Đông cung.
Không lâu sau khi Đậu Thuần tỉnh lại, Thái tử phi Trác Kinh Phàm phát hiện, hắn thật sự không còn giống trước kia.
Sau đó Thái tử phi cũng tự mình hỏi Hồ thái y mới biết được nhiều nhất một tháng nữa, Đậu Thuần sẽ hoàn toàn hồi phục, nhất thời loại cảm xúc mâu thuẫn trong lòng lại xuất hiện, khiến mấy ngày nay Thái tử phi đều tận lực trốn trong điện Thừa Ân, làm hết sức để giảm bớt cơ hội chạm mặt Đậu Thuần.
Thái tử phi không ngừng suy nghĩ, khi Đậu Thuần hoàn toàn khôi phục, mình nên ở chung với đối phương như thế nào.
Chỉ là không đợi Thái tử phi nghĩ xong, Hoàng hậu vẫn yên lặng đã lâu đột nhiên triệu kiến. Thái tử phi thấy dự cảm không tốt, nhưng vẫn đến điện Lập Chính.
Đến điện Lập Chính, hành lễ thỉnh an xong thấy Hoàng hậu bình thản miễn lễ, Thái tử phi âm thầm quan sát sắc mặt Hoàng hậu, phát hiện trên mặt bà lại mang theo ý cười, việc này không khỏi làm Thái tử phi run lên vì biết chuyện làm Hoàng hậu vui với mình không thể là chuyện tốt.
Quả nhiên, Hoàng hậu ban tọa xong, cười cười rồi lệnh người đưa một danh sách cho Thái tử phi. Lòng Thái tử phi trầm xuống khi biết được dụng ý Hoàng hậu gọi mình tới vì muốn đưa người vào Đông cung.
“Thái tử phi, hôm trước Hoàng thượng mới tán dương con, nói con là người tốt, bản cung cũng thấy vui mừng, giờ thấy Thái tử sắp bình phục, nhưng bên cạnh lại không có ai, bản cung suy nghĩ, có nên vì Đông cung tuyển thêm người không ? Bởi vậy bản cung quyết định giúp con tìm thêm người . Vả lại con ở chung với Thái tử nhiều như vậy, bản cung nghĩ con ắt biết sở thích của Thái tử, cho nên ngày hôm nay mới cố ý tìm con đến, để con chọn giúp.”
Hoàng hậu nói khá từ tốn.
Thái tử phi cầm danh sách kia, lần đầu tiên trên mặt hiện vẻ cứng ngắc, trước mặt Hoàng hậu từ trước đến nay Thái tử phi luôn bình thản như không, không ngờ lần này lại không làm không được nữa. Chiêu này của Hoàng hậu quá đột ngột, hoàn toàn không cho người ta kịp phòng bị, mặc dù biết vài ngày nay có tú nữ mới vào cung, nhưng Thái tử phi hoàn toàn không nghĩ đến tú nữ này có liên quan đến Đông cung.
Cũng vì Thái tử phi không phải nữ tử, suy nghĩ đương nhiên khác biệt, lúc tú nữ còn chưa vào cung các phi tần hậu cung đã bắt đầu đứng ngồi không yên, rất sợ hoàng thượng lại nạp người mới, như thế thì phi tần không được sủng ái càng khó có cơ hội thấy Hoàng thượng.
Thái tử phi đương nhiên chưa bao giờ nghĩ về vấn đề như thế. Với Thái tử phi nếu thực sự muốn chọn thị thiếp thì phải trợ giúp được cho Thái tử, vì vậy căn bản sẽ không chọn những tú nữ mới này, cho nên không để ý đến họ.
Nhưng Hoàng hậu thì khác, bà suy nghĩ muốn Đậu Thuần khai chi tán nghiệp. Gia thế không quan trọng, có trợ lực giúp cho Thái tử hay không không quan trọng, chỉ cần có thể sinh con nối dõi cho Thái tử là đủ rồi. Đương nhiên, bà cũng sẽ chỉ chọn cho Đậu Thuần mấy tiểu thư danh gia vọng tộc tương xứng, để lôi kéo thế lực trong triều cho Đậu Thuần, nhưng việc này dù sao cũng phải chờ Đậu Thuần hoàn toàn bình phục rồi cân nhắc sau.
Hoàng hậu nghĩ trong lòng, quan trọng trước mắt là làm Đông cung thêm phong phú, Vương cô cô nói phải, giờ Đông Cung chỉ có một Thái tử phi cùng một Lý Thừa huy, chuyện này truyền ra ngoài cũng không ra thể thống gì, kẻ không biết còn tưởng Hoàng hậu sơ suất Thái tử.
Bởi vậy bà vừa nhận được danh sách, đã vội vàng truyền Thái tử phi đến, thứ nhất là cố ý nhắc tới nối dõi ngay trước mặt Thái tử phi, đánh phủ đầu đối phương một cái, thứ hai cũng vì Thái tử phi gần gũi với Thuần nhi nhất, để hắn giúp Thuần nhi chọn lựa nhất định có thể tìm ra người Thuần nhi thích.
Trong nháy mắt, Thái tử phi đã nhìn thấu ý đồ hoàng hậu, cố gắng duy trì dáng cười, nhận danh sách, hít thở mấy hơi để khôi phục lại bình tĩnh như xưa,
“Mẫu hậu nói phải, giờ trong Đông cung hơi thiếu người, nên chọn thêm mấy người giúp nhi thần hầu hạ điện hạ.”
“Phải đó, con nghĩ được như thế thì tốt, không uổng công Hoàng thượng coi trọng như thế.”
Hoàng hậu nhịn không được, vẫn châm chọc một câu.
Trác Kinh Phàm bày ra bộ dáng cúi đầu phục tùng, trong lòng lại không biết nên khóc hay cười. Hoàng hậu đúng thật là dùng bất cứ thủ đoạn nào để gây phiền phức cho mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hành động đưa người vào Đông cung của Hoàng hậu hôm nay cũng không kỳ quái, Đậu Thuần giờ đã sắp hai mươi, lại vẫn chưa có con nối dõi, khó trách Hoàng hậu nôn nóng.
Nhưng không biết hành động lần này của Hoàng hậu, phải chăng đã được Hoàng thượng đồng ý? Khi trước Hoàng thượng chỉ hôn Trác Kinh Phàm cho Đậu Thuần, nhất định đã cân nhắc qua vấn đề nối dõi, giờ Hoàng hậu tràn đầy phấn khởi thu xếp cho Đậu Thuần như vậy, đừng đến lúc đó lại rơi vào hoàn cảnh cả hai khó xử.
Mỗi lần Trác Kinh Phàm bị gọi đi, Đậu Thuần đều nhận được tin tức, người mà hắn sắp xếp bên cạnh Hoàng hậu, đã sớm bẩm báo lại, nói Hoàng hậu cố ý chọn mấy người từ trong tú nữ để hầu hạ Thái tử điện hạ.
Đậu Thuần nghe xong, phản ứng đầu tiên là thấy phiền.
Đông cung vất vả lắm mới được Thái tử phi chỉnh đốn cho ra dáng, nếu giờ lại đưa người vào, liền náo động như trước đây, đến lúc đó một đống hỗn loạn trong Đông cung, muốn chỉnh đốn lại thì phí nhiều công sức. Hắn không cho rằng Uyển Quý phi sẽ bỏ qua, hắn cũng có thể nghĩ ra người ra tay là Thái tử phi, thì Uyển Quý phi sao lại không nghĩ ra? Nếu bị Uyển Quý phi nắm được cơ hội trả thù tuyệt đối kịch liệt hơn nhiều so với trước kia, dù sao thứ Uyển Quý phi mất đi là hoàng tử.
Một hoàng tử đối với phi tần hậu cung mà nói là một kim bài, nếu Thái tử không có đức hoặc vô năng, còn có cơ hội cạnh tranh hoàng vị, cho dù vô duyên với hoàng vị, ngày sau nếu may mắn cũng có thể được phong vương, vì vậy ý nghĩa của một hoàng tử tuyệt đối không chỉ đơn thuần là một đứa con trai.
Cho nên sau khi Thái tử phi hại Uyển Quý phi sẩy thai, Đậu Thuần không nghĩ tới việc, Đông cung còn có thể chung sống hoà bình với Uyển Quý phi, hắn biết Uyển Quý phi nhất định đang nhìn chằm chằm Đông cung, chỉ cần để nàng bắt được cơ hội, nàng sẽ nhào lên cắn mạnh bọn họ một cái.
Trong lúc này, Hoàng hậu còn muốn để người vào Đông cung, thật sự chỉ khiến Đông cung thêm phiền phức!
Huống hồ hắn vừa mới phát hiện tâm ý mình đối với Thái tử phi, người còn chưa ăn được, thị thiếp phong cảnh đã tới, hắn phải theo đuổi Thái tử phi thế nào đây?
Cho dù lúc này Đậu Thuần còn chưa có ý nghĩ tới chỉ có hai người sống trọn đời, nhưng vì lúc trước đã bị trúng độc, cho nên tâm phòng bị của cũng nặng hơn so với người khác, muốn lấy được tín nhiệm của hắn không dễ dàng, giờ khó khăn lắm mới có một Thái tử phi xuất hiện, không chỉ có được sự tin cậy của hắn, còn khiến hắn động tâm, vì vậy chỉ cần Thái tử phi là đủ rồi, hắn không muốn nhiều người vướng chân vướng tay.
Tình cảnh giờ của Đậu Thuần cũng không lạc quan, không rung động được với nữ nhi, chỉ có thể động tâm với Thái tử phi đã là cực hạn, hắn không muốn như phụ hoàng, nạp toàn yêu tinh quỷ quái vào hậu cung.
Có thể nói nếu không có những phi tần trong hậu cung của phụ hoàng hắn cũng sẽ không trúng độc. Cho nên trong lòng Đậu Thuần có chút ám ảnh đối với tam cung lục viện của Hoàng đế. Hắn từng nghĩ qua, sau khi đăng cơ tuyệt đối không nạp một đống nữ nhân bên mình, miễn ngày sau hại mình hại người.
Giờ xem ra trước tiên phải giải quyết vấn đề tú nữ.
Đậu Thuần hơi đau đầu, hắn cũng biết đây là ý tốt của mẫu hậu, nhưng vì Hoàng hậu không suy nghĩ được tốt lắm, nhiều khi lòng tốt mà lại là chuyện xấu, thường khiến người ta dở khóc dở cười. Lấy Phó Uyển Thiến trước kia làm ví dụ, Hoàng hậu muốn đề bạt nhà ngoại là rất bình thường, nên tuyển cháu gái mình nhập Đông cung đây là chuyện có thể hiểu được, nhưng lúc Hoàng hậu tuyển người lại không cân nhắc qua, phải chăng Phó Uyển Thiến thích hợp để tiến cung, lấy năng lực của Phó Uyển Thiến, làm tiểu thư danh môn bên ngoài có lẽ còn tốt hơn.
Có lẽ Phó Uyển Thiến không thể gánh vác trách nhiệm lớn, nàng không xứng làm nhất phẩm, nhưng có thể là phẩm cấp thấp hơn cũng được mà? Làm tiểu thư bình thường không cần gánh trách nhiệm thịnh vượng của cả gia tộc, nếu Phó Uyển Thiến an phận chắc hẳn cũng có thể thư thái sống hết đời, mà không phải như bây giờ, bị đưa đến biệt viện bên ngoài kinh, cuối cùng cả đời không thể quay lại kinh đô.
Kỳ thật chưa hẳn Hoàng thượng không biết năng lực Phó Uyển Thiến, nhưng vẫn phong đối phương làm Lương đệ. Ngay khi Phó Uyển Thiến vừa vào cung, nhìn bề ngoài thì tựa hồ cho Phó gia thể diện cực lớn, nhưng Đậu Thuần cảm thấy, tám phần là Hoàng thượng đang chờ Phó Uyển Thiến làm trò ngu ngốc. Dù bây giờ Phó Uyển Thiến bị đưa ra khỏi cung, nhưng Phó gia vẫn phải mang ơn Hoàng thượng.
Một chiêu này của phụ hoàng mới thật sự không đánh mà thắng, giết người trong vô hình. Cũng không hề ngăn Hoàng hậu đề bạt Phó gia, cũng không đối phó Phó gia, chỉ ngồi chờ người nhà họ Phó tự tìm đường chết, sau đó lại làm chút ân đức cỏn con, đã được thanh danh thể diện, còn được cả lòng người. Dù sao Phó gia có ân với Hoàng thượng, môn sinh Phó thái sư lại ở khắp thiên hạ, nếu Hoàng thượng cả gan lộ ra một chút suy nghĩ muốn đối phó Phó gia, những tấu chương Ngự sử đại phu vạch tội nhất định lại chất đầy án thư. . . .
Đậu Thuần ngồi trên tràng kỷ trầm tư, ngay cả Thái tử phi vào cũng không phát hiện. Đợi Trác Kinh Phàm đến trước mặt hắn, thả tờ danh sách xuống hắn mới giật mình tỉnh lại.
“Phàm Phàm, ngươi đi đâu vậy?”
Đậu Thuần mỉm cười hỏi Trác Kinh Phàm.
“Mẫu hậu truyền ta đến điện Lập Chính.”
Thái tử phi liếc nhìn hắn rồi vội vàng dời ánh mắt. Từ khi Đậu Thuần tỉnh lại, càng ngày càng không thể nhìn thẳng khuôn mặt tươi cười của hắn. Cũng không phải do Đậu Thuần cười khó coi, mà là. . . Nên nói thế nào đây, trong nụ cười của Đậu Thuần luôn ẩn giấu tâm tư không thể hiểu thấu.
Đậu Thuần nào có ý giấu giếm, luôn phô bày tâm tư ra ngoài đó thôi, nhưng Trác Kinh Phàm lại cứ trốn tránh, cho là mình không nghĩ, không hiểu, tâm tư kia sẽ không tồn tại, có đôi khi lừa mình dối người, để Đậu Thuần vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng lại cảm thấy Trác Kinh Phàm phản ứng như vậy rất đáng yêu, khiến hắn thích vô cùng.
Nên hắn cũng không ép đối phương, chỉ thỉnh thoảng trêu chọc một chút, như bây giờ, hắn chỉ cố ý lộ ra một dáng cười tràn ngập thâm ý, Thái tử phi đã bắt đầu thành đà điểu rồi.
“Ngài không hỏi xem mẫu hậu truyền ta làm gì sao?”
Thái tử phi thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, làm toàn thân không thoải mái, nên nhịn không được lên tiếng, phá vỡ im lặng quỷ dị trong nháy mắt vừa rồi.
“Mẫu hậu truyền ngươi làm gì?”
Đậu Thuần mở miệng, vẫn mỉm cười, không chớp mắt nhìn chằm chằm Trác Kinh Phàm nét mặt đang dần cứng ngắc.
“Năm nay tú nữ vào cung, mẫu hậu muốn ta giúp ngài chọn thêm mấy người tới hầu hạ ngài.”
Trác Kinh Phàm thầm hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, ra vẻ bình tĩnh mở miệng.
“Thái tử phi của ta đương nhiên là người tốt, tùy ngươi chọn giúp ta, ta an tâm.”
Đậu Thuần chậm rãi nói, ngữ điệu chầm chậm mang theo ý cười mập mờ.
Trác Kinh Phàm nghe xong mắt giật một cái, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng cám giác không thoải mái, lúc tại điện Lập Chính, cũng đã từng có cảm giác này. Vốn cho rằng chiếu theo tâm tính của Đậu Thuần, nhất định sẽ cự tuyệt tuyển tú nữ, nhưng giờ chính tai nghe hắn đáp ứng, hơn nữa còn để mình chọn cho người thích hợp. Lời này sao nghe không dễ chịu như thế?
Đáng thương Thái tử đời trước chưa biết tình yêu là gì, giờ bị Đậu Thuần cố ý thăm dò tâm tình rối bời, trên mặt đầy vẻ uất ức. Đậu Thuần thấy như thế trong lòng cũng mừng thầm, Phàm Phàm của hắn quả nhiên không phải thờ ơ với hắn, hắn không phải một mình tự đa tình.
Bởi vậy Đậu Thuần thấy vui lòng cười bổ sung một câu,
“Đương nhiên, nếu Phàm Phàm cảm thấy không tốt, thì ta không cần ai cả, ta có Phàm Phàm là đủ rồi.”
Tim Thái tử lại nhảy lên một cái, chẳng qua lần này không phải không thoải mái, mà là như uống mật, không tự chủ được tim đập thình thịch, ánh mắt phức tạp nhìn Đậu Thuần. Đậu Thuần cũng không tránh, cong môi cười ngây ngô. Bộ dáng ngốc này của hắn làm Thái tử tức không chịu được, nhưng cũng đành phải hậm hực lạnh hừ một tiếng, cầm danh sách lật xem, không phản ứng với hắn nữa.
Đậu Thuần sờ mũi một cái, biết mình đùa quá mức, nên cũng không dám dò xét, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cùng Thái tử phi xem danh sách. . . .
Tại điện Tử Thần.
Uyển Quý phi nằm trên giường, cả người gầy không ít, dung nhan kiều diễm ngày xưa cũng biến thành tiều tụy không chịu nổi, Bạch Cập bên cạnh mắt đỏ hoe, hầu hạ chủ tử uống thuốc, Uyển Quý phi liếc Bạch Cập, lạnh nhạt nói:
“Có gì phải khóc?”
“Nương nương. . .”
Bạch Cập ngập ngừng, trong lòng rất tự trách, nếu lúc ấy mình xông vào Đông cung bắt thái y thì tốt rồi, dù bỏ mạng cũng hơn trì hoãn, nếu không phải thái y tới quá muộn, nương nương sẽ không. . .
“Ngươi không cần tự trách, ngươi không nhìn ra sao? Đây là cảnh cáo của Hoàng thượng .”
Uyển Quý phi thấy nét mặt Bạch Cập, đã biết nàng đang nghĩ gì, giật giật khóe miệng cười lạnh một tiếng.
“Nương nương, chuyện này không thể nói lung tung được!”
Bạch Cập bị lời Uyển Quý phi dọa sợ, vội vàng nói.
“Bản cung sợ cái gì? Hoàng thượng không nhớ tình cảm ngày xưa như thế, mặc Thái tử phi ra tay với bản cung, đã làm được, còn sợ người ta nói sao?!”
Uyển Quý phi nói, giọng điệu trở nên kích động vô cùng, cả mặt đều là oán hận.
“Nương nương, thân thể người không tốt, đừng nghĩ những thứ này nữa, nghỉ ngơi trước đi ạ. ”
Bạch Cập bị lời nói của Uyển Quý phi dọa đến sắc mặt trắng bệch, run rẩy thấp giọng khuyên giải.
“Nghỉ ngơi? Đúng vậy, ý Hoàng thượng không phải muốn bản cung nghỉ ngơi sao?”
Trong lòng Uyển Quý phi tích rất nhiều oán khí, cảm xúc lúc này không khống chế được, một mạch nói ra tất cả những lời ngày trước không dám nói,
“Hắn không phải đang trách bản cung ra tay với Thái tử bảo bối của hắn sao? Lúc trước bản cung không biết , tự cho mình nắm chắc tâm hắn, ai ngờ hắn đang chờ bản cung, chờ bản cung có đứa con, mới bắt đầu thanh toán!”
Giờ phút này hai chân Bạch Cập đã như nhũn ra, nếu lời này của Uyển Quý phi truyền đi, đừng nói Uyển Quý phi không có lợi, ngay cả mạng cũng khó giữ, bởi vậy nàng quỳ xuống, liều mạng khuyên Uyển Quý phi, muốn nàng ít nói vài lời.
“Còn Thái tử phi nữa, Trác Kinh Phàm, bản cung thề không đội trời chung với hắn!”
Uyển Quý phi nghiến răng nghiến lợi, đối với Trác Kinh Phàm hại nàng sẩy thai hận vô cùng cực, nàng nghìn tính vạn tính cũng tính không được, Thái tử phi hèn yếu ngày xưa, vậy mà dám xuống tay với nàng.
Nhưng nàng hận nhất vẫn là Hoàng thượng.
Nàng rõ ràng đã bị giam lỏng, người của Thái tử phi sao có thể qua tai mắt Hoàng đế mà vào điện Tử Thần? Mà ở đâu có chuyện trùng hợp như vậy, ngay ngày Thái tử tỉnh lại, lúc gần như toàn bộ thái y đều được mời đến Đông cung, bụng nàng lại xảy ra chuyện?
Từ lúc có thai đến giờ, bản thân vô cùng cẩn thận, thức ăn đều qua kiểm tra cẩn thận nhiều lần, ngay cả quần áo hay lư hương cũng kiểm tra đi kiểm tra lại, phòng hộ kĩ càng như vậy, nàng vẫn ăn phải dược vật làm sảy thai, trong đó có lẽ có bàn tay của Thái tử phi, nhưng nếu không có Hoàng thượng ngầm đồng ý, con nàng sao có thể chịu không nổi?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top