Chương 2: Lạc
Đón nhận ánh mắt hoảng sợ của mọi người, nữ hướng dẫn mở miệng:
" Chúc. . . . . .Ngài dạo. . . . . . Chơi. . . . . . Vui vẻ." Thanh âm mơ hồ lúc nam lúc nữ, tựa như cô đang tiêu hóa bộ phận trang sức kim loại cuồn cuộn.
Nữ hướng dẫn dùng tư thế cổ quái tứ chi không phối hợp đi xa, lúc này, không còn ai dám tiến lên ngăn cản.
Tiếp đó, "Leng keng" một tiếng, một giọng nam tính khàn khàn vang lên: "Ta ghét người tiêu tiền lung tung."
Đồng thời trên vách tường đột nhiên xuất hiện một cái đồng hồ đếm ngược thật lớn ——00:59:59.
Đây là cái tình huống gì? Đại bộ phận người ở đây nhìn nhau, bọn họ vừa bị dọa chết khiếp, hiện tại có đối mặt với trò chơi mạc danh kỳ diệu như này, nhịn không được đứng lên nghị luận rì rì rầm rầm.
" Đây là cái trò chơi gì? Thật đáng sợ. . . . . ."
"Chúng ta nên làm gì? Chọn hàng hóa? Chọn như thế nào?"
"Trừng phạt sẽ, sẽ không phải như ban nãy đâu nhỉ. . . . . ."
Thấy thế, người đàn ông mặc tây trang đúng lúc ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Nói tóm lại." Người đàn ông mặc tây trang cao giọng nói," Nơi này là một địa phương tên Hàng Lâm Thế Giới, sau khi mỗi người tiến vào đều có cơ hội tham gia trò chơi, những trò chơi này đều rất nguy hiểm, điều chúng ta cần làm chính là sống sót. Người hướng dẫn ban nãy là NPC truyện bố nhiệm vụ, về phần ân thanh gợi ý sau dó chính là bản sao gợi ý qua cửa."
"Tốt nhất là đừng tấn công NPC, kết cục thế nào, mọi người đều đã thấy." Hắn chỉ phương hướng nữ hướng dẫn biến mất.
"Vì sao chúng ta lại xuất hiện trong này." Người đàn ông trung niên hói đầu vội vàng hỏi.
Người đàn ông mặc tây trang đẩy kính: "Không biết, Hàng Lâm Thế Giới chọn người ngẫu nhiên, cho dù người đó là ai, không kể người đó ở nơi nào, đều có có thể bị lựa chọn. NPC bình thường ở Hàng Lâm Thế Giới đều gọi chúng ta là người may mắn, nhưng chúng ta thường tự xưng là —— Trứng xui xẻo."
"Vậy cách rời khỏi đây. . . . . ." Một người khác mở miệng.
"Nghe nói trở thành người chơi cao cấp có thể tìm được cửa rời khỏi đây, nhưng không ai biết đại lão rốt cuộc là đã chết hay là đã thật sự rời đi."
"Làm sao ngươi biết?" Trong nhóm người có người đặt câu hỏi.
"Tự giới thiệu một chút, ta tên Lâm Nghiêm, là một người chơi đã lâu, thoạt nhìn ở đây ta là người giàu kinh nghiệm nhất. Nếu các ngươi phối hợp trong lời nói,ta có thể giúp đỡ các ngươi trong phạm vi nhất định, thậm chí dẫn dắt các ngươi thuận lợi qua cửa." Người đàn ông mặc tây trang Lâm Nghiêm nhìn mọi người chung quanh nói.
Thái độ hắn trầm ổn, ngữ khí ôn hòa, có vẻ năng lực giao tiếp rất tốt.
"Lâm ca, vậy ta liền đi theo anh lăn lộn." Cánh tay hoa cuồn cuộn lập tức tỏ thái độ.
"Ta cũng vậy."
"Toàn bộ dựa vào Lâm ca ."
"Lâm ca có cần cái gì trực tiếp phân phó là được."
Mọi người đều phụ họa .
Dường như rất vừa lòng với cảnh tượng này, Lâm Nghiêm mỉm cười gật đầu với bọn họ: "Mọi người phải đoàn kết mới có thể an toàn qua càng nhiều cửa."
Sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Lam, ôn hòa tươi cười: "Cậu vừa mới nhận được nhiệm vụ ẩn dấu nhỉ? Không biết phần thưởng là cái gì, lấy ra cho mọi người người xem thì sao, có lẽ sẽ có trợ giúp chúng ta tìm được manh mối."
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tiêu Lam.
Trước mặt mọi người, chỉ cần Tiêu Lam không muốn làm mọi người nhiều người tức giận, cậu sẽ không thể không lấy phần thưởng nhiệm vụ ra.
Tiêu Lam đánh giá đơn giản Lâm Nghiêm một chút, kiếp sống thường xuyên làm công cho cậu kiến thức về đủ mọi loại người, gần như không ai không thể đánh giá. Người này tuy rằng thoạt nhìn khiêm tốn hữu lễ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác là loại người dối trá.
Liên hệ đến hành vi lúc trước hắn cho người mượn giấy, cũng cố tình đợi sau khi có người chết mới tỏ rõ thân phận thu nạp nhân tâm ——Một loại khí tức trà xanh tâm cơ có nguồn gốc từ thiên nhiên quen thuộc.
Dù sao kỹ năng cũng không lấy được, Tiêu Lam quyết định che giấu chuyện kỹ năng.
Về phần phong thư, cậu cũng không nhìn ra cái gì, chỉ có một cái tên có thể làm manh mối, có thể mang ra cho người chơi cũ xem thử.
"Chỉ là một cái phong thư, nói là bởi vì ta còn bần cùng hơn hắn, nên cho ta cái chi nhánh." Tiêu Lam vẻ mặt bình tĩnh nói, thuận tay đem phong thư đưa cho Lâm Nghiêm.
Lâm Nghiêm đưa tay muốn lấy, lại phát hiện không lấy được.
Hắn nhăn mi nhìn kỹ phần giải thích vật phẩm, vẻ mặt mới hòa hoãn nói: "Thì ra là vật phẩm buộc định, vận may của cậu thật không tốt, kích phát nhiệm vụ ẩn dấu mà chỉ đạt được một vật phẩm bình thường."
"Xem ra tác dụng lớn nhất của phong thư này là gợi ý về thân phận của Boss, chúng ta có thể xuống tay từ cái tên Trương Đông này. Đáng tiếc trên phong thư cái gì cũng không viết."
Tiêu Lam nhẹ nhàng hạ mi, hắn không nhìn thấy chữ viết phía trên?
Hay là xem nhẹ "Lạc", cái tin tức vô nghĩa không đầu không đuôi này?
Lâm Nghiêm tiếp tục cười hỏi: "Còn có cái gì không? Nhiệm vụ ẩn dấu hẳn là sẽ không đơn giản như vậy."
Ánh mắt dưới thấu kính không chút ý cười, mang theo vẻ đánh giá kỹ lưỡng, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lam.
"Không còn gì hết, trong giải thích nhiệm vụ viết món quà của Trương Đông, món quà này nhìn thế nào cũng thấy keo kiệt." Tiêu Lam mặt không đổi sắc nói, thuận tiện mở tay ra, thể hiện trên người mình cũng không còn đồ vật này nọ gì khác.
Kinh nghiệm nhiều năm đứng trước mặt công ty đòi nợ làm da mặt dày lên nhiều, khiến Tiêu Lam diễn trò vô cùng thành thạo.
Lâm Nghiêm lại đánh giá Tiêu Lam một lát, xác nhận trên người cậu đúng là không còn chỗ nào có thể giấu đồ vật này nọ mới tạm thời từ bỏ.
" Nếu hiện tại có một cái tên, ta đề nghị mọi người trước tiên phân công nhau tìm kiếm manh mối dựa vào cái tên Trương Đông này, sau đó chúng ta tập trung lại ở chỗ này mười phút trước trước khi hết giờ để tổng hợp tin túc." Lâm Nghiêm nói với mọi người.
Mọi người gật đầu, phân tán đi về các hướng.
.
Tiêu Lam vừa đi vừa suy tư về gợi ý trò chơi" Ta ghét người tiêu tiền lung tung."
" Ta" này chính là lời của Trương Đông, hơn nữa gợi ý nhiệm vụ che dấu đường nhánh, cậu đại khái là một người vừa bần cùng vừa bủn xỉn, tuy là không phải tự mình bần đi. . . . . .
Trương Đông đại khái rất có thể là nhân viên siêu thị, hơn nữa là nhân viên tiền lương thấp. Liên tưởng đến hắn có thể tiếp xúc với phong thư hàng ế của siêu thị, vậy phạm vi làm việc của hắn nhất định có liên quan đến kho hàng, Tiêu Lam quyết định đi đến chỗ kho hàng tìm manh mối.
Trên đường, Tiêu Lam phát hiện hàng hóa siêu thoạt nhìn rất kỳ lạ.
Không chỉ thoạt nhìn rất giống siêu thị cũ nát, còn mang theo một ít chi tiết không quá tốt đẹp. Còn có một ít bức tranh trên đồ hộp là cơ thể người vặn vẹo không hoàn chỉnh, cực kỳ khiến người ta không thoải mái.
Ví dụ như thịt đông lạnh, tính chất màu sắc kia không còn tươi chút nào, trên da của một miếng thịt thậm chí còn có cả hình xăm, không cần phải kiểm tra, chính xác chính là đồ án hình xăm. sẽ không có ai nhàm chán đến mức xăm hình cho lợn sắp vào lò mổ đi, như vậy rốt cuộc cái kia có phải. . . . . . .
Hơn nữa mấy cái nhãn hiệu sản phẩm đều chưa từng nghe qua, còn không có nhãn giá, hoàn toàn không thể trực tiếp xác định giá cả của chúng. Chỉ sợ sau khi lựa chọn sản phẩm cũng sẽ không phải chuyện tốt lành gì.
Hôn ám lóe ra dưới ngọn đèn, cái bóng của kệ hàng siêu thị xẹt qua một ánh mắt âm lãnh.
Tiêu Lam dường như có chút cảm giác, nhìn lại bên dưới, lại phát hiện không có cái gì. Cậu ngồi xổm xuống xa một chút cẩn thận quan sát, cuối cùng thấy có dấu vết bàn tay dưới lớp tro bụi.
Cái gì đó vừa bò qua chỗ này, còn trốn trong cái bóng, có lẽ cái thứ kia tù lúc bắt đầu vẫn luôn nhìn theo cậu.
Tiêu Lam nhíu nhíu mày, bật người đứng dậy bước nhanh rời khỏi phạm vi kệ hàng, cậu tuyệt đối không muốn kiểm tra xem cái đống đấy rốt cuộc là cái gì, ngươi muốn cường kệ ngươi, trước phải sống lâu đã.
Tìm được vị trí kho hàng, như dự kiến phát hiện cửa lớn kho hàng đóng chặt.
Lúc này theo như lời NPC thời gian lựa chọn còn có 40 phút, không biết bây giờ cậy khóa có thể bị trừng phạt hay không, Tiêu Lam quyết định trước tiên điệu thấp một chút, đến văn phòng tìm kiếm chìa khóa thử xem.
Quản lý chìa khóa siêu thị bình thường đều là nguyên tắc" Ai chủ quản, người đó phụ trách", cho nên văn phòng chủ quản kho hàng hơn phân nửa sẽ có thu hoạch, thuận tiện còn có thể tra tư liệu nhân viên, xem thử Trương Đông rốt cuộc là ai.
" Xin chào." Âm thanh Lâm Nghiêm đột nhiên vang lên từ phía sau, hắn như trước mang theo nụ cười ôn hòa, như vị đại ca đáng tin cậy.
"Lâm ca, có chuyện gì sao?" Tiêu Lam xoay người lại nhìn, cũng cười rộ lên.
"Ha ha." Lâm Nghiêm cười cười, ngữ khí chân thành nói: "Làm người chơi cũ, ta chỉ muốn nhắc nhở cậu, đợi lát nữa lúc lựa chọn sản phẩm, cậu có thể xuống tay từ khu giá rẻ đặc biệt, đây là phương pháp ổn thỏa nhất. Dù sao cậu chính là người mới ta coi trọng nhất."
【 không tin tưởng hắn được đâu, chủ nhân của ta 】
Vài chữ xuất hiện ở sau lưng Lâm Nghiêm, hấp dẫn ánh mắt Tiêu Lam.
Chữ viết tao nhã, gân cốt rõ ràng, trọng điểm là giống như đúc trên phong thư.
Lâm Nghiêm phát hiện tầm mắt Tiêu Lam, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn phía sau chính mình ——không có cái gì. Hắn nhíu mày, tầm mắt lại đảo qua đảo lại khu vực sau lưng, lại như trước không có thu hoạch gì.
Nhìn thấy động tác Lâm Nghiêm, Tiêu Lam thu hồi tầm mắt, cho hắn một cái biểu tình cảm kích: "Cám ơn Lâm ca, đến lúc đó ta sẽ suy sét sau."
Suy sét, có muốn làm hay không cũng không nhất định.
Khi còn từng là nhân viên thị • tên ưa chuộng giá rẻ đặc biệt • trong mắt kẻ nghèo hàn Tiêu Lam một phân tiền cũng không dùng nhiều, khu giá rẻ đặc biệt chính là địa phương tràn ngập bẫy rập, thường xuyên lẫn vào sản phẩm giá gốc.
Nhắc nhở này của Lâm Nghiêm, dường như có mục đích khác.
Lâm Nghiêm như cổ vũ vỗ vỗ bả vai Tiêu Lam: "Cố lên, lấy vận khí của cậu, khẳng định có thể sống qua cửa."
Tiêu Lam cười châm biếm với hành động của hắn, diễn ra vở kịch người mới có tiền năng thân mật cùng tiền bối hòa hợp ở chung, sau đó nhìn Lâm Nghiêm đi xa.
.
Sau khi xác nhận bên người không còn ai, Tiêu Lam lấy phong thư ra, nhẹ giọng nói: "Chữ viết ban nãy là ngươi?"
Chữ viết vốn có trên phong thư biến mất, chậm rãi xuất hiện dòng chữ mới:
【Phải, ta có thể cảm nhận động tĩnh trong phạm vi nhất đinh xung quanh ngài, hắn có kế hoạch tìm người thử nghiệm chết thay 】
Tiêu Lam cũng không hoang mang: "Cám ơn nhắc nhở của ngươi."
【Có năng lực phục vụ ngài là vinh hạnh của ta 】
"Ngươi là ai?" Lòng hiếu kỳ của Tiêu Lam nổi lên.
【 Tên của ta là Lạc, ta bị phong ấn trong phong thư, mà ngài là người có được phong thư, là chủ nhân của ta 】
Thật không ngờ bên trong một phong thư nhìn qua là hàng ế trong siêu thị lại có thể có dân cư, Tiêu Lam cảm thấy thật may mắn khi không đem phong thư nhét vào trong bồn cầu.
Nhưng mà cậu vẫn có chút không thể chấp nhận được: "Này. . . . . ."
【Nếu ngài nói không cần ta, vậy sự tồn tại của ta sẽ không còn ý nghĩa 】
【Nói như vậy, ngài có thể đem phong thư đi xử lý 】
Kẻ nghèo hàn Tiêu Lam chưa từng gặp tình thế như này: ". . . . . .Ngươi bình tĩnh một chút."
Hàng Lâm Thế Giới của các ngươi như thế này không có ai quản sao?!
Tuy rằng vị này thoạt nhìn không quá giống con người. . . . . .
【 Giá trị duy nhất của ta là ở bên cạnh ngài 】
Tiêu Lam có cảm giác được làm thượng cấp.
Tình huống hiện tại là, hoặc là nhận tên không rõ lai lịch này, hoặc là nhất định phải giết chết" Nó", tốt xấu gì cũng gần giống như thực thể trí tuệ, Tiêu Lam không thể xuống tay mà.
Tiêu Lam khôi phục tâm tình một chút: "Ngươi. . . . . . Có thể giới thiệu cụ thể lai lịch của mình một chút không?"
Văn tự tạm dừng một lát, mới chậm rãi xuất hiện:
【Rất xin lỗi, vấn đề này ta không thể trả lời, bởi vì trí nhớ của ta cũng không đầy đủ 】
【 Thế giới của ta chỉ còn lại một mảnh hư vô tối đen, ngài là ánh sáng sinh mệnh duy nhất của ta, dù cho có bị ngài vứt bỏ, giây tiếp theo sẽ trở về với hư vô, ta cũng sẽ cảm thấy vui sướng vì từng được ngài nhìn chăm chú 】
Tiêu Lam cảm thấy mình không với tới được: ". . . . . ."
Cái tên này thế mà còn bán thảm.
Nhưng không thể không nói kế sách mặc dù cũ, thế nhưng vẫn dùng được.
Tiêu Lam thở dài: "Được. . . . . . Về sau chúng ta cùng nhau hành động đi, nhưng mà ngươi đừng gọi ta chủ nhân, nghe cứ như ta có sở thích đặc biệt nào ấy."
【Cảm tạ lòng nhân từ của ngài, tiên sinh 】
【Vì ngài dâng lên trung thành của ta 】
Tiêu Lam nhức đầu, cũng không vui sướng vì được một sự tồn tại thần bí trợ giúp.
Lý do Lạc xuất hiện bên người Tiêu Lam do lời nói của cậu chỉ từ một phía. Hai người trong lúc liên hệ cũng chỉ có một cái phong thư nho nhỏ mà thôi, hơn nữa thế giới trong miệng Lạc đối với Tiêu Lam hoàn toàn không biết gì cả, cậu sẽ không ảo tưởng một cái liên hệ mỏng manh như vậy có thể buộc định một nô bộc trung thành.
Tiêu Lam từ trước đến nay rõ ràng, bánh không từ trên trời rơi xuống.
Có điều, ít nhất hiện tại, Lạc cũng không có vẻ ác ý, hơn nữa thoạt nhìn như ở cùng một chiếc thuyền với mình. Dù sao nếu Tiêu Lam chết rồi, làm đạo cụ của cậu, Lạc cũng không nhất định có thể an toàn.
Trong thế giới kỳ quái này, có một đội hữu ngoài dự đoán của mọi người cũng không sai.
" Như vậy, có thể đi ra gặp mặt một chút không? Người hợp tác tương lai?"
Tiêu Lam nói xong, trên phong thư cũng không có chữ viết mới xuất hiện.
Cái dán phong thư đã bị mất tuôn ra một bóng dáng màu đen, chậm rãi bay lên, không cảm nhân được trọng lượng gì. Tiêu Lam đưa tay, bóng đen hơi cong về phía cậu, hành lễ giống như thật thành thạo, lại duỗi thân ra nhẹ nhàng quấn bàn tay cậu một chút, đồng dạng không có xúc cảm gì.
Tựa như một cái bóng dáng hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Nhìn thấy bóng đen trước mắt, Tiêu Lam lộ ra nụ cười đúng chuẩn tiếp đón.
" Xin chào, Lạc."
【Chào ngài, tiên sinh 】
Bóng đen viết giữa không trung.
Lúc này cách lần lựa chọn đầu tiên còn có 25 phút.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiêu Lam: Ngươi biết hát Ngôi sao nhỏ không?
Lạc:. . . . . .Không biết.
Tiêu Lam: Vậy ngươi biết nấu cơm không?
Lạc:. . . . . . Không biết
Tiêu Lam: Vậy ta cần ngươi làm gì!
Lạc: Bóng đen gợi cảm bồi ngươi trò chuyện?
--
Sao chép mà không hỏi = công khai chỉ số thông minh ưu tú của bản thân
Phàm là xem hơn hai quyển sách đều không có kiến thức nông cạn mỏng manh như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top