Chương 5: Sửa chữa

Chương 5: Sửa chữa

Đèn trong phòng bảo dưỡng bật sáng choang, màn hình xanh lục đan xen dựng khắp nơi làm cho cả căn phòng bỗng chốc sáng sủa hẳn lên.

Những cơ giáp gần cửa phòng bảo dưỡng ít nhiều đều bị hư hỏng, nghiêm trọng thì phần vỏ máy bên ngoài còn lõm hẳn vào, cơ giáp mà Ứng Trầm Lâm đang xử lý có cánh tay phải hỏng nặng, giờ đã hoàn thành việc nối lại chỗ đứt, nhưng các dây thần kinh kim loại chằng chịt trong khớp nối vẫn lộ ra.

"Giúp tôi bật màn hình chương trình lên." Ứng Trầm Lâm nói.

Lâm Nghiêu tìm thấy nút trên màn hình chương trình, sau khi nhấn, trang lỗi của màn hình chương trình lập tức phóng to hiển thị giữa không trung.

Ứng Trầm Lâm ngẩng đầu nhìn thông tin lỗi trên đó, nhanh chóng lướt qua vài lần để đánh giá chi tiết, sau đó cầm kìm cơ khí tháo dỡ luôn các dây thần kinh kim loại bị hỏng bên trong.

Tim của Quý Thanh Phong hẫng một nhịp, không phải nói là không tháo sao!

Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngồi phía trên lấy ra một bộ phận to bằng nắm tay, đối chiếu với khớp nối của cánh tay máy, lật qua lật lại một cái, nghe thấy tiếng lách cách, bộ phận đó đã được lắp vào.

Ứng Trầm Lâm không dùng thêm thứ gì khác, những công cụ hiện có của cậu đều lấy trên bàn bảo dưỡng, bao gồm cả bộ phận vừa dùng.

Nhìn thấy thao tác này, trong đầu Quý Thanh Phong hiện lên sự nghi ngờ, nói chung thì sửa cơ giáp khó hơn lắp cơ giáp, người sửa phải tiến hành loại trừ lỗi, đây là việc cần thợ bảo dưỡng sử dụng tinh thần lực để kiểm tra tình trạng hư hỏng.

Đối với chiến sĩ điều khiển cơ giáp và thợ bảo dưỡng cơ giáp thì màn hình chương trình chỉ hỗ trợ đánh giá sơ bộ, họ phải dùng tinh thần lực để kiểm tra tình trạng chi tiết, như vậy mới có thể nhanh chóng phát hiện ra trọng tâm vấn đề.

Nhưng Ứng Trầm Lâm phía trên thì không, cậu chỉ vào buồng lái, xuống lấy bộ phận lắp ráp, cứ thế bắt đầu động tay. Hoặc có thể nói từ khi Ứng Trầm Lâm bắt đầu bảo dưỡng đến giờ, Quý Thanh Phong chưa từng cảm nhận được làn sóng tinh thần lực mà thợ bảo dưỡng phải phát ra, chỉ có một chút ít ỏi lọt ra ngoài.

Lúc này, Lâm Nghiêu trên bàn thao tác đi xuống: "Đại Phong, cậu có phát hiện không, tinh thần lực của cậu ấy rất yếu."

"Đúng vậy." Quý Thanh Phong hơi nhíu mày: "Sao lại yếu thế nhỉ? Không phải là tinh thần lực cấp A sao?"

Vừa rồi, sự chú ý của họ đều đổ dồn vào tấm bằng bảo dưỡng sơ cấp của Ứng Trầm Lâm, cho rằng tinh thần lực của đối phương đang được thu lại, vẫn chưa phóng thích ra ngoài.

Con người phóng hoặc thu tinh thần lực ra ngoài là trạng thái bình thường, những người có tinh thần lực cấp cao còn có thể kiểm soát khả năng của mình một cách tối ưu hơn nữa.

Ứng Trầm Lâm có tinh thần lực cấp A, đây cũng là điểm duy nhất mà họ yên tâm... Nhưng cho đến nay, cảm giác áp bức mà họ cảm nhận được từ Ứng Trầm Lâm rất yếu, yếu đến mức không bằng tinh thần lực cấp C, ngay cả khi cậu đang bảo dưỡng cơ giáp, họ cũng không cảm nhận được tinh thần lực của cậu tăng lên.

"Tôi đi xem thử." Quý Thanh Phong vừa đi ra ngoài được vài bước, đột nhiên nhìn thấy hai cửa sổ bật lên trên màn hình lỗi giữa không trung, ban đầu có hàng chục trang lỗi, sau khi Ứng Trầm Lâm kẹp một cái, hai cửa sổ trên cùng đã biến mất.

Lâm Nghiêu sửng sốt.

Quý Thanh Phong chớp chớp mắt: "Không cần dùng tinh thần lực để bảo dưỡng...? Cái cậu này hoàn toàn dựa vào màn hình hiển thị để thao tác sao?"

Ứng Trầm Lâm không dừng động tác, liếc nhìn màn hình lỗi còn lại, kìm cơ khí trong tay nhanh chóng cắt đứt dây thần kinh kim loại.

Hiển thị lỗi trên màn hình chương trình ngừng tăng lên, từng màn hình lỗi cố định lại, theo thao tác kiểm tra của Ứng Trầm Lâm, màn hình bật ra bên ngoài biến mất.

Nửa tiếng trôi qua, màn hình lỗi dày đặc ban đầu chỉ còn lại hai cái cuối cùng.

Sự phấn khích ban đầu của Quý Thanh Phong đã lắng xuống, thấy Ứng Trầm Lâm vừa động đậy, hắn vội nói: "Cậu em, còn thiếu công cụ gì không?"

"Không thiếu nữa." Ứng Trầm Lâm từ cánh tay phải của cơ giáp trượt xuống vị trí buồng lái.

Buồng lái chật hẹp, xúc tu kết nối tinh thần tối đen không ánh sáng. Ứng Trầm Lâm dừng lại một lát ở chỗ dây thần kinh kim loại nối với cánh tay phải, cắt bỏ đoạn thần kinh cuối cùng đã hỏng, màn hình chương trình ngoài cùng bật ra lệnh mới.

[Quy trình tự tiến hành kiểm tra đã bị loại trừ, có/không tiếp tục tự kiểm tra?]

"Cuối cùng cũng xong rồi."

Ứng Trầm Lâm ra khỏi buồng lái, sải chân dài, vài bước đã đi xuống khỏi cơ giáp: "Anh tạm dừng chương trình, sau đó xoá bỏ thiết lập tự kiểm tra của cơ giáp đi."

Lâm Nghiêu vội vàng nhấn "Không", tiếng báo động vang lên nãy giờ cuối cùng cũng dừng lại.

Hai người đi kiểm tra cơ giáp, Ứng Trầm Lâm nhường đường cho họ, tùy ý quan sát phòng bảo dưỡng tạm thời này.

Phòng bảo dưỡng sáng sủa hơn ngoài hành lang, bày biện rất lộn xộn, vị trí đầu tiên đặt hai cơ giáp lớn, phía sau đều là cơ giáp dự phòng.

Phòng bảo dưỡng rộng rãi hơn nhiều so với những nơi khác, nhưng sự rộng rãi này so với căn cứ Chiến Đội mà Ứng Trầm Lâm từng thấy thì vẫn còn kém nhiều lắm. Ánh mắt của Ứng Trầm Lâm hướng về phía xa, ở vị trí sau cùng của phòng bảo dưỡng, cậu mơ hồ nhìn thấy hai thiết bị dịch chuyển, hiển nhiên nơi này trước đây là khu vực đỗ/dịch chuyển cơ giáp, được cải tạo tạm thời thành phòng bảo dưỡng.

Ứng Trầm Lâm nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cậu thả lỏng tay phải, giữa các ngón tay khép mở truyền đến cảm giác chua xót.

Cậu chỉ yên lặng đứng đó, cảm xúc trên mặt không mấy rõ ràng.

Khi Quý Thanh Phong kiểm tra xong cơ giáp đi ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Ứng Trầm Lâm đang đứng trên đài lập trình.

Thiếu niên gầy gò, dáng đứng thẳng tắp, bên chân là vali hành lý.

Lúc này cậu đang cúi đầu, tay thả lỏng có chút không thoải mái.

Tay không được ổn sao?

"Cậu em." Quý Thanh Phong nói.

Ứng Trầm Lâm quay đầu lại, thấy Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu đã đứng sau cậu.

Ánh mắt Quý Thanh Phong vô tình dừng mắt trên tay cậu: "Lần này thực sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì chúng tôi không biết phải giải quyết vấn đề báo động này thế nào."

"Anh khách sáo rồi, loại bỏ lỗi bề mặt chỉ là vấn đề nhỏ."

Ứng Trầm Lâm ôn hòa nói: "Những thợ bảo dưỡng khác cũng có thể làm được."

"Vẫn phải cảm ơn cậu!" Quý Thanh Phong chú ý tới ánh mắt Ứng Trầm Lâm, không nhìn tay cậu nữa: "Bận rộn lâu như vậy, cậu cũng mệt rồi, chúng ta sang phòng họp bên kia nói chuyện đi, Lâm Nghiêu, cậu đi pha trà."

"Oke!" Lâm Nghiêu nhanh chóng rời khỏi phòng bảo dưỡng.

Ứng Trầm Lâm gật đầu.

Cuối cùng thì sự hỗn loạn trong phòng bảo dưỡng cũng kết thúc, Quý Thanh Phong dẫn Ứng Trầm Lâm đến phòng họp.

Nói là phòng họp, nhưng thực ra là phòng họp và phòng huấn luyện được gộp lại với nhau, còn có thể nhìn thấy hai hộp đồ ăn được đặt trên bàn họp không xa.

Đây là căn cứ KID, khác biệt rõ ràng so với KID trong ký ức kiếp trước của Ứng Trầm Lâm.

Căn cứ KID kiếp trước rộng lớn, phòng họp ít nhất phải gấp ba nơi này. KID thời kỳ đầu đã gặp rất nhiều khó khăn, chuyện giữa ban quản lý và thợ bảo dưỡng chỉ là mở đầu, sau này họ sẽ còn tụt xuống đáy trong mùa giải năm sau.

Ánh mắt Ứng Trầm Lâm dừng lại trên người hai chiến sĩ cơ giáp đang đứng gần đó, cậu cũng không quen Lâm Nghiêu và Quý Thanh Phong, nhưng kiếp trước, cậu đã xem qua hồ sơ của KID, nhớ đến vài cái tên của các chiến sĩ cơ giáp được ghi lại trong hồ sơ mật, trong đó có Lâm Nghiêu và Quý Thanh Phong.

Mùa giải sau, KID lọt vào vòng tứ kết của giải đấu khu vực Tinh hệ Rạng Đông, nhưng lại gặp tai nạn trong chính trận đấu đó.

Khu ô nhiễm bùng nổ, từ trường không gian hỗn loạn, toàn đội KID đã mất liên lạc trong trận tứ kết.

Đó là một tai nạn không thể lường trước, Chiến Đội mất tích, KID từng đối mặt với nguy cơ giải tán, vẫn là Thẩm Tinh Đường gánh chịu áp lực rất lớn, nghiến răng chống đỡ.

Lâm Nghiêu vừa vào phòng họp đã lại ra ngoài, có vẻ như quang não liên lạc của cậu ta vừa có người gọi đến.

"Sáng nay sếp chúng tôi đột nhiên có việc phải đến khu ô nhiễm rồi, trong căn cứ chỉ có hai chúng tôi." Quý Thanh Phong lục lọi tìm kiếm sau bàn họp, nhanh chóng lấy ra một bảng điện tử thông minh: "Nhưng trước đó chị ấy đã dặn dò, nếu có người đến thì bảo người ta làm đề trước."

Ứng Trầm Lâm ngừng hồi tưởng, nhìn bộ đề Quý Thanh Phong đưa tới: "Đề do sếp các anh ra đúng không?"

"Sao cậu biết vậy?" Quý Thanh Phong kinh ngạc.

Ứng Trầm Lâm nhận lấy bộ đề, hơi khựng lại: "Có xem qua tài liệu trên mạng."

Quý Thanh Phong vỗ vai cậu: "Cậu chuẩn bị cũng khá đầy đủ đấy."

Đến phỏng vấn vào Chiến Đội của họ mà còn lên mạng xem tài liệu.

Môi trường ẩm ướt, không khí thoang thoảng mùi hôi thối. Người phụ nữ mặc trang phục bảo hộ, mái tóc rối bù được buộc gọn gàng sau tai, bên trán trái lộ ra một vết sẹo nông, cô đi qua khu vực hỗn loạn, tiến vào một nơi được bao phủ bởi mái vòm không gian màu xanh, vừa vào đã nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong.

"Tư Miểu." Người phụ nữ gọi.

Người đàn ông được gọi có tên đầy đủ là Giang Tư Miểu, huấn luyện viên hiện tại của Chiến Đội KID, anh ta đeo kính, khuôn mặt trắng trẻo mang cảm giác thư sinh. Lúc này, trước mặt anh ta đặt mấy thiết bị thông minh, một trong số đó đang sáng đèn đỏ, anh ta hỏi: "Cuộc họp diễn ra thế nào?"

"Không được tốt lắm, bên kia vẫn đang cãi nhau." Thẩm Tinh Đường tùy ý tìm ghế ngồi xuống, liếc mắt nhìn thấy bản ghi liên lạc của thiết bị quang não trước mặt Giang Tư Miểu: "Tình hình căn cứ thế nào? Anh hỏi mấy thằng nhóc chưa?"

"Tôi vừa liên lạc với bọn họ, là cơ giáp trong căn cứ báo động." Giang Tư Miểu đơn giản giải thích chuyện xảy ra trong căn cứ cũng như lý do Lâm Nghiêu liên tục gọi điện: "Cuối cùng do thợ bảo dưỡng đến ứng tuyển kia giúp giải quyết vấn đề, bọn họ lo lắng cô hỏi nên đã gửi video trong phòng giám sát qua."

Thẩm Tinh Đường theo lời thuật lại của Giang Tư Miểu, mày dần nhíu lại.

Giang Tư Miểu chú ý tới biểu cảm của Thẩm Tinh Đường: "Sao vậy?"

"Chỉ sửa chữa bên ngoài, không liên quan đến dữ liệu cốt lõi." Thẩm Tinh Đường cầm thiết bị quang não xem video giám sát, tiếp tục nói: "May mà nghe lời cậu nhóc này, không dừng chương trình, nếu không đợi tôi về, cơ giáp của Quý Thanh Phong thực sự phải lắp ráp lại."

Đây là sơ suất của cô, cô không ngờ thợ bảo dưỡng trước đó lại không đáng tin đến mức này, còn cài đặt chương trình tự kiểm định kỳ trên cơ giáp.

"Hình như sửa không lâu lắm." Giang Tư Miểu nói: "Đều dùng công cụ trong căn cứ của chúng ta, cậu ấy không đụng vào thứ khác, à, Lâm Nghiêu còn nhắc đến, thợ bảo dưỡng này sửa chữa lỗi mà không sử dụng tinh thần lực."

Không sử dụng tinh thần lực?

Ánh mắt Thẩm Tinh Đường xem video nghiêm túc hơn vài phần.

Video giám sát hướng về phòng bảo dưỡng rộng lớn, Thẩm Tinh Đường lập tức nhìn thấy cơ giáp đang báo động và thợ bảo dưỡng trẻ tuổi ngồi trên cơ giáp. Thợ bảo dưỡng tập trung toàn bộ sự chú ý vào cơ giáp, động tác dứt khoát, đối mặt với vết đứt lộn xộn cũng rất bình tĩnh, sắp xếp lại theo trật tự, cắt bỏ phần hư hỏng.

Sau đó, cô nhìn thấy bàn tay phải của đối phương, đó là một cánh tay cơ học.

Giang Tư Miểu biết cô đang nghĩ gì, nói: "Lâm Nghiêu nói, tay phải của cậu ấy là chi giả cơ học."

"Ngoại hình không phải tiêu chuẩn để đánh giá một người."

Đôi mày nhíu chặt của Thẩm Tinh Đường giãn ra khi thấy đối phương lại kẹp đứt thứ gì đó, đây là một thợ bảo dưỡng có kinh nghiệm sửa chữa rất phong phú. Đối với thợ bảo dưỡng thì loại trừ lỗi là kiến thức trên lý thuyết, đột nhiên ném ra nhiều lỗi thực tế như vậy, đối với thợ bảo dưỡng nào cũng đều là vấn đề nan giải. Những thợ bảo dưỡng mới, không có kinh nghiệm thực hành rất dễ do dự, bỏ lỡ thời gian xử lý thích hợp.

Nhưng người này thì không, logic rõ ràng, động tác dứt khoát.

Không sử dụng tinh thần lực, tức là hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm để phán đoán.

Năng lực của Ứng Trầm Lâm không giống vẻ ngoài non nớt của cậu, mà như người thợ già đã có mười mấy năm kinh nghiệm.

Đột nhiên, thiết bị quang não của Giang Tư Miểu rung lên.

Anh ta quay đầu lại nói: "Còn một chuyện nữa, họ đưa cho đối phương bộ đề trắc nghiệm mà cô chuẩn bị, đề đã được làm xong, vừa được gửi đến."

Thẩm Tinh Đường vuốt quang não, cô không xem video nữa, mở bộ đề trắc nghiệm mà Quý Thanh Phong gửi qua. Đề trên bảng ảo từ đầu đến cuối không có gì sai sót, ngay cả điểm khó mà cô cố tình đặt ra cũng được hóa giải một cách dễ dàng, cô cười khẽ một tiếng: "Cậu nhóc kia thực sự thảo luận về thông số điều chỉnh vũ khí trong câu hỏi thực hành cuối cùng với tôi này..."

Giang Tư Miểu kinh ngạc nói: "Nghe cô nói vậy thì cậu nhóc này là người có kiến thức và tài năng đấy nhỉ?"

"Không chỉ vậy, có học nát mấy bài giảng trong học viện cũng không thể viết ra những thứ này đâu."

Thẩm Tinh Đường xem xong lại chuyển sang sơ yếu lý lịch, mở tài liệu của Ứng Trầm Lâm.

Thợ sửa chữa sơ cấp, tinh thần lực cấp A, thể chất cấp B, 18 tuổi.

Giang Tư Miểu thấy mày Thẩm Tinh Đường nhíu lại, lại hỏi: "Sao vậy, không hài lòng sao? Vừa nãy nghe cô khen lắm cơ mà, không phải cảm thấy người ta rất tốt hả?"

"Hài lòng, bây giờ tôi sẵn sàng quay về ký hợp đồng với cậu nhóc đó luôn." Thẩm Tinh Đường cười một tiếng, đưa sơ yếu lý lịch cho Giang Tư Miểu xem: "Tôi chỉ đang nghĩ, tôi trả lương như vậy, tại sao một thợ bảo dưỡng có kinh nghiệm giỏi giang như cậu nhóc đó lại đến ứng tuyển?"

Trả lương như thế nào thì thuê được nhân viên như thế ấy, trong lòng Thẩm Tinh Đường hiểu rõ.

Cô trả mức lương 8000/tháng, chỉ dám đặt ra yêu cầu tiêu chuẩn nhập môn của thợ bảo dưỡng. Người ngoài nhìn vào thì thấy hài hước, nhưng những thợ bảo dưỡng có chút kinh nghiệm nghe qua là biết cô muốn tuyển học viên, chứ không phải thợ đã có tay nghề.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì không gian nơi họ ở đột nhiên vang lên tiếng còi báo động dữ dội.

Ánh mắt Giang Tư Miểu khựng lại, lập tức nhìn về phía cơ giáp bên cạnh: "Có chuyện rồi."

"Bên này không đủ người." Thẩm Tinh Đường vẻ mặt nghiêm nghị: "Gọi điện liên lạc với Quý Thanh Phong, gửi tọa độ cho hai đứa nó."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top