Chương 3
Vương Nguyên tỉnh lại từ cơn mê, cảm giác đầu tiên y tỉnh lại là đầu đau như búa bổ, y đưa mắt thoáng nhìn thì ý nghĩ tiếp theo thốt ra:"Đây là đâu?"
"là nhà của tôi" âm thanh lạ của một nam nhân phát ra từ phía cửa, nam nhân y phục xanh lam, mang gương mặt ngọc thụ lâm phong tiến lại gần y. Vương Nguyên tránh ánh mắt, lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn bất giác nghe nam nhân ấy hỏi tiếp :"Đã tỉnh?"
Vương Nguyên không trả lời chỉ ngốc ngốc nhìn nam nhân ấy rồi lại thôi.
"Ngươi có nhớ mình là ai không?" Nam nhân ngồi bên cạnh giường nhìn Vương Nguyên.
"Ta không nhớ, thật ra ta là ai, sao ta lại ở đây, đây là đâu???" Vương Nguyên từ cơn ngốc thoát ra, càng hỏi càng kích động, chân tay lạnh toát run cả lên.
"Không cần kích động không sao, ta không hại ngươi!" Nam nhân an ủi ôm lấy bã vai gầy gầy của y vỗ vỗ vài cái lại vuốt vuốt vài cái trong rất ngốc, nam nhân này không phải loại người biết an ủi a~
Vương Nguyên thôi run rẩy, đôi mắt hơi hoe nước nhìn nam nhân đẹp trai, miệng khô khan hỏi "Ngươi nói cho ta biết sao ta lại bị thương và ở đây!"
Nam nhân nghe y hỏi buôn tay, cười cười một chút, rồi nói "Ngươi phải cảm tạ ta rồi, nếu không có ta ra tay nghĩa hiệp ngươi đã bị người Vương Phủ truy đuổi giết chết, lúc ta thấy ngươi, thì ngươi đang bị một đám người Vương Phủ đánh đập còn định....a...ưm....ngươi cũng may ta đi ngang qua đánh chúng tơi bời cứu ngươi, nhưng càng không ngờ ngươi bị đánh đến mất trí, này thật sự ngươi không nhớ gì sao?" Nam nhân nói rồi nhìn y miệng còn chép chép như muốn nói gì lại thôi.
"Ta không nhớ gì hết." Mà thực ra ta không muốn nhớ, Vương Nguyên trĩu nặng đôi mắt, mũi bỗng dưng đỏ lên. Y nhớ ra rồi, nhưng hiện tại y không muốn nhớ lại, tim y bất giác đau quoặn, nước mắt không kiềm được rơi xuống, y thúc thích vì cố kiềm nén nổi đau mà hiện tại trong mắt ai đó chỉ là bộ dạng uỷ khuất a.
"Này, Không sao không sao, không nhớ cũng không sao, tại sao lại khóc chứ?" Nam nhân đẹp trai khi thấy Vương Nguyên khóc giống như tiểu hài tử mất đồ chơi hắn nhìn mà bổng chốc không biết làm gì, bộ dạng y hiện tại rất đáng yêu (người ta đau khổ ổng bảo đáng yêu ╮(╯▽╰)╭)
Nam nhân nhìn Vương Nguyên khóc tay chân luốn cuống cả lên không biết làm sao nam nhân lại ôm y lần nữa, lần này bắt trước mấy bà mẹ hay vỗ con lúc chúng nhỏng nhẽo, nam nhân bi bô bi bô cái miệng tay vỗ vỗ lên lưng y :"Đừng khóc, đừng khóc ngoan nào..."
Vương Nguyên cảm nhận được hành động của tên đẹp trai mà có vấn đề về thần kinh, nước mắt hết rơi ra được, hắc tuyến nổi đầy mặt tặng thêm cái cười nhết mép nhẹ, trong mắt y nam nhân này chính là người bị đánh đến thần kinh chứ không phải y a~~~
Nam nhân đọc được suy nghĩ trên gương mặt y liền xua tay giải thích :"Này đừng hiểu lầm, ta nhìn thấy ngươi khóc chính là không biết làm gì, bộ dáng ngươi khóc trong rất giống tiểu hài tử, lúc trước ta thấy một bá mẫu cũng vỗ tiểu hài tử của mình như vầy, ta chính là bắt trước a. Không ngờ không hiệu quả lắm ahihi" Nam nhân cười.
Vương Nguyên phì cười quả thật tên nam nhân này thân xác đã to lớn nhưng rất ngốc (Nguyên Nguyên thông cảm em nó bệnh lâu năm mà dấu 😂)
"Này, ngươi còn nhớ nhà ngươi ở đâu không, gia quyến hay thân nhân gì không?"
"Hình như...ta mồ côi ngây cả nhà ta cũng không có..." Và từ lúc rất nhỏ ta đã không có nhà, không gia đình thân nhân, cả người ta yêu nhất cũng đã vứt bỏ ta. Vương Nguyên bi ai.
"Ai da ngươi còn thê thảm hơn ta, ít ra ta vẫn còn nhà" Nam nhân chua sót nhìn y "Vậy ngươi có nhớ tên tuổi mình không a"
Nam nhân nhận câu trả lời từ y chỉ bằng cái lắc đầu.
"Ngươi bị đánh nặng vậy sao?" Ngây cả tên tuổi cũng nhớ? "Ây, ta chỉ sống một mình phụ mẫu ta qua đời cũng đã nhiều năm, gặp được ngươi coi như anh em lất lạc chi bằng ngươi ở lại nhà ta, chúng ta kết bái huynh đệ có được không???" Nam nhân hớn hở đề nghị, còn mở đôi mắt thật to chớp chớp mấy cái, miệng đã cười còn mím môi ây da ngốc không tả nổi.
"Cái này... Cái này...à....ta...ta..." Vương Nguyên chính là không biết làm sao a~~ Lời đề nghị quá đột ngột, y còn không biết hắn ta người tốt hay xấu, nếu là tốt thì coi như y gặp may, nếu gặp phải kẻ buôn người bán qua campuchia y biết làm sao a~~~ (STOP hình như hơi bị lạc chủ đề rồi a~~~ đang là cổ trang mà??? Đề nghị diễn viên đóng phim nghiêm túc action)
"Ây dô còn suy nghĩ gì nữa đồng ý đi mà, nha nha nha... " Nam nhân nắm tay y lắc lắc, bộ mặt trưng lên bắt trước chú mèo dễ thương đôi mắt lung linh, miệng chúm chím, đôi lúc lại kêu kêu vài tiếng , trong nam nhân bắt trước mèo thật giống quỷ a. Để bảo vệ đôi mắt, đôi tai và vẽ đẹp thuần khiết của loài mèo Vương Nguyên gật đầu trong quyết định vì sắc đẹp.
Nam nhân nhận được sự đồng ý thì như động mạch chân tay múa loạn xạ, nhảy quanh khắp phòng.
"Mau mau chúng ta phải kết bái quynh đệ, ngươi mau tắm rửa, ngươi bẩn quá, ta đi luột con gà, nhanh a" Nam nhân phấn khởi, Vương Nguyên thoáng chốc nơi gốc trái tim nào đó cảm thấy rất ấm áp.
*****
"Ai dô ngươi thật đẹp a~ Đẹp hơn cả ta, như vậy sau này ta và ngươi cùng đi ra ngoài các cô nương đều sẽ động lòng ahahaha " Nam nhân khoái chí.
Vương Nguyên thầm cười bộ dáng ngốc nghếch của nam nhân này khiến y cảm nhận, nam nhân kia quả thật người tốt.
"Hahahahaha... A, quên mất ngươi không có tên lại không biết nhiêu tuổi như vậy làm sao kết bái a" Nam nhân trợt nhớ điều quan trọng.
Vương Nguyên lắc đầu tỏ ra không biết, y không thể nói rằng mình tên Vương Nguyên, năm nay 22 tuổi, đã lỡ đóng rồi, thì diễn cho tới.
Nam nhân đập tay một cái hô Lên sáng kiến của hắn"Hảo, ta biết rồi, ta thu nạp ngươi thì giúp ngươi cho tới ta sẽ giúp ngươi đặc tên được không?" Nam nhân nhìn y tươi cười.
Vương Nguyên suy nghĩ một chút cười nhẹ rồi gật đầu.
"Hahahahaha... Vậy thì quá tốt, ta tên Lưu Chí Hoành ta 21 tuổi, ngươi trong nhỏ ốm yếu hơn ta ngươi phải gọi ta bằng ca ca, từ giờ ta đặc tên ngươi là Lưu Thiên Long, sao ngươi thấy được chứ" Chí Hoành oai phong ưởng ngực, ra vẽ huynh trưởng.
"Hảo" Vương Nguyên không chối từ, tên gì cũng được, bao nhiêu tuổi, là ai cũng được, y chỉ biết hiện tại y muốn một cuộc sống mới huống hồ cuộc sống mới bắt đầu khi y có được người ca ca "nhỏ tuổi" hơn mình chứ, y có gia đình, có ca ca không quan tâm thế sự, đấu đá, như vậy không phải tốt hơn sao.
"Này Long đệ chúng ta cùng nhau kết bái huynh đệ."
Chí Hoành dẫn Vương Nguyên quỳ trước bài vị của phụ mẫu mình, hai người thấp nén nhan, hai tay bưng chén rượu.
"Phụ mẫu linh thiên trên cao làm chứng con Lưu Chí Hoành nay nhận người này làm huynh đệ quoạn nạn có nhau, sống cùng sống chết cùng chết"
"Lưu bá bá, Lưu bá mẫu trên cao làm chứng con Lưu Thiên Long nay nhận Lưu Chí Hoành làm ca ca, quoạn nạn có nhau, sống cùng sống chết cùng chết"
"Sai phạm lời thề trời chu đất diệt"Hai người hô ta nâng chén rượu uống cạn một hơi, rồi đập xuống đất như chứng minh phạm lời thề sẽ như chén rượu .
Chí Hoành đỡ Vương Nguyên đứng dậy, cậu ôm y một cái, mũi thút thít, mắt cay cay rồi òa khóc như đứa con nít, lâu lâu lại dụi vô vai Vương Nguyên chùi nước mũi ai dô phi thường bẩn a.
Vương Nguyên hết cách, chỉ biết ôm Lưu Chí Hoành an ủi, nhưng bên tai chỉ toàn nghe tiếng sụt sịt nước mũi. Lưu Chí Hoành ta chỉ là dễ xúc động thôi a~ (Đạo diễn: Cắt! Diễn rất tốt, Thiên Tỷ lấy khăn giấy cho vk anh đi, chiều nay giặc sạch bộ quần áo đó cho tui, ngày mai có phân cảnh cần nó, giờ thì thay đồ chúng ta quay tiếp!!! Thiên Tỷ: (╥﹏╥) em làm gì nên tội)
----------------------------------------------------------------
Chương ngắn coi như trailer cho năm 2017 (*>.<*)
#Kết_KYO
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top