Chương 8: Bước Đầu Đứng Về Phía Anh


Hải Lâm bước vào phòng họp của tòa soạn với một tập tài liệu trên tay, lòng đầy mâu thuẫn. Hôm nay, cậu phải bảo vệ bản thảo "Thế Giới Trong Tôi" của Vũ An Phong trước ban biên tập – một nhiệm vụ khó khăn, bởi ngay cả cậu cũng chưa hoàn toàn chắc chắn liệu cuốn sách này có phù hợp với thị trường hay không.

Tuy nhiên, sau những lần trò chuyện với Phong, Lâm hiểu rằng đây không chỉ là một cuốn sách. Nó là một phần linh hồn của tác giả – một hành trình cá nhân đầy đau đớn và chân thật.

Cuộc họp đầy thách thức.

Trong phòng họp, ánh sáng trắng rọi xuống những chiếc bàn dài, nơi các biên tập viên ngồi xung quanh với những gương mặt nghiêm nghị.

"Hôm nay chúng ta cần bàn luận về bản thảo của Vũ An Phong," biên tập viên trưởng mở lời, giọng điệu mang chút nghi hoặc. "Tôi đã đọc qua bản thảo của cậu ta, và tôi phải nói thật – nó quá trừu tượng, quá khó hiểu. Tôi không chắc liệu nó có thể tiếp cận được với độc giả đại chúng hay không."

Một người khác lên tiếng: "Vũ An Phong luôn có phong cách riêng, nhưng lần này, tôi nghĩ anh ấy đã đi quá xa rồi. Những câu hỏi triết học này... ai mà đọc nổi chúng chứ?"

Lâm ngồi yên, bàn tay nắm chặt tập tài liệu. Cậu biết những ý kiến này không phải không có cơ sở, nhưng chúng vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu.

"Chúng ta không thể chấp nhận rủi ro quá lớn," một giọng nói khác vang lên. "Có lẽ nên yêu cầu anh ấy viết lại, hoặc chọn một chủ đề dễ tiếp cận hơn."

Lâm lên tiếng.

Lâm hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu lên. "Tôi không nghĩ vậy."

Cả phòng họp quay lại nhìn cậu, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu lên tiếng mạnh mẽ như vậy trong một cuộc họp.

"Tôi đồng ý rằng bản thảo này khó hiểu, nhưng chính vì sự khác biệt này mà nó rất xứng đáng để chúng ta cân nhắc." Lâm tiếp tục, giọng nói rõ ràng. "Đây không chỉ là một cuốn sách – nó là một lời mời để độc giả tự vấn bản thân, để nhìn vào những góc tối mà họ thường né tránh. Và điều đó mới là giá trị thực sự của tác phẩm."

"Nhưng liệu thị trường có chấp nhận không?" một biên tập viên hỏi, ánh mắt nghi hoặc.

"Tôi không biết," Lâm thừa nhận. "Nhưng nếu chúng ta chỉ xuất bản những gì an toàn, chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội để tạo ra điều gì đó thực sự khác biệt."

Phản ứng từ ban biên tập.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Một số người khẽ gật đầu, nhưng nhiều người khác vẫn giữ vẻ hoài nghi.

Biên tập viên trưởng nhìn Lâm, ánh mắt sắc bén: "Lâm, em thật sự tin rằng cuốn sách này đáng để mạo hiểm à?"

Lâm ngừng lại một giây, rồi gật đầu. "Em tin. Và em sẵn sàng làm mọi thứ cần thiết để giúp nó thành công."

Cả phòng im lặng, sự kiên quyết trong giọng nói của Lâm khiến mọi người phải cân nhắc.

Phong biết chuyện.

Chiều hôm đó, Lâm nhận được một tin nhắn từ Phong:

"Cậu có thời gian không? Tôi muốn gặp."

Họ gặp nhau tại quán cà phê quen thuộc. Phong bước vào, trông có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại mang theo một chút tò mò.

"Tôi nghe nói cậu đã bảo vệ cuốn sách của tôi trước ban biên tập," Phong nói, không giấu được sự ngạc nhiên.

Lâm nhún vai, cố tỏ vẻ bình thản: "Tôi chỉ làm công việc của mình thôi. Cuốn sách của anh rất có giá trị nhận thức về mặt tinh thần, và tôi không muốn thấy nó bị bỏ qua."

Phong im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Không ai từng đứng về phía tôi như vậy, cậu biết không?"

Lâm ngẩng lên, bất ngờ trước lời nói ấy.

"Tôi đã quen với việc bị hiểu lầm, bị bảo rằng những gì tôi viết quá khó hiểu, không phù hợp," Phong tiếp tục, giọng khàn đi. "Nhưng cậu... cậu làm tôi cảm thấy như mình không cô đơn trong hành trình này."

Một khoảnh khắc đặc biệt.

Lâm khẽ cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Cậu không biết vì sao, nhưng nhìn thấy sự xúc động trong mắt Phong khiến cậu cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều đáng giá.

"Anh không cô đơn đâu," Lâm nói, giọng nhẹ nhàng. "Tôi ở đây, và tôi tin vào anh."

Phong nhìn cậu thật lâu, đôi mắt như sáng lên một chút giữa những u ám thường trực. "Cảm ơn cậu, Hải Lâm."

Cả hai ngồi lại thêm một lúc, nói về những chi tiết tiếp theo của bản thảo, nhưng sự gần gũi trong khoảnh khắc đó vẫn còn âm ỉ, không cần phải nói ra bằng lời.

(Hết chương 8)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top