Chương 12: Hoàn Thành và Thừa Nhận
Một buổi sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ căn hộ của Phong, chiếu lên những trang bản thảo cuối cùng đang nằm trên bàn. Phong đặt bút xuống, nhìn chằm chằm vào dòng chữ cuối cùng mình vừa viết, lòng ngập tràn một cảm giác mà anh không thể gọi tên.
"Cuối cùng cũng hoàn thành rồi," anh khẽ lẩm bẩm.
Sau bao ngày đấu tranh, nghi ngờ và tìm kiếm, cuốn sách cuối cùng đã được hoàn thành – không phải là một câu trả lời, mà là một cuộc đối thoại mở với chính mình và với bất kỳ ai sẵn sàng bước vào thế giới của anh.
Phong chia sẻ bản thảo cuối cùng với Lâm.
Chiều hôm đó, Lâm đến căn hộ của Phong. Khi vừa bước vào, cậu nhìn thấy bản thảo được đặt ngay ngắn trên bàn, cùng với một tách cà phê nóng. Phong ngồi gần cửa sổ, đôi mắt trầm lặng nhưng đầy sự nhẹ nhõm.
"Xong rồi à?" Lâm hỏi, cầm lấy tập bản thảo.
Phong khẽ gật đầu: "Xong rồi. Đây là tất cả những gì tôi có thể làm. Phần còn lại... tùy thuộc vào cậu."
Lâm bật cười: "Lại giao trách nhiệm cho tôi à?"
"Không phải trách nhiệm," Phong đáp, ánh mắt hướng về Lâm. "Là niềm tin."
Lâm khựng lại một giây, rồi khẽ mỉm cười. "Anh đặt ngôi sao hy vọng lên đúng người rồi đó."
Lâm thuyết phục tòa soạn.
Tại cuộc họp tòa soạn, Lâm trình bày bản thảo cuối cùng với tất cả sự tự tin mà cậu có.
"Cuốn sách này không phải là một tác phẩm dễ dàng," Lâm thẳng thắn. "Nhưng đó chính là lý do chúng ta cần xuất bản nó. Nó không chỉ là một cuốn sách – nó là một lời mời gọi độc giả đối diện với chính họ, với những câu hỏi mà chúng ta thường né tránh."
Biên tập viên trưởng nhíu mày: "Em chắc chắn chứ, Lâm? Sách của An Phong trước đây vẫn rất thành công, nhưng lần này, rủi ro là rất lớn."
"Em biết," Lâm đáp. "Nhưng nếu chúng ta không dám xuất bản những cuốn sách như thế này, thì chúng ta đang làm mất đi ý nghĩa của việc viết lách và sự đẹp đẽ của văn học."
Sự kiên định trong giọng nói của Lâm khiến cả phòng họp im lặng. Cuối cùng, biên tập viên trưởng thở dài, gật đầu: "Được rồi. Chúng tôi sẽ tin cậu lần này."
Bản in đầu tiên.
Một tháng sau, bản in đầu tiên của "Thế Giới Trong Tôi" được gửi đến căn hộ của Phong. Phong mở gói bưu phẩm, cầm cuốn sách trên tay, cảm giác vừa lạ lẫm vừa xúc động. Bìa sách đơn giản nhưng tinh tế, với tựa đề được in nổi bật giữa nền bầu trời ráng vàng.
Anh lật những trang đầu tiên, mùi giấy mới thoảng qua, rồi đặt nó xuống bàn, khẽ nhắm mắt lại.
Tiếng gõ cửa vang lên. Phong bước ra mở cửa, và không ngạc nhiên khi thấy Lâm đứng đó, tay cầm một túi đồ ăn và một nụ cười rạng rỡ.
"Em đoán anh đã nhận được rồi nhỉ," Lâm nói, chỉ vào cuốn sách trên bàn.
Phong mời Lâm vào. Cả hai ngồi xuống, im lặng ngắm nhìn thành quả của họ – một cuốn sách là sự kết tinh của tất cả những nỗi đau, sự đấu tranh và niềm tin.
Khoảnh khắc thừa nhận.
"Anh đang nghĩ gì thế?" Lâm hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Phong nhìn cuốn sách, rồi nhìn Lâm. "Anh nghĩ... anh sẽ không thể làm được điều này nếu không có em."
Lâm khẽ cười: "Em chỉ là người góp ý thôi. Cuốn sách này là của anh mà."
Phong lắc đầu: "Không. Nếu không có em, có lẽ anh đã không đủ can đảm để hoàn thành nó. Và cũng sẽ không có ai tin vào cuốn sách này như em đã tin vào anh cả."
Lâm định đáp lại, nhưng rồi dừng lại khi nhận ra ánh mắt của Phong – một ánh mắt chân thành và đầy cảm xúc mà cậu chưa từng thấy trước đây.
"Em đã thay đổi anh, Hải Lâm," Phong nói, giọng khàn đi. "Không chỉ với cuốn sách này, mà còn với cả chính anh."
Lâm cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn. Cậu biết rằng đây không còn chỉ là về cuốn sách nữa.
"Anh cũng đã thay đổi em," Lâm đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Anh làm em dừng lại để nhìn vào chính mình. Và em nhận ra, em muốn ở bên anh, không chỉ là vì công việc."
Phong nhìn Lâm, đôi mắt anh như sáng lên. "Anh cũng vậy."
Họ không nói thêm nhiều, nhưng khoảng cách giữa họ đã biến mất. Khi Lâm rời khỏi căn hộ, Phong đứng bên cửa sổ nhìn theo. Cuốn sách trên bàn giờ đây không chỉ là một tác phẩm, mà là một biểu tượng của kết nối – một sự kết nối không cần lời nói, nhưng mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì anh từng biết.
(Hết chương 12)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top