Nhị thế - Chú chó nhỏ

Đệ nhị thế: Chó nhỏ

"Mẹ, mẹ, hảo đáng yêu nga!" Một âm thanh non nớt vang lên. Ai đang sờ ta? Ta miễn cưỡng ngẩng đầu, hướng hơi ấm phát ra, không nghĩ bắt gặp một đôi mắt mở lớn, trở mình một cái, ta "ngô ngô" hừ hai tiếng, tiếp tục ngủ. Mơ hồ nghe thấy, "mẹ, mẹ, hài nhi nuôi nó được không? Nó lớn lên sẽ có màu vàng a!" " Đương nhiên có thể, bất quá phải đợi nó lớn lên a!" Âm thanh ôn nhu mang theo ý cười truyền đến. "hảo-----" âm thanh vui mừng dần xa, ta cuộn tròn người, tiếp tục thoải mái ngủ a!

"Vô tà là của ta!" -- Làm gì mà ồn ào vậy? Ta lẩm bẩm một câu, xoay người, quyết định trở mình ngủ tiếp.  (Vốn dĩ QT dịch là ngây thơ, ta nghĩ nên là chó nhỏ mới đúng. Nhưng lại không sát nghĩa nên quyết định để Hán Việt là Vô tà, coi như tên mới của em nó :3 )

"Ta phải bắt nó! Bắt nó cho ta! Con chó nhỏ này nhất định phải của ta!" Ai? Ai bắt ta? Ta đau quá! Ta phát ra âm thanh khó chịu mở mắt, phát hiện chính mình đang trên một đôi tay bé nhỏ, ngẩng đầu vừa thấy, này, không phải Kỳ lân sao? Tuy rằng so với lần trước ở chỗ Tần Quảng Vương, gương mặt có ngây thơ hơn, nhưng đây đúng là Kỳ Lân mà!

Ta kích động đứng lên. Kỳ lân, là ta a, ta là thỏ con nha! Miệng không biết thế nào lại phát ra âm thanh ô ô. Kỳ Lân cúi đầu liếc mắt nhìn ta một cái. Ta thấy hắn cau màu, trong mắt đều là tức giận, hắn ngẩng đầu rống to: "Không được chạm vào nó, nó là của ta!" Một bàn tay bắt lấy gáy ta, một phen đem ta rời khỏi tay Kỳ lân. Ta quay đầu lại, một tiểu tử bẩn thỉu, mặt mũi lộ ý ngang ngược nhìn Kỳ lân. Kỳ lân đã muốn tức giận đến phát run, nhưng không xông lên giành ta về, chỉ tại chỗ hô to: 'Cẩn thận, ngươi nếu dám làm nó bị thương, ta sẽ không tha cho ngươi!"  nguyên lai, kỳ lân sợ ta giữa lúc cướp đoạt bị thương! Lòng ta tràn lên một tia ấm áp. Kế tiếp, một cỗ tức giận xông tới, tiểu tử! ngươi dám làm kỳ lân sinh khí!!! Cắn ngươi!!!!

Ta xoay người hướng cái tay đang tóm lấy ta cắn tới, tiểu tử kia sợ tới mức thả thay ra, ta cắn vào khoảng không, răng nanh va chạm phát ra âm "ca!" Kế tiếp, ta rơi xuống trên mặt đất, Kỳ lân hô lên một tiếng rồi chạy tới. Ta lăn người một vòng rồi đứng lên, căng mình trừng mắt nhìn tiểu tự nọ, cổ phát ra một chuỗi thanh âm gầm rít, thầm nghĩ: "còn dám lại đây ta liền cắn chết ngươi!"

Tiểu tử kia sợ hãi liên tục kêu lên rồi lùi về phía sau, cố sức chạy trốn. Ta chưa nguôi giận, đối diện với bóng dáng hắn rống to: còn dám làm Kỳ lân sinh khí, ta tuyệt không buông tha ngươi "uông! uông!..."

Ách? Như thế nào lại là "uông?" Tần Quảng Vương an bài cho ta chính là cẩu thai sao? Ta rốt cục có thể bảo hộ Kỳ lân! Không hề giống như trước là con thỏ vô dụng!

"Ngã có bị thương không?" Kỳ lân điên cuồng ôm lấy ta tìm kiếm, rồi nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu ta, rất lâu sau âm thanh ôn nhu truyền đến "Vô Tà, tốt lắm, hắn đã bị ngươi dọa chạy, không cần sinh khí, ngoan a!!!

Ta thu lại vẻ giận dữ, đầu dùng sức cọ cọ vào ngực hắn, cái đuôi vẫy loạn một trận. Kỳ lân, ngươi không tức giận, ta cũng không sinh khí a!

Kỳ lân nở nụ cười, ta nhận cơ hội nhào lên hai vai hắn, liếm liếm hai má hắn. Kỳ lân càng thêm vui vẻ, đem ta tung lên không, cười lớn "Vô tà nhà ta thật lợi hại!"

Bên trong lều trại có đống lửa ấm áp, kỳ lân hăng say kể biểu hiện anh dũng của ta hôm nay, mẹ  hắn nghe xong mỉm cười nói: "Không hổ là chó, nhỏ như vậy liền hiểu được bảo hộ chủ!" Chó chỉ bảo vệ chủ, ngoài chủ nhân không thân cận bất cứ kẻ nào, cho dù dùng vật tốt dụ dỗ, cũng vào nhận từ nó ngập ý uy hiếp cùng tiếng gầm nhẹ. Chó lớn, có thể đấu với ba con sói đói, liền ngay cả con báo hung hãn nhất cũng không phải đối thủ của nó! Ta nghe được rất nhiều lời tán thưởng như vậy! Nguyên lai, ta có thể lợi hại như thế!

"Kỳ lân, kỳ lân!" một cô nương diện mạo dịu dàng chạy tới. "Kỳ lân, mặc kệ thế nào ngươi đều mang theo con chó kia. Ngươi thích nó như vậy sao?" Tiểu cô nương mang theo ý làm nũng nói. Kỳ lân im lặng. "Ta thì sao? Ngươi thích ta chứ?" Lay lay tay Kỳ lân, tiểu cô nương cau mày hỏi, trong mắt hung hăng ánh lên ý giận.

Kỳ lân khẽ nhíu mày, quay đầu lại hỏi ta: "Kỳ lân, ngươi đói rồi đúng không?" Ta gậy đầu, phe phẩy đuôi, cúi đầu trên người hắn cọ cọ. Kỳ thật ta cũng không đói, bất quá, ta rất rõ ràng, Kỳ lân hiện tại chính là muốn tìm cái cớ thoát thân mà thôi.

Kỳ lân rút lại cánh tay bị tiểu cô nương nắm, sờ sờ đầu ta nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Sau đó, không nhìn tiểu cô nương một cái liền quay đi. Ta lắc lắc cái đuôi chạy đến đi theo cạnh hắn.  Tiểu cô nương ở phía sau giậm chân kêu lên:"Kia, bất quá chỉ là con chó mà thôi, có cái gì tốt? Chỉ cần ngươi tới nhà của ta, nhưng vậy muốn bao nhiêu chó chẳng được?" Ta ngẩng đầu nhìn Kỳ lân, kỳ lân trên mặt không chút biểu tình, không có nửa điểm muốn phản ứng lại lời của nàng. Kỳ lân nhất định sinh khí!! Ta quay đầu lại hướng tiểu cô nương nhe răng, cổ họng phát ra một tiếng rít gào.

--- Ta là dải phân cách 4 năm ---------

Bốn năm sau, Kỳ lân đã trở thành thiếu niên mười sáu tuổi anh tuấn, tài giỏi. Ta cũng đã trưởng thành là một con chó mang bộ dáng cường tráng. Kỳ lân cùng mọi người xung quanh đều nói bộ dạng tư như một con sư tử. Ta nghe xong rất vui mừng, càng mạnh, ta càng có khả năng bảo hộ tốt cho kỳ lân a!

"Vô tà, đi, chúng ta ra chợ" Kỳ lân dắt theo một con ngượi, lưu loát nhảy lên, nhìn ta phí dưới nói "Đi thôi!"

vó ngựa đạp lên cỏ xanh, ta gắt gao ở phía sau đuổi theo. Chạy thật lâu, thẳng đến ta sắp mệt Kỳ lân mới dừng lại. "Vô tà, ngươi xem, ao này thật đẹp!" Kỳ lân xuống ngựa, nắm dây cương chậm dãi đi về phía trước. Ta nghe vậy liền nhìn lại, đây là một cái cốc nhỏ, ở giữa có một cái hồ nước trong xanh, mặt nước lấp lánh ánh sáng mặt trời, xung quanh cây lá cùng hoa nhẹ nhàng theo gió lay động, cảnh sắc thanh đạm, đến bên bờ ao ngồi xuống "Cảm giác thật thanh tịnh!" Ta bước thong thả đến bên cạnh hắn, cùng nhau nhìn ánh nắng tỏa trên mặt hồ. Trừ bỏ âm thanh gió  lùa qua đám cỏ dại phát ra rất nhỏ, cả sơn cốc đều im lặng khác thường. Ta nằm úp xuống dưới, mắt nhắm lại, giờ khắc này, thật hy vọng có thể cùng Kỳ lân vĩnh viễn như vậy.

Có nguy hiểm! Ngay tại lúc ta bên cạnh người Kỳ lân sắp ngủ, trong đầu bổng cảm thấy có một hơi thở nguy hiểm, đột nhiên đứng dậy. Kỳ lân bị ta dọa sợ, cười hỏi: "Làm sao vậy?"   Ta nhìn xung quanh,  gió vẫn đang thổi trong đám cỏ dại truyền đến âm thanh nho nhỏ, mũi cũng không ngửi thấy mùi vị khả nghi, mặt nước vẫn yên bình như cũ, kia.... rốt cuộc là....

Mang theo nghi hoặc tiếp tục cảnh giác nhìn bốn phía, cũng không phải ảo giác của ta, có hồ có thể khẳng định cảm giác này từ trong hồ truyền tới! Ngưng thần nhìn kỹ, không thấy giữa đáy ao ẩn ẩn xuất hiện một bóng đen, chẳng lẽ là....

Kỳ lân thấy ta nhìn chằm chằm mặt hồ, nhịn không được tiến lên tò mò hỏi: "Nhìn thấy cái gì sao?"

Bóng đen nhanh chóng lớn lên, ta lập tức bày ra tư thế tấn công, thấp giọng gào rít, trong lòng hô to: "Kỳ lân, đi mau!!"

Kỳ lân cũng vừa lúc nhìn thấy bóng đen kia, kinh ngạc lầm bầm: "Đó là cái gì?

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe nước ao"Rầm" một tiếng nổ, mặt hồ cùng lúc trong nước lao ra một thân ảnh thật lớn, tối sầm nữa bầu trời. Khi ta tinh tường nhìn thấy bộ mặt của vật kia, nhận ra đó là một con cá thật lớn, miệng mở rộng có thể thoải mái nuốt vào một con ngựa! trong miệng ba hàm răng nhọn lóe sáng lạnh lẽo, mắt màu đỏ như cái bát lớn nhắm thẳng hướng kỳ lân. Có ta ở đây, sao có thể để ngươi động vào một sợi tóc của Kỳ Lân?? Không chút do dự, ngay khi cá lớn hướng Kỳ lân rơi xuống, ta dùng toàn lực hướng về phía nó, cá kia bị ta đụng mạnh trên không trung rơi trên mặt đất. Kỳ lân khi xuất môn chỉ mang theo một đoản đao, giờ không làm được gì liền dậm chân, miệng hô to: "Vô tà, cẩn thận!"  Không rảnh đáp lại Kỳ lân, tiếp tục đánh ngã cá lớn, sau một hồi lăn lộn, ta đứng lên gầm nhẹ hướng nó đánh tới. Con cá kia cũng hung hãn, quay đầu hướng ta cắn tới, ta vội vàng trụ thân, đầu cá cắn vào khoảng không.

Hai bên đều ngừng lại, Cá lớn cũng không vội vã trở lại hồ nước, hung tợn chằm chằm nhìn ta. Vây cá lớn  phẩy phẩy trên mặt đất. Ta vận sức chờ tấn công, không rời mắt tìm kiếm cơ hội, trong không khí trần đầy mùi hôi tanh.  Đột nhiên nghe thấy tiếng hô lớn của Kỳ lân, một khối đá lớn lập tức nện vào một bên mắt, Con cá kia đau đớn hung hăng phát lực vỗ vây trên mặt đất, thân hướng Kiều lân xông tới.

Kỳ lân nhanh chóng xoay người chạy đi, Cá lớn lại cắn vào khoảng không. Ta thừa cơ xông lên phía trước cắn vào vây sau của cá, nó xử trí không kịp, vừa vặn bị ta cắn trúng. Cá lớn trên mặt đất nhảy quay cuồng, cắn thật vất vả, ta như thế nào có thể dễ dàng buông tha! Vẩy cá tuy rằng bóng loáng cứn rắn, ta lại cố gắng hết sức một hơi cắn thấu, răng nanh không ngừng phát lực xé rách, vây cánh bị ta cắn  liên tiếp từng khối lớn! 

Máu đỏ sậm lưu trên cỏ, cá kia nổi điên dùng hai vây trước đập trên mặt đất như đang bơi trong hồ, vài cái liên phi tới trước mặt ta, ta ra vẻ muốn bổ nhào tới, quả nhiên cá kia bị ta dụ đắc ý há mồm cắn tới. Ta cấp tốc nghiêng người, nhảy đến trên đầu cá, bị ta xé rớt xuống một miếng thịt, huyết cá rót vào miệng ta, tanh tưởi, lạnh lẽo. Vài ba lần như vậy, cá kia mất khí lực trên cỏ đóng mở hai má, mắt thấy hơn phân nửa là không sống nổi. Không dám ngừng lại, ta máu chiến đấu ban nãy vẫn tiếp tục sôi trào, vẫn như cũ không ngừng điên cuồng xé rách.

"Vô Tà, đủ rồi!" Thanh âm Kỳ lân trong nháy mắt khiến ta tỉnh táo lại, ta buông miếng cá vừa cắn trong miệng, phe phẩy đuôi chạy tới bên người, Kỳ lân ôm cổ ta "vô tà, ngươi có bị thương không? Thanh âm không che dấu được sự lo lắng. 

Lúc này mới phát giác bản thân toàn là máu, bất quá đều là của con cá nhọ. Ta không có bị nó cắn, chỉ bị nó quay cuồng hung hăng đánh tới vài lần. Ta lắc đầu, liếm liếm mặt Kỳ lân, Kỳ lân bới bới lông trên người ta, tinh tế kiểm tra một phen, xác định ta không việc gì mới thở phài vỗ vỗ đầu ta nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta!"

Con ngựa Kỳ lân mang tới đã sợ hãi chạy xa, giờ này nghe Kỳ lân huýt sáo vài lần mới chậm rãi đi tới. "Ngươi có thể đi sao?" Nghỉ ngơi một lúc, Kỳ lân hỏi ta, ta đứng lên lắc lắc cái đuôi tỏ vẻ không thành vấn đề. vì thế, Kỳ lân lên ngựa, chúng ta từ từ trở về nhà.

Vài ngày sau, ta cùng Kỳ lân ra ngoài nghe được ít lời đồi đãi, "Thần ngư ở trong hồ không biết bị mãnh thú gì cắn chết, thân thể lớn như vậy, cạnh tai và phía sau đều bị cắt mất một mảng lớn, tình trạng thê thảm chết ngay tại chỗ!"

"Hay là quái thú? Nếu không, sao có thể đem thần ngư trong hồ nước ra ngoài?"

"Nghiệp chướng a, nghiệp chướng! Đây là điềm xấu, là điềm xấu a!!"

Ta nghe lời đồn đại liền cười lạnh, để loại hung ác này còn sống mới là điềm xấu a! Thế nhưng lại đem nó xưng thần, ngu xuẩn!!

"Mở cửa, mở cửa nhanh!" Hoàng hôn, đại môn một trận ồn ào vang lên "Ai nha? Chuyện gì và gấp như vậy?" Trong nhà hạ nhân mở cửa, một đám dùng đao khẩn cấp xông vào, hạ nhân chạy ra mở cửa bị xô té nhào bên cạnh cửa.

"Kêu Kỳ lân ra đây!" Trong viện ầm ĩ một hồi, "Chuyện gì?" Kỳ lân mang theo ta đứng ở hành lang nhìn đám hỗn loạn hỏi.

"Chuyện gì?" Tên cầm đầu hừ lạnh, "Tiểu tử ngươi thật lớn mật, dám giết thần ngư ở hồ Long Nguyệt (cái này là ta chém bừa vì cái tên anh QT dịch ko rõ lắm a :3 ), Hừ! Tộc trưởng cho gọi ngươi!" nói xong định tiến lên bắt lấy Kỳ lân. 

Mơ tưởng động vào một sợi tóc gáy của hắn! Ta tức giận trầm giọng gào rít một hồi, toàn thân che chắn trước Kỳ lân.

"Con súc sinh này, dám che chở tiểu tử này làm phản! Mau trói chúng mang cùng đi!" Tên đi đầu vẻ mặt hắc tuyến, phía sau hắn đám người thân hình cứng nhắc. Đám người một trận hô ứng, còn có mười mất người cầm vũ khí xông lên, còn có hai người đem theo dây thừng. Ta gầm lên giận giữ, vang như sấm rền, nhất thời, tất cả đều sợ tới mức lui về phía sau vài bước. Tức giận trong người ta ngày càng tăng. Hai mắt ta trong ánh mắt sợ hãi của mọi người đã biến thành đỏ sậm. Ai dám đụng đến Kỳ lân? Kẻ đó, sẽ chết!

"Chó điên! Chó điên!" Đám người lần thứ hai xôn xao. "Lí Ba, tiểu tử này nuôi con chó điên, không bằng trước giết con cẩu này đi!" Một người cầm dây thừng run run đối mặt với tên mặt rỗ nói.

"Vô Tà không phải chó điên!" Kỳ lân nắm chặt tay lớn tiếng nói: "Là ta giết thần ngư ở Long Nguyệt hồ, các ngươi luôn miệng nói đó là thần ngư? Có  phải các ngươi đã sùng bái quá không? Thần ngư có cho các ngươi may mắn sao? Chỉ là một con cá hung dữ mà thôi!!!"

"Ngươi, ngươi có dám ngụy biện? Mặc kệ ngươi miệng lưỡi lợi hại, thần ngư chính là thần ngư!" Tên mặt rỗ Lý Tam hổn hển chỉ vào Kỳ lân nói.

"Các ngươi có chứng cớ gì không? Không có lý do đã nói ta giết thần ngư. Bộ dáng con cá đó các ngươi cũng thấy đi, to lớn như vậy, không phải một hai người có thể giết được!" Một lão giả áo sam, tay cầm quạt đứng ở cửa đại viện cao giọng nói "Huống chi, gần đây Kỳ lân chưa hề tập võ. Con cá kia đích thị là có dấu vết bị mãnh thú xé, không chừng là con mãnh thú khác gây nên, thế nào có thể kỳ quái đổ lên người Kỳ lân?"

Lý tam cười lạnh một tiếng; "Tô lão tiên sinh, Kỳ lân vừa rồi chính mình thừa nhận. Mặt khác, chúng ta như vậy là có người tận mắt chứng kiến. Chính là cháu gái tộc trưởng ngày đó đi ngang qua Long Nguyệt hồ, vừa lúc thấy hắn cùng con chó điên kia giết chết thần ngư. Tới, tới, xem tiểu thư nói Kỳ lân ngày đó cùng chó điên của hắn làm thế nào giết chết thần ngư?"

Trong đám người tách ra, chỉ thấy một hồng y nữ tữ cắn nhẹ môi dưới, sắc mặt tái nhợt tiến đến. Nguyên lai là nàng, ta nheo mắt nhớ tới trước kia nàng ở sau kỳ lân dậm chân hét chói tai.

"Không phải Kỳ lân, không phải Kỳ lân giết, Kỳ lân không liên quan đến chuyện này. Đều là con cẩu kia, chính là chó điên đã giết chết thần ngư, cùng Kỳ lân không có quan hệ..." Nàng thanh âm run rẩy, một mực hướng Kỳ lân phân biệt.

"Không can hệ? Hắn dưỡng chó điên, như thế nào lại không can hệ?" Lý tam hừ lạnh "Đem bọn họ đều mang đi! Nếu phải kháng, trước đem chó điên giết chết, sau đó cắt chân tay hắn!"

"Vô tà!" thanh âm của Kỳ lân truyền tới, ta gồng mình lên, Kỳ lân, hảo, ngươi trước nói ta không được cắn chết bất kỳ người nào?

Kỳ lân ngồi xổm xuống, vỗ về đầu ta, mặt hướng tới đám người đang đằng đằng sát khí: "Ta và các ngươi đi, thần ngư là ta giết, ta gánh trách nhiệm này là tốt rồi. Vô tà là một con cẩu mà thôi, các ngươi tội gì làm khó một con súc sinh?!"

"Kia không phải do ngươi quyết đinh, mọi người cùng tiến lên!" Lý tam hướn đám người vung tay lên, đám người lập tức rục rịch.

"Chậm đã!" Kỳ lân thẳng đứng dậy, trong âm mang theo tức giận: "Các ngươi nếu muốn cố chấp cũng được, chỉ sợ trước khi đem ta và Vô Tà cùng đi, trước một canh trà, chỉ sợ các ngươi chỉ còn là thi thể. Vô tà là chó, cũng không phải một con chó bình thường! Các ngươi không lẽ chưa từng nghe qua sự lợi hại của nó?"

Trong đám người bắt đầu vang lên tiếng xì xào, bọn họ đều rõ ràng, ngày ta còn nhỏ đã nháy mắt hạ gục một người, dễ dàng có thể cắn đứt yết hầu. Chỉ cần công kích ta, ai cũng không toàn thân thoát ra.

Lý ba trầm tư nửa ngày, mặt mày u ám nói:' Tốt lắm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta. Chúng ta quyết sẽ không xuống tay với con cẩu của ngươi!"

"Vô tà, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở lại, ta đi rồi nhất định sẽ quay về!" Sắc mặt Kỳ lân ngưng trọng lại.

như vậy sao được, những người đó đằng đằng sát khí. Kỳ lân tuyệt đối bất lợi, ngươi tuyệt đối không thể đi theo bọn họ a! Ta lắc lắc đầu "ngao ô!" lên một tiếng lập tức hướng đám người tức giận gào rít, đám người kinh hoảng đứng lên!

"Vô tà, nghe lời!" Kỳ lân giọng nói mang theo trách cứ.

Ta ủy khuất ngẩng đầu nhìn hắn, Kỳ lân lần đầu tiên dùng ngữ khí như vậy với ta. Ta dùng đầu trên người hắn cọ cọ, trong miệng thấp giọng nức nở, Kỳ lân, ngươi không thể đi theo bọn họ a!

Kỳ lân ngồi xổm xuống thân ôm lấy cổ ta, mặt áp vào cổ ta nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ hảo hảo trở về!"

Ngẩng đầu, nhìn hạ nhân bốn phía luống cuống chân tay, Kỳ lân trầm giọng nói: "Mang dây xích đến"

Có người lên tiếng mà đi, Lý tam cùng mọi người vẫn không nhúc nhích, như đang xem diễn trò. Lát sau, có mấy người mang một đống dây xích đến trước mặt ta. Khi Kỳ lân nhanh chóng đem dây xích thô lên người ta, ta khóc, trong lòng thực thương tâm, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, đem mặt đất làm ướt một mảnh. Lòng ta đau như vỡ ra, không phải bởi vì Kỳ lân dùng xích khóa ta, mà là, trong lòng ta có dự cảm điềm xấu Kỳ lân sắp đối mặt, không biết xử phạt sẽ thế nào!

Toàn thân đều vì bi thương cùng phẫn nộ mà run rẩy, nhưng ta không dám động. Không dám làm sai lời Kỳ lân, ta sợ, ta không nghe lời, hắn sẽ tức giận mà rời bỏ ta.

Kỳ lân trên người ta nặng nền quấn ba vòng xích, trên lưng trở lên nặng nề, hắn kéo ta đến hòn giả sơn rất cao trong viện, dùng một khóa lớn khóa trụ. Khi đi qua sân, tất cả mọi người đều từ giác cách ly một khoảng lớn. 

"Này vốn dĩ chuẩn bị cho ngươi, ta không nghĩ tới thực sự có lúc phải dùng đến. Thực xin lỗi, Vô tà, chờ ta trở lại, ta sẽ giải thích cho ngươi!" Kỳ lân áp trán vào mặt ta, tay run rẩy, thanh âm trầm thấp, ôn nhu: "đáp ứng ta, ta đi rồi không được làm thương tổn ai!"

Ta nhẹ nhàng cọ cọ mặt hắn tỏ vẻ đáp ứng. Vì thế, kỳ lân vỗ vỗ đầu ta đứng dậy. "Đi thôi!" Hắn thản nhiên đối đám người nọ nói rồi thẳng bước về phía cửa, cũng không quay đầu lại.

Cha mẹ Kỳ lân một năm trước cùng nhau đi xa, tới nay chưa về, không biết họ nghe tin tức có đau lòng. Dù sao, Kỳ lân cũng là đứa con duy nhất của họ!

Bọn họ có thể hay không hận ta? Bởi ta cắn chết thần ngư kia! Này cũng không trọng yếu! Ta lắc đầu chính mình, quan trọng là... -- Kỳ lân có bình an trở về hay không?

Đệ nhị thế --- 2, Cạm bẫy

"Tất cả là tại ngươi! Nếu không tại ngươi, Kỳ lân sẽ không bị bọn họ mang đi!" Tiểu hồng y chỉ tay thẳng vào ta lớn tiếng quở trách, giọng tràn đầy tức giận.

"Uông!~" Ta hướng nàng rống giận một tiếng, nàng lập tức sợ đến thét chói tai rồi bỏ chạy.

Vì cái gì lại trách ta? Nói ra việc thấy ta và Kỳ lân giết thần ngư, không lẽ là ngươi đúng? Vì cái gì ngươi lại hại Kỳ lân?

Hai ngày sau, Kỳ lân không trở về, ta ăn gì cũng không vô, một ngày không thấy được Kỳ lân, ta liền một ngày không ăn không uống.

"Nghe nói, hai ngày nay ngươi chưa ăn gì?" Tiểu cô nương xuất hiện ở cửa viện, trong tay mang theo một cái giỏ trúc, trong ánh mắt chỉ có thống hận, ngữ điệu trào phúng, "Nếu không phải ngươi, Kỳ lân làm sao có thể rơi và hoàn cảnh này? Nguyên bản chỉ vì muốn diệt trừ ngươi, không nghĩ tới ngươi lại làm hại đến Kỳ lân! Uổng công Kỳ lân đối ngươi tốt như vậy. Nói! ngươi nên làm gì để báo đáp hắn đây?"

Hạ nhân quét tước trong viện thấy nàng tiến đến đều chậm rãi né tránh, tiểu viện to như vậy cuối cùng chỉ còn lại ta và nàng. Liếc mắt nhìn bốn phía, thấy bọn hạ nhân đã chạy không còn một bóng, Nam Sảnh (hình như là tên có bé á, nhưng ta ko chắc có phải tên này ko vì QT ca ca dịch ko rõ lắm, lúc trước thay bằng tiểu nữ tử nhưng ghét quá nên gọi thẳng tên nó cho nhanh >"< ) cười rộ lên, trong mắt đầy vẻ ngoan độc, "Hảo, chẳng phải ngươi đói bụng sao? Ta mang đồ ăn ngon đến cho ngươi đây, hảo hảo mà ăn đi! ha hả!"

Nàng đem giỏ trúc tới trước mặt ta mở ra, hương vị gà nướng theo lỗ mũi thẳng hướng tới dạ dày ta, ta lạnh lùng nhìn nàng, nữ nhân này, muốn làm gì a?"

"Không ăn sao? cũng tốt, theo ta thấy ngươi chưa hẳn đã đói bụng đi!" Nam Sảnh hất mái tóc dài trên vai, ngồi xuống trước mặt ta, "có muốn biết tình trạng bây giờ của Kỳ lân không? Hắn hiện tại,..." Ta lo lắng ngẩng đầu nhìn nàng, Kỳ lân hiện tại ra sao? Những kẻ xấu đó, có hay không làm khó hắn?

Nam Sảnh trông thấy bộ dạng lo lắng của ta liền bày ra vẻ mặt cười ha ha: "Ngươi, con cẩu này cũng thật quan tâm chủ nhân, không trách Kỳ lân một mực bảo vệ ngươi! Lũ cẩu nhà ta, không con nào bằng được ngươi!" Vẻ mặt nàng bỗng trở lên lãnh đạm "Bất quá, ta thực chán ghét ngươi! Nếu ngươi chết, ta sẽ thực vui vẻ!"

Không để ý lời khiêu khích của nàng, ta yên lặng nhìn nàng, ta chỉ muốn biết, Kỳ lân hiện tại ra sao a? Về phần ngươi có bao nhiêu hận ta, cùng với ta không quan hệ a! 

Nàng rốt cuộc bắt đầu kể chuyện của Kỳ lân. Hắn sau khi ra cửa viện liền bị đám người kia trói lại, đưa tới chỗ tộc trưởng. Tộc trưởng lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, nửa ngày mới mở miệng: "Gây ra họa lớn như vậy, ngươi xem như thế nào cho mọi người một cái công đạo!". 

"Kia căn bản không phải thần ngư gì hết, chỉ là một con cá lớn hung dữ mà thôi! Ta không làm gì sai cả. Cũng vì nó định ăn ta nên mới nhảy lên bờ!" Kỳ lân không lảng tránh ánh nhìn của tộc trưởng nói.

"Đó là do ngươi quấy rầy thần ngư, thần ngư mới trừng phạt ngươi, không ngoan ngoãn bồi tội ngược lại còn giết nó! Nếu trên trời trách tội, tộc ta ghánh vác không nổi! Ngươi nói, ngươi làm cách nào để khắc phục trách nhiệm này!" Tộc trưởng đưa ngón tay già nua chỉ thẳng hướng Kỳ Lân. "Trừng phạt cái gì! Nếu có trừng phạt gì, ta quyết không để mọi người phải mang phiền toái!" Kỳ lân cười lạnh.

"Hừ, có cốt khí! Ngươi dám gánh trách nhiệm là tốt rồi! Người tới hồ Long Nguyệt chuẩn bị đàn tế, còn có, đem con Cẩu gây chuyện kia cùng mang đi!" Tộc trưởng vỗ tay, ánh mắt nham nhiểm cười rộ lên.

"Cái gì?" Kỳ lân cứng đờ cả người, "Một mình ta đủ rồi! Vô tà cùng chuyện này không quan hệ!"

"Vô tà? Là tên con cẩu kia sao? Quả nhiên như lời đồn được đối đãi như người thường, ngươi luôn một mực bảo hộ con chó đó. Giết thần ngư nó cũng có phần, các ngươi ai cũng đừng mong thoát tội! Lý tam, trước dẫn tên này vào ngục!" Lý tam lên tiếng trả lời rồi tới mang Kỳ lân đi.

"Cha...." Nam Sảnh một bên nghe được vội xen vào, "Kỳ lân kia mà chết, con phải làm sao bây giờ?" Nàng cắn môi, cuối cùng thốt ra lời thật lòng.

"Này,... cha cũng biết ngươi thích tiểu tử kia, chính là...." Tộc trưởng khó xử nhìn con gái bảo bối, "Nếu Kỳ lân đem trách nhiệm đổ lên con cẩu kia thì tốt rồi. Chính là hắn cứ như vậy, tính mệnh so với con cẩu kia xem ra còn khó giữ hơn a"

"Đều tại ngươi!" Nam Sảnh nhặt mẩu gỗ bên cạnh, hung bạo hướng ta đánh tới, một bên còn nghiến răng nghiến lợi nói "Đều tại súc sinh ngươi, nếu không vì ngươi, Kỳ lân sao có thể bị phạt chứ?"

Ta không trốn tránh, im lặng chịu đau đớn khi mộc côn dừng trên người đem đến, thẳng đến khi mộc con "Rắc" một tiếng, trên lưng ta bị đánh gãy. "Việc này đều từ ngươi mà ra, nếu tháo bỏ dây xích, ngươi có thể đi cứu Kỳ lân hay không?" Nam Sảnh thở dốc, lúc sau đột nhiên hỏi ta. Ta vội vàng gật đầu thật mạnh. "Ngươi, con súc sinh vô liêm sỉ này quả thực hiểu tiếng người, không uổng công Kỳ lân che chở cho ngươi!" Nam Sảnh cười lạnh, sắc mặt trầm xuống "Tốt lắm, ta còn phải nhắc nhở ngươi, cứu được Kỳ lân, nhưng tộc nhân không dễ dàng tha cho các ngươi, ngươi chỉ cần cắn chết mấy người liền có thể dọa bọn họ, chỉ có như vậy ngươi mới có thể thoát đi, hiểu chưa?"

Lời vừa nói ra, ta đã rõ ràng ý tứ của nàng, bất quá lúc này ta chỉ muốn cứu Kỳ lân, sợ khó tránh khỏi họa sát thân! Chỉ cần Kỳ lân bình an, chuyện gì ta cũng có thể làm!

Nàng thấy ta đồng ý, quả thực tìm hạ nhân tới mở khóa, "Lễ tế sẽ cử hành lúc hoàng hôn, ngươi mau ăn những thứ ta đem đến, không có thể lực ngươi làm thế nào cứu được chủ nhân của ngươi!" Vừa cởi bỏ dây xích trên người ta, nàng dùng ngữ khí căm hận nói.

Ta căn bản không muốn ăn vẫn nghe lời ăn sạch con gà kia, cảm giác không thấy hương vị gì.

"Tốt lắm, nhanh đi thôi! Tốt nhất sau khi cứu Kỳ lân ngươi đi chết đi!" Nam Sảnh oán hận trừng ta một cái rồi mang cái giỏ trống trơn rời đi.

Trong chớp mắt, Lý tam bị ta đánh đã muốn gục trên mặt đất. Trong tay hắn cầm chủy thủ trước mặt ta hua loạn, ta một ngụm cắn vào cổ tay cầm chủy thủ của hắn, máu theo cổ tay chảy tới lưỡi ta, ta phun ra, phi, máu thực ghê tởm! Cùng với con cá ta cắn chết giống nhau khiến ta có cảm giác buồn nôn!

Phía sau đám người sợ hãi tiến lên, ta không do dự hướng yết hầu cắn tới. "Vô tà, không cần!" Một tiếng rống to, âm thanh quen thuộc vang lên. Răng nanh của ta đã sắp táp vào mặt Lý tam, đang chuẩn bị cắn đứt yết hầu của hắn, nghe thấy vậy liền thu hồi lại.

Kỳ lân! Ta hướng về phía phát ra âm thanh, mọi người hò hét mang theo vũ khí bén nhọn đều vô dụng. "Dùng lại, nếu không ta sẽ giết chủ nhân ngươi!" Một thanh âm hung ác sau tế đàn vang lên, đẩy tay Kỳ lân bị trói sau lưng ra, hàn quang chủy thủ bén nhọn lóe lên trên cổ hắn, tộc trưởng ngoan động chớp mắt trốn sau người hắn.

Kỳ lân khuôn mặt tiều tụy, cánh thay hơn một cái vết đao ngân thật dài, máu tươi còn chảy ra rất chói mắt.

Ta dừng lại, không dám cử động, đám người phía sau vui vẻ tiến lên, ta gầm lên giận dữ, bọn chúng bị dọa phải lui vài bước.

"Ngươi không hạ độc nó sao?" Tộc trưởng không chuyển tầm mắt, chăm chăm nhìn ta nói.

"Rõ ràng có, con nhìn nó ăn sạch con gà kia rồi mới đi!" Nam Sảnh phía sau tế đàn chậm rãi đi ra. Ánh mắt khó hiểu. "Ta mua nửa bao thạch tín ngã vào, như thế nào nó chưa bị độc chết? Không lẽ mua phải hàng giả?"

Sau lời Nam Sảnh, bụng ta bắt đầu một trận quặn đau, cổ dâng lên một cỗ máu tanh, tơ máu theo khóe miệng chảy xuống, rốt cuộc đã phát tác sao?  Ta sớm biết gà kia hạ thạch tín, nhưng như lời Nam Sảnh nói, nếu ta không gì, nhất định không đủ sức tới cứu Kỳ lân. Cho nên, vô luận thế nào cũng phải ăn. Độc ấy, vốn không xem là gì!

Tộc trưởng trên mặt lộ ra ý cười, lớn tiếng nói: "Mau giết nó!" Đồng thời xoay chủ thủ sau đầu Kỳ Lân, hắn mềm mại ngã xuống đất.

Ngươi dám trước mặt ta làm thương tổn Kỳ lân? Dưới cơn thịnh nộ, ta không nhìn tới chủy thủ trong tay tộc trưởng, trực tiếp xông tới, giống như hạ gục con mồi, chủy thủ chưa kịp vung lên, hắn liền một ngụm bị ta cắn đứt cổ.

Nam Sảnh hét lên một tiếng té xỉu tại chỗ, ta giữa đám người liều lĩnh cắn xé, yết hầu cũng tốt, cánh tay cũng tốt, chân cũng tốt,... Mắt sớm đã đỏ thành một mảng, máu của chính mình, máu của con người, tất cả xông lên kích thích khoang mũi ta, máu trong cơ thể ta sôi lên như thiêu đốt, toàn thân nóng lên, trong đầu chỉ còn sát ý, thạch tín vốn phát đau trong bụng cơ hồ không còn cảm giác, vết thương trên người cũng không còn cảm nhận sâu sắc.

Ta ngẩng đầu lên trời kêu đo, quái thú khát máu trong ta cơ hồ thức tỉnh, trừ phi đầu ta rơi xuống đất, trừ phi xung quanh không còn ai sống sót, đã không có Kỳ lân cản ta lại, ta không thể dừng được cơn xúc động này.

Hồ Long Nguyệt gió không ngừng thổi, máu tươi vương vãi khắp nơi! Ta đứng cạnh một đống thi thể đứt đoạn, màu vàng đỏ của da và máu tươi trộn lẫn, huyết nhục mơ hồ!

Hảo im lặng! Giống hệt  thời điểm ta cùng Kỳ lân đến lúc trước, tiếng gió nhẹ thổi qua đám cỏ dại, bất đồng chính là, trên mặt đất đã nhuốm phân nửa máu tươi. Máu, vẫn không ngừng chảy xuống trên xác người chết, theo cơ thể ta chảy xuống, tất cả thấm trên nền đất.

Ta chậm dãi hướng Kỳ lân đi tới. Địch nhân của người, tất cả ta đều thay ngươi giết hết. Ngươi, cuối cùng có thể an ổn sinh sống rồi!

Nhìn Kỳ lân im lặng té xỉu trên mặt đất, cơ thể ta bỗng kịch liệt run rẩy, rốt cuộc không thể đứng vững, lay động vài cái, ngã ập xuống bên người Kỳ lân. Ta cố gắng liếc mắt nhìn Kỳ lân lần cuối, trong mắt đã không còn cảm nhận được gì.

Khắp nơi một mảng tối đen! Kỳ lân, ta không nhìn được ngươi! Kỳ lân, ta đã muốn có thể hết sức bảo vệ ngươi, Vô tà không bao giờ... không thể ở bên cạnh ngươi nữa! Kỳ lân, ngươi phải hảo hảo sống....

---------------------------------------

Trong điện Tần Quảng Vương, hương trà mát lạnh tràn ngập bao quanh minh vương trong điện, kỳ quái không nói lên lời.

Tần Quảng Vương  nhấp một ngụm trà thơm, xoay người hai mặt trừng lớn, bát trà trong tay bị đặt mạnh trên mặt bàn, nhìn phía ta lớn tiếng quát: "Vô ta, ngươi đã biết tội!!"

Tội? Ta có tội gì? Ta trừng mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Tần Quảng Vương trừng mắt nhìn ta nửa ngày, thấy ta một chút phản ứng cũng không có, trên mắt hắc tuyến quay sang nhìn phán quan. Phán quan thấy vậy khẽ gật đầu tiến về phía trước, dừng lại trước mặt ta, để một tờ giấy trắng nói: "Vô tà, ngươi trên đài cạnh hồ Long Nguyệt cắn chết tổng cộng ba mươi bảy mạng người, không một ai sống sót. Ngươi nói xem, ngươi bị tội gì?"

"Là bọn họ muốn giết Kỳ lân trước, còn hạ thạch tín cho ta" Ta bối rối "Rõ ràng là họ muốn hại chết chúng ta trước!"

"Lớn mật! Vì thế ngươi liền đêm ba mươi bảy mạng người giết chết sao?!" Tần Quảng Vương  đập bàn nói to.  "Này,..." Rõ ràng họ muốn hại ta và Kỳ Lân trước, ta bất quá chỉ muốn bảo hộ Kỳ lân mà thôi, vì cái gì ta lại có tội? Ta ủy khuất cúi thấp đầu, nước mắt rơi xuống, thấp giọng nói "Ta không có sai!"

Không phát hiện trên mặt Tần Quảng Vương có ý cười lóe lên, chỉ nghe hắn nhanh giọng nói, ngữ khí trở lên lạnh nhạt: "Bổn vương không có ý giáng tội ngươi, ba mươi bảy mạng ngươi cắn chết, vốn kiếp trước làm nhiều việc ác, kiếp này vốn phải trả giá!"

Ta ngẩng đầu, có chút sinh khí, nguyên lai ngươi cố ý dọa ta!

"Vô Tà, Kiếp sau, ngươi còn muốn với Kỳ lân kia cùng nhau?" Tần Quảng Vương  không đầu không cuối hỏi ta một câu.

Kia đương nhiên! Ta vội gật đầu, Tần Quảng Vương phe phẩy quạt lông, chầm chậm nói: "Hai kiếp ngươi đều cùng hắn một chỗ, hai kiếp đều vì hắn chết thê thảm, sao còn muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa?"

Ta mờ mịt lắc đầu, không biết, bất quá, ta thích Kỳ Lân, thích cùng hắn ở cùng một chỗ, nếu đã thích, vì hắn chết một lần nữa cũng có là gì?

"Tố lắm, ngươi đi theo Bạch Vô Thường đi thôi! Tần Quảng Vương tựa hồ thực vừa lòng gật đầu.

"Kỳ lân hắn... có khỏe không?" Đi tới cửa, ta quay đầu hỏi Tần Quảng Vương.

"Ân? Hảo, đương nhiên hảo!" Tần Quảng Vương ngữ khí có chút kỳ quá, ta không khỏi hỏi "Làm sao vậy?"

Tần Quảng Vương liếc mắt nhìn đi nơi khác chậm rãi mở miệng: "Ngươi nói, Kỳ lân tỉnh lại nhìn thấy ngươi đã tắt thở, rút cuộc hắn sẽ thế nào? Hắn có thể quên đi hết thảy, trở về nhà coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra?"

Lòng ta trở lên căng thẳng, cẩn thận dò hỏi: "Kỳ lân.... Hắn làm sao vậy?"

Tần Quảng Vương  nhắm mặt lại, thấp giọng nói: "SAu khi hắn thấy hết thảy, nổi điên lên, cả ngày hết cười rồi khóc. Sau đó đem xác ngươi cùng hắn từng bước từng bước đi vào hồ...." 

Ta ảm đạm rơi lệ, ta lại không cứu được Kỳ lân, ta lại hại hắn, có phải hay không không nên cùng hắn ở cùng một chỗ?

"Này cũng không hoàn toan tại ngươi, đây là kiếp số của hắn. Nếu không có ngươi, kết cục của hắn càng thê thảm!" Tần Quảng Vương khẽ lắc đầu thở dài "Vô tà, ngươi cũng không cần tự trách mình..."

Thật không? Ta đối với Kỳ lân là hữu dụng sao? Tần Quảng Vương, ngươi không cần lừa gạt ta!

"Mang Vô tà đi đầu thai kiếp khác đi!"Tần Quảng Vương  khẽ nâng mắt nhìn về phía Bạch Vô Thường, "Đúng rồi, ta lại giữ lại trí nhớ của ngươi, lần này, ngươi phải hảo hảo quý trọng, đừng trêu trọc chuyện không hay nữa!"

Ân! Ta gật đầu thật mạnh, ta sẽ không gây chuyện nữa! Chính là.... Vì cái gì ta cảm thấy nét cười của Tần Quảng Vương  có chút cổ quái?

~~~~ Èo èo!!! Sắp có kịch hay để xem a!!! Nhị thế đã xong! Tam thế sắp đến! Tam thế bắt đầu có Hint a!!! Ta mòn mỏi đợi chờ~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top