Chương 115: Đòi công đạo kiểu gì kỳ vậy? (Gộp chương lớn)

Chương 115: Đòi công đạo kiểu gì kỳ vậy? (Gộp chương lớn)

"Thánh chỉ đến!"

"Chiếu viết: Hưng Ninh Bá có lòng nhân hiếu, tính tình thành thật đôn hậu, hết lòng lo việc nước, lại có công với xã tắc. Nay đặc biệt ban thưởng, bạc trắng hai trăm năm mươi lượng, gấm vóc mười tấm, tiền giấy năm trăm xâu. Đặc biệt, ban thêm cho Kỳ Lân phục."

"Thần lĩnh chỉ, tạ ơn Bệ hạ!"

Mạnh Thanh Hòa hướng mặt về phía Nam Kinh, thành kính quỳ lạy, miệng hô Vạn tuế.

Sau đó, hắn mới đứng dậy, hai tay cung kính nhận lấy Thánh chỉ, bái lạy thêm lần nữa. Đến đây, toàn bộ nghi thức nhận Thánh chỉ mới xem như hoàn tất.

Thánh chỉ được làm bằng gấm màu vàng tươi, bên trên thêu hình rồng cuộn uốn lượn, trục cuốn làm bằng sừng tê giác quý hiếm.

Phẩm cấp quan lại khác nhau, Thánh chỉ dùng để sắc phong cũng không giống nhau, điểm khác biệt dễ nhận thấy nhất chính là chất liệu làm nên trục cuốn của Thánh chỉ.

Mạnh Thanh Hòa thân là Nhất đẳng Bá tước, lại giữ chức Đô Đốc Thiêm Sự hàm Nhị Phẩm, Thánh chỉ ban cho hắn chỉ có thể dùng loại trục làm bằng sừng tê giác. Phải đạt tới cấp bậc như của Thẩm Tuyên, mới đủ tư cách dùng Thánh chỉ có trục cuốn bằng ngọc. Thấp hơn nữa thì có loại trục mạ vàng và trục làm bằng sừng thú thông thường, chế độ phẩm cấp được phân chia rạch ròi, vô cùng rõ ràng.

Quan lại từ Ngũ Phẩm trở xuống, đừng nói là Thánh chỉ trục sừng tê, ngay cả loại trục mạ vàng cũng chưa chắc đã được nhìn thấy.

Sự khác biệt này đã được quy định rõ ràng trong pháp điển của Đại Minh từ những ngày đầu khai quốc. Ngay cả người nổi tiếng tùy hứng như Chính Đức Hoàng Đế Chu Hậu Chiếu, người có thể tùy tiện ban phát Kỳ Lân phục, Đấu Ngưu phục và Phi Ngư phục như đồng phục mặc hàng loạt cho quần thần, cũng không dám dùng Thánh chỉ bừa bãi.

Y phục có thể ban phát, cùng lắm thì thay đổi kiểu dáng một chút là xong chuyện.

Nhưng Thánh chỉ lại khác, nó đại diện cho uy nghiêm của Thiên gia, tuyệt đối không thể dùng sai, không thì chẳng khác nào tự vả vào mặt.

Dù cho Hoàng Đế dám tùy tiện ban phát, các đại thần cũng chẳng dám tuỳ tiện nhận. Lỡ chuyện bị phanh phui, đó chính là tội đại bất kính. Nếu tổ tiên trong nhà có người từng làm quan đến phẩm hàm tương ứng với phẩm cấp của Thánh chỉ thì còn đỡ, nếu không có ư? Vậy cứ chờ ngày bị chém đầu, lột da, sung quân, đày tới biên ải đi là vừa!

Tính tới nay, Mạnh Thanh Hòa đã nhận không dưới năm đạo Thánh chỉ. Trục sừng thường, trục mạ vàng, trục sừng tê, cả ba loại, Mạnh Thập Nhị Lang đã sưu tập đủ bộ, chỉ còn thiếu đúng loại trục ngọc cao cấp nhất nữa là viên mãn.

Xếp một hàng ra mà ngắm nghía, chỉ thiếu đúng cái xịn sò nhất, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Nếu để bá quan văn võ trong triều biết được Mạnh Thập Nhị Lang có nỗi tiếc nuối này, chắc chắn bọn họ sẽ tức đến sôi máu, vác gạch phang chết hắn cho hả giận, mà lỡ phang không chết hắn, thì cũng uất ức đến mức tự phang chết chính mình cho xong!

Tuổi còn chưa đến nhược quán (hai mươi tuổi) mà đã leo đến chức chánh Nhị Phẩm Đô Đốc Thiêm Sự, trấn thủ một phương, tay nắm thực quyền, lại được Thiên tử hết mực ân sủng, hắn còn gì mà tiếc với chả nuối??

Mấy lão già râu tóc bạc phơ, gian khổ phấn đấu bao năm vẫn còn lẹt đẹt ở dưới hàng Ngũ Phẩm kia, chẳng lẽ nên đồng loạt tìm cành cây nào mọc hướng đông nam, treo cổ tự vẫn để khỏi phải xấu hổ với đời hay sao?

Song, chất liệu của trục cuốn không phải trọng điểm mà Mạnh Thanh Hoà quan tâm, số lượng bạc thưởng mới khiến hắn thực sự cạn lời.

Thưởng hai trăm lượng cũng được, ba trăm lượng cũng tốt, cớ sao cứ phải là hai trăm năm mươi??

(Hai trăm năm mươi: 二百五 - èr bǎi wǔ, tiếng lóng chỉ đứa ngu ấy mà. =)))))))

"Hưng Ninh Bá?"

Thấy Mạnh Thanh Hòa ôm Thánh chỉ, vẻ mặt khổ sở như đưa đám, Trịnh Hòa đứng bên cạnh không khỏi lấy làm lạ. Rõ ràng vừa được thưởng bạc, vừa được ban cả Kỳ Lân phục, đường quan lộ đang thênh thang rộng mở, dù không đến mức sung sướng nhảy cẫng lên, cũng đâu cần phải trưng ra bộ mặt nhăn nhó như vậy?

"Khiến Trịnh công công chê cười rồi."

Mạnh Thanh Hòa thu lại tâm tư, hai trăm năm mươi thì hai trăm năm mươi, dù sao cũng là bạc thật, còn hơn không có đồng nào.

Nếu chỗ bạc thưởng này được bị Vĩnh Lạc Đế quy hết ra tiền giấy, lúc đó mới thật sự đáng khóc.

Phải biết rằng, ở thời Minh sơ, khi tiền đồng vẫn là phương tiện mua bán chủ yếu, vàng bạc bị triều đình hạn chế lưu thông, thì hai trăm năm mươi lượng bạc trắng tuyệt đối là một khoản tiền khổng lồ.

Cộng thêm một trăm lượng vàng được thưởng trước đó và phần bổng lộc gấp đôi đang được thụ hưởng, Mạnh Thanh Hòa xem như đã đặt được nửa bước chân vào hàng ngũ đại gia lắm tiền nhiều của ở Đại Minh.

Tất nhiên, gia sản của hắn không thể nào so bì được với những tên tuổi như như Ngụy Quốc Công hay Thành Quốc Công, nhưng nếu đặt lên bàn cân với Tín An Bá thì cũng có thể coi là một chín một mười.

"Ân điển của Bệ hạ sâu tựa biển cả, thần chỉ có thể cúc cung tận tụy, không quản tấm thân này có phải gan não lầy đất hay không, may ra mới báo đáp được một phần vạn ân điển của Bệ hạ."

Dứt lời, lại trịnh trọng đứng dậy, hướng về phương Nam thành kính bái lạy thêm lần nữa, vành mắt đỏ hoe ầng ậng nước. Màn "diễn sâu" của Mạnh Thập Nhị Lang thật sự quá hoàn hảo, mặc cho Trịnh Hòa có nhìn ngang liếc dọc, săm soi đủ kiểu, cũng không tìm ra được chút sơ hở nào.

Hai tháng không gặp, trình độ "làm quan" của Hưng Ninh Bá lại tăng lên một bậc rồi.

Trịnh Hòa mỉm cười đáp lại: "Tấm lòng trung thành của Hưng Ninh Bá, ta nhất định sẽ bẩm báo lại đầy đủ với Bệ hạ."

"Vậy thì đa tạ Trịnh công công trước." Mạnh Thanh Hòa lau khô nước mắt, nhanh tay dúi gói bạc đã chuẩn bị sẵn từ trước vào tay Trịnh Hòa: "Công công đi đường xa, xe ngựa nhọc nhằn, chút lòng thành nhỏ mọn, mong công công đừng từ chối."

Trịnh Hòa lấy gói bạc, cười nói: "Chắc hẳn Hưng Ninh Bá còn chưa biết, ta may mắn được Diêu Thiếu Sư chỉ điểm đôi điều, tuy chưa chính thức bái sư, nhưng cũng phải gọi Hưng Ninh Bá một tiếng sư huynh."

Diêu Thiếu Sư?

Mạnh Thanh Hòa ngẩn người ra một lúc mới kịp phản ứng, người mà Trịnh Hòa vừa nhắc tới chính là lão hòa thượng Đạo Diễn.

Nói như vậy tức là, Trịnh Hòa đã thành công bắt được mối với đại hòa thượng, bắt đầu sự nghiệp "góp gạch xây ngói", trở thành thành viên tích cực của môn phái bất lương nào đó rồi ư?

Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Hòa lại móc thêm một gói bạc nữa dúi cho Trịnh Hòa, coi như quà mừng Trịnh Hoà gia nhập môn phái của lão hòa thượng Đạo Diễn.

Có Thái giám Tam Bảo tương lai che chắn phía trước, chắc đại hòa thượng sẽ không ba ngày hai bữa tìm hắn thảo luận Phật học nữa đâu đúng không?

Trịnh Hòa nhận lấy gói bạc, cười tủm tỉm nói cảm tạ, sau đó cũng lấy ra một phong thư đưa cho Mạnh Thanh Hòa, nói: "Đây là thư mà Diêu Thiếu Sư dặn ta mang đến cho Hưng Ninh Bá."

Nhìn chữ viết tay rắn rỏi, đầy khí lực trên phong thư, Mạnh Thanh Hòa bất lực thở dài. Thôi vậy, xem ra mộng tưởng thoát khỏi môn phái bất lương nào đó của Mạnh Thập Nhị Lang đã định sẵn là chuyện bất khả thi, nằm mơ giữa ban ngày.

Với tính cách của Đạo Diễn, người có thể bỏ ra mười năm chỉ để cổ vũ, xúi giục Chu Đệ tạo phản, chút kháng cự cỏn con này của hắn thì tính là gì? Khi công lực của đại hòa thượng ngày càng thâm hậu, sớm muộn gì, tuyến phòng thủ của hắn cũng bị đâm thủng.

Xé phong thư ngay trước mặt Trịnh Hòa, mở thư ra xem, nếu Trịnh Hòa tò mò, Mạnh Thanh Hòa cũng không ngại luyện giọng, đọc to cho Trịnh Hoà nghe luôn thể.

Đại hòa thượng đã nhờ Trịnh Hòa mang thư, dụng ý ban đầu hẳn là muốn cho Vĩnh Lạc Đế biết nội dung bên trong.

"Công cao chấn chủ", bốn chữ này có sức nặng không hề nhỏ.

(Công cao chấn chủ: Kẻ bề tôi lập công lớn, lấn át danh vọng của chủ nhân.)

Không muốn Thiên tử nghi kỵ, giấu diếm chắc chắn là cách ngu xuẩn nhất, đem mọi chuyện phơi bày hết ra, mới là cách làm của kẻ thông minh.

Vĩnh Lạc Đế phong Đạo Diễn làm Thái tử Thiếu Sư, hẳn là hy vọng Đạo Diễn có thể dạy cho Thế tử đạo lý này. Đáng tiếc, Thế tử lại chẳng tiếp thu lời dạy bảo, khiến Hoàng đế hết lần này đến lần khác thất vọng. Đến khi Chu Đệ không còn nổi giận với Chu Cao Sí nữa, mà chuyển sang thái độ thờ ơ, lạnh nhạt, đó mới chính là lúc bắt đầu cắt bỏ đi những sợi dây tình cảm phụ tử cuối cùng còn sót lại giữa cả hai.

Chu Đệ là Thiên tử, nhưng cũng là phụ thân.

Nếu Chu Cao Sí không thể thông suốt được điểm mấu chốt đó, con đường sau này mà hắn ta muốn đi chắc chắn sẽ vô cùng gian nan, trắc trở.

Vốn dĩ, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cũng sẽ bước vào những ngã rẽ sai lầm, nhưng sự xuất hiện của biến số mang tên Mạnh Thanh Hòa đã khiến cho vận mệnh tương lai của cả ba huynh đệ đều bị phủ lên một lớp sương mù mỏng manh, khó đoán.

Thư của Đạo Diễn không dài, ngoài mấy lời hỏi thăm quan tâm đồ nhi, phần lớn nội dung đều là đốc thúc Mạnh Thanh Hòa học hành chăm chỉ, chuyên tâm nghiên cứu kỹ lưỡng "Kinh Dịch".

Còn về chuyện triều chính, một câu Đạo Diễn cũng không đề cập.

Lý do chỉ có một: không cần thiết.

Chuyện lập Hoàng Thái tử và việc dời đô đã chiếm hết phần lớn tâm trí và sức lực của các triều thần, thời gian còn lại, bọn họ cũng phải bù đầu giải quyết công vụ, cả ngày bận tối mắt tối mũi chẳng lúc nào ngơi tay. Nếu không phải vì đám người Ngột Lương Cáp dâng sớ xin Thiên tử đứng ra chủ trì công đạo, trong đó lại có liên quan đến vấn đề: liệu có nên để Đại Ninh xuất binh hay không, thì có lẽ rất nhiều người sẽ gần như quên bẵng mất sự tồn tại của nhân vật tên Hưng Ninh Bá cũng nên.

Đương nhiên, đám người Lục Khoa Cấp Sự Trung từng bị Mạnh Thanh Hòa vả mặt không thương tiếc, đời nào lại dễ dàng quên hắn như vậy. Chỉ có điều, ở thời điểm hiện tại, có những chuyện quan trọng hơn nhiều so với việc đi gây sự với hắn. Do đó, những ngày tháng nhàn rỗi của Mạnh Thanh Hòa xem chừng vẫn còn kéo dài được thêm một đoạn thời gian nữa.

Đạo Diễn hiểu rõ Mạnh Thanh Hòa, dù trong thư không cần phải viết rõ ràng tường tận, Mạnh Thanh Hòa cũng thừa sức đoán được những ẩn ý sâu xa được gửi gắm bên trong.

Nên mới nói, có được một đồ nhi thông minh là chuyện sung sướng đến mức nào!

Đối với chuyện này, đại hoà thượng vô cùng đắc ý.

Đồ nhi được ông ấy chính thức thừa nhận, hiện tại chỉ có một mình Mạnh Thanh Hòa, Trịnh Hòa vẫn phải tạm thời đứng xếp hàng chờ đợi đến lượt.

Nếu không phải do Vĩnh Lạc Đế ngầm ám chỉ, với phong cách hành sự trước nay của Đạo Diễn, ông ấy sẽ chủ động qua lại thân thiết với hoạn quan thân cận bên cạnh Hoàng Đế sao?

Không thể, hoàn toàn không thể.

Chu Đệ muốn trọng dụng Trịnh Hòa, Trịnh Hòa bắt buộc phải có đủ năng lực để Thiên tử có thể tin dùng. Chỉ biết mỗi đánh trận và nhìn mặt đoán ý, tuyệt đối không đủ xài, đám quan lại trên triều cũng sẽ không chịu hạ mình chỉ điểm cho một hoạn quan. Vì thế, hòa thượng Đạo Diễn nghiễm nhiên trở thành sự lựa chọn tốt nhất.

Mạnh Thanh Hòa vừa đọc thư, vừa trò chuyện vài câu với Trịnh Hòa, tiện thể tiết lộ luôn nội dung trong thư cho Trịnh Hòa biết.

Đọc xong cả bức thư, nụ cười trên môi Mạnh Thanh Hòa vẫn thản nhiên như cũ, nhưng tim của Trịnh Hòa lại như bị treo ngược lên cành cây, không khỏi thầm cảm thán lần nữa, Hưng Ninh Bá quả nhiên đã khác xưa rất nhiều, quyết định kết giao thân thiết với hắn, tuyệt đối sẽ không sai!!

"Trịnh công công lần này đến Đại Ninh, chỉ vì chuyện ban thưởng của Thiên tử thôi sao?" Cất kỹ lá thư, Mạnh Thanh Hòa ra hiệu cho thân binh lui hết ra ngoài cửa, hạ giọng hỏi: "Về tình hình biên ải phía Bắc, không biết Thiên tử có chỉ thị đặc biệt gì không?"

Trịnh Hòa gật đầu, cũng ra hiệu cho đám hoạn quan đi theo mình lui ra ngoài. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, gã mới cất tiếng nói: "Ý của Bệ hạ là, lần này Đoá Nhan Tam Vệ chịu tổn thất không nhỏ, chúng ta cũng cần phải có động thái xoa dịu bọn họ một chút."

"Vậy phải xoa dịu như thế nào, Bệ hạ có căn dặn gì cụ thể không?"

"Hưng Ninh Bá ngồi sát lại, ghé tai vào đây một chút đi."

Ra hiệu cho Mạnh Thanh Hòa ghé sát lại gần một chút, Trịnh Hòa hạ thấp giọng, thì thầm to nhỏ, kể lại một lượt, nào là thế này, nào là thế kia...

Càng nghe, Mạnh Thanh Hòa càng kinh hãi.

Đó mà gọi là xoa dịu á?

Có chắc là không phải đang cố tình khích bác, xúi giục Đoá Nhan Tam Vệ đi sống mái một phen với Thát Đát không vậy?

"Đây chính là khẩu dụ của Thiên tử." Trịnh Hòa nghiêm mặt nói tiếp: "Lúc ta lên đường đến đây, Hầu Hiển và Vương Cảnh Hoằng cũng đã chia nhau lên đường đến phủ Thuận Thiên và Khai Bình Vệ. Còn bên Liêu Đông, giờ này chắc cũng đã nhận được Thánh chỉ của Bệ hạ. Ý của Thiên tử là, công đạo nhất định phải đòi, nhưng binh đao không nên tùy tiện động đến, cứ phải tiên lễ hậu binh, dĩ hoà vi quý, giữ hoà khí mới là quan trọng nhất."

Mạnh Thanh Hòa: "..."

Dĩ hoà vi quý, giữ hoà khí mới là quan trọng nhất?

Lời này mà do người khác nói ra, hắn còn tin được vài phần.

Chứ Vĩnh Lạc Đế á?

Nói không ngoa, Chu Đệ chính là một kẻ cuồng chiến tranh chính hiệu! Tín ngưỡng của hắn tuyệt đối là đao dài sáng loáng, hỏa pháo đùng đoàng, dùng nắm đấm để bàn đạo lý!

Lấy lý lẽ để thuyết phục người khác, giữ hoà khí mới là quan trọng nhất ư? Mấy câu đó, nói với người nhà thì còn được, chứ nói với hàng xóm Bắc Nguyên đã đánh nhau suốt mười mấy năm trời sao?

Tuyệt đối không có khả năng!

"Hưng Ninh Bá không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì." Trịnh Hòa nói: "Cho dù có phải xuất binh, cũng là điều động quân từ Khai Bình Vệ và phủ Thuận Thiên thôi. Đại Ninh này vẫn cứ lấy việc canh tác đồn điền làm trọng yếu."

Trịnh Hòa dừng một chút rồi nói tiếp: "Bệ hạ rất hài lòng với những nông cụ mà Hưng Ninh Bá đã dâng lên. Lúc làm lễ tịch điền, Bệ hạ còn đích thân sử dụng, bá quan văn võ ai nấy cũng đều hết lời ca ngợi. Tam Hoàng tử thay mặt Bá gia dâng nông cụ lên, cũng được Bệ hạ ban thưởng thêm không ít. Triều đình sắp tới sẽ hạ lệnh cho các nơi như Hà Bắc, Sơn Đông, đốc thúc chế tạo để cấp phát cho các quân đồn ở biên ải dùng vào việc đồn điền. Những nông hộ đi khai khẩn đất hoang, hoặc những dân nghèo không có đất phải di cư đến tỉnh khác sinh sống, cũng sẽ được cấp phát."

Biết được Vĩnh Lạc Đế không hề nhắc đến tên hắn trong những chỉ dụ ban xuống, Mạnh Thanh Hòa không hề bất mãn, ngược lại, hắn còn thở phào nhẹ nhõm.

Trở nên quá nổi bật khác nào tự nói với thiên hạ, hắn đã chán sống những ngày yên ổn, mời người đến dẫm đạp?

Dạo gần đây, Tạp Tạo Cục ở Đại Ninh đã chế tạo được không ít thứ hay ho, tuy phần lớn chỉ là các loại nông cụ, công cụ thông thường, nhưng cũng đủ để khiến người khác phải chú ý.

Lúc thư từ qua lại với Thẩm Tuyên, Mạnh Thanh Hòa đã đặc biệt nhắc đến chuyện này. Thẩm Tuyên hồi âm rất nhanh, khuyên hắn nên đem công lao này "tặng" hết cho Tam Hoàng tử Chu Cao Toại.

Nếu Chu Cao Toại thấy "gánh" không nổi phần công lao đó, ở Khai Bình Vệ vẫn còn Cao Dương Quận Vương san sẻ. Đem công lao tặng đi như vậy, cả nhà Thiên tử từ trên xuống dưới đều sẽ nhớ đến chỗ tốt của hắn.

Hào quang trên người của gia đình số một Đại Minh có nhiều đến mấy đi nữa, cùng lắm cũng chỉ gây ra mâu thuẫn nội bộ trong Hoàng tộc. Đổi lại là Mạnh Thanh Hòa, chỉ có nước trở thành bia ngắm cho cả triều đình cùng nhắm vào.

Công lao càng nhiều, thì chỉ số nguy hiểm sẽ càng tăng cao vùn vụt.

Mạnh Thanh Hòa dâng tấu chương lên, Thẩm Tuyên cũng đồng thời đệ trình một bản tấu chương khác. Vĩnh Lạc Đế xem xong cả hai bản tấu, lần nữa không khỏi cảm thán: Tuyên Nhi quả đúng là kỳ lân nhi của trẫm, mà Hưng Ninh Bá cũng là một trung thần bậc nhất, không chê vào đâu được!

Chức quan tạm thời chưa thể thăng, trước khi giải quyết triệt để chuyện của Đoá Nhan Tam Vệ, nếu chỉ thăng chức cho mỗi Mạnh Thanh Hòa và Thẩm Tuyên thì quá lộ liễu, dễ khiến người khác dị nghị.

Đã không thăng quan được, thì đành phải ban thưởng những thứ khác trước, nào là bạc, nào là y phục, một thứ cũng không thể thiếu!

"Thần cảm tạ ân điển của Bệ hạ!"

Hai mắt Mạnh Thanh Hòa lại đỏ hoe, đưa tay lên lau lau khóe mắt. Cứ cái đà diễn sâu này, trình độ diễn xuất của hắn có muốn không tăng vọt cũng khó.

"Hưng Ninh Bá trung thành như vậy, Bệ hạ nhất định sẽ biết thôi."

Mà cho dù Bệ hạ có lỡ chưa biết, Trịnh Hòa cũng sẽ lựa lời nói giúp.

Kết giao với hoạn quan thân cận bên cạnh Hoàng đế chính là có cái lợi như vậy đó.

Tình nghĩa huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử trên chiến trường năm xưa, người ngoài có ghen tị, đố kỵ đến mấy cũng vô ích!

"Đa tạ Trịnh công công."

"Hưng Ninh Bá khách khí quá rồi. À phải rồi, ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo Hưng Ninh Bá đây."

"Trịnh công công cứ nói."

"Dã nhân Nữ Chân bên kia, rốt cuộc là chuyện thế nào vậy?"

"Chuyện này." Mạnh Thanh Hòa cười khổ một tiếng: "Thú thật với công công, bổn quan cũng hoàn toàn không ngờ tới chuyện này."

Trong kế hoạch ban đầu của Mạnh Thanh Hoà chỉ có Thát Đát thôi, tuyệt đối không hề dính dáng gì đến dã nhân Nữ Chân, chỉ có thể nói, tất cả là do ăn may, mới để đối phương nhặt được món hời.

Mấy kẻ cầm đầu đám cướp bóc Đoá Nhan Tam Vệ là Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi, Cáp Lạt Thoát Hoan Lý Lạt Nhi từ lâu đã ngả về phía triều đình Đại Minh, có ý muốn quy thuận. Mạnh Thanh Hòa còn chưa đến Đại Ninh, sứ giả do Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi và Cáp Lạt Thoát Hoan Lý Lạt Nhi phái đi đã đến Khai Bình Vệ, gặp được Cao Dương Quận Vương.

Biết được tin tức này, Mạnh Thanh Hòa đã vội vàng viết thư, nhờ Thẩm Tuyên thông báo trước một tiếng với Chu Cao Hú, tạm thời ém nhẹm tin tức này xuống, chỉ dùng mật báo để trình lên cho Thiên tử biết.

Hộp gỗ mà Thẩm Tuyên gửi cho hắn trước đây, cuối cùng đã có đất dụng võ.

"Muốn quy thuận cũng được, chuyện bò ngựa hay thảo nguyên đều không thành vấn đề. Nhưng lễ vật ra mắt để thể hiện thành ý quy thuận thì nhất định phải có."

Mạnh Thanh Hòa đem kế hoạch "cướp bóc Đoá Nhan Tam Vệ" nhưng thực chất là để gắp lửa bỏ tay người, đẩy họa sang cho Thát Đát, kể hết cho Thẩm Tuyên nghe. Thẩm Tuyên lại tức tốc cho ngựa chạy như bay, gửi thư đến Khai Bình Vệ, từ đó Chu Cao Hú mới lại mật báo tin cho Thiên tử biết.

Thư từ các nơi đi đi về về như thế, cũng ngốn mất hơn cả tháng trời ròng rã.

Trong khoảng thời gian đó, mấy bộ lạc do Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi và Cáp Lạt Thoát Hoan Lý Lạt Nhi dẫn đầu vẫn luôn lượn lờ qua lại ở mấy khu vực như Khai Bình Vệ và Toàn Ninh Vệ, giả dạng làm đám kỵ binh du mục đến quấy rối.

Mạnh Thanh Hòa tranh thủ cơ hội vàng này để cải tiến các loại công cụ trên quy mô lớn, ra sức khai khẩn ruộng nương, đồng thời còn làm ra vẻ nhẫn nhục khi bị Thái Ninh Vệ kiếm chuyện khiêu khích.

Mãi cho đến khi vụ cày cấy mùa xuân kết thúc, Cao Dương Quận Vương nhận được mật lệnh của Thiên tử, bên kia, Thái Ninh Vệ cũng ngày càng trở nên ngang ngược, không coi ai ra gì, Mạnh Thanh Hòa mới phát tín hiệu hành động cho Thẩm Tuyên và Cao Dương Quận Vương.

Cũng may, ở Đại Ninh có biển hiệu sống Chu Cao Toại, thư từ gửi đi dưới danh nghĩa của Tam Hoàng tử, đương nhiên chẳng có lý do gì để bị chặn lại giữa đường.

Thế là, vào một ngày mưa tuyết tầm tã, ba Vệ của Đoá Nhan Tam Vệ liên tiếp bị cướp viếng thăm.

Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi, Cáp Lạt Thoát Hoan Lý Lạt Nhi răm rắp tuân theo giao ước đã định với Cao Dương Quận Vương, đợi sau khi kỵ binh của Tam Vệ bị dụ đi nơi khác bằng đủ thứ lý do trên trời dưới đất, bọn họ mới bất ngờ đột kích vào các khu đồn trú.

Cố gắng hết sức tránh đổ máu, cướp bóc mới là mục tiêu chính.

Ngột Lương Cáp vốn đã quy thuận từ lâu, còn được ban thưởng công trạng trong chiến dịch Tĩnh Nan, đời sống đương nhiên phải cao hơn mấy bậc so với dân du mục Thát Đát, Ngoã Lạt nay đây mai đó trên thảo nguyên.

Chỉ riêng số lượng đàn dê thôi cũng đủ khiến cho đám người Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi đến cướp bóc phải đỏ mắt ghen tị.

Thế rồi, cái gọi là mượn danh cướp bóc để diễn trò đã nhanh chóng biến thành mượn danh diễn trò để cướp bóc thật sự.

Đám người Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi cứ thế xắn tay áo lên, cướp lấy cướp để, nào là gia súc, lương thực, lều trại, cái gì vơ vét được là cướp tất. Cũng may, bọn họ vẫn còn nhớ lời cảnh cáo của Cao Dương Quận Vương, không ra tay tàn sát bừa bãi, cũng không dám trắng trợn bắt người đi.

Kể cả thế thì tổn thất của Đoá Nhan Tam Vệ cũng không hề nhỏ chút nào.

Từ chỗ đang ấm no sung túc, thoáng cái đã rơi tõm xuống cảnh nghèo rớt mồng tơi, chỉ qua một đêm đã quay về thời kỳ trắng tay!

Đám người Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi hí ha hí hửng, mặt mày hớn hở khuân vác chiến lợi phẩm đầy ắp trở về nơi đóng quân, bỗng dưng tỉnh táo lại.

Thôi chết!! Mãi cướp hăng quá, quên béng mất cả đám đang diễn kịch! Nhưng nhìn đống gia súc béo núc ních với lều trại vừa chắc chắn vừa đẹp đẽ hơn hẳn đồ của mình, chẳng có ma nào muốn đem trả lại nữa.

Cứ thế mà chạy thẳng về thảo nguyên luôn ư?

Ý nghĩ đó vừa mới lóe lên trong đầu đã bị dập tắt ngay tức khắc.

Tạm thời chưa cần bàn đến chuyện liệu Đại Minh có bỏ qua cho bọn họ hay không, chỉ riêng việc nếu quay về, đống chiến lợi phẩm trong tay này chắc chắn sẽ phải cống nạp đi hơn một nửa, nghĩ đến thôi đã thấy đau cả đầu.

Cuối cùng, sau một hồi bàn tới tính lui, đám thủ lĩnh bộ lạc như Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi lại cử sứ giả đến Khai Bình Vệ, xin cầu kiến Cao Dương Quận Vương, đủ các loại lời lẽ tỏ bày nỗi lòng cứ thế tuôn ra.

Nôm na là, thực sự không phải là bọn họ không giữ lời hứa, chẳng qua do lúc cướp cao hứng quá, khó lòng kiềm chế được hành vi đê tiện của bản thân.

Sai lầm cũng đã phạm phải, giờ chỉ còn nước đến trước mặt Quận Vương, ăn năn sám hối, cầu mong được tha thứ.

Chỉ có điều, bầy gia súc với lều trại đã cướp được kia, có đánh chết cũng không trả lại!

Sứ giả là một tráng hán người Mông Cổ lực lưỡng, nhưng lại nói tiếng Quan thoại cực kỳ lưu loát. Thấy sắc mặt Cao Dương Quận Vương cứ âm trầm mãi không đổi, gã vội vàng nói: "Lúc tiểu nhân lên đường đến đây, thủ lĩnh có dặn, nguyện ý đem một nửa số bò ngựa cướp được dâng tặng cho Quận Vương."

Trán Chu Cao Hú nổi lên một hàng gân xanh.

Y cần nhiều bò dê như vậy để làm quái gì cơ chứ? Giết thịt ăn y còn chê hôi đây này.

Chu Cao Hú phất tay ra hiệu cho tráng hán Mông Cổ lực lưỡng kia lui xuống trước, mọi chuyện cứ chờ chỉ dụ của Thiên tử rồi hẵng tính tiếp.

Cứ như thế, sứ giả kia phải ở lại Khai Bình Vệ tròn năm ngày, đám thủ lĩnh bộ lạc như Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi cũng phải sống trong tâm trạng thấp thỏm lo âu suốt năm ngày trời.

Đến ngày thứ sáu, Vương Cảnh Hoằng cuối cùng cũng mang theo Thánh chỉ đến biên quan.

Cao Dương Quận Vương sau khi tiếp nhận Thánh chỉ, lập tức cho triệu kiến sứ giả, truyền đạt lại rành mạch Thánh chỉ của Thiên tử.

Thiên tử là bậc quân Vương nhân từ, xét thấy thái độ nhận lỗi của đám người Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi rất tốt, lại lập được công lao, quyết định không truy cứu chuyện cũ nữa.

"Cho phép các ngươi quy thuận, phong cho Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi, Cáp Lạt Thoát Hoan Lý Lạt Nhi chức Thiên Hộ, được phép cha truyền con nối, ban thưởng bạc, tiền giấy, lụa là gấm vóc. Các quân quan dưới trướng cũng sẽ có phần thưởng riêng."

Thánh chỉ vừa được ban xuống, đám người Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi mừng như bắt được vàng, rối rít khấu đầu bái tạ ân đức của Thiên tử Đại Minh, vỗ ngực thề thốt như đinh đóng cột, rằng từ nay về sau sẽ một lòng một dạ phụng sự Thiên tử, Thiên tử bảo họ đi về đông, tuyệt đối không dám đi về tây, bảo họ đuổi chó, tuyệt đối không dám đi bắt gà!

Tóm lại là, có việc gì cứ sai bảo, cho dù có bắt họ dẫn quân đi đánh tên Quỷ Lực Xích kia, bọn họ cũng tuyệt đối không nói hai lời!

Bên đi cướp thì vui mừng hớn hở, nhưng bên bị cướp là Đoá Nhan Tam Vệ thì lại không chịu để yên như vậy.

Thiên tử nói sẽ đòi lại công đạo cho bọn họ, là đòi theo kiểu này đó hả?

Xem ra dâng sớ không ăn thua, phải lên tận Kinh Thành khiếu nại mới được!

Nghe thuộc hạ báo cáo những động thái gần đây của Đoá Nhan Tam Vệ, Mạnh Thanh Hòa chẳng hề ngạc nhiên.

Ngay từ lúc Trịnh Hòa tiết lộ cho hắn biết mật lệnh của Hoàng đế, hắn đã lường trước được kết cục này.

Đoá Nhan Tam Vệ nào phải quả hồng mềm, đâu phải cứ muốn là sẽ bóp cho nát được. Nhưng cho dù bọn họ có cứng như đá đi nữa, cũng chẳng thể nào chịu nổi một nhát cưa máy đầy uy lực của Chu Đệ.

Mấy vị thủ lĩnh Tam Vệ có thể dám làm loạn, dám giở đủ trò ăn vạ lăn lộn, nhưng tuyệt đối không dám dễ dàng động đao động thương với Chu Đệ. Đao mà đã tuốt khỏi vỏ thì xác định là đang tự tìm đường xuống mồ.

Màn đến tận nơi khiếu nại kia sẽ thật sự có hiệu quả sao?

Chu Đệ quả nhiên đã ra mặt vỗ về, an ủi các thủ lĩnh Tam Vệ, sai sứ giả mang theo Tỷ thư (thư đóng ấn ngọc của Hoàng đế) đến chỗ Khả hãn Thát Đát là Quỷ Lực Xích, đại ý là: Cách đây không lâu, mấy bộ lạc dưới trướng Khả hãn đã mò đến biên giới Đại Minh thực hiện các hành vi phạm pháp như cướp bóc, gây tổn thất nghiêm trọng cho các bộ tộc Ngột Lương Cáp vốn đã quy thuận Đại Minh.

Hiện tại, đám tội phạm gây án đã bị bắt giữ, lại còn được "cảm hóa", nguyện ý quy thuận Đại Minh, đồng thời cũng đã khai nhận, hoạt động cướp bóc lần này là do có "bề trên" sai khiến. Còn "bề trên" là ai thì chúng ta làm hàng xóm bao nhiêu năm nay, cũng coi như hiểu rõ về nhau cả rồi, nói sâu thêm nữa thì quả thực là tổn thương tình cảm lắm.

Nhưng Ngột Lương Cáp cứ đến trước mặt trẫm kêu khóc thảm thiết, lăn lộn ăn vạ đủ kiểu, thân là Thiên tử, trẫm cũng không thể không đứng ra bênh vực cho bề tôi của mình được.

Vì vậy, nếu như bên Thát Đát các ngươi chịu bồi thường tổn thất cho Ngột Lương Cáp, đồng thời giao nộp kẻ chủ mưu đứng sau vụ cướp này, Đại Minh có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

Đôi bên chúng ta lại tiếp tục chung sống hòa bình, hữu nghị như trước.

Còn nếu không chịu? Vậy thì xin lỗi trước.

Cách đây không lâu, đám Thát Đát các ngươi hình như vừa mới mò sang khu Liêu Đông của Đại Minh ta đi dạo một vòng thì phải? Bộ binh và kỵ binh của Đại Minh ta đây cũng đang muốn sang thảo nguyên của các ngươi "trải nghiệm cuộc sống" một chuyến xem sao. Lỡ không cẩn thận, làm tóe lên chút tia lửa, gây tổn thương đến hoa hoa cỏ cỏ vô tội trên thảo nguyên, lúc đó cũng đừng có trách trẫm.

Tóm gọn lại một cách đơn giản, cũng chỉ có hai câu: Một là bồi thường tiền, giao nộp người, ngươi khỏe, ta vui, cả làng cùng có lợi. Hai là ngoan cố không thay đổi, cứ liệu hồn đấy, trẫm chỉ lo giết chứ không lo chôn!

Muốn sống hay muốn chết, tự mình cân nhắc mà làm.

Đây chính là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!

Trước khi Tỷ thư được chính thức gửi đi, nội dung bên trong đã được cố tình tiết lộ cho các thủ lĩnh lớn nhỏ của Đoá Nhan Tam Vệ biết trước.

Các thủ lĩnh nghe xong thì hả hê vô cùng, lập tức không còn ý kiến ý cò gì về chuyện Thiên tử phong quan cho đám tội phạm cướp bóc Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi kia nữa.

Moi móc từ chỗ Khiếp Liệt Thiếp Mộc Nhi thì được bao nhiêu dầu mỡ chứ? Cùng lắm là đòi lại được số bò ngựa dê đã bị cướp đi mà thôi. Nhưng đòi Thát Đát bồi thường thì chuyện nó lại khác hẳn! Lạc đà gầy còn to hơn ngựa béo, Quỷ Lực Xích dù có nghèo đến mấy cũng mang danh Khả hãn, trong lều lớn của tên đó chắc chắn có không ít của ngon vật lạ.

Đoá Nhan Tam Vệ không còn làm loạn nữa, chủ động quay về đồn trú, bắt đầu chỉnh đốn quân ngũ, nuôi ngựa mài đao, ngày nào cũng phải mài đến ba lượt.

Nếu Thát Đát chịu đáp ứng điều kiện thì tốt, nếu không đáp ứng thì lại càng tốt hơn! Cứ trực tiếp vác đao xông vào cướp, như thế, "dầu mỡ" thu về mới càng nhiều!

Nếu người ngồi trên ngai vàng bây giờ vẫn là Chu Doãn Văn, Đoá Nhan Tam Vệ tuyệt đối sẽ không nảy ra ý nghĩ như vậy. Nhưng đổi thành Chu Đệ, tình thế lại hoàn toàn khác hẳn.

Dân du mục vốn có truyền thống tôn thờ, thậm chí là mê tín đối với kẻ mạnh.

Trong mắt những tráng hán Mông Cổ lực lưỡng này, Chu Đệ chính là kẻ mạnh nhất thiên hạ, chỉ cần là quân đội dưới trướng Chu Đệ, tuyệt đối là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Đến đây, kế hoạch do Mạnh Thanh Hòa thiết kế và bắt tay thực hiện đã có sự thay đổi về chất.

Mục đích ban đầu của hắn chỉ đơn giản là muốn chuyển dời sự chú ý của Đoá Nhan Tam Vệ khỏi mấy bãi cỏ chăn thả kia, sau đó sẽ đề xuất mở chợ biên giới, dùng lợi ích kinh tế để trói buộc bọn họ.

Thế nhưng, với sự nhúng tay của Vĩnh Lạc Đế, Cao Dương Quận Vương và Thẩm Tuyên, viễn cảnh xung đột biên giới trong phạm vi dự kiến ban đầu rất có khả năng sẽ leo thang thành một trận đại chiến thực sự.

Hỏa khí tích tụ của biên quân cần có chỗ để phát tiết, tài sản bị mất của Đoá Nhan Tam Vệ cũng cần phải bù đắp. Vĩnh Lạc Đế càng có thể nhân cơ hội này chuyển mâu thuẫn trong triều đình ra bên ngoài.

Chiến tranh với Thát Đát sắp sửa nổ ra đến nơi, mấy chuyện như lập Hoàng Thái tử hay dời đô gì đó đâu còn là tâm điểm chú ý của đám đại thần trong triều nữa.

Quan võ thì khỏi nói, ngay cả những quan văn thích phun nước bọt và đánh nhau khi thượng triều, khi đối mặt với địch ngoại bang cũng có thể tạm thời đoàn kết lại.

Mạnh Thanh Hòa lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt trước sự lợi hại của Vĩnh Lạc Đế, đồng thời cũng làm mới lại nhận thức của bản thân về đám văn thần trong triều.

Bọn họ tuy đôi lúc không đáng tin cậy, lại còn thích kiếm chuyện cà khịa nhau, mấy chuyện cỏn con lông gà vỏ tỏi cũng có thể dâng sớ tố cáo, nhưng trong những việc đại sự lại không hề hồ đồ, gặp phải kẻ địch ngoại bang lại càng không chịu cúi đầu khuất phục.

Đây chính là phong cốt của Đại Minh, là khí tiết của dân tộc.

Từng có thời gian ngắn, Mạnh Thanh Hòa thật sự coi thường nhóm văn thần, đặc biệt là sau khi đã đích thân trải qua chiến dịch Tĩnh Nan, được chứng kiến bộ mặt của đám triều thần dưới thời Kiến Văn. Dù miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng Mạnh Thanh Hoà ít nhiều cũng đã nảy sinh những suy nghĩ không mấy tốt đẹp về cái gọi là quan văn.

Nhưng, cùng với sự trải đời ngày càng dày dặn, những suy nghĩ đó của hắn lại không ngừng bị phá vỡ.

Hít sâu một hơi, Mạnh Thanh Hòa thầm nghĩ, đây mới chính là Đại Minh.

Một triều đại lịch sử đầy mâu thuẫn, nhưng lại khiến người ta phải kính phục.

Giờ, điều Mạnh Thanh Hòa quan tâm là, nếu thực sự phải đánh một trận với Thát Đát, chợ biên giới liệu có còn mở được hay không? Nếu cướp được thảo nguyên của Thát Đát, liệu Đoá Nhan Tam Vệ có chịu di cư lên phía Bắc hay không?

Trong lòng Mạnh Thanh Hòa có vô vàn thắc mắc, không có ai để thương lượng, chỉ có thể viết thư cho Thẩm Tuyên. Chưa đợi được thư trả lời của Thẩm Tuyên, hắn đã lại nhận được Thánh chỉ từ trong cung truyền ra, báo rằng Thiên tử đã rời kinh, không bao lâu nữa sẽ đến Bắc Bình. Sau khi qua Bắc Bình, hắn sẽ còn đi tuần thị ở Khai Bình Vệ, đến lúc đó sẽ đóng quân ở Đại Ninh.

Nhận được Thánh chỉ, Mạnh Thanh Hòa ngây người, hồi lâu không nói nên lời.

Việc Vĩnh Lạc Đế năm lần thân chinh ra ngoài biên ải, chẳng lẽ sẽ diễn ra sớm hơn thời điểm mà sử sách đã từng ghi lại sao?

Nếu được thì mọi người Follow Face nhé, tại trên đó đỡ lag hơn nên mình cập nhật nhanh hơn trên Watt á, Watt nhiều hôm load mãi khum vô được TvT

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top