Chương 107-1: Hưng Ninh Bá uy vũ!!
Mạnh Thanh Hòa cắt ngang lời đám Ngôn quan đang thao thao bất tuyệt, từ hàng võ tướng bên phải bước ra, quỳ xuống giữa điện Phụng Thiên. Tà áo bào thêu hình Bạch Trạch tung phấp phới, khí thế bức người vô hình lan toả.
(Bạch Trạch: Bạch Trạch là một linh thú nổi tiếng trong thần thoại Trung Hoa và Đông Á, là biểu tượng của sự may mắn, đem lại điềm lành, xua đuổi tà ma. Trong một số triều đại, Bạch Trạch được thêu trên triều phục của quan võ, thường là ở phần dưới của tà áo, nhằm thể hiện sự dũng mãnh, uy nghiêm, khả năng trấn áp tà ma, bảo vệ đất nước của quan võ.)
Là văn thần thì ghê gớm lắm sao? Là văn thần thì có thể tùy tiện vu oan giá họa cho triều thần khác à?
Ngôn quan thì oai phong lắm đấy? Tòng Thất Phẩm nhỏ bé, lấy đâu ra lá gan chỉ thẳng mặt Hầu tước đội mão Thất Lương mà mắng té tát vậy?
(Mão Thất Lương: Mũ có bảy đường gờ, chỉ dành cho các chức quan Nhất đẳng, Nhị đẳng hoặc hàng Thái Sư, Tể Tướng, Tam Công, đại khái là bố mày to vờ lờ.)
Vô duyên vô cớ mắng người đã chẳng ra sao rồi, còn lôi cả lão phụ thân đã xuống mồ của người ta dậy, người chết từ lâu, hoá thành bài vị trên bàn thờ cũng phải bị sỉ nhục một phen! Đây không phải thẳng thắn, đây không phải can gián, đây là bố láo thì có!!
Đã vượt quá giới hạn, thì đừng trách hắn ra tay tàn độc, không lưu tình.
"Bệ hạ, thần có lời muốn nói."
Mạnh Thanh Hòa tay cầm triều hốt làm bằng ngà voi, cung kính hành lễ rất đúng mực.
Dù là ở thời phong kiến hay thế kỷ hiện đại, có những nguyên tắc vẫn luôn trường tồn qua năm tháng, nhận được sự bảo chứng của thời gian, một trong số đó chính là việc, con dân làm công ăn lương, có muốn phát biểu gì đó, cũng phải nhớ xin ý kiến lãnh đạo trước. Mạnh Thanh Hoà, người đã sống cả hai kiếp đương nhiên sẽ thấm nhuần tư tưởng đạo lý này hơn bất cứ ai.
Hành động của hắn hoàn toàn đối lập với đám Ngôn quan vừa rồi còn nhảy dựng lên phun nước bọt, khua môi múa mép.
Thế nào mới gọi là trên dưới phân minh, quân thần khác biệt cấp bậc?
Đi làm công sở ở hiện đại, đối với sếp đã phải luôn cung kính, lễ phép, huống chi, đây còn là triều đình phong kiến, vị sếp ngồi trên ngai vàng kia, chỉ cần không vừa ý là có thể lột da nhồi rơm, tru di cửu tộc, đứng trước mặt người nắm giữ sinh mạng của mình, có thể tuỳ ý làm càn sao?
Sếp lớn trả lương còn chưa lên tiếng mà đám nhân viên đã sồn sồn đòi nhảy lên đầu lên cổ người khác, thời Kiến Văn gọi là thẳng thắn, thời Hồng Vũ và Vĩnh Lạc thì gọi là tự tìm đường chết.
Nếu trước đó, đám văn thần này vẫn chưa hiểu rõ tính khí của Vĩnh Lạc Đế, thì sau khi chứng kiến hàng loạt đầu người rơi xuống trên pháp trường, mà còn dám chơi trò thẳng thắn, can gián, dám tự ý nhảy dựng lên khi chưa được Hoàng Đế cho phép, lại còn đòi ngồi lên đầu nhóm tâm phúc và nghĩa tử của Hoàng Đế, đây là đang muốn ép Vĩnh Lạc Đế vung đao tru diệt cả nhà bọn họ chứ gì?
Nhiều người lên tiếng chỉ trích thì sẽ có tiếng nói hơn? Sẽ cho thấy những gì bọn họ đang nói đều đúng? Đều là sự thật?
Mạnh Thanh Hòa lắc đầu, chiêu này, trước mặt Hồng Vũ Đế còn vô dụng, huống chi là Vĩnh Lạc Đế, người còn tàn bạo hơn cả lão phụ thân đã khuất.
Cả trăm, cả ngàn người, Chu Đệ có thể vung đao chém chết, mắt cũng không thèm chớp, huống chi là vài tên thần tử hay làm càn trước mặt hắn?
Thiên tử triều nào thì quần thần triều đó, ăn lương của ai thì làm việc cho người đó, là đạo lý mà ai cũng hiểu rõ. Đám văn thần đã quen phách lối ở thời Kiến Văn này, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn thay đổi tâm thế, vẫn chưa ý thức được, kẻ mà mình đang quỳ bái đã đổi thành mãnh thú của thảo nguyên phương Bắc.
Người ngồi trên ngai vàng lúc này không còn là Chu Doãn Văn ôn hoà, dễ nói chuyện nữa, mà là Chu Đệ, kẻ động một tí là thích vung đao chém người!
Trước mặt Hoàng Đế mà cả lũ xúm vào, dùng lời nói, thi nhau giẫm đạp Thẩm Tuyên, biến điện Phụng Thiên thành cái chợ xổm, nên nói đám Ngôn quan của Lục Khoa và Đô Sát Viện quá ngây thơ, hay nên khen một câu, tinh thần hy sinh đáng để biểu dương? Vì cái gọi là "chính nghĩa" trong lòng mà không tiếc dùng cả mạng sống để đấu tranh??
Trên Long ỷ, Vĩnh Lạc Đế hơi nghiêng người về phía trước, chuỗi ngọc lưu ly gắn trên mão, theo động tác của hắn mà va vào nhau, phát ra vài tiếng leng keng, văn võ bá quan trong triều dường như không hề hay biết, nhưng Trịnh Hòa đứng gần nhất, mặt đã tái xám, lưng toát mồ hôi lạnh ướt đẫm.
May mà Hưng Ninh Bá đứng ra, nếu không, e là Bệ hạ sẽ nhảy dựng lên, chém người ngay tại điện Phụng Thiên mất.
Không chém chết tám chín mười tên thì chuyện này đừng hòng xong với Chu Đệ.
"Ái khanh miễn lễ, có lời gì cứ nói." Vĩnh Lạc Đế đặt tay lên thành long ỷ, tay áo rộng che khuất bàn tay đang siết chặt thành quyền, cũng che khuất cả những đường gân xanh nổi gồ lên trên mu bàn tay.
"Thần tuân chỉ." Mạnh Thanh Hòa đứng dậy, ánh mắt hướng về phía vị Lễ Khoa Cấp Sự Trung đang ra vẻ chính nghĩa kia, chuyện này do gã khơi mào, đã có tinh thần xung phong thì phải có giác ngộ bị mắng trước: "Thần muốn hỏi Triệu Cấp Sự, ngài có hiểu rõ, mình vừa nói những gì không?"
Vĩnh Lạc Đế nhìn về phía Triệu Vĩ, Triệu Vĩ nhíu mày: "Ta đương nhiên là biết!"
Triệu Vĩ từng là Giáo dụ của Đại Hưng, trong thời gian Chu Đệ Tĩnh Nan, Thanh Quân Trắc, nhờ công lao bảo vệ Bắc Bình, sau khi Vĩnh Lạc Đế đăng cơ, gã cũng được thăng chức điều về Nam Kinh, bổ nhiệm làm Lễ Khoa Cấp Sự Trung.
Lẽ ra, việc hỏi tội Thẩm Tuyên không nên do gã khởi xướng, có lẽ do nhất thời đầu óc nóng lên, cũng có lẽ do cái tính thanh cao đã ăn sâu vào xương cốt của kẻ thư sinh, nhưng dù nguyên do là gì, bát nước đổ đi cũng không thể hốt lại, gã đã khơi mào mọi chuyện, thì dù đó có phải ý nguyện của gã hay không, Mạnh Thập Nhị Lang cũng sẽ lấy gã để khai đao!
Hơn nữa, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vĩnh Lạc Đế mặt mày tối sầm.
Đám người Chu Đệ mang từ Bắc Bình tới, như cây đinh đóng vào nội bộ nhóm văn thần ở Nam Kinh, vậy mà, Triệu Vĩ lại là kẻ đầu tiên nhảy ra đâm hắn một nhát, không xử lý Triệu Vĩ ngay tại chỗ, Chu Đệ cũng thấy bội phục khả năng nhẫn nhịn của bản thân.
Thấy Triệu Vĩ không phủ nhận, Mạnh Thanh Hòa nhếch mép: "Triệu Cấp Sự nói Định Viễn Hầu làm người bất chính?"
"Đúng vậy!"
"Tác phong sinh hoạt có vấn đề?"
"Phải!"
"Cuồng sát, khát máu?"
"Không sai!"
"Kết bè kết phái, mưu đồ làm loạn?"
"Chính xác!"
Càng nói, Triệu Vĩ càng ngẩng cao đầu hơn, đúng là đại diện của chính nghĩa, thanh cao ngay thẳng.
Mạnh Thanh Hòa ồ một tiếng, tiếp tục hỏi: "Còn nói Định Viễn Hầu hành xử như vậy là do trưởng bối không dạy dỗ, con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh?"
Triệu Vĩ đang định gật đầu thì trong lòng chợt giật thót, linh cảm nguy hiểm khiến gã lập tức cảnh giác: "Hưng Ninh Bá, lời ngài vừa nói là có ý gì đây?"
Mạnh Thanh Hòa hơi tiếc nuối, quả nhiên, kẻ có thể tiên phong làm con tốt thí cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc. Nhưng chuyện đến nước này, Triệu Vĩ đã không thể thoát thân được nữa rồi. Không dẫm bẹp gã trước thì làm sao Mạnh Thập Nhị Lang lôi ra được cả lũ đằng sau?
"Triệu Cấp Sự chỉ cần trả lời Mạnh mỗ, là phải hay không phải? Trước đó, ngài có nói câu này hay không?" Thấy Triệu Vĩ do dự, Mạnh Thanh Hòa lại bổ sung một câu: "Toàn bộ văn võ bá quan đang nhìn, Bệ hạ trên cao cũng sáng suốt minh mẫn, Triệu Cấp Sự chớ có sai lại càng sai, nếu không, bốn chữ 'khi quân phạm thượng', Mạnh mỗ sẽ trả lại cho ngài đấy."
Ánh mắt Triệu Vĩ vô cùng lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm, khóe mắt liếc nhìn đám "chiến hữu kề vai sát cánh" đứng bên cạnh, hất tay áo, lớn tiếng nói: "Đúng, ta có nói như vậy, thì đã sao?! Tiền Định Viễn Hầu Thẩm Lương không tu thân, không tề gia, nhiều lần bị Thái Tổ Cao Hoàng Đế quở trách, cả triều đều biết, là sự thật không thể chối cãi! Sao nào, Hưng Ninh Bá muốn đòi lại công đạo cho Thẩm Lương? Cho rằng Thái Tổ Cao Hoàng Đế trách mắng Thẩm Lương là sai lầm?"
Triệu Vĩ cười lạnh, quay sang nhìn Chu Đệ trên long ỷ: "Bệ hạ, thần muốn tố Hưng Ninh Bá tội bất kính với Thái Tổ Cao Hoàng Đế!"
Vừa dứt lời, đã lập tức được nhóm văn thần nhao nhao hưởng ứng.
"Thần cũng muốn tố Hưng Ninh Bá tội đại bất kính!"
"Hưng Ninh Bá bất kính với Cao Hoàng Đế, nên bãi bỏ tước vị!"
Một tội danh đại bất kính đè xuống, cho dù hắn có trăm ngàn cái miệng cũng không thể thoát tội.
Dám đứng ra bênh vực Định Viễn Hầu?
Đây chính là kết cục!
Dám đối đầu với nhóm văn thần trong triều, chính là đối đầu với toàn bộ sĩ tử khắp thiên hạ, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết ngươi!
Hôm nay, nhóm văn thần đã quyết tâm vạch tội Thẩm Tuyên đến cùng, phải bãi bỏ được tước vị của y, Hưng Ninh Bá tự mình nhảy ra, thì đừng trách bọn họ tiện tay kéo hắn xuống ngựa luôn.
Hắn cũng là quan võ, cũng đều theo Bệ hạ khởi binh Tĩnh Nan, nghe nói còn có giao tình không tệ với Cao Dương Quận Vương.
Nghĩ đến Cao Dương Quận Vương, ánh mắt vài người nhanh chóng loé lên, bọn họ còn đang lo không tìm được cơ hội, Hưng Ninh Bá đã chủ động kề dao vào cổ, thì sao có thể trách bọn họ được?!
Ánh mắt như nhìn người chết của Triệu Vĩ cùng nhóm văn thần không hề chọc giận Mạnh Thanh Hòa, Chu Đệ trên long ỷ cũng không lên tiếng, hiển nhiên, hắn không định làm theo ý của Triệu Vĩ và đồng bọn của gã.
#ThanhHoa #Boylove #BL #Dammy #TruyenChuyenNgu #DocTruyen #TruyenHay #Wattpad #Sach #ReviewTruyen #CoDai #ManhThanhHoa #ThamTuyen #LaiTuVienPhuong #Cuongcuong #Cuongcongcuongthu #1x1 #HE #Haihuoc #Sangvan #Quantruong #DauTriDauDung
Nếu được thì mọi người Follow Face nhé, tại trên đó đỡ lag hơn nên mình cập nhật nhanh hơn trên Watt á, Watt nhiều hôm load mãi khum vô được TvT
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top