Chương 104-3: Phiền não

Nam Kinh.

Mạnh Thanh Hòa nào hay biết, thân nương ở nhà đang lo lắng đủ điều.

Hắn đang bận rộn kiểm kê đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.

Chức Hầu tước của Thẩm Tuyên được khôi phục, Mạnh Thanh Hòa được phong làm Nhị Đẳng Bá, cả hai tiếp tục sống trong phủ đệ hiện tại, rõ ràng là không phù hợp.

Phủ Định Viễn Hầu vốn đã sẵn có, chỉ cần tu sửa quét dọn, treo lại tấm biển là xong. Phủ Nhị Đẳng Bá của Mạnh Thanh Hòa cũng vậy, phải cảm tạ Hồng Vũ Đế ban thưởng hào phóng, phong hầu phong tước rộng rãi, đến lúc giết cũng không chút nương tay, cứ vậy, trong Kinh Thành, số phủ đệ bỏ trống nhiều như rơm rạ. Chỉ cần chọn một căn trong số đó, đến nha môn đăng ký, nộp chút phí sang tên là có thể dọn vào ở ngay.

Ban đầu, Mạnh Thanh Hòa chấm được một tòa phủ đệ gần thành Tây, xây theo quy chế phủ Bá tước, sơn son thếp vàng trên cổng tuy có chút bong tróc nhưng bên trong vẫn còn khá nguyên vẹn. Quan trọng nhất là diện tích không quá lớn, rất phù hợp với yêu cầu "khiêm tốn" của Mạnh Thập Nhị Lang.

Ai ngờ tính toán kỹ lưỡng là thế mà vẫn có sơ sót, kế hoạch dọn nhà đành bỏ dở giữa chừng.

Thẩm Hầu gia chẳng màng đến ý kiến cá nhân của Mạnh Bá gia, tự ý quyết định, ở thành Tây làm gì cho xa xôi cách trở, cứ ở cạnh Hầu phủ là được!

Mạnh Thanh Hòa phản đối, hắn dù sao cũng là Bá tước, phải có chút nhân quyền chứ!

Thẩm Tuyên nhướng mày, ôm eo Mạnh Thanh Hòa, chậm rãi kéo cổ áo hắn xuống, khẽ nói: "Không nghe lời đúng không?"

Dưới sự áp bức, không nói lý của Thẫm mỹ nhân, Mạnh Thập Nhị Lang chỉ có thể đầu hàng, ôm lấy dấu răng trên cổ, nước mắt lưng tròng, thầm than, hắn chẳng có tí nhân quyền nào cả, Đồng Tri cũng vậy, Bá tước cũng thế, thăng quan tiến chức để làm quái gì? Cuộc sống bất công thế này, sao mà sống nổi nữa đây!!

Sau một hồi phản kháng vô ích, Mạnh Thanh Hòa ngoan ngoãn dọn đến cạnh Thẩm Tuyên, làm láng giềng "thân cận" với Thẩm Hầu gia.

Ngày chuyển nhà, hắn mới phát hiện, cách một con phố là phủ Ngụy Quốc Công, cách phủ Ngụy Quốc Công vài trăm mét là phủ Vũ Dương Hầu mới xây, chếch đối diện gần cuối phố là phủ Trường Hưng Hầu, ngó lên cao chút còn có thể nhìn thấy nóc phủ Tào Quốc Công.

Toàn là phủ đệ của bậc Công Hầu, võ tướng nhất đẳng, nhị đẳng.....

Nền nhà đều lát nền đá cao, mái ngói đen bóng, trên nóc nhà trang trí đủ loại tượng thú bằng gốm sứ, xà nhà, cột, đấu củng, mái hiên đều được trang trí hoa văn tinh tế, cổng phủ sơn son thiếp vàng, gắn vòng đồng hình mặt thú, nhìn thoáng qua, mãnh thú dữ tợn như đang gầm thét.

Nhìn phủ Định Viễn Hầu bên cạnh, phủ Ngụy Quốc Công đối diện, phủ Vũ Dương Hầu xa xa một chút, rồi lại quay đầu nhìn phủ Bá tước của mình, hắn còn có thể thực hiện được ước mơ: ngoài mặt khiêm tốn, bên trong xa hoa không?

Mạnh Thanh Hòa ôm mặt, nghiến răng.

Khiêm tốn cái khỉ gì! Xa hoa cái búa á!

Biết thế này, có chết hắn cũng không đồng ý làm láng giềng với Thẩm Tuyên!

Giữa một bầy máy bay phản lực lại có một chiếc máy bay hai cánh bằng gỗ, chẳng khác nào một gã nhà quê nghèo hèn trà trộn giữa một đám công tử nhà giàu, có thể không mất mặt chắc?!

Bây giờ hắn dọn nhà, còn kịp không?

Ngồi xổm trước cổng phủ, Mạnh Thập Nhị Lang chìm đắm trong sự tự ghét bỏ bản thân.

Thân binh đứng bên cạnh, nhìn Hưng Ninh Bá nhà mình đầu bốc khói đen, khôn ngoan lựa chọn im lặng, giả làm cột nhà.

Vũ Dương Hầu Từ Tăng Thọ vừa hay đến thăm Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ mới được thả khỏi ngục Cẩm Y. Vừa xuống ngựa, đã thấy Mạnh Thanh Hòa ngồi xổm ở bên đường đối diện, suýt thì bật cười thành tiếng.

Nhị Đẳng Bá ngồi vẽ vòng tròn trên đất, xung quanh là đám thân binh giả làm cột nhà, cảnh tượng này, thật đúng là xưa nay hiếm thấy.

Ném dây cương cho hộ vệ, Từ Tăng Thọ sải bước về phía Mạnh Thanh Hòa.

So với việc thăm đại ca, đi buôn chuyện với Hưng Ninh Bá thú vị hơn nhiều.

Nếu Từ Huy Tổ biết suy nghĩ của Từ Tăng Thọ, liệu có nhảy dựng lên khỏi giường, diễn một màn huynh đệ tương tàn hay không?

Khả năng cao là có.....

"Hưng Ninh Bá đang làm gì đấy?"

Tuy không gặp nhau nhiều, nhưng Từ Tăng Thọ và Mạnh Thanh Hòa lại rất hợp cạ, nói chuyện cũng khá thoải mái.

"Có làm gì đâu." Mạnh Thanh Hòa đứng dậy, mặt vẫn bí xị: "Vũ Dương Hầu vẫn khoẻ chứ?"

"Huynh đệ với nhau, cần gì khách khí." Từ Tăng Thọ đảo mắt, bỗng cười toe toét: "Đại ca ta vừa được thả, ta đang định đến chúc mừng. Hưng Ninh Bá rảnh không, cùng đi cho vui?"

"Cái này... hình như không ổn lắm?" Đến chúc mừng Ngụy Quốc Công mới ra tù? Liệu có bị dùng chổi quất, đuổi ra không?

"Có gì mà không ổn? Huynh đệ không cần khách sáo." Từ Tăng Thọ khoác vai Mạnh Thanh Hòa: "Đi nào, tuy đại ca ta hay làm mặt lạnh, thực ra lại rất dễ gần, rất hòa nhã, rất đáng mến. Qua lại lâu sẽ biết ấy mà."

Người có thể đánh ngang tay với Chu Năng, khiến Vĩnh Lạc Đế phải dè chừng, nghiến răng nghiến lợi - Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ thực sự dễ gần, hòa nhã, thân thiện, đáng mến?

Mãi đến khi bị Từ Tăng Thọ kéo vào phủ Ngụy Quốc Công, Mạnh Thập Nhị Lang mới hoàn hồn.

Kéo theo Mạnh Thanh Hòa vẫn còn đang kinh ngạc, Từ Tăng Thọ cười nói: "Không cần ngại ngùng, đại ca ta chính là đại ca ngươi, đến nhà đại ca ăn chực là chuyện thường tình, đi thôi!"

Đến phủ Ngụy Quốc Công ăn chực?

Mạnh Thanh Hòa giật giật khóe miệng, vì sao sử sách không nói Từ Tăng Thọ có tính cách thế này?

Quả nhiên, sách sử thời Vĩnh Lạc đều không mấy đáng tin....

Chuyến đi "ăn chực" của Mạnh Thanh Hòa tại phủ Ngụy Quốc Công rất thành công, người là do Từ Tăng Thọ lôi đến, dù Từ Huy Tổ có không chào đón đến mấy, cũng phải thêm một bộ bát đũa.

Trong Hoàng cung, Thẩm Tuyên cũng được mời đến dự gia yến của Chu Đệ.

Trong số các phiên Vương ở Kinh Thành, chỉ có Chu Vương và Ninh Vương được mời đến dự gia yên của gia đình máu mặt, có số có má, quyền lực nhất Đại Minh.

Chu Đệ kéo Chu Vương và Ninh Vương ngồi ở vị trí thượng khách, Chu Cao Sí, hai đệ đệ và vài vị đường huynh đệ ngồi phía dưới tiếp rượu. Hoàng Hậu Từ thị, Thế tử phi, hai vị Vương phi và các Quận chúa thì mở tiệc riêng cho nhóm nữ quyến ở bàn bên cạnh.

Các hoạn quan và cung nữ lần lượt dâng lên đủ loại món ăn tinh tế, rót rượu, từng bước đi đều như được tính toán kỹ lưỡng khoảng cách và lực đạo, không nghe thấy một chút tiếng leng keng ồn ào nào.

Thẩm Tuyên là nghĩa tử của Chu Đệ, được phong Hầu tước, vị trí xếp sau Chu Cao Sí, trên Chu Cao Hú.

Trong tiệc, Thế tử Ninh Vương tò mò nhìn Thẩm Tuyên, còn Thế tử Chu Vương lại dành nhiều sự chú ý hơn cho vũ nhạc cung đình, thậm chí còn gõ nhịp theo tiếng nhạc.

Việc Thế tử Chu Vương thích hí khúc, tạp kỹ không phải là bí mật gì trong nội bộ Hoàng tộc Chu gia.

Chu Cao Sí rót rượu cho phụ Vương và hai vị Hoàng thúc, trở về chỗ ngồi, nâng chén rượu, nói với Thẩm Tuyên: "Hôm trước, Cô có chỗ nào không phải phép, mong Thẩm Hầu lượng thứ."

Thẩm Tuyên gật đầu, nâng chén rượu lên, uống cạn một hơi.

Sau ba chén rượu, Chu Cao Sí chuyển ánh mắt sang Chu Cao Hú và Chu Cao Toại đang cụng ly với Thế tử Ninh Vương, khẽ nói: "Cũng mong Thẩm Hầu giúp Cô gửi lời đến Hưng Ninh Bá, việc của Trương Thiên hộ thực sự không phải do Cô làm, Cô cũng là sau này mới hiểu, mình đã rơi vào bẫy của người khác. Nhưng ngọn nguồn sự việc vẫn do Cô mà ra, quả thực là Cô không đúng."

"Lời của Thế tử, thần nhất định sẽ chuyển."

Trên bàn tiệc không phải là nơi thích hợp để bàn chuyện, Chu Cao Sí chỉ nói bóng gió, không đi sâu vào vấn đề. Vết thương do roi quất vẫn chưa lành, trong thời gian ngắn, hắn ta không muốn lại bị thương thêm.

Nghĩ đến đây, Chu Cao Sí chuyển chủ đề, cười nói: "Đúng rồi, Cô còn phải chúc mừng Thẩm Hầu."

Thẩm Tuyên khó hiểu: "Thế tử muốn chúc mừng việc gì?"

"Phụ Hoàng và mẫu Hậu đang chọn phi cho nhị đệ và tam đệ, mẫu Hậu nói, hôn sự của Thẩm Hầu cũng nên được định đoạt rồi." Chu Cao Sí mỉm cười: "Một lát nữa, phụ Hoàng chắc sẽ đích thân triệu kiến Thẩm Hầu, Cô nói lời chúc mừng trước cũng là chuyện nên làm."

Nghe xong lời của Chu Cao Sí, Thẩm Tuyên rũ mắt, uống cạn chén rượu, một luồng sát khí vô hình bốc lên quanh người.

Cung nhân đang rót rượu giật bắn, suýt chút nữa làm rơi bình rượu xuống đất.

Lời đồn quả nhiên không sai, Định Viễn Hầu nhìn thì tuấn mỹ nho nhã, thực chất lại là một sát thần hàng thật, giá thật, đến gần tuyệt đối là tự tìm đường chết, phải cách càng xa càng tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top