Chuyện tình thứ năm (5)
Lê Tranh nhìn Nhan Thiệu cứ như vậy xoay người rời đi, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Trước kia Nhan Thiệu đối với cậu có bao nhiêu để bụng, không ai so với cậu rõ ràng hơn, lúc Nhan Thiệu cùng cậu nói chuyện điện thoại đều sẽ không tắt máy trước, không quan tâm cậu như vậy, càng là chưa bao giờ.
Hơn nữa, vừa rồi giọng điệu của Nhan Thiệu cũng không tốt lắm, thậm chí còn để mình tự trả tiền...... Biểu tình trên mặt của Lê Tranh từ ngạc nhiên rồi biến thành phẫn hận.
Về sau cậu tuyệt đối sẽ không để ý tới Nhan Thiệu nữa!
"Có một số người thật không biết xấu hổ, nói cái gì cùng ông chủ nơi này nhận thức, có thể miễn đơn...... Kỳ thật người ta vốn không quan tâm a. " Một nữ nhân đứng phía sau Lê Tranh tức giận mà trừng mắt nhìn Lê Tranh.
Lê Tranh có chút xấu hổ cắn môi, cậu cuối cùng vẫn là tự mình lấy ra một tấm thẻ: "Nếu tôi đã nói lần này tôi mời, thì sẽ không nuốt lời."
"Đúng vậy tiểu Lệ, này cũng không thể trách Lê Tranh được, rõ ràng là ông chủ kia trở mặt không nhận người." Một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh trấn an nữ nhân kia.
Nữ nhân kia nghe thấy người này thế nhưng lại nói giúp Lê Tranh, càng tức giận hơn, nàng đứng lên muốn đi, nhưng rất nhanh lại ngồi xuống: "Đúng vậy, này cũng không thể trách Lê Tranh, bất quá nếu đã tới, điểm tâm chỗ này tôi nhất định phải nếm thử, còn có nhân viên pha chế ở đây cũng rất nổi tiếng...... Tôi cũng không chọn loại đắt tiền, vậy chọn loại 580 này đi, chúng ta mỗi người một ly?"
Lê Tranh nhìn nữ nhân kia, nắm tay siết thật chặt, rất nhanh lại buông ra. Tuy rằng trước kia Nhan Thiệu vẫn luôn muốn cậu đến công ty giải trí làm tài vụ, nhưng cậu không muốn dựa vào Nhan Thiệu, cho nên liền đi tìm một công việc khác, mà lần này mang đến, tất cả đều là đồng nghiệp của cậu.
Quan hệ của cậu cùng đồng nghiệp cũng không tốt, nữ nhân gọi là tiểu Lệ càng là bởi vì bạn trai nàng chiếu cố cậu nhiều lần mà âm dương quái khí, cho nên cậu liền muốn mang mọi người tới công giải trí chơi, cũng coi như là để cho những người này biết cậu cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Chỉ là cậu như thế nào cũng không ngờ được, Nhan Thiệu vẫn luôn giúp cậu, thế nhưng sẽ không chút lưu tình như vậy.
Nhan Thiệu là ghi hận chuyện trước đó? Cậu lúc ấy chỉ là quan tâm quá sẽ bị loạn, lo lắng cho Hoắc Minh mà thôi!
Lê Tranh cắn chặt răng, nhìn nữ nhân kia gọi một đống rượu mà sắc mặt âm trầm. Cậu trước kia được Nhan Thiệu nuôi, căn bản không cần lo lắng chuyện tiền bạc, tự nhiên cũng không có ý thức tích cóp tiền, sau đó lại cùng Hoắc Minh ở bên nhau, tuy rằng cầm của Hoắc Minh không ít lễ vật sang quý, nhưng vẫn luôn cự tuyệt tiền mặt, bởi vậy nên trên tay cũng không có bao nhiêu tiền, lần này nữ nhân kia cố ý tiêu tiền, tuyệt đối sẽ làm cậu xuất huyết nhiều!
Đương nhiên, để cho cậu khó chịu nhất vẫn là Nhan Thiệu, Nhan Thiệu thế nhưng lại đối xử với cậu như vậy, làm cậu mất hết mặt mũi! Nguyên bản Lê Tranh còn muốn xin lỗi Nhan Thiệu nhưng hiện tại lại từ bỏ ý định này.
Nhan Thiệu cũng không biết suy nghĩ của Lê Tranh, hắn lúc trước đối xử tốt với Lê Tranh như vậy, hoàn toàn là bởi vì hắn thích Lê Tranh, hiện tại hắn nếu đã không thích Lê Tranh, tự nhiên cũng sẽ không sủng Lê Tranh nữa.
Lại nói tiếp, nếu trước kia Lê Tranh đối xử với hắn tốt hơn, hắn có lẽ sẽ không tuyệt tình như vậy, dù sao không còn yêu cũng có thể có chút tình huynh đệ, chính là cùng Lê Tranh ở bên nhau, vẫn luôn là hắn trả giá.
Giải quyết xong chuyện của Lê Tranh rồi trở lại lô ghế của mình, Nhan Thiệu liền nhìn thấy Vu Hạo Thần đang đứng ở cửa lô ghế, ánh đèn rất mờ, mắt hắn không biết vì cái gì lại nhìn thấy rất rõ.
"Anh trước kia nói rằng sẽ không rời bỏ Lê Tranh, em còn tưởng rằng anh cả đời đều sẽ ở bên cậu ta, như thế nào hiện tại đối với cậu ta lại nói lời lạnh nhạt như vậy?" Vu Hạo Thần đột nhiên hỏi.
Mấy ngày nay Nhan Thiệu tuy rằng cùng Vu Hạo Thần nói rất nhiều, nhưng chưa bao giờ chủ động nhắc đến Lê Tranh, hiện tại Vu Hạo Thần đột nhiên hỏi, hắn mới cười khổ một chút: "Anh là tâm lạnh, trước kia cậu ta nói chỉ xem anh là ca ca nên muốn cùng Hoắc Minh ở bên nhau, anh đã nghĩ tình cảm của bọn anh ít nhất thì cũng là thanh mai trúc mã, là huynh đệ, nhưng cậu ta kỳ thật căn bản không xem anh như là huynh đệ."
"Thật không ngờ tới có một ngày anh sẽ nghĩ thông suốt như vậy."
"Anh không phải là chịu kích thích sao?" Nhan Thiệu cũng không có cùng người khác nói về đoạn ghi âm kia, tổng cảm thấy bị người khác biết rất mất mặt, lúc này lại đột nhiên muốn tìm người tâm sự, hắn đem mọi chuyện ngọn nguồn nói rõ, sau khi nói xong, mới cảm thấy có chút xấu hổ: "Em xem, mọi chuyện chính là như vậy...... Em có cảm thấy anh thực ngốc không?"
"Có chút." Vu Hạo Thần nói.
Nhan Thiệu hoàn toàn không nghĩ tới Vu Hạo Thần thế nhưng sẽ trả lời mình như vậy, hắn đột nhiên ngẩng đầu, lại nhìn thấy Vu Hạo Thần đang chuyên chú nhìn mình.
Thấy ánh mắt của hắn, Vu Hạo Thần nhanh chóng dời tầm mắt: "Trước kia lúc học đại học thời điểm đó Lê Tranh rõ ràng không muốn anh tới trường, cũng chính là anh, còn trăm phương nghìn kế mà lấy lòng chúng em."
"Anh như thế nào biết cậu ta nguyên lai là nghĩ như vậy? Nếu cậu ta cùng anh nói rõ ràng sớm một chút, anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy." Nhan Thiệu nói, Lê Tranh tuy rằng đối xử với hắn không tốt, nhưng xác thật chưa từng cự tuyệt hắn, thậm chí lần đầu tiên của hai người cũng là do Lê Tranh chủ động, cho nên trước đây Lê Tranh phát giận gì đó, hắn vẫn luôn cho rằng Lê Tranh tính tình có chút nóng nảy mà thôi.
Làm nam nhân là phải bao dung vợ, hắn khi đó vẫn luôn nghĩ như vậy.
"Nhưng nếu cậu ta cùng anh nói rõ, anh còn sẽ cho cậu ta tiền học đại học sao?" Vu Hạo Thần nói.
"Anh không biết." Nhan Thiệu nói, hắn ngay từ đầu cấp tiền cho Lê Tranh đọc sách, là bởi vì thích Lê Tranh, hoàn toàn không muốn hồi báo, cũng không nghĩ cưỡng bách Lê Tranh, liền tính Lê Tranh nếu không đáp ứng hắn, hắn cũng sẽ để Lê Tranh học xong đại học, nhưng nếu biết Lê Tranh một bên cầm tiền của hắn, một bên chán ghét hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho Lê Tranh tiền nữa: "Chúng ta vẫn là không nói đến cậu ta nữa, Vu thiếu, anh khoảng thời gian trước mua được một chuỗi hạt ngọc phỉ thuý rất xinh đẹp, tặng cho em."
Nhan Thiệu một bên nói, một bên từ trong túi lấy ra một chuỗi phỉ thúy đeo tay đưa cho Vu Hạo Thần. Chiếc vòng phỉ thúy này, là hắn từ số châu báu tìm ra một ít trang sức thích hợp cho nam tử đeo.
"Cảm ơn." Vu Hạo Thần tiếp nhận vòng tay, cũng không có nhìn kỹ, chỉ là gắt gao mà nắm ở trong tay, khóe miệng nhịn không được mà cong lên một cái.
Vừa rồi khi Nhan Thiệu nghe được giọng nói của Lê Tranh liền xoay người đi ra ngoài, y chỉ cảm thấy cả người rét run, thậm chí không có biện pháp tiếp tục bình tĩnh mà ngồi ở trên ghế, vì vậy mà làm một chuyện chính mình hoàn toàn khinh thường -- tới cửa nghe lén.
Kết quả, y không có nhìn thấy Nhan Thiệu cùng Lê Tranh nối lại tình xưa, ngược lại thấy được một màn Nhan Thiệu đối với Lê Tranh không chút lưu tình!
Lúc trước ở bệnh viện nghe được đối thoại của Nhan Thiệu cùng Tiểu Lục Tử, liền nhiều ít làm y nổi lên một ít hy vọng, hiện tại thấy một màn như vậy......
Vu Hạo Thần đặt vòng ngọc phỉ thúy ở trên tay mình, toàn bộ thân thể đều có chút cứng đờ, trước kia y vẫn luôn cảm thấy chính mình không còn cơ hội, cho nên chỉ nghĩ xa xa mà nhìn, nhưng hiện tại, y lại có hy vọng.
Chính mình rốt cuộc là luyến tiếc buông tay...... Chỉ là, Nhan Thiệu thích chính là mẫu người giống Lê Tranh, vậy y nên làm thế nào đây?
Màn biểu diễn ảo thuật rất xuất sắc, nhưng Vu Hạo Thần lại thất thần khi xem, thậm chí ngay cả ảo thuật gia kia rốt cuộc biểu diễn cái gì cũng không biết.
Ánh mắt y, không tự chủ được mà dừng ở trên người Nhan Thiệu, cố tình y lại không biết nên cùng Nhan Thiệu nói cái gì, chỉ có thể không ngừng cọ xát vòng phỉ thúy trên tay.
Màn biểu diễn ảo thuật kết thúc cũng không muộn, Vu Hạo Thần vốn định ở lại một lát, nhưng Nhan Thiệu lại nhắc mãi việc y cần phải ngủ sớm nên muốn đưa y về.
Nhan Thiệu quả thực liền cùng lão mẹ giống nhau......Khoé môi Vu Hạo Thần nhịn không được câu lên, đang muốn xem mấy cái văn kiện, lại không biết vì sao lại nghĩ đến chuyện Nhan Thiệu kêu y đi ngủ sớm, cuối cùng để tài liệu trên tay xuống, lên giường sớm.
Loại quan tâm này y vẫn luôn tha thiết ước mơ, hiện tại đột nhiên có được, tự nhiên cũng liền luyến tiếc làm trái, chỉ là hiện tại Nhan Thiệu đã xuất viện, y muốn đi tìm hắn, lại không có lý do gì.
Có lẽ ngày mai y có thể tới công ty giải trí làm khách? Ở trong bóng tối, Vu Hạo Thần lại một lần nữa cầm vòng hạt ngọc phỉ thúy.
Vu Hạo Thần đã quyết định về sau sẽ tiếp đãi tất cả khách hàng ở công ty giải trí, như vậy có thể nhìn Nhan Thiệu thật nhiều, lại không ngờ rằng không đợi y đi, Nhan Thiệu thế nhưng liền xuất hiện ở trước mặt y.
"Ngày hôm qua anh đã nói muốn để em nếm thử tay nghề của anh, hiện tại liền mang đến cho em." Nhan Thiệu đem hộp cơm giữ ấm đặt lên bàn Vu Hạo Thần.
Trước đó hắn đã hỏi qua bảo mẫu đưa cơm chiều cho mình và cũng là người chiếu cố Vu Hạo Thần rất nhiều năm, mới biết được hiện giờ dạ dày của Vu Hạo Thần vẫn như cũ không tốt, hơn nữa bởi vì nơi y ở cách công ty có chút xa, nên y chưa từng để bảo mẫu đưa cơm cho mình.
Sau đó, Nhan Thiệu liền xin số điện thoại của trợ lý bên cạnh Vu Hạo Thần, từ anh ta hỏi thăm được một ít chuyện của Vu Hạo Thần, cũng biết được Vu Hạo Thần thường ăn uống không đúng giờ.
Vu Hạo Thần còn rất trẻ, lại tiếp nhận công ty Vu thị lớn như vậy, còn có hai người thúc thúc luôn gây rối cho y, có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu bận rộn, hơn nữa y lại là một người cuồng công việc, bắt đầu làm việc lên là hoàn toàn không còn khái niệm thời gian...... Không ăn cơm đúng giờ, tự nhiên là việc hết sức bình thường.
Cho dù trước kia Nhan Thiệu biết chuyện như vậy, chỉ sợ cũng không dám tùy tiện làm cái gì, nhưng hiện tại ngẫm lại việc Vu Hạo Thần đối xử tốt với mình, lại nhịn không được có chút đau lòng.
Chính hắn hận nhất là đói bụng, nên không thể để Vu Hạo Thần bởi vì công tác bận rộn mà mỗi ngày đều phải đói bụng...... Công ty giải trí thành đã đi vào quỹ đạo, Nhan Thiệu cũng không có quá nhiều việc phải làm, vào buổi sáng, dứt khoát sai người đi mua đồ ăn, sau đó tự mình làm ba món một canh, rồi mang đến công ty Vu Hạo Thần.
Sau khi được trợ lý của Vu Hạo Thần dẫn đến văn phòng của Vu Hạo Thần, Nhan Thiệu lập tức liền mỉm cười nhìn đối phương, còn giơ hộp cơm trong tay lên, kết quả Vu Hạo Thần thế nhưng ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không có phản ứng gì.
"Như thế nào? Không chào đón?" Nhan Thiệu lại hỏi.
"Không phải!" Vu Hạo Thần vội vàng đứng lên, chiếc ghế dựa phía sau bởi vì động tác mãnh liệt này của y mà rung lên dữ dội.
"Anh chỉ làm một chút đồ ăn ở nhà, không biết em có thích hay không." Nhan Thiệu không biết nên đem hộp cơm đặt lên bàn làm việc hay là đặt lên bàn trà bên cạnh, có chút do dự.
Vu Hạo Thần hiển nhiên đã chú ý tới tình huống của hắn, y nhanh chóng đem văn kiện trên bàn làm việc xếp chồng lên rồi để sang một bên, sau đó liền cười cười: "Đặt lên bàn là được."
Vu Hạo Thần thanh âm hơi có chút run rẩy, vui sướng trên mặt gần như không che lấp được, y thụ sủng nhược kinh như vậy, làm Nhan Thiệu đồng dạng có chút thụ sủng nhược kinh.
Canh bí đao xương sườn, thịt dăm bông với cải xanh, nấm hương xào rau xanh, gà Cung Bảo, bốn món ăn đều được đặt lên bàn. Nhan Thiệu tay nghề tuy rằng tốt, nhưng không thể so với khách sạn, hơn nữa bài trí cũng tương đối bình thường, hắn ngay từ đầu còn lo lắng Vu Hạo Thần sẽ ghét bỏ, nhưng rất nhanh liền biết chính mình lo thừa.
"Anh ăn không? Chúng ta cùng nhau ăn?" Vu Hạo Thần chủ động dọn cơm.
"Được." Nhan Thiệu gật gật đầu, hắn vốn dĩ chuẩn bị lượng đồ ăn cho hai người: "Anh không cho bột ngọt, cũng tận lực cho ít dầu, gà Cung Bảo cũng không quá cay, hương vị khả năng không tốt lắm, nhưng đối thân thể lại rất tốt......"
Nhan Thiệu còn đang khuyên, Vu Hạo Thần đã gắp một đũa bông cải xanh: "Ăn rất ngon."
Trước kia nấu cơm cho Lê Tranh, Lê Tranh thường ghét bỏ nói không thể ăn, Nhan Thiệu tuy rằng mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng rốt cuộc có chút không dễ chịu, Vu Hạo Thần lại khen như vậy......
Nguyên bản Nhan Thiệu tính toán xem phản ứng của Vu Hạo Thần rồi mới suy xét về sau có nên tiếp tục đưa cơm hay không, lúc này cũng đã hạ quyết tâm: "Nếu em cảm thấy ngon, về sau anh mỗi ngày đưa cho em."
Nhan Thiệu vừa dứt lời, liền nhìn thấy Vu Hạo Thần kinh hỉ mà ngẩng đầu lên, ngay sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười tươi.
Từ của truyền đến chút động tĩnh, Nhan Thiệu quay đầu lại, phát hiện nữ bí thư của Vu Hạo Thần khiếp sợ mà nhìn Vu Hạo Thần, một bộ dáng như vừa nhìn thấy quỷ: "Vu tổng......"
"Hiện tại là thời gian dùng cơm, có việc gì lát hãy nói." Vu Hạo Thần thu hồi tươi cười, nhẹ nhàng nói.
Bí thư lúc này mới lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười cứng đờ rồi đóng cửa văn phòng lại.
Nhan Thiệu nhớ tới chính mình trước đây bởi vì ở trước mặt Vu Hạo Thần ăn quá nhiều, cuối cùng Vu Hạo Thần đưa cơm càng ngày càng nhiều, nên giải thích cho Vu Hạo Thần đừng ăn ít cũng đừng ăn nhiều, thẳng đến khi xác định Vu Hạo Thần ăn no, hắn mới dọn sạch những đĩa còn lại, sau đó lại nhìn số cơm còn thừa: "Ngày mai sẽ mang cơm ít đi một chút, lãng phí không tốt, chúng ta tốt nhất là nên ăn hết."
"Ân." Vu Hạo Thần gật gật đầu.
"Em như thế nào mà mặt lại có chút đỏ? Có phải nóng quá hay không?" Nhan Thiệu nhận ra có gì đó không thích hợp, Vu Hạo Thần thoạt nhìn như là thẹn thùng, nhưng hắn rõ ràng một câu ái muội cũng chưa nói.
"Có hơi nóng." Vu Hạo Thần nhanh chóng đổi đề tài: "Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, anh ở lại uống ly trà đi, hộp cơm thì để trợ lý rửa sạch sẽ."
Nhan Thiệu vốn không thích rửa chén, tự nhiên ước gì được như vậy: "Anh ra ngoài đưa."
Cầm hộp cơm đi ra ngoài, Nhan Thiệu mới phát hiện bí thư cùng trợ lý thế nhưng đều không có ở ngoài, nhưng lại có thanh âm phát ra từ phòng trà bên cạnh.
"Cậu có biết không, tôi hôm nay thế nhưng nhìn thấy BOSS cười! BOSS cười a! Còn không phải giả cười! Mà còn cười rất ngọt ngào quả thực chính là phóng điện mà! Còn có BOSS có bao nhiêu để ý văn kiện cậu cũng biết, y căn bản chịu đựng không được việc văn kiện để loạn, kết quả vừa rồi tôi nhìn đến y đem tất cả văn kiện xếp thành một đống! Đúng rồi, BOSS y còn cùng ăn với người khác, y trước kia đi ra ngoài xã giao những món người khác từng động đến đều không hạ đũa, nói đúng hơn là không nguyện ý ăn nước miếng của người khác, nhưng lần này y cùng người khác cùng nhau ăn cơm! Y thế nhưng cùng người khác cùng nhau ăn cơm! Y kỳ thật là muốn cùng người khác hôn môi gián tiếp đi?"
Nhan Thiệu vẫn luôn cảm thấy nữ bí thư của Vu Hạo Thần thư xinh đẹp và có năng lực, lại không nghĩ rằng thế nhưng còn có một mặt như vậy, còn có...... Ăn nước miếng của người khác? Hôn môi gián tiếp?
Vừa rồi Vu Hạo Thần đỏ mặt quả nhiên không phải do nóng.
Nhan Thiệu đưa hộp cơm cho trợ lý và bí thư đang mặt đầy kinh hách, sau đó trở về tiếp tục tìm Vu Hạo Thần nói chuyện, thuận tiện còn xác định một chút thực đơn cho ngày mai.
Nếu nữ bí thư đã chịu kinh hách, không bằng liền tới thêm vài lần, để nàng làm quen một chút đi.
Bữa cơm trưa này, Vu Hạo Thần ăn thật cao hứng, Nhan Thiệu cũng ăn thật cao hứng, sau khi trở về công ty giải trí, hắn còn tải một phần mềm thực đơn về di động, tính toán cải thiện trù nghệ của mình lên một chút.
Mấy ngày kế tiếp, Nhan Thiệu mỗi ngày đều đi đưa cơm cho Vu Hạo Thần, tình cảm của hai người thân mật lên rất nhiều, mà sinh hoạt như vậy, làm cả người Nhan Thiệu đều bình tĩnh lại, hắn cho cấp dưới chú ý đến công ty giải trí nhiều hơn, cũng từ Lê Tranh biến thành Vu Hạo Thần.
Cũng chính là lúc này, Nhan Thiệu mới biết được Vu Hạo Thần thế nhưng lại là khách quen của công ty giải trí, chỉ là vị khách quen này nhanh chóng rời đi sau khi an bài khách hàng, gần nhất cũng sẽ đến vài lần......
"Vu thiếu." Vừa mới xem qua máy theo dõi Nhan Thiệu nhìn thấy Vu Hạo Thần đang ở tầng dưới văn phòng của mình, liền tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Vu Hạo Thần nguyên bản đang đi đi lại lại không mục tiêu ở lối đi nhỏ dài, nhìn thấy hắn, khóe miệng câu lên một cái: "Thật trùng hợp."
"Đúng vậy, thật trùng hợp, Vu thiếu có muốn đến chỗ anh ngồi hay không?" Nhan Thiệu hỏi, nếu không có ngoài ý muốn, này hẳn chính là mục đích của Vu Hạo Thần, mà tiểu tâm tư như vậy, làm tâm tình của hắn trở nên rất vui.
Vu Hạo Thần gật gật đầu.
Có lần một thì sẽ có lần hai, Nhan Thiệu rất nhanh liền phát hiện, số lần Vu Hạo Thần tới công ty giải trí càng ngày càng nhiều, mà hắn thế nhưng bắt đầu chờ mong việc "Ngẫu nhiên gặp được" của hai người hàng đêm.
Sau đó, không đơn giản chỉ là ngẫu nhiên gặp được, hắn thậm chí bắt đầu có thói quen xuất hiện ngay từ đầu để giúp Vu Hạo Thần chiêu đãi khách.
"Nhan ca, anh gần đây có phải hay không thay đổi mục tiêu?" Tiểu Lục Tử nhìn thấy Nhan Thiệu mua đồ ăn trở về, liền lập tức nghiêng người về trước.
"Đúng thì thế nào?" Nhan Thiệu hỏi, tình cảm hắn dành cho Vu Hạo Thần cũng không nồng nhiệt như đối với Lê Tranh, nhưng mỗi lần chỉ cần nghĩ đến Vi Hạo Thần, đều sẽ cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Trước kia cùng Lê Tranh ở bên nhau, hắn luôn không thể tưởng tượng bọn họ sau mười năm hai mươi sẽ là bộ dáng như thế nào, nhưng khi cùng Với Hạo Thần ở bên nhau, hắn lại hoàn toàn có thể tưởng tượng được sinh hoạt của hai người khi về già. Mà kiểu sống như vậy, chính là điều mà hắn mong ước từ nhỏ.
"Nhan ca, Vu thiếu so với Lê Tranh tốt hơn nhiều!" Tiểu Lục Tử mặt đầy kính nể mà nhìn Nhan Thiệu: "Nhan ca, anh thế nhưng có thể thu phục được Với thiếu, thật lợi hại!"
Nhan Thiệu tâm tình rất tốt, vung tay liền đem một túi cổ vịt ném cho Tiểu Lục Tử, đang muốn nói gì đó, lại không nghĩ tới thế nhưng nhìn thấy ở xa xa Lê Tranh đang đứng ở cửa phòng làm việc của hắn, hai mắt sưng đỏ lợi hại.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là lại có chuyện xảy ra, không biết lần này là bạn bè Hoắc Minh khinh thường cậu hay là nữ nhân bên người Hoắc Minh nhằm vào cậu, cũng có thể là, cậu lại nhìn thấy Hoắc Minh cùng người khác khanh khanh ta ta?
Tựa hồ mỗi lần Lê Tranh cùng Hoắc Minh có chuyện, đều sẽ tới tìm mình, sau đó tự mình ra tay giúp đỡ cậu, lại khiến tình cảm giữa cậu ta cùng Hoắc Minh trở nên càng thêm tốt.....
Chỉ là, Lê Tranh đã sớm thành niên, hắn vừa không phải là ba cũng không phải mẹ nó, cần gì phải đi xen vào chuyện tình cảm của người ta khiến người ta ghét bỏ?
Nhan Thiệu cau mày đánh giá Lê Tranh, cái gì cũng không nói, cuối cùng vẫn là Lê Tranh chịu không nổi: "Nhan ca...... Hoắc Minh anh ấy đã thật lâu rồi không có tới tìm em......"
"Chuyện này cùng tôi có quan hệ gì?" Nhan Thiệu nhíu nhíu mày: "Cậu nói với tôi về sau đừng lại quản chuyện của cậu, cậu yên tâm, tôi sẽ không quản." Vừa dứt lời, hắn liền bước vào văn phòng của mình.
Lê Tranh vội vàng muốn đuổi theo vào văn phòng, lại không nghĩ đến Tiểu Lục Tử trực tiếp ngăn cản cậu.
"Mày làm gì vậy?" Lê Tranh bất mãn mà nhìn về phía Tiểu Lục Tử, đối với người trước kia thường bị Nhan Thiệu sai mang quà tặng cho cậu, cậu vẫn luôn không khách khí.
"Nhan ca đã sớm ra lệch cho tao, không cho mày tùy tiện vào văn phòng anh." Tiểu Lục Tử có chút đắc ý mà nhìn về phía Lê Tranh: "Nhan ca hiện tại có đối tượng tốt hơn mày một trăm lần, mày về sau đừng lại đến quấn lấy Nhan ca, anh ấy sẽ không liếc mắt nhìn mày nhiều thêm một cái!"
Nhan Thiệu thế nhưng có đối tượng khác? Lê Tranh hai mắt đột nhiên trợn to, căn bản không muốn tin tưởng.
Bất quá mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, Nhan Thiệu thế nhưng liền di tình biệt luyến? Tình yêu của Nhan Thiệu, bất quá cũng chỉ như thế!
Chỉ là, nếu thật sự có người tốt hơn so với cậu, thì sao có thể nhìn trúng Nhan Thiệu một người thô lỗ bất kham như vậy? Tiểu Lục Tử nói như vậy, thuần túy là vì để đả kích mình đi?
Lê Tranh tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều, ngay lúc này di động của cậu vang lên, sau khi nhìn thấy tên trên màn hình, vẻ mặt của cậu cũng sáng lên.
"Uy, Hoắc Minh, có việc gì sao?"
"Yến hội? Em sẽ đi......"
Lê Tranh nói chuyện điện thoại xong, oán hận mà nhìn thoáng qua cửa văn phòng của Nhan Thiệu, rồi nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top