Chuyện tình thứ năm (4)
Nhan Thiệu trước kia đều luôn tâm tâm niệm niệm Lê Tranh, nhưng hiện tại trong đầu lại chỉ toàn mỗi Vu Hạo Thần.
Vu Hạo Thần sáng nay tới đây một chuyến làm hắn nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng khiến hắn cảm động, trước kia cũng không biết có bao nhiêu chuyện bị hắn bỏ qua.
Nhan Thiệu luôn thờ phụng câu nói "tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*", nhưng ân tình của Vu Hạo Thần dường như không thể trả hết được trong chốc lát.('*' có nghĩa phải biết báo đáp ân tình của người khác)
Sau bữa trưa, phòng bệnh của Nhan Thiệu bỗng nhiên náo nhiệt, những thủ hạ trong công ty giải trí trên cơ bản đều tới thăm hắn, một số bằng hữu mà hắn quen ở trong thành thị này cũng tới, còn tại sao những người này không đến vào buổi sáng...... Đại đa số bọn họ, chỉ e là phải đến giữa trưa mới rời giường.
Phòng bệnh người đến người đi, tới thời điểm ăn cơm chiều, Nhan Thiệu đã nhận được hai mươi mấy giỏ trái cây, sau khi hắn nếm được mùi vị của quả táo, đối với những thứ này xin miễn cho kẻ bất tài, đều để Tiểu Lục Tử đem tất cả mang đi rồi tiễn mọi người ra đến cổng bệnh viện.
Thời điểm Tiểu Lục Tử trở về trong tay cầm theo một chồng tiền: "Nhan ca, những giỏ hoa quả đó bất quá chỉ cầm đi vài vòng trong bệnh viện, tuy giá giảm đi một nửa nhưng đúng là làm lão bản quá lời."
"Có thể làm cho người khác mua thì em cũng không tồi đâu." Nhan Thiệu nhìn Tiểu Lục Tử liếc mắt một cái: "Tiền đó em cầm đi, cho em để mua thuốc lá đó."
"Cảm ơn Nhan ca!" Tiểu Lục Tử vui mừng đem tiền nhét vào túi quần, đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Nhan ca, Lê Tranh kia cũng thật là, anh nằm viện mà cậu ta cũng không tới thăm anh, vậy mà còn mặt mũi đến nhà hàng của chúng ta ăn uống miễn phí nữa chứ."
"Ăn uống không trả tiền?" Nhan Thiệu nhíu mày thật chặt. Hắn trước kia sủng Lê Tranh, mặc kệ có cái gì tốt cũng đều cho Lê Tranh, hắn cũng đã nói với người của công ty giải trí là tất cả khoản chi tiêu của Lê Tranh đều tính vào hắn, nhưng đó là trước đây.
Lúc ấy hắn cùng Lê Tranh là tình nhân, kêu hắn đem công ty giải trí cho Lê Tranh hắn cũng nguyện ý, nhưng hiện tại hai người đã sớm không còn quan hệ.
"Đúng vậy, Nhan ca, Lê Tranh thật không có gì tốt......" Tiểu Lục Tử thật cẩn thận mà quan sát biểu tình của Nhan Thiệu.
"Các cậu ngốc à! Trước kia cậu ta là đại tẩu của các cậu, anh mới miễn đơn cho cậu ta, hiện tại cậu ta đã không phải, các cậu còn để cho người ta ăn không uống không làm cái gì?" Nhan Thiệu tức giận nói.
Công ty giải trí này, hắn tính toán đưa cho Vu Hạo Thần để báo đáp ân tình, tuy rằng Vu Hạo Thần rất có thể chướng mắt, cũng không có đạo lý nào để cho Lê Tranh chiếm tiện nghi.
"Nhan ca?" Tiểu Lục Tử kinh hỉ mà nhìn Nhan Thiệu. Lê Tranh vẫn luôn xem thường bọn họ, lại cố tình còn muốn ăn của bọn họ uống của bọn họ, cấp dưới đều rất bất mãn đối với Lê Tranh, Nhan Thiệu có thể suy nghĩ thông suốt liền thật tốt quá!
"Em nhanh chóng hạ lệnh xuống dưới đi." Nhan Thiệu nói, trước kia hắn cùng Lê Tranh chia tay, hắn cũng không có ngăn cản bởi vì cảm thấy Lê Tranh đáng thương, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy Lê Tranh rất phiền chán.
"Em lập tức đi liền! Hả, Vu thiếu? Ngài đến rồi à?"
"Vu thiếu!" Nhan Thiệu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vu Hạo Thần đang đứng ở cửa phòng bệnh.
Vu Hạo Thần vẫn là bộ dáng tinh anh lãnh lãnh đạm đạm, trên tay thế nhưng lại cầm theo hộp cơm giữ nhiệt hoàn toàn không hợp với y, y bước vài bước liền đem hộp cơm đặt lên tủ đầu giường: "Còn chưa ăn cơm đi? Thức ăn ở bệnh viện không ngon, em đã nhờ bảo mẫu làm vài món cho anh. "
"Còn chưa ăn, cảm ơn!" Vu Hạo Thần tự mình đến đây đưa cơm, làm Nhan Thiệu có chút thụ sủng nhược kinh.
"Không cần cảm ơn, trước kia em đau dạ dày, anh cũng từng đưa cơm cho em." Vu Hạo Thần mở hộp giữ nhiệt bưng ra một ít món, "Sáng mai em cũng sẽ cho người đưa đồ ăn qua đây, đồ nhiều dầu mỡ quá không tốt."
Vu Hạo Thần nói nhiều dầu mỡ, chính là nói cái bánh bao khó ăn hồi buổi sáng đi? Nhan Thiệu nghĩ đến chuyện hồi sáng nay, tức lập tức có chút không được tự nhiên.
Vu Hạo Thần ngồi một chút, thấy Nhan Thiệu không động tĩnh, khẽ nhíu mày: "Anh không thích mấy món này sao?"
"Không có, những món này anh đều thích!" Nhan Thiệu có chút kinh hỉ. Hắn không kén ăn, bởi vậy trước nay không ai biết hắn thích ăn món gì, Lê Tranh cũng chỉ biết hắn thích ăn thịt mà thôi, cố tình những món trước mắt này đều là những món hắn thích ăn nhất.
Hắn tuy rằng vì để cảm ơn Vu Hạo Thần mà mời Vu Hạo Thần đi ăn vài lần, nhưng số lần lại rất ít, Vu Hạo Thần có thể nhớ kỹ những món này, tuyệt đối dùng tâm tư.
Lượng đồ ăn có chút nhiều, nhưng Nhan Thiệu trong trạng thái kinh hỉ mà đem tất cả đồ ăn nhét hết vào bụng: "Những món này thật sự rất ngon."
"Ân." Vu Hạo Thần gật đầu, y lại ngồi trong chốc lát, phát hiện không biết nên nói gì với Nhan Thiệu, liền đứng lên: "Em đi trước."
"Anh tiễn em!" Nhan Thiệu vội nói.
"Anh nằm xuống đừng nhúc nhích." Vu Hạo Thần bất mãn mà nhìn Nhan Thiệu một cái, xoay người rời đi.
Nhan Thiệu nằm trên giường, nhìn Vu Hạo Thần rời đi mà trong lòng ấm áp. Hắn trước mà nhìn thấy Vu Hạo Thần như vậy, hơn phân nửa sẽ cảm thấy Vu Hạo Thần sinh khí, nhưng thực tế, Vu Hạo Thần chỉ là lo lắng cho thân thể hắn mà thôi.
Phần tâm ý này, hắn lấy cái gì mà được hưởng?
Sáng hôm sau, Vu Hạo Thần không đến mà sai người đem bữa sáng thịnh soạn đến, Nhan Thiệu cùng Tiểu Lục Tử hai người cùng nhau ăn còn dư không ít, buổi trưa đồ ăn giao đến càng thêm thịnh soạn.
"Vu thiếu đưa đồ ăn tới thật nhiều, y cho rằng hai chúng ta là thùng cơm sao?" Tiểu Lục Tử cuối cùng cũng không ăn cơm, chỉ ăn đồ ăn.
"......" Nhan Thiệu yên lặng đặt bát xuống, chẳng lẽ bởi vì tối qua hắn ăn quá nhiều?
Nhan Thiệu nằm viện tổng cộng hết năm ngày, hai ngày đầu thực náo nhiệt, ba ngày sau liền không có người, cũng cũng chỉ có Vu Hạo Thần, mỗi ngày đều sẽ đến thăm.
Trước kia Vu Hạo Thần tuy rằng đối với hắn không tồi, nhưng cũng không thân thiết như vậy...... Nhan Thiệu mới đầu có chút tò mò, sau lại nghĩ đến việc Vu Hạo Thần thích mình, liền nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Trước kia hắn vẫn luôn thích Lê Tranh, Vu Hạo Thần là người kiêu ngạo như vậy, tự nhiên cũng sẽ cùng hắn bảo trì khoảng cách.
Chỉ là, bản thân hắn thích ai sẽ trực tiếp nói ra, Vu Hạo Thần...... Y mỗi ngày đều đến đây ngồi một lúc, còn kêu người hầu đưa cơm lại đây, một câu cũng không nói, cũng không biết là thẹn thùng hay là biệt nữu.
Nhan Thiệu năm đó liếc mắt một cái liền thích Lê Tranh, đối với Vu Hạo Thần, hắn lại nói không ra là có cảm giác gì, nhưng hắn luôn nghĩ đến những điều tốt đẹp của y, cũng âm thầm thề nhất định sẽ báo đáp.
Mãi cho đến khi Nhan Thiệu xuất viện, Lê Tranh cũng không tới, Nhan Thiệu đối với việc này cũng không để ý, Tiểu Lục Tử lại rất tức giận, nghe Tiểu Lục Tử nói xong, Nhan Thiệu mới biết được nguyên lai cấp dưới của mình đã đi tìm Lê Tranh rất nhiều lần.
"Về sau cũng đừng cho người đi tìm Lê Tranh, lão đại của các cậu có rất nhiều người thích, còn cần phải ăn nói khép nép với cậu ta sao?" Nhan Thiệu khiển trách.
Còn không phải trước kia anh đối với Lê Tranh quá tốt sao...... Tiểu Lục Tử chửi thầm không thôi, trên mặt không khỏi nịnh nọt: "Nhan ca, anh minh thần võ, đương nhiên là có rất nhiều người thích, Lê Tranh kia, chúng ta không hiếm lạ!"
Nhan Thiệu gật gật đầu, đang muốn phụ họa, liền phát hiện trước mặt mình không biết từ khi nào nhiều thêm một người, chính là Vu Hạo Thần.
Những lời tự luyến lúc nãy, cũng không biết Vu Hạo Thần nghe được nhiều ít...... Nhan Thiệu đột nhiên có chút xấu hổ.
"Hôm nay anh xuất viện, em tới đón anh." Vu Hạo Thần tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng tâm tình thoạt nhìn rất không tồi.
"Cảm ơn." Nhan Thiệu nói, lại có chút cảm động.
Nếu là hắn cùng Vu Hạo Thần ở bên nhau, hai người có phải hay không vẫn luôn có thể chăm sóc cho nhau đến bạch đầu giai lão? Tưởng tượng một chút bộ dáng già nua của Vu Hạo Thần, Nhan Thiệu phát hiện chính mình thế nhưng một chút cũng không ghét bỏ.
Lê Tranh thích tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng hắn kỳ thật càng thích tế thủy trường lưu (mang hàm nghĩa khe nhỏ sông dài, dòng chảy chầm chậm trôi, từng chút một lấp đầy biển lớn, chảy đến vĩnh hằng ...) cho tới nay, hắn chỉ muốn có một ngôi nhà, có người bồi hắn, có người có thể cùng hắn trò chuyện......
Trợ lý của Vu Hạo Thần ngồi xuống ghế lái, Nhan Thiệu cùng Vu Hạo Thần hai người cùng nhau ngồi ở ghế sau của xe, Vu Hạo Thần cũng không phải là người nói nhiều nên trong xe liền phá lệ yên tĩnh.
"Với thiếu, cảm ơn em đã chiếu cố mấy ngày nay, lát nữa anh mời em một bữa được chứ?" Nhan Thiệu tìm đề để nói.
"Được." Vu Hạo Thần gật đầu.
Lúc Vu Hạo Thần vẫn còn là sinh viên, Nhan Thiệu cảm thấy mình là trưởng bối, nên chăm sóc y như đệ đệ của mình, nhưng sau khi Vu Hạo Thần tốt nghiệp, thân phận hai người cách nhau một trời một vực, hắn cũng không dám tìm y nói chuyện, chỉ là hiện tại, hắn đột nhiên lại muốn nói chuyện.
"Với thiếu, sau khi em tốt nghiệp liền trở thành người bận rộn, chúng ta cũng chưa hảo hảo tâm sự. Mấy ngày nay em mỗi ngày đều đưa cơm cho anh, chính mình cũng có ăn hay không? Đại thẩm đưa cơm nói em vội lên liền quên ăn cơm, về sau nhất định phải chú ý nhiều, dù sao dạ dày của em cũng không tốt lắm. Còn có dù em thích ăn cay, cũng không thể ăn nhiều......" Nhan Thiệu nói không ngừng, mấy ngày nay hắn đem chuyện mấy năm nay có liên quan tới Vu Hạo Thần đều suy nghĩ lại một lần, hiện tại muốn dặn dò liền có chút nhiều: "Còn có ngàn vạn nhớ rõ đừng thức đêm, thân thể là tiền vốn, anh mở công ty giải trí, nhưng hiện tại mỗi ngày đến 11 giờ cũng đã ngủ, em cho dù sốt ruột xem văn kiện, cũng đừng bận rộn đến nửa đêm......"
Nhan Thiệu dặn dò như vậy, trước đây Lê Tranh căn bản không kiên nhẫn nghe, nhưng Vu Hạo Thần lại hơi hơi nghiêng đầu, nghe rất nghiêm túc.
Liền nói như vậy hết một đường, đến khi tới công ty giải trí, Vu Hạo Thần mới đột nhiên hỏi: "Anh như thế nào biết?"
"Làm sao anh không biết?" Nhan Thiệu khó hiểu hỏi.
"Việc em ăn cay, thức đêm."
"Trước kia thời điểm em cùng anh cùng nhau đi ăn cơm liền thích ăn đồ cay, thức đêm...... Có một quyển tạp chí phỏng vấn em trước đây có ghi." Nhan Thiệu cười cười, hắn kỳ thật vẫn luôn rất chú ý Vu Hạo Thần, bằng không cũng sẽ không biết việc Vu Hạo Thần thích phỉ thúy.
"Ân." Vu Hạo Thần đột nhiên cười tươi.
Nhan Thiệu trước đây cũng đã từng thấy Vu Hạo Thần cười, nhưng hơn phân nửa là nụ cười công thức hoá, cười tươi như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy tâm mình như đang được ngâm trong hủ mật.
Có chút vì Vu Hạo Thần mà đau lòng, rồi lại cảm thấy ngọt ngào, trong lòng còn có chút tê ngứa......
Thời điểm tới công ty giải trí còn chưa tới giờ cơm, Nhan Thiệu mang Vu Hạo Thần đến nhà hàng ở lầu hai, vốn định để đầu bếp làm chút đồ ăn chiêu bài, đột nhiên lại nghĩ tới quả táo bị ăn sạch sẽ kia.
"Vu Hạo Thần, tay nghề của anh không tồi, em có muốn nếm thử không?" Nhan Thiệu vừa dứt lời, liền nhìn thấy Vu Hạo Thần đột nhiên nhìn về phía mình với ánh mắt kinh hỉ.
Không cần nghe câu trả lời nửa, Nhan Thiệu cũng đã biết đáp án, chỉ là hắn vừa định tiến vào phòng bếp, Vu Hạo Thần đã ngăn hắn lại: "Vết thương của anh còn chưa lành."
"Anh bị nứt xương sườn tuy rằng có chút đau, nhưng cũng không sao." Nhan Thiệu cười cười, lúc trước còn ở trong hắc đạo, vết thương hắn chịu còn nặng hơn cái này nhiều!
"Anh nghỉ ngơi đi, tùy tiện ăn chút cái gì đó là được." Vu Hạo Thần thực kiên trì nói.
Nhan Thiệu nhịn không được liền mỉm cười, Vu Hạo Thần thật sự rất quan tâm hắn, mà tấm lòng này...... "Hôm nay bỏ đi, về sau anh lại sẽ làm cho em ăn."
"Được." Vu Hạo Thần lại cười.
Nhan Thiệu không có quy củ là lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nên thời điểm ăn cơm, lại nói không ít, Vu Hạo Thần cũng không thèm để ý, ngược lại nghe rất nghiêm túc, mặc dù không nói nhiều lắm,nhưng hỏi gì thì đều trả lời.
Cuối cùng, vẫn là Nhan Thiệu nhìn thấy người trong nhà hàng càng ngày càng nhiều, có chút ngượng ngùng, không nói chuyện phiếm nữa, ngược lại nói sang chuyện khác: "Vu thiếu, em hôm nay có việc gì hay không? Có muốn ở chỗ này chơi một chút không? Tối nay anh có mời một nhà ảo thuật gia đến, nghe nói hắn biểu diễn rất xuất sắc."
"Buổi chiều em muốn đến công ty một chuyến, buổi tối sẽ lại đến."
"Được, anh chờ em." Nhan Thiệu cười nói.
Vu Hạo Thần rất bận, ăn cơm xong liền rời đi, Nhan Thiệu thì đi đến văn phòng của mình.
Bài trí trong văn phòng vẫn như trước kia, Nhan Thiệu kêu người mang một thùng giấy đến, sau đó liền đem đồ trong văn phòng thuộc về Lê Tranh, còn có ảnh chụp của hắn cùng Lê Tranh tất cả đều ném vào, làm xong hết thảy, hắn lại mở cửa phòng nghỉ phía sau văn phòng ra.
Nhà hắn ở gần công ty giải trí, bất quá hắn rất ít khi đến nơi đó mà thường ở lại trong phòng nghỉ này, mà nơi này, ngoại trừ hắn thì không có ai có thể vào được.
Phòng nghỉ, tựa hồ còn có ảnh chụp Lê Tranh? Nhan Thiệu mở cửa phòng nghỉ, đột nhiên cả người đều cứng đờ.
Nơi hắn ở, tuy rằng sẽ không dọn dẹp sẽ bụi bặm, nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp, nhưng hiện tại, nơi này lại chất đầy đồ đạc lộn xộn!
Nhan Thiệu đột nhiên đóng cửa lại, sững sờ nhìn các loại châu báu phỉ thúy khác nhau trên sàn phòng nghỉ.
Hắn đối với những thứ châu báu này kỳ thật cũng không hiểu biết, nhưng dù vậy, hắn cũng biết số châu báu trước mắt này khẳng định rất có giá trị, trang sức phỉ thuý, ruby sapphire kim cương, hồng ngọc bảo thạch ngọc bích lớn nhỏ như quả trứng gà......
Nếu đồ trong này bị nữ nhân nào đó thấy được, chỉ sợ sẽ họ phi thường điên cuồng đi?
Nhan Thiệu đột nhiên nghĩ tới 5 tỷ mà thanh âm kia hứa, trước đó hắn còn cho rằng thanh âm kia nói cho hắn tiền là lừa hắn, hiện tại mới biết được thì ra là không phải.
Cho nên, số châu báu này trị giá 5 tỷ? Chỉ là cho hắn nhiều châu báu như vậy, hắn lấy ra tiêu như thế nào a?
Đương nhiên, so với trực tiếp đưa tiền, số châu báu này càng hợp tâm ý hắn, dù sao tài khoản của hắn đột nhiên nhiều lên thêm 5 tỷ, hắn khẳng định sẽ bị người thẩm tra, mà những món châu báu này...... Cùng lắm thì hắn liền bỏ vào két sắt khóa lại.
Nhan Thiệu hít sâu một hơi, bắt đầu sửa sang lại phòng của mình, trải qua suốt một buổi trưa, hắn cuối cùng cũng thu thập hết số châu báu này, không chỉ có thế, hắn còn phát hiện ra một tờ vé số.
"Tiểu Lục Tử, em giúp anh tra dãy vé số trúng thưởng vừa rồi đi "
Tiểu Lục Tử mỗi ngày đều dùng di động mua vé số chờ mong chính mình sẽ trúng giải lớn, lúc này nghe được Nhan Thiệu phân phó, liền nhanh chóng lấy di động ra nhìn, sau đó báo cáo con số.
"Tiểu Lục Tử, anh hình như trúng thưởng, giải nhất, vẫn là lần đầu a." Nhan Thiệu nói, thanh âm kia suy sét thực chu đáo, hắn vừa nghĩ châu báu không mang ra ngoài để đổi lấy tiền mặt được nên có chút không tiện, vé số liền ra tới.
Hắn tuy rằng mở công ty giải trí, mỗi ngày lợi nhuận đều rất cao, nhưng trừ các loại chi tiêu, thu được vào tay mình cũng không được bao nhiêu, thậm chí trong tay còn có thể dùng mấy trăm vạn, nếu dùng hết chỉ sợ công ty giải trí sẽ xảy ra chuyện......
Hiện tại có tờ vé số này, hắn cuối cùng cũng không cần phải lo lắng việc hết tiền.
"Nhan ca!" Tiểu Lục Tử trợn tròn đôi mắt: "Nhan ca, anh rốt cuộc mua như thế nào a! Nhan ca em mua nhiều năm như vậy nhiều nhất cũng chỉ trúng năm đồng tiền a...... Nhan ca!"
Tiểu Lục Tử biểu tình bi thương khiến người nghe thương tâm người thấy rơi lệ, Nhan Thiệu lại là thong thả ung dung mà đi ra ngoài nhận thưởng. Đồng thời thuận tiện tra xét tin tức trên mạng.
Rất nhiều người đều cảm thấy giải thưởng lớn hàng tỷ này có mờ ám, trên thực tế...... Cái giải thưởng tiền tỉ này xác thật có mờ ám.
Nhan Thiệu trước kia vẫn luôn cảm thấy tiền đủ xài là được, hiện tại thật sự có tiền, mới biết được không phải như vậy, tiền thật sự là một thứ tốt, tỷ như hiện tại, hắn có thể đi mua chiếc xe hơi lên đến hàng trăm vạn.
Tâm tình kích động của Nhan Thiệu mãi đến khi nhìn thấy Vu Hạo Thần mới hồi phục, đồng thời lúc đối mặt với Vu Hạo Thần có thêm vài phần tự tin.
Giá trị con người của hắn hiện tại hẳn là không kém hơn Vu Hạo Thần bao nhiêu đi? Vu Hạo Thần hiện tại tuy rằng là người cầm quyền gia tộc, nhưng tất cả tiền của gia tộc rốt cuộc không có khả năng đều là của y......
Chính mình thật sự là đụng phải đại vận, chủ nhân của thanh âm khó hiểu kia quả thực chính là Bồ Tát sống!
"Tâm tình của anh rất tốt?" Vu Hạo Thần hỏi.
"Đúng vậy." Nhan Thiệu vui tươi hớn hở, mang Vu Hạo Thần đi ăn cơm trước, sau đó lại mang y vào quán bar ở lầu một của công ty giải trí.
Có một sân khấu ở giữa quán bar, chỗ này chính là nơi sẽ biểu diễn ảo thuật, Nhan Thiệu nhìn nhìn thời gian, liền dẫn Vu Hạo Thần tới gian ghế lô bán mở cửa ở lầu hai, chờ xem ảo thuật.
"Anh đã cho người chuẩn bị một ít điểm tâm đồ uống, rượu chúng ta sẽ không uống." Nhan Thiệu đem hoa quả sấy khô, nước trái cây linh tinh đặt lên bàn.
"Ân." Vu Hạo Thần gật đầu, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, trên mặt y tựa hồ lại nở một nụ cười tươi.
"Chiều này em đi công ty xử lý công việc? Công việc không vội?" Nhan Thiệu cười hỏi.
"Là đi xử lý một vụ hợp tác, cũng không vội." Vu Hạo Thần uống một ngụm nước trái cây.
Ngay thời điểm Nhan Thiệu vừa hỏi, kỳ thật cũng không có trông cậy Vu Hạo Thần trả lời, hiện tại nhận được câu trả lời của Vu Hạo Thần, trong lúc nhất thời nồng đậm hứng thú tán gẫu, và cuộc nói chuyện này nhanh chóng trở nên quen thuộc.
Chỉ là, bầu không khí chi gian hữu hảo giữa bọn họ, rất nhanh đã bị âm thanh hỗn loạn ở lô ghế bên cạnh đánh gãy.
Khi vừa phát hiện khách nhân ở lô ghế cách vách cùng người phục vụ nảy sinh tranh chấp, Nhan Thiệu cũng không định can thiệp, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn vẫn đứng dậy.
"Ngươi là người mới tới? Hoá đơn của ta có thể ghi sổ!" Tầng hai của quán bar tương đối yên tĩnh nên giọng nói lạnh lùng của Lê Tranh có thể nghe rất rõ ràng.
"Tôi có phải là người mới hay không cậu chắc là biết, Lê Tranh, Nhan ca đã nói, cậu về sau không thể ghi sổ, nếu không xác định được cậu có thể trả, tôi cũng không dám lấy rượu quá quý cho cậu." Người phục vụ kia rõ ràng có chút đắc ý.
"Nhan Thiệu nói như vậy?" Lê Tranh hiển nhiên cũng không tin tưởng: "Người khác đâu?"
"Tôi ở chỗ này." Nhan Thiệu đứng dậy, đồng thời cẩn thận đánh giá Lê Tranh một chút.
Hắn trước kia thường tặng quà cho Lê Tranh, Lê Tranh luôn nói không cần, hắn vẫn luôn cho rằng Lê Tranh thực thanh cao, nhưng thực tế thì sao? Lê Tranh cùng hắn sớm đã chia tay không nói, đã thế sau khi nói những lời tàn nhẫn như vậy, thế nhưng còn tới chỗ hắn mở để tiêu? Mặc dù chính mình thích cậu ta, cũng sẽ không để cho cậu ta lấy bất cứ cái gì của mình, càng đừng nói bây giờ chính mình đã không còn thích.
Nhìn thấy Nhan Thiệu, Lê Tranh hơi ngẩng đầu lên, trong mắt chợt loé qua một tia khuất nhục, lại quật cường không nói lời nào. Biểu tình như vậy, trước kia luôn có thể làm cho Nhan Thiệu bảo hộ cậu.
Lê Tranh không nói lời nào, người phục vụ vừa rồi nhằm vào Lê Tranh lại có chút lo lắng mà cúi đầu, e sợ Nhan Thiệu trách tội. Tuy rằng Nhan Thiệu trước đó phân phó bọn họ không cho Lê Tranh ghi sổ, nhưng ai biết sau khi nhìn thấy Lê Tranh, Nhan Thiệu có thay đổi chủ ý hay không?
"Cậu tìm tôi có việc gì?" Nhan Thiệu liếc mắt nhìn một vòng, có chút không kiên nhẫn mà nhìn về phía Lê Tranh.
Lê Tranh ngượng ngùng muốn nói với Nhan Thiệu là mình muốn ghi sổ, liền hi vọng Nhan Thiệu sẽ chủ động nói, lại không nghĩ Nhan Thiệu lại nói lạnh lùng đến thế: "Nhan Thiệu?"
"Nếu cậu không có việc gì, thì tôi đi đây" Nhan Thiệu nói, "Cậu cũng đừng ở chỗ này lớn tiếng ồn ào, bằng không tôi sẽ cho người kéo cậu ra ngoài, đúng rồi, tiêu phí thấp nhất cho lô ghế, cậu cũng đừng có quên...... Có Hoắc Minh, chút tiền ấy chắc chẳng là gì với cậu đi?"
Sau khi nói xong, Nhan Thiệu cũng không quay đầu lại mà trở về lô ghế của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top