Chuyện tình thứ năm (2)

"Tình yêu là cái chó má gì chứ!" Nhan Thiệu ngồi dưới đất, nhìn chung quanh một mảnh trắng xoá, nhịn không được mà mắng một tiếng.

Tuy rằng hắn đối xử tốt với Lê Tranh, nhưng thật sự là chưa từng nói yêu, đương nhiên, Lê Tranh cũng không hiếm lạ lời hắn nói.

Hắn là một thô nhân, vẫn luôn cảm thấy thích người nào thì chỉ cần đối tốt với người đó, sau đó hai người ở bên nhau là được, cái gì mà nói "Anh yêu em" là hoàn toàn không đáng tin cậy.

Bởi vì suy nghĩ như vậy, hắn còn muốn sau khi Lê Tranh tốt nghiệp thì giao hết tiền cho cậu cầm...... May mắn Lê Tranh chướng mắt hắn, càng chướng mắt công ty giải trí của hắn, cuối cùng không đồng ý.

Nghĩ đến Lê Tranh, Nhan Thiệu lại nhịn không được mắng vài câu, đồng thời không dấu vết mà quan sát tình huống xung quanh, liền trở nên đề phòng.

"Nói thô tục không tốt, ngươi nguyện ý cùng ta làm giao dịch không?"

"Tôi không phải là bị bắt cóc, mà là thật sự gặp được chuyện kỳ ảo?" Nhan Thiệu cảm thấy trong đầu của một mình đột nhiên xuất hiện tin tức, làm hắn phi thường ngạc nhiên.

Bọn họ hỗn trong hắc đạo, có rất nhiều người đều có chút mê tín, bất quá hắn trước kia vẫn luôn không tin, thời điểm khai trương công ty giải trí cần cúng thần, còn cảm thấy phiền phức mà trộm giảm đi một bước này...... Hắn hẳn là không đắc tội thần tiên đi?

"Không sai, tình cảm của ngươi rất chân thành tha thiết, ngươi có nguyện ý dùng tình yêu mà ngươi đối với Lê Tranh để làm giao dịch không?"

Có thể đổi đồ vật, đột nhiên những thứ mà người trước đã đổi xuất hiện trong đầu Nhan Thiệu, hắn nhịn không được mà trợn tròn đôi mắt: "Đệch! Tình yêu còn có thể đổi được 5 tỷ? Thế nhưng còn có chuyện tốt như vậy?" Tuy rằng Lê Tranh có chút tiêu soái, gây chuyện một chút, nhưng liền tính một chút lễ vật quý báu cùng nhân lực mà hắn giúp Lê Tranh thu thập cục diện rối rắm, khẳng định cũng không lên đến 500 vạn.

"Ngươi quyết định đổi tiền?"

"Không, tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Tiền đủ tiêu là được, so với tiền, tôi càng muốn có một lão ba lợi hại hơn lão ba của Hoắc Minh, làm tôi không cần cái gì cũng phải dựa vào chính mình...... Chỉ cần một câu của Hoắc Minh thì công ty giải trí của tôi đã bị người đến kiểm tra và không làm ăn được, tôi nếu có thể có cơ hội như vậy thì tốt rồi."

"Cha mẹ ngươi đều còn sống, về mặt thân phận thì không thể gian lận được, bất quá ngươi muốn quyền thế, ta có thể dùng phương pháp khác cho ngươi."

Thế nhưng thật sự có thể? Nhan Thiệu kinh ngạc mà nhìn màn sương mù trắng xung quanh, sau đó hắn không được tự nhiên mà động động thân thể. Hắn không biết thanh âm kia là từ đâu truyền đến, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều có, hiện tại thế nhưng lại có loại cảm giác toàn thân trên dưới đều bị người khác nhìn: "Không, quyền thế cũng không là gì, Hoắc Minh tuy rằng lợi hại, cũng không thể tổn thương tính mạng của người khác, hơn nữa tôi lại là một người không có học vấn, thật sự có chút chơi không được, thực sự có quyền thế nói không chừng còn chưa kịp hưởng thụ đã bị người ta âm mưu hại chết......"

Nhan Thiệu vừa đọc sách liền choáng váng mặt mày, bây giờ có thể sống tốt như vậy tuyệt đối không phải dựa vào đầu óc thông minh, mà là tự mình hiểu lấy, sau đó lại không biết vì cái gì mà luôn có một ít người đối với hắn rất trung thành và tận tâm.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm Hoắc Minh cùng Lê Tranh để trả thù?"

Nhan Thiệu trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Hoắc Minh...... Tôi cảm thấy gã đối phó tôi thực bình thường, tôi nếu là đại thiếu gia như gã, có người dám đánh chủ ý lên lão bà của tôi, còn dám đánh mặt tôi, tôi cũng nhất định sẽ không khách khí với hắn, bất quá Lê Tranh...... Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn đổi một nam nhân tốt hơn Lê Tranh gấp một trăm lần! Mẹ kiếp, tôi cũng không tin không có Lê Tranh thì Nhan Thiệu tôi liền không tìm được một người vợ tốt!"

"Ta không có khả năng bỗng nhiên biến ra một người yêu mới cho ngươi, ngươi nếu như muốn tìm nam nhân tốt hơn Lê Tranh, cầm 5 tỷ, muốn bao nhiêu người tùy ngươi chọn lựa?"

"Những người đó sẽ thật tâm mà sống cùng với tôi sao? Tôi đối tốt với Lê Tranh như vậy, em ấy còn không phải lại đi thích Hoắc Minh sao? Dùng tiền để đổi, đến khi bọn họ gặp được người có tiền hơn tôi, còn không bỏ đi hay sao? Lúc trước cha mẹ tôi ly hôn, chính là bởi vì ba tôi thích nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp khác...... Tôi luôn nghĩ tôi cùng Lê Tranh giống nhau, cha mẹ tôi ly dị, em ấy thì là tư sinh tử, hai người chúng ta chính là rất xứng đôi, nhưng còn Lê Tranh thì sao? Em ấy vẫn luôn cảm thấy là tôi cưỡng bách em ấy, cảm thấy tôi không xứng với em ấy......" Nhan Thiệu cười khổ nói.

Hắn chưa từng nghĩ tới muốn bức bách Lê Tranh, nếu Lê Tranh không thích hắn, sau khi cự tuyệt hắn hắn tuyệt không sẽ càn quấy, bảo hộ nhiều năm như vậy cũng chỉ là bởi vì hắn thích Lê Tranh, nhưng ở trong mắt Lê Tranh, nói không chừng căn bản là không phải như thế.

Tỷ như khi họ lần đầu tiên hôn nhau vào đêm đầu năm tốt nghiệp cao trung, hắn cảm thấy đó là bởi vì hai người có cảm tình, mà Lê Tranh...... Ở trong mắt Lê Tranh, lại là cậu dùng thân thể để đổi lấy cơ hội vào đại học!

Nhan Thiệu mặc kệ là ở trước mặt Lê Tranh hay thuộc hạ của mình, vẫn luôn là người che mưa chắn gió, rất ít khi cùng người khác tâm sự, hiện tại đột nhiên bị đả kích như vậy, không biết vì cái gì liền rất muốn nói ra.

Thanh âm kia cũng không có đáp lại hắn, hắn cũng không thèm để ý: "Tôi từ nhỏ cha không thân mẹ không yêu, sinh nhật của mẹ, tôi mua một chiếc bánh kem nhỏ để tặng mẹ, lời còn chưa nói ra, nàng đã nghĩ là tôi đến đòi tiền liền đem tôi đuổi ra ngoài, ba tôi thậm chí càng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, đều nói tôi là sinh ra để đòi nợ. Tôi không có bằng cấp, tuy rằng năm đó là vì kiếm tiền mới không đi đọc sách, nhưng tôi xác thật không thích những cái đó...... Rất nhiều người đều nói tôi không tiền đồ, cả đời chỉ có thể làm lưu manh, tôi nói chuyện thô tục, không phẩm vị, cùng Lê Tranh đi xem kịch nói và múa ba lê vẫn luôn ngủ gật, cố tình tôi còn chướng mắt người quê mùa...... Ngươi nói, có ai sẽ thiệt tình thích tôi? Khẳng định là không ai đi?"

Nhan Thiệu càng nói càng cảm thấy đúng, sau khi cha mẹ ly dị vẫn luôn không có ai quản hắn, cả người luôn dơ hề hề, người ta luôn mắng hắn ghét bỏ hắn, tuy rằng bên ngoài vẫn thực bình thường nhưng trên thực tế hắn nhiều ít cũng có chút tự ti.

Cũng vì tự ti, nên sau khi hắn thích Lê Tranh, tổng cảm thấy chính mình thấp một đầu, sau đó liền đối với Lê Tranh càng tốt hơn.

"Kỳ thật có rất nhiều người thật lòng thích ngươi." Thanh âm kia đột nhiên lại xuất hiện.

"Làm sao có thể chứ?" Nhan Thiệu nhíu nhíu mày, hắn như thế nào hoàn toàn không cảm giác được?

"Những người này đều đã từng thật lòng thích ngươi, từng yêu ngươi, rất nhiều người hiện tại vẫn như cũ yêu ngươi." Thanh âm kia lại nói, không hề có cảm xúc, nhưng trước mặt Nhan Thiệu lại xuất hiện rất nhiều ảnh chụp.

Mỗi bức ảnh trên không trung đều là một người khác nhau, Nhan Thiệu dùng tay chạm vào, ảnh chụp liền biến thành video, phát ra thông tin lúc bản thân ở cùng người nọ.

"Đây là bạn cùng bàn của tôi khi học sơ trung? Tôi vẫn nhớ rõ nàng là một nha đầu có da ngâm đen, vẫn luôn là học trò ngoan trong mắt lão sư, không nghĩ tới nàng thế nhưng lại thích tôi...... Này không phải là người phục vụ trong công ty giải trí của tôi sao? Nàng vừa nhìn thấy tôi liền cúi đầu xuống, tôi còn tưởng rằng nàng sợ tôi, nguyên lai nàng cũng thích tôi a...... Không chỉ mỗi nữ nhân, mà còn có nam a! Tên này nói thích tôi tôi còn cho rằng hắn là đang nói đùa! Đệch, tiểu tử nhát gan kia thế nhưng lại thích tôi? Tôi hoàn toàn không biết, vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là sùng bái tôi mà thôi!" Nhan Thiệu nhìn những bức ảnh đó bỗng nhiên có loại cảm giác khiếp sợ.

Trong ảnh chụp có một số người đã lâu rồi hắn không gặp, những người đó hơn phân nửa đã sớm di tình biệt luyến, thậm chí khả năng đã làm vợ người ta, nhưng đột nhiên biết nguyên lai lại có nhiều người thích mình như vậy, Nhan Thiệu vẫn là có chút cao hứng.

Cao hứng rất nhiều nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng có chút đau, Lê Tranh vì sao lại không thích hắn?

Nhớ tới Lê Tranh, ngay cả tâm tư xem ảnh chụp của Nhan Thiệu đều phai nhạt đi không ít, thẳng đến khi nhìn thấy bức ảnh cuối, cảm giác thương tâm mờ mịt đột nhiên tiêu tán không còn: "Đây là Vu Hạo Thần? Vu Hạo Thần sao có thể thích tôi được?"

Những bức ảnh chụp Nhan Thiệu xem lúc nãy, ở hắn mắt đều kém hơn Lê Tranh. Điều này nhiều ít là bởi vì người tình trong mắt hoá Tây Thi nên luôn cảm thấy Lê Tranh phi thường tốt, nên cảm thấy những người đó không bằng Lê Tranh.

Nhưng Vu Hạo Thần thì khác.

Liền tính trước kia Nhan Thiệu cảm thấy mình cách Lê Tranh rất xa, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, Lê Tranh so ra kém hơn Vu Hạo Thần...... Không, phải nói là hai người căn bản không thể so!

Lê Tranh lớn lên không tồi, nhưng cũng chỉ tính là một người bình thường mà thôi, nam nhân như vậy trong thành thị này có thể tìm ra hàng ngàn hàng vạn người, còn Vu Hạo Thần...... Y hoàn toàn chính là người cùng cấp bậc với Hoắc Minh kia!

Thậm chí, Nhan Thiệu có thể mở một công ty giải trí ở trong thành thị này, đều nhờ có quan hệ với Vu Hạo Thần.

Nhan Thiệu nhận thức Vu Hạo Thần, kỳ thật là bởi vì Lê Tranh. Lê Tranh tính tình tương đối lãnh, bình thường không thích tiếp xúc với người khác, sau khi rời quê nhà lên thành thị học đại học, hắn vẫn luôn lo lắng cậu sẽ bởi vì tính cách mà bị người xa lánh, vì việc này, mỗi khi cuối tuần, hắn đều sẽ mang bao lớn bao nhỏ tới tìm Lê Tranh, sau đó giúp Lê Tranh xây dựng mối quan hệ tốt với bạn học.

Các loại đồ ăn thức uống hắn cho bạn cùng phòng ký túc xá của Lê Tranh không ít, những người đó đối hắn thậm chí còn thân hơn so với Lê Tranh, sau lại vì Lê Tranh tham gia vào ban tuyên truyền của hội học sinh, hắn càng là tận hết sức lực để hỗ trợ Lê Tranh, kể cả chuyện làm không công cho người trong hội sinh viên, trường học có hoạt động nào cần tài trợ hay gì đó, cho dù lúc ấy trên người không bao nhiêu tiền hắn cũng sẽ hào phóng cho. Mà khi đó, Vu Hạo Thần chính là hội trưởng hội học sinh.

Vu Hạo Thần cùng Lê Tranh giống nhau, đều có chút lạnh nhạt, bất quá Vu Hạo Thần tuy rằng lạnh nhạt, bình thường làm việc lại rất cẩn trọng, còn thực ổn trọng, làm người tin phục, Lê Tranh nói...... Lê Tranh lạnh nhạt, ở phương diện nào đó cậu hoàn toàn sẽ không kết giao với người khác.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vu Hạo Thần, liền cảm thấy đối phương rất có bản lĩnh, vì để cho Vu Hạo Thần chiếu cố Lê Tranh nhiều thêm một chút, hắn cố gắng hết sức để giao hảo với Vu Hạo Thần, cuối cùng vào lúc Lê Tranh học năm hai, Vu Hạo Thần học năm cuối, cũng có chút giao tình, hơn nữa còn có địa chỉ liên lạc.

Khi hắn vừa tới thành thị này để phát triển, bởi vì thành phố xét duyệt công ty giải trí tương đối nghiêm, phòng ở của hắn còn chưa trang hoàng và chưa có giấy phép kinh doanh, thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc, ném một bút tiền lớn ra ngoài, lúc ấy chính là Vu Hạo Thần tìm người lo chu toàn cho hắn, hắn mới xem như qua cửa ải khó khăn này, sau lại có một đoạn thời gian Lê Tranh đắc tội với người không nên đắc tội, người nọ gây ra không ít phiền toái cho công ty giải trí cùng hắn, cuối cùng cũng phải đi tìm Vu Hạo Thần mới giải quyết được.

Trước kia hắn cho Lê Tranh mấy trăm vạn tiền mặt để tiêu xài, liền bao gồm cả 90 vạn dùng để mua phỉ thuý cảm ơn nhân tình của Vu Hạo Thần.

Vu Hạo Thần sau đó lại giúp hắn rất nhiều, dẫn hắn đi nhận thức không ít người, nếu không phải người khác biết hắn cùng Vu Hạo Thần có giao tình, công ty giải trí tuyệt đố không thể mở thuận lợi như vậy. Ngay cả Hoắc Minh hiện tại đến công ty giải trí gây chuyện, hắn cũng không quá lo lắng, dù sao hắn cũng cho rằng mình cùng Lê Tranh đã chia tay, công ty giải trí nếu thật sự không tiếp tục được nữa thì cứ đưa cho Vu Hạo Thần là được......

Không sai, chính là đưa. Vu Hạo Thần giúp hắn hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng, trước kia đã từng nghĩ đến việc đưa cổ phần nhưng Vu Hạo Thần không chịu nhận mới không kiên trì nữa, nếu hắn thật sự tính toán rời đi, công ty giải trí này tự nhiên phải cho Vu Hạo Thần.

Chỉ là, Vu Hạo Thần sao có thể thích hắn? Vu Hạo Thần hoàn toàn không có biểu hiện cái gì hết a!

"Người này xác thật thích ngươi, trong số những người thích ngươi, y xem như tương đối chân thành tha thiết." Thanh âm kia lại nói.

Chân thành tha thiết? Nhan Thiệu có cảm giác thụ sủng nhược kinh, gia thế của Vu Hạo Thần một chút đều không kém Hoắc Minh, thậm chí so với Hoắc Minh còn tốt hơn một ít, hơn nữa bởi vì cha của Vu Hạo Thần không quá có năng lực, nên y đã cầm quyền, các phương diện khác đều cường hơn so với Hoắc Minh không phải một chút, Nhan Thiệu căn bản là không thể nào tin được lại có người như vậy thích mình.

Hắn vẫn luôn cho rằng, Vu Hạo Thần chính là giống hắn thích kết giao bằng hữu, lại cảm thấy chính mình có nghĩa khí đáng giá kết giao nên mới ra tay giúp đỡ.

Nhưng mà, thần tiên hẳn là sẽ không gạt người đi?

Nhan Thiệu nguyên bản bởi vì Lê Tranh phản bội mà thương tâm, hiện tại lại giống như bị sét đánh, trừ bỏ chuyện này thì không còn nhớ được chuyện gì nữa.

Ngón tay vô thức đặt lên trên ảnh chụp của Vu Hạo Thần, rất nhanh liền xuất hiện một ít hình ảnh, đó là thời điểm hắn đi đến đại học tìm Lê Tranh, Lê Tranh không để ý tới hắn, hắn liền giúp đỡ hội học sinh hội làm việc, lúc ấy hắn vì kết giao với Vu Hạo Thần, còn từng đưa đồ ăn mình tự làm cho Vu Hạo Thần.

Những món đó, bất quá là hắn làm nhiều, hoặc là đồ mà Lê Tranh đột nhiên lại không thích ăn sau khi làm xong mà thôi, Vu Hạo Thần ngoài mặt ghét bỏ thế nhưng sau lưng lại ăn hết không còn một mảnh.

Nhan Thiệu có chút ngơ ngác mà nhìn chính mình cùng Vu Hạo Thần ở chung. Tiếp xúc thân thiết nhất của hai người là lúc Vu Hạo Thần bị đau dạ dày, hắn bế y đi bệnh viện, so ra không bằng một phần nhỏ những việc hắn làm cho Lê Tranh.

Không biết vì cái gì, Nhan Thiệu đột nhiên cảm thấy oán giận trước đây của chính mình có chút không cần thiết.

Lê Tranh không thích hắn, hắn cũng không cần thiết cưỡng cầu, càng không cần thiết xem nhẹ chính mình, dù sao còn có người khác thích hắn, người thích hắn thậm chí còn là người mà hắn rất bội phục: "Tôi đổi tiền là được, cảm ơn."

"Không cần cảm tạ...... Có thể dùng những thứ khác thay thế hay không?" Thanh âm kia hỏi.

"Có thể, tùy tiện cái gì đều được." Nhan Thiệu nói, tình cảm đối với Lê Tranh hiện tại hắn không muốn nữa, dù thanh âm kia cái gì cũng đều không cho, hắn cũng nguyện ý đưa.

Về phần Vu Hạo Thần...... Dù biết Vu Hạo Thần thích mình, đối với người này hắn cũng vẫn như cũ kính sợ, hai người chênh lệch nhau nhiều như vậy, hơn phân nửa sẽ không có kết quả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top