Chap 26: Nuôi rắn giữ gà, dạy hổ chăn bò - phần 3 (H, NP, SM)
Ngày 17 tháng 2 năm 2020. Đã 3 ngày trôi qua kể từ Valentine 2020.
Vào lúc 11 giờ trưa trong nhà của Keiichiro và Kairi, có những tiếng kêu rất kỳ lạ trong phòng ngủ: "Á... á... á... ái... á... á... á... ư... ô... ố... á... á... ứ... ứ... a... a... ư... ư.. hư hư hư... ư ư ư... a a a... ha ha ha... hư ha ư a..."
Thì ra đó là cậu cún bông Kairi đang đẩy cái mông qua phải ưỡn ẹo thêm qua trái, toàn thân chẳng mặc gì ngoài cái quần boxer, và Keiichiro là khán giả của màn khiêu vũ gợi tình này.
Keiichiro: "Cún con, xin quý ngài giữ thể trọng cho, hạ thần sắp xịt máu mũi rồi."
Nhưng không chỉ có Keiichiro mà còn có Sakuya, Touma, Noel. Họ chăm chú nhìn Kairi đang dang rộng hai tay ngang vai và hai chân đứng banh rộng bằng vai, rồi sau đó nhún nhảy liên tục.
Touma: "Kairi, mau dừng cái vũ điệu đó ngay cho tôi."
Kairi sượng chín mặt.
Noel: "Vẻ mặt của em làm bọn anh hết quay tay nổi rồi."
Kairi: "À, em biết rồi."
Keiichiro: "Mỗi lần em lắc mông như thế anh phải nhập viện đó."
Kairi lột tung boxer ra rồi đu lên giường rên to đến mức các anh hồn vía bay tứ lung tung: "Oá... oá... oá... oái... oá... oá... oá... ư... uô... uố... uá... uá... ứ... ứ... oa... oa... ư... ư.. hư hư hư... ư ư ư... a a a... ha ha ha... hư ha ư a..."
Touma đỏ mặt, toàn thân cứng đờ như tượng gỗ. Sakuya lặng thinh hạn Hán lời. Noel ôm mặt hức hức mấy cái đến mức Keiichiro cứng họng nuốt không nổi.
Keiichiro: "Anh lạy em, em đừng mè nheo nhiều quá, anh dị ứng lắm."
Touma và Noel cởi hết quần áo rồi đưa Kairi xuống giường, sau đó Keiichiro cũng cởi đồ luôn. Bốn gã đực rựa trần truồng đứng nhìn nhau một hồi rồi tự dưng đỏ mặt lên, càng nhìn thì càng thấy phía dưới có cảm giác đang động đậy. Sau đó, bốn gã trai vừa vuốt ve vừa cháo lưỡi với nhau một hồi, rồi Tooma chỉ dẫn cho Noel cách làm cho Kairi hưng phấn. Hầu như suốt buổi đó Noel chỉ nghe toàn là tiếng của Tooma như "đây này", "liếm chỗ này", "nhẹ nhàng thôi", còn Kairi thì chỉ được đứng yên cho Noel sờ mó lung tung và bú liếm các vùng nhạy cảm.
"Touma, coi như bữa nay cậu vừa phải dạy cậu em nhà cậu lẫn lão nhược công nhà tôi rồi. Cậu thật vất vả rồi." Keiichiro nói.
Nghe hai tiếng "nhược công", Noel nổi cáu lên. Tay trái đang cầm nhục bổng bé xinh của Kairi siết chặt vào hai tinh hoàn như bóp một quả dâu tây, tay phải đang vặn nhũ hoa phải của cậu đột nhiên nhéo một cái thiếu điều muốn xé toạc ra, còn cái miệng đang ngậm cậu nhỏ của Kairi thì cắn một cái rất mạnh đến mức cậu khóc ré lên.
"Kém sang quá." Touma nhắc nhở.
"Đau lắm hả em?" Keiichiro hỏi Kairi.
"Đau lắm cơ." Kairi nhõng nhẽo.
"Thật cạn lời với lũ nhỏ này." Keiichiro thẫn thờ.
Rồi Keiichiro xoa đầu Kairi: "Em à, Noel hơi khó ở một chút nhưng dễ thương lắm."
Kairi quỳ trên giường vuốt "của quý" của Keiichiro rồi mút nó một cách ngon lành. Noel bồi hồi nhớ lại mấy lần đi ngủ bị Kairi thả thính, có khi còn bị dụ dỗ làm chuyện phòng the.
"Hai lão kia định đứng đực râu ra làm gì? Cứng quá đi không nổi hả?" Keiichiro hỏi.
Khi Kairi qua mút nhục bổng của mình, Noel đứng sựng người như trời trồng.
"Buông anh ra." Noel đỏ mặt, hai mắt cứ dán vào quả đầu mái xéo gấp nếp nhuộm nâu vàng của cậu.
"Làm cho anh luôn nha, Kairi." Touma đưa báu vật ngàn vàng cho cậu.
Từng tiếng "ưm, ưm" trong miệng Kairi cùng với cái lưỡi đầy nước bọt khiến cái côn thịt của Tooma vươn đầu lên khoan khoái. Riêng Noel thì dù không dễ chịu lắm với cái trò kinh khủng đó, nhưng trong lòng lại hực lên một ngọn lửa dục vọng không kìm chế nổi. Cuối cùng, Kairi mút chuối cho Keiichiro, Touma và Noel khi ba người đứng sát nhau trước mặt cậu. Không nuốt được ba cây gậy cùng một lúc thì cậu lấy từng cái vừa bú liếm vừa lấy tay chọc chùm lủng lẳng bên dưới. Nhưng cái nết háu ăn sẵn có của cậu lại có những khi ép cậu banh rộng hai hàm ra để ngốn lấy ba nam nhân trước mặt, khiến cậu ho sặc sụa. Lúc đã xong chuyện, Kairi lên giường nằm nghỉ trong khi ba gã còn lại chuẩn bị áo mưa tươm tất. Noel xong trước liền bế Kairi lên và vụng về nhét côn thịt vào tiểu huyệt cậu.
"Đưa vào đi anh." Kairi nói với một giọng điệu hết sức gợi tình.
"Sâu quá luôn à." Kairi chỉ thở hơi lên khi Keiichiro nhét côn thịt vào tiểu hoa huyệt đã có Noel thâm nhập.
Đối với cậu, cây hàng của Noel dài hơn hàng của Keiichiro, nhưng anh ta vẫn còn lóng ngóng không biết phải làm gì hơn là để nó nằm yên trong tao huyệt của cậu. Ban đầu Kairi chỉ cười thẹn thùng khi gã đào hoa lai Nhật-Pháp thọt cả khúc vào cúc hoa rồi nằm dài thườn thượt trên giường, nhưng khi Keiichiro nhét thêm thì cậu thấy da thịt như muốn toạc ra.
"Nè, sao vậy hả tiểu thụ?" Keiichiro hỏi.
"Nhanh quá, a..." Kairi lắc đầu.
"Anh mới có làm chậm thôi mà." Keiichiro dừng lại.
"Toạc mất thôi..." Kairi ngồi dậy ôm chặt Keiichiro run cầm cập.
"Ơ hay... quên tui rồi hả?" Noel quờ quạng hai tay quanh không khí như người mù đi trong đêm.
"Rõ khổ, tôi giờ phải làm bóng đèn nhìn sự lăng loàn thác loạn như thế đến bao giờ?" Sakuya đứng ngoài quan sát cảnh hoan lạc thác loạn mà lòng buồn như con chuồn chuồn.
"Đây không phải là buổi chiều mùa đông. Mới có trưa mùa xuân thôi. Mà này, cậu nên chịu khó làm bình hoa di động gắn bóng đèn đi nhìn cảnh vật đi." Zamigo Delma đến bên Sakuya vỗ về.
"Tại sao anh không vào chơi chung với mọi người?" Sakuya hỏi.
"Chồng Kairi ghen ghê lắm, anh xỏ mũi vào chuyên môn của Kairi là chồng cậu ấy lột da anh." Zamigo nói.
Ngày 17 tháng 2 năm 2020. Đã 3 ngày trôi qua kể từ Valentine 2020.
"Livestream nhiều vậy có sang không em?" Shiguru hỏi Juru.
"Sang chứ. Hirameki mà." Juru nói.
Shiguru than phiền: "Em livestream nhiều quá dễ mệt sức lắm đó em."
Juru hỏi: "Sao mệt vậy anh?!"
Shiguru đáp: "Tần suất livestream của em coi như em đã là người thu hút sự chú ý của công chúng, và em dễ bị căng thẳng với những áp lực bên ngoài từ các khán giả, đó là chưa kể đến những điều em tự gây áp lực cho mình khi em cố đáp ứng nhu cầu các khán giả. Anh biết em là một người có sự nỗ lực và quyết tâm cao, và anh hiểu điều đó. Nhưng có những khi em cần sống chậm lại để giải lao và thư giãn, vì khi đã nghỉ ngơi đủ thì em sẽ có năng lượng tiếp tục cho một ngày mới năng suất hơn."
Juru thưa: "Vâng."
Đến tận 13 giờ chiều ngày 17 tháng 2 năm 2020.
Một hiện tượng lạ xảy ra trong phòng ngủ của Shiguru. Shiguru đang nắm lấy cổ áo của Juru để cố định đầu cậu hướng về phía nhục bổng anh ta, mông anh ta thúc nhục bổng cương dương vào miệng cậu trong khi hai tay cậu vịn vào hai chân anh ta. Juru đang quỳ sát đất, ở phía sau cậu là Tametomo đang nắm lấy hai cổ chân banh rộng mông ra để thao tiểu cúc cậu bằng quả dưa chuột của anh. Tametomo cũng đang rút ra rồi đẩy vào trong mông Juru.
"Ưm... ưm ưm ưm... ư ư ư ư...~~" Juru vừa nuốt họa mi Shiguru vào miệng vừa nhét họa mi Tametomo vào mông.
Cả ba người đều mặc độc nhất mỗi cái áo trên của các bộ giáp Kiramager tương ứng với màu của họ: Juru màu đỏ, Shiguru màu xanh dương, Tametomo màu vàng. Mũ giáp của họ không có, quần dưới cũng không có nốt. Chỉ có ba chàng trai ở truồng phang nhau thôi, chàng nào chàng nấy vén áo lên tới quá rốn. Nhân tố quan trọng nhất là Juru, cậu ấy bị xích hai chân vào nhau và hai tay cũng bị giữ chặt vào nhau bằng những sợi xích. Ngay cả cổ cậu cũng có đeo dây đai móc xích và Shiguru đang cầm xích dắt cậu.
"Ngoan đi nào bảo bối, đau thì có đau mà sướng lắm." Tametomo vỗ mông Juru một cái bốp rõ kêu.
Sau khi vỗ mông Juru, Tametomo hì hục đẩy tiếp vào cúc huyệt cậu cho cậu kêu rên.
"Này, vui vẻ hạnh phúc không vậy cục cưng?" Tametomo vừa thao Juru vừa hỏi, hai tay bóp vào hai cái mông chằng chịt những vết roi đỏ rực.
"Yêu anh lắm... á á á... lão công ới... a a a a... Phê lắm a... hành hạ em a... đánh em đi... em sướng lắm... Em thật dâm lắm... lão công S em đi... đu đưa em nín thở đi lão công... Em hết chịu nổi rồi... a a a a a..." Juru bất giác rên la to, cúc hoa co dãn hết cỡ đang cố nuốt lấy dương cụ của Tametomo vốn dĩ đã bọc chiếc bao cao su tua tủa nhiều gai nhựa nhỏ li ti xung quanh.
Ai ngờ rằng bản nhạc nền bật cho buổi chơi điều giáo đầy tình thú kia lại là một bài livestream của chính Juru được làm lúc buổi sáng 6 giờ ngày 17 tháng 2 năm 2020 (theo giờ Nhật). Juru sẽ vừa nghe tiếng chính mình livestream vừa được ba chàng công thao tập thể.
"Lão công~~!!! Lão công Tametomo ới~~~!!!" Juru kêu rên.
"Tỷ phú Steve Jobs, cha đẻ của Apple đã qua đời vì căn bệnh ung thư tuyến tụy khi ông 56 tuổi. Những ngày cuối cùng nằm trên giường bệnh, ông đã viết một bức thư trải lòng về những gì ông đã đi qua trong cuộc đời..." Đoạn livestream của Juru phát ra trong phòng, và chính chủ nhân của nó lại vừa nghe vừa xoạc trai.
"Tôi đã đạt đến đỉnh cao của sự thành công trong giới kinh doanh. Tuy nhiên, ngoài công việc, tôi cũng có một chút niềm vui. Cuối cùng, sự giàu có chỉ là một thực tế của cuộc sống mà tôi đã quen với nó. Tại thời điểm này, nằm trên giường bệnh và nhớ lại cả một hành trình tôi đã đi qua, tôi nhận ra rằng tất cả sự công nhận và sự giàu có mà tôi rất tự hào đều trở nên vô nghĩa khi tôi đối mặt với cái chết. Bạn có thể thuê một người nào đó lái xe cho bạn, kiếm tiền cho bạn nhưng bạn không thể thuê ai đó chịu đựng bệnh tật hộ bạn. Những thứ vật chất bị mất có thể được tìm thấy, nhưng có một thứ không bao giờ có thể tìm thấy khi nó mất đi – chính là sức khỏe và sự sống. Khi một người đi vào phòng phẫu thuật, anh ta sẽ nhận ra rằng có một cuốn sách mà anh ta vẫn chưa đọc xong: Cuốn sách về cuộc sống lành mạnh." Đoạn livestream dâng lên cao trào.
Juru nghe bài livestream của mình mà hai lỗ tai lùng bùng lên, vì loa được mở hết công suất. Cậu chẳng còn nghe được tiếng hai côn thịt của Shiguru và Tametomo đang chen chúc chui vào tiểu huyệt cậu và tiếng tiểu cúc cậu đang kêu cứu vì hai anh đều mang bao cao su gai thâm nhập vào cậu. Cậu kêu la khi bị Tametomo cắn yêu vào cổ mấy cái và bị Shiguru cắn yêu vào vai mấy chập, nhưng tiếng livestream khó chịu của chính cậu vẫn lấn át hơn hẳn.
"Tôi nghe cái này mà tôi muốn đấm mỏ nó ghê." Garza cằn nhằn với Crantula.
"Ai mà nghe cái này chắc kiểu gì cũng mê mệt, nhưng mê mệt vì mến mộ là mấy lần đầu, sau đó thì mệt đừ người." Crantula nói
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top