Chapter 12: The first Hallelujah

"I've heard there was a secret chord
That David played and it pleased the Lord.
But you don't really care for music, do you?"

Liễu Ngọc Phong nghe thấy một khúc ca bí mật. Khúc ca ấy dịu dàng như giọng hát của mẹ, một người mẹ mà anh hằng ao ước. Và rồi anh thiếp đi, theo khúc ca đưa anh vào giấc mộng đẹp xa xỉ.

Rồi đôi mắt anh nhận lại những tia sáng nõn nà như gột rửa tâm hồn anh. Và đôi bàn tay non nớt trông thật nhỏ bé trên những phím đàn ngay ngắn.

Mẹ anh, phải mấy năm thì anh mới dám gọi bà là mẹ, hay bảo rằng tiếng đàn là tiếng lòng thổn thức chân thật nhất của con người. Bà thích tiếng đàn của anh, khen ngợi cái buồn man mác ẩn sâu trong từng nốt nhạc, không khiến người ta nặng nề chán chường, nhưng đủ khiến họ trầm tư suy ngẫm. Nhiều năm sau, cậu cũng khen tiếng đàn của anh như vậy.

Nhưng nói thật, anh ghét tiếng đàn của mình. Lẩn quẩn. Ray rứt. Như một nổi ám ảnh không hồi kết. Và nỗi buồn man mác ấy cũng chỉ chìm lặng trong những nốt ngân dài, không cách nào giải thoát thành nỗi đau tận cùng tức tưởi. Tựa như những giọt nước mắt không thể trào ra.

Như những giọt nước mắt của anh. Những giọt nước mắt của đôi mắt không thể khóc.

Nhưng anh rất biết ơn tiếng đàn. Bởi lẽ cậu yêu nó. Bạch Lạc Hy yêu cách những ngón tay anh uyển chuyển và tinh xảo trên phím đàn, yêu đến từng nốt nhạc mà cậu khen bằng những lời ngọt ngào nhất: "Tình yêu của anh như tuôn trào mà e ấp trong những giai điệu. Chúng luôn kể với em anh yêu em nhiều đến mức nào."

"Đừng trêu anh nữa. Anh thừa biết cậu nghe chẳng hiểu gì mà."

"Nhưng em biết một điều đấy. 'Cuộc sống là đóa hoa và tình yêu là mật ngọt.' (1) Anh là mật ngọt của em."

Bạch Lạc Hy đã sai. Anh là quả đắng của cậu. Anh lừa dối cậu, phản bội cậu. Anh giết cả người cậu yêu thương.

Chợt, Bạch Lạc Hy xuất hiện trong giấc mơ của anh. Cậu nắm lấy tay anh, nở một nụ cười dịu dàng. Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng vững chãi, khều vào trái tim anh.

"Đi thôi."

Liễu Ngọc Phong biết có gì đó rất kỳ lạ. Tại sao cậu lại nắm chặt tay anh như vậy, chặt đến nỗi cổ tay truyền đến cảm giác đau xót? Tại sao bước chân cậu lại nhanh như vậy, có phần thô bạo và lạnh lùng, khác hẳn với dáng vẻ nhẫn nại luôn chờ đợi anh tiến về phía cậu?

Song, Liễu Ngọc Phong vẫn bị nụ cười ấy hấp dẫn, có lẽ bởi chỉ trong mơ cậu mới cười với anh lần nữa.

Cậu dẫn anh vào ngôi biệt thự với những khóm hoa Tử La Lan tím biếc. Cậu dắt anh qua những hành lang và bậc thang quen thuộc đến từng bước chân. Cậu dẫn anh lên căn phòng ấy, căn phòng nhuộm trắng bằng màu hoa huệ tây. Màu hoa cậu dành tặng cho anh.

"Anh chờ em chút nhé. Em quay lại ngay."

Cậu nói rồi bỗng biến mất, nhanh hơn một cái chớp mắt. Hô hấp Liễu Ngọc Phong rối loạn trước nỗi sợ đè nén trong lồng ngực.

Không.

Đừng đi.

"Rắc."

--------------------------------------------------------------------------

Bạch Lạc Hy đứng lặng trong góc tối nhìn đôi mắt thẫn thờ của Liễu Ngọc Phong. Cậu biết tại sao đôi mắt anh như vậy, cũng như tại sao thân thể anh đột nhiên đờ đẫn như một con rối vô hồn.

Trạng thái tâm lý của anh vốn không ổn lắm. Trong lúc căng thẳng hay sợ hãi, anh hay gặp ảo giác và huyễn thính. Những lúc ấy cậu sẽ ôm lấy thân hình gầy gò của anh, xoa dịu từng nhịp run rẩy và những tiếng nức nở. Dù anh không khóc, không thể khóc, nhưng cậu sẽ khóc cho anh, để những giọt lệ yếu đuối khẳng định tình yêu của cậu một cách mạnh mẽ nhất.

Và cũng có những lúc, anh sẽ nở nụ cười thật ngốc nghếch như con nai tơ lần đầu bắt gặp những khóm hoa rực rỡ giữa cánh rừng tăm tối. Những lúc ấy, cậu vẫn sẽ lay tỉnh anh. Bởi lẽ cậu muốn bảo anh rằng: "Nhìn em đi Ngọc Phong, em sẽ cho anh hạnh phúc. Đừng bấu víu vào thứ hạnh phúc sẽ tan biến khi anh tỉnh giấc."

Nhưng bây giờ, nụ cười ấy đang trưng ra trước mặt cậu. Và cậu chỉ muốn đẩy anh vào cơn ác mộng đau đớn hơn, tuyệt vọng hơn, để anh ngay cả gửi gắm niềm tin vào giấc mộng đẹp cũng không dám.

Bởi vì cậu hận anh.

"Rắc."

Bạch Lạc Hy dường như có thể nghe thấy âm thanh giấc mơ ngọt ngào của anh tan vỡ. Hay có lẽ đó vốn là giấc mơ của họ, giấc mơ về hạnh phúc mà họ đã chìm sâu đến mộng mị.

Nhưng cũng đã đến lúc tỉnh.

--------------------------------------------------------------------------
Đỏ.

Trong mắt Liễu Ngọc Phong tràn ngập một màu đỏ.

Căn phòng trắng tinh tươm đã hóa thành một màu đỏ máu, trên tường treo những sợi xích sắt và roi da ghê rợn.

Đỏ, đỏ như những giọt máu chảy ra từ nơi giao hợp. Đỏ, đỏ như những sợi tơ máu trong đôi mắt căm hận của người anh yêu.

"Hư..."

Bạch Lạc Hy như con dã thú điên cuồng luật động trong cơ thể anh. Không có yêu thương, chỉ có căm ghét cùng hành hạ. Đau đớn truyền đến từng đầu ngón chân như muốn khắc ghi vào cốt tủy.

Nhưng không hề có những tiếng gào khóc hay nức nở, bởi Liễu Ngọc Phong đã quá quen thuộc với những nỗi đau đớn xác thịt. Thứ duy nhất anh cảm nhận rõ ràng, chỉ là hơi ấm.

Hơi ấm khi cậu lấp đầy trong anh, như lấp cả khoảng trống trong trái tim anh.

Hơi ấm khi cậu chạm đến điểm sâu nhất, hơi ấm như hòa tan linh hồn anh, giao hòa trong cậu.

Hơi ấm cho biết cậu còn ở đây, với anh.

Rốt cuộc, mình vẫn là yếu đuối như vậy, ỷ lại như vậy, càng hèn kém như vậy. Dù phản bội người ấy, nhưng vẫn ích kỷ muốn người ấy yêu mình. Dù không dám cho cậu toàn vẹn yêu thương, vẫn muốn nhận lại hơi ấm che chở.

Nhưng chẳng phải vậy, mới là con người sao?

Chợt Bạch Lạc Hy kéo tóc anh, bắt Liễu Ngọc Phong ngẩng đầu nhìn cậu. Đôi mắt như dao găm hung tợn như xoáy xuyên tâm hồn anh. Rồi cậu cười, một nụ cười tàn nhẫn và khinh bỉ.

"Đôi mắt của anh... buồn cười thật..." Cậu chậm rãi nói, phía dưới cũng không giảm lực đạo, khiến nỗi đau tiếp tục giằng xé cơ thể đã sớm chai lỳ với sự tra tấn. "Sáng trong. Nhưng bản chất lại là lừa dối. Thấy rõ vạn vật. Nhưng vẫn đui mù ngu xuẩn. Muốn khóc. Cũng không khóc được."

Đột nhiên, cậu dừng lại. Đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt anh, vờn quanh hàng mi dày quyến rũ, nhưng đôi môi kéo lên một độ cong tàn khốc.

"Vô dụng như vậy, cũng không cần giữ lại nữa."

--------------------------------------------------------------------------

"When it goes like this, the forth, the fifth
The minor fall, the major lift
The baffled king composing Hallelujah."

Bạch Lạc Hy lặng ngắm người đang mê mang. Gương mặt trắng bệch điểm xuyết bằng sắc đỏ từ đôi mắt nhắm nghiền. Đôi bàn tay cậu vô thức vỗ về mái tóc mềm mại như đất sét.

Cuối cùng, vẫn không nỡ.

Những ngón tay cậu lướt qua tấm lưng trần của người kia. Từng vệt trắng mờ đan xen những vết sẹo dài ngắn, như cứa vào tâm can cậu. Và nghiêm trọng nhất là hai vết sẹo giữa lưng anh. Chúng dài tầm một gang tay, nhưng sâu đến đáng sợ như ăn vào tận xương, lại mang một sắc đen như nhiễm độc. Hai vết sẹo đối xứng qua sống lưng anh, đều nhau đến kỳ lạ, như do người ta cố ý khắc lên thành hình chữ V ngược, tựa như vết sẹo từ đôi cánh của thiên thần sa ngã. Thật đủ tàn nhẫn.

Nhưng có lẽ phải trở nên tàn nhẫn như vậy, mới đủ giữ anh bên mình, khiến cho anh vĩnh viễn không phản bội cậu.

Ngẫm lại, câu chuyện của họ hệt như bản nhạc kia, bản nhạc anh yêu nhất. Nảy nở, sinh sôi. Thêm một chút buồn lắng, thêm một chút ngọt ngào. Và vừa khi đóa hoa ái tình bung hết sắc màu nhựa sống thì hương hoa nồng đượm đã tan biến nhanh đến ngỡ ngàng.
Bây giờ, mảnh tàn tích của vườn hoa ấy chỉ còn cậu đơn độc níu giữ bằng sự cuồng dại vô vọng.

"Con dã thú khát máu hoang dại trong em thèm muốn anh."

Như David thèm muốn Bathsheba. (2)

"Em sẽ xé toạc linh hồn anh bằng móng vuốt của dục vọng và tội lỗi."

Như Deliah xé toạc số mệnh Samson.

"Kẻ phản bội em sẽ bị nguyền rủa bằng nụ hôn và sinh mệnh."

Như Judas sẽ vĩnh viễn bị nguyền rủa vì nụ hôn gã đặt trên má Thiên Chúa trước khi phản bội Ngài.

--------------------------------------------------------------------------

Người đàn ông tắt điện thoại. Ngũ quan tuấn tú hài hòa. Sống mũi cao thẳng, đường nét gương mặt phóng khoáng lại kết hợp với hàng mi rũ dịu dàng khiến anh ta trông như một vị hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Và dù đôi bàn tay của bóng tối che giấu đôi mắt anh, vẫn không che được một sắc xanh sâu thẳm như biển khơi cuộn sóng.

"Chuyện gì vậy, Trình?"

Một bàn tay trắng tuyết e thẹn chạm vào đôi vai trần của Bạch Viễn Trình. Đó là một người phụ nữ quyến rũ. Mái đầu vàng hoe chải chuốt, vài lọn tóc rũ xuống gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Đôi môi tô son đỏ mọng, hàng mi dày như cánh bướm, đuôi mắt kẻ viền câu nhân, song đôi mắt đen láy lại trong suốt như nước hồ mùa thu. Sạch sẽ. Tĩnh lặng.

"Bạch Lãnh Quân... hắn vừa diệt Thất diện linh lung. Anh không biết hắn đang âm mưu điều gì."

"Diệt? Chẳng phải Bạch gia chủ đang giám sát hắn gắt gao sao? Làm sao hắn dám 'chơi lớn' như vậy?"

"Anh không rõ, nhưng chắc chắn là hắn làm. Vừa rõ ràng, lại không đủ chứng cứ để kết tội hắn. Hừ. Hắn đang tuyên chiến với cha thì cứ tiếp tục, chúng ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là được."

"Vậy, tiếp theo, anh định làm sao? Dù sao thì Thất diện linh lung vẫn còn phần hữu dụng với chúng ta?"

"Đó là điều anh đang suy nghĩ. Tại sao là Thất diện linh lung? Dù sao lũ ngu đó cũng không mấy quan trọng, anh chỉ lo là..." Bạch Viễn Trình chợt dừng lại. "Chẳng lẽ hắn... thu được thông tin gì đó từ bọn chúng?"

"... Thất diện linh lung cũng đâu phải nhân vật quan trọng gì, có gì chúng nắm được mà ta không biết chứ."

"Haizzz... Bạch Lãnh Quân chưa bao giờ làm việc gì vô nghĩa cả. Từ đây phải cẩn thận một chút. Nhưng, sớm hay muộn, hắn cũng sẽ lộ điểm yếu thôi. Bởi hắn, là người có máu Bạch gia thuần khiết nhất."

--------------------------------------------------------------------------
Tại sao thiên thần lại sa ngã? Vì họ phạm tội?

Tại sao thiên thần sa ngã không thể trở lại thiên đàng?

Vì đôi cánh họ đã bị bẽ gãy.

Rất lâu về trước, trong một căn hầm nằm sâu bên dưới thành phố, có một cậu bé xinh xắn với đôi mắt vàng như ánh sáng, nhưng cậu sống trong bóng tối tội ác của lũ người tự xưng, "Sứ giả".

Một ngày, cậu chạy trốn, nhưng bị phát hiện. Chúng đẩy cậu vào phòng tra tấn. Chúng chọc mù mắt cậu, đánh cậu bằng những đòn roi, đốt cháy da thịt cậu bằng những thanh kim loại bỏng rát.

Chúng khắc lên lưng cậu một chữ V ngược, đổ thuốc độc để vết sẹo sẽ sưng tấy và đau nhức, mãi mãi.

Chúng bảo ấy là dấu hiệu của kẻ tội đồ, của ác quỷ.

Chúng bảo ấy là sự trừng phạt của "Thiên chúa".

CHÚ THÍCH

(1): Danh ngôn về tình yêu của Victor Hugo

(2): David, Samson, Judas xuất hiện trong các câu chuyện kinh thánh của Thiên Chúa giáo. David là vị vua nổi tiếng của vương triều Israel, có công lớn, được lòng dân chúng nhưng ngã vào tình yêu say đắm với nàng Bathsheba là vợ của một thuộc hạ trung thành. Ông đã hãm hại người thuộc hạ đó để cưới được nàng.

Samson là vị anh hùng của Israel với sức mạnh siêu nhiên ẩn chứa trong mái tóc dài, song ông lại bị mê hoặc bởi nàng Deliah vốn là gián điệp của kẻ thù. Nàng cắt mái tóc của ông, tước đi sức mạnh khiến ông rơi vào tay quân Philistine.

Judas là tông đồ phản bội Thiên Chúa. Tuy nhiên, quan điểm về Judas vẫn đang được bàn luận.

P.s: Mọi người nghe thử bản nhạc mình trích nha, rất hay và sâu sắc: Tình ca bất hủ "Hallelujah". Nếu ai thích tìm hiểu ý nghĩa lời bài hát càng tốt. Mình <3 <3 mn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top