Chương 10: Đưa thuốc

Editor: Không muốn ăn cơm (RoRo)

Giang Tinh Hoài đeo một chiếc kính gọng bạc, pha trộn giữa nét nho nhã và lãnh đạm, nhìn qua hẳn là đang ở trong lớp học thì bị người gọi xuống.

Mặt Giang Nhiên dính đầy máu, trông vô cùng thảm thương: "Ca."

Rõ ràng so với trước đó đã thu liễm khí thế rất nhiều.

Giang Tinh Hoài không để ý đến hắn, buông bàn tay đang đặt trên vai Giang Nhiên xuống, đi về phía Diệp Lê.

Diệp Lê cảnh giác nhìn hắn.

Khóe miệng Giang Tinh Hoài xẹt nhanh qua một chút ý cười: "Yên tâm, không phải tôi muốn giúp nó, cậu có bị thương không?"

Diệp Lê lắc đầu, cậu rất ổn.

Giang Nhiên hóa ngốc, sao anh mình lại không giúp mình? Còn đi hỏi Diệp Lê có bị thương không?

Xác nhận Diệp Lê hoàn toàn không bị sao, Giang Tinh Hoài quay trở về, lôi cổ áo Giang Nhiên, lạnh lùng nói: "Xin lỗi đi."

Giang Nhiên không thể tin được nhìn hắn: "Ca! Anh bắt em xin lỗi nó?"

Giang Tinh Hoài gật đầu nhẹ: "Chuyện này em sai trước."

Diệp Lê đứng đối diện gật đầu khen ngợi, rất hài lòng, không hổ là nhân vật có tam quan bình thường nhất truyện, cậu thích!

Giang Nhiên vẻ mặt không phục, tỏ ra ngoan cố, không muốn thỏa hiệp.

Nhìn thấy ngày càng nhiều người vây lại đây, Giang Tinh Hoài bất đắc dĩ, nói với Diệp Lê: "Thật có lỗi, mấy ngày nữa tôi sẽ để cho nó tự mình tới xin lỗi cậu."

Nếu đối phương đã nói vậy, Diệp Lê cũng không muốn làm mất mặt hắn: "Lát nữa tôi còn phải học tiếp, đi trước đây, tạm biệt Giang đại ca~"

Nghe ra sự đắc ý trong giọng của cậu, Giang Nhiên xém chút cắn nát cả răng.

Sau khi mọi người giải tán, Giang Tinh Hoài kéo người đến nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, đưa một bọc khăn giấy cho hắn: "Rửa mặt đi, xem em bẩn thành cái dạng gì."

"Em ra sao không cần anh quản!" Giang Nhiên phản ứng rất mạnh, đẩy tay hắn ra.

Hắn rất sĩ diện, lòng tự trọng của con trai rất mạnh, bị xấu mặt trước mặt tình địch không nói, vốn dĩ anh trai phải đứng về phe mình lại đi giúp người khác, làm sao hắn tỉnh táo được?!

Giọng điệu Giang Tinh Hoài bình thản, đối lập rõ rệt với Giang Nhiên đang tức muốn hộc máu: "Anh khuyên em nên an phận một chút, đừng chỉ vì một đứa con gái mà mất trí, gây ra họa không thể vãn hồi được."

"Chỉ chút chuyện nhỏ nhặt." Giang Nhiên chống hai tay lên bồn rửa mặt, dùng nước lạnh lau mặt, rửa vết máu đi: "Ca, có phải anh nghĩ quá nhiều rồi không?"

Ánh mắt Giang Tinh Hoài nặng nề, không nói lời nào đi ra ngoài.

Khi Diệp Lê cùng Lưu Cảnh Thịnh trở lại lớp học, tiết học đã trôi qua được một nửa, may mắn tiết này là tiết tự học, không có giáo viên đứng lớp, nếu không thì hai người họ thảm rồi.

Sau khi tan học, lớp trưởng đi tới, cầm trong tay một tờ giấy trắng chữ đen có con dấu.

"Lưu Cảnh Thịnh, tớ có việc tìm cậu."

Lớp trưởng tên Trác Lăng, là một nam sinh vóc dáng cao lớn, mặc dù gương mặt hơi phổ thông, nhưng dáng dấp mười phần chính trực, có loại khí chất nghiêm nghị, người khác nhìn vào liền có thể tin phục, bởi thế hắn mới chiến thắng được cuộc tranh đoạt chức vị khốc liệt đó, đạt được nhiều phiếu bầu nhất.

"Đây là cái gì?" Lưu Cảnh Thịnh vốn định hỏi Diệp Lê xem ban nãy bị trái bóng ném trúng có sao không, bị Trác Lăng xen vào nên quên mất tiêu.

Trác Lăng nói: "Tuần sau khối 10 và khối 11 tổ chức một trận đấu bóng rổ, mỗi lớp tập hợp một đội, năm người đứng đầu sẽ có thưởng."

Lưu Cảnh Thịnh hờ hững hỏi: "Khen thưởng cái gì?"

Trác Lăng cong lưng, cúi sát nói nhỏ bên tai cậu ta: "Lớp thắng có thể được đi du lịch mùa thu, được nghỉ học một ngày."

"Thật?!" Lưu Cảnh Thịnh mừng rở nhảy dựng lên, đoạt lấy tờ giấy trong tay hắn, "Tớ đi! Tớ báo danh!"

Vừa dứt lời, Diệp Lê liền thấy Trác Lăng lộ ra một nụ cười cáo già xảo quyệt.

Nói thật, biểu cảm này xuất hiện trên một khuôn mặt nghiêm nghị chính trực trông vô cùng không hài hòa.

"Đương nhiên là giả." Trác Lăng đứng thẳng lên, không chút lưu tình nói, "Vừa rồi chính cậu nói muốn báo danh, vậy cậu phụ trách tập hợp đội viên."

"Gì???" Lưu Cảnh Thịnh choáng váng, "Không phải là cậu gài bẫy tớ sao? Đội viên có ai bây giờ?"

Trác Lăng sờ cằm: "Ai bảo cậu là ủy viên thể dục, thi đấu bóng rổ vốn là cậu phải phụ trách, cậu không ở đây nên giáo viên mới tìm tớ. Trước mắt cậu là đội viên số một, còn lại thì cậu tự tìm đi, tớ đi trước, tạm biệt." Giọng điệu vô cùng vô sỉ.

Lưu Cảnh Thịnh vội kéo người lại: "Không được, cậu cũng phải tham gia!"

Lớp 8 âm thịnh dương suy, con gái chiếm hơn nửa lớp, lớp học có 59 thành viên, chỉ có 17 đứa con trai, mà trong 17 nam sinh này, số người biết chơi bóng rổ vô cùng ít ỏi.

Lưu Cảnh Thịnh nghĩ: Vóc người Trác Lăng cao ráo cường tráng, không biết chơi bóng rổ cũng không sao, đi làm tường thịt ngăn cản người khác cũng rất tốt.

Trác Lăng xua tay: "Tớ không được, không phải lúc Diệp Lê giới thiệu có nói thích chơi bóng rổ sao, cậu nói cậu ấy tham gia đi!"

Thời điểm gom không đủ đội viên, đã không cần xét tới có biết chơi hay không nữa rồi, chỉ cần là người là được.

Lưu Cảnh Thịnh như tỉnh lại từ trong mộng, cậu ta cùng Trác Lăng đồng thời quay đầu sang một hướng, nhìn Diệp Lê.

Diệp Lê đang trộm chơi trò chơi trên di động: "......"

Diệp Lê: "Nhìn tớ làm gì?"

Thế là, chúc mừng đội bóng rổ lớp 8 đã có ba thành viên mới.

Không biết sao Lưu Cảnh Thịnh có thể thuyết phục được Trác Lăng, ban đầu Trác Lăng sống chết không chịu, cuối cùng cũng chịu tham gia, về phần Diệp Lê, cậu rất thích chơi bóng rổ, lại thêm Lưu Cảnh Thịnh cứ ghé vào tai cậu lải nhãi mãi, nói trên sân bóng rổ không thể thiếu tư thế oai hùng của Diệp ca, thả một chuỗi rắm cầu vồng* thiệt dài, Diệp Lê bị khen đến lâng lâng, liền miễn (vui) cưỡng (mừng) khó (phấn) khăn (khởi) đáp ứng.

(*tâng bốc, nịnh hót)

Ban đêm về đến nhà, Diệp Lê tắm rửa xong, ăn xong bữa khuya do bác quản gia chuẩn bị định về phòng đi ngủ.

Ngay sau đó, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Trễ vậy rồi mà ai còn đến?

Bác quản gia đi mở cửa, Diệp Lê thò đầu không ngừng nhìn ra phía ngoài, nghe thấy tiếng bước chân ở chỗ huyền quan*, cậu ra vẻ thành thục ổn trọng ngồi trên ghế, bày ra dáng vẻ đại thiếu gia cao cao tại thượng.

(*khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách, hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.)

Tiếng hai người trò chuyện truyền đến, Diệp Lê lặng lẽ dựng lỗ tai lên, một âm thanh thành thục ổn trọng, là giọng nói của bác Trần, một âm thanh khác trầm thấp từ tính, hẳn là giọng của một người trẻ tuổi.

"Đúng là tiểu thiếu gia đã thay đổi rất nhiều, nhưng cậu hỏi cái này làm gì?" --- Đây là giọng của bác quản gia.

Một giọng nói khác: "Không có gì."

Chờ hai người đi tới, Diệp Lê cũng thấy được gương mặt trẻ tuổi của người kia, cậu không thể tin được nói: "Giang Tinh Hoài? Sao cậu lại tới đây?"

Nghe giọng nói còn tưởng là của một người trẻ cũng phải hơn 20 tuổi.

Chẳng qua đúng là giọng nói của Giang Tinh Hoài khác biệt rất lớn với bạn cùng lứa, giọng nói của nam sinh trên lớp đều mang hơi hướng của thời kỳ vỡ giọng, hơi khàn khàn, nhưng giọng nói của Giang Tinh Hoài lại rất dễ nghe, không mất đi nét gợi cảm, Diệp Lê cảm thấy nếu mình mà là một tên thanh khống thì chắc chắn đã bị hắn mê hoặc.

Giang Tinh Hoài quơ quơ lọ thuốc mỡ trong tay: "Đưa cho cậu."

Diệp Lê nói: "Nhà tôi không phải không có."

Giang Tinh Hoài tốt tính nói: "Đây là thuốc bác sĩ gia đình tôi đặc chế, hiệu quả rất nhanh."

Bác sĩ gia đình của Giang gia danh tiếng ở trong giới rất lớn, thuộc về loại cho dù người khác có tiền cũng khó mà mời được, còn vì mình mà điều chế, mình lại lên mặt như vậy, Diệp Lê có chút xấu hổ.

Chẳng qua cậu trời sinh tính tình thiếu gia, cho dù có bị vả sưng mặt cũng sẽ không xin lỗi, chỉ ươn ngạnh nói: "À, cậu có tâm rồi."

Nếu là người khác, nhìn thấy dáng vẻ thiếu đánh như vậy, chắc chắn sẽ xông lên đánh cậu một trận, nhưng Giang Tinh Hoài là người có giáo dưỡng, còn tự mình đem thuốc mỡ đưa đến tận tay Diệp Lê, dặn dò: "Ngày bôi ba lần, qua mấy ngày là ổn rồi."

Diệp Lê ngập ngừng nói: "Cảm ơn."


--------------

Giang Nhiên: hơi cuê :)

Giang Tinh Hoài: Á à dám đụng tới bé Lá của anh mày à.

RoRo: chương này Giang Nhiên đáng bị quýnh đòn :))


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top