Chương 6 - 10
Chương 6
Edit + Beta: Snail
Hai Phù Vân sơn trang, một chỗ của Trình Dục, một chỗ của hắn, lúc trước Phượng Thăng Minh kiến tạo nơi này, chính là muốn cho Trình Dục một kinh hỉ, thậm chí muốn sau khi theo đuổi được y, để y đến đây ở.
Phù Vân sơn trang cùng thôn trang Võ Lâm Minh Chủ của Trình Dục, bài trí cũng không hoàn toàn tương tự, nhưng có một căn phòng – cũng chính là phòng ngủ Phượng Thăng Minh, lại giống nhau.
Lúc trước Phượng Thăng Minh kiến tạo phòng ngủ này, có thể nói trong lòng đang mang cảm xúc hắc ám nhất, khi đó Trình Dục suýt chút nữa cùng nữ tử thành thân, hắn cũng thiếu chút nữa, liền muốn hạ dược Trình Dục, sau đó bắt người đến nơi này tù cầm, là lấy xích sắt hiện tại đang xích Trình Sóc kia, vốn đều là dùng để đối phó Trình Dục.
Hắn đối với Trình Dục cuối cùng vẫn không xuống tay được, không đành lòng tổn thương y, không đành lòng nhốt y lại, cho dù trong lòng cuồn cuộn tất cả đều là ý niệm 'xuống tay đi, xuống tay đi, chỉ cần xuống tay là có thể có được y', thậm chí kiến tạo nơi này, may mà cuối cùng Trình Dục uyển chuyển cự tuyệt mối hôn sự kia, nếu không, Phượng Thăng Minh nghĩ, có lẽ chờ sau khi Trình Dục cùng nữ nhân kia có đứa nhỏ, hắn liền thật sự nhịn không được nhốt người nọ ở đây hung hăng yêu thương.
Nơi này đối với Phượng Thăng Minh mà nói, cũng thuộc về Trình Dục, cho nên nhìn Trình Sóc ngủ bên trong, trong lòng hắn liền tràn đầy không vui.
Đi đến trước giường, nhíu mày lạnh lùng nói: "Không cần giả bộ ngủ. Ta biết ngươi tỉnh."
Thân thể Trình Dục không hề cương cứng, thậm chí hô hấp đều không loạn trong nháy mắt.
Giọng nói từ tính trầm thấp của Phượng Thăng Minh vang lên: "Ta nói ngươi đang giả bộ ngủ, không phải là vì đang thăm dò ngươi, mà là quần áo ngươi cũng không cởi, giày vẫn còn mang kìa."
Trình Dục mở mắt ra, trong lòng biết không thể gạt được, chậm rì ngồi dậy, ngồi ở trên giường, buông mắt xuống, bộ dáng ngoan ngoãn, thoạt nhìn vô cùng thuận theo, 'quật cường' duy nhất, chỉ là không chịu giương mắt nhìn Phượng Thăng Minh.
Phượng Thăng Minh không tin người như Trình Sóc sẽ bị mài đi góc cạnh nhanh như vậy, càng cảm thấy hiện tại y càng thuận theo lại càng thập phần cổ quái, nhưng hắn cũng không để ý trong lòng y tính toán cái gì, nay hắn là dao thớt, Trình Sóc là thịt cá, cho dù Trình Sóc biết sau khi hắn để y mang thai sinh đứa nhỏ xong liền giết y, Trình Sóc lại có thể thế nào?"
"Nghe người hầu câm báo cáo, ngươi không muốn uống thuốc?"
Trình Dục thấp giọng nói: "Đó là thuốc gì?"
Phượng Thăng Minh nói: "Là thuốc tốt cho thân thể ngươi."
Trình Dục lạnh lùng nói: "Ngươi đừng quên, ta biết y lý, đại ca ta đã dạy ta..."
"Không cho phép ngươi nhắc tới Trình Dục!"
Trình Dục nghe vậy ngẩng đầu, mắt đen nhìn chằm chằm mắt Phượng Thăng Minh, nói: "Không cho ta nhắc y, có phải bởi vì hổ thẹn hay không? Có phải bởi vì tự trách hay không? Có phải bởi vì cảm thấy có lỗi với y hay không? Nếu như ngươi hổ thẹn tự trách hối hận, vì sao không thả ta, hoặc là dứt khoát giết ta?"
Phượng Thăng Minh thản nhiên nói: "Không ngờ kẻ rất sợ chết như ngươi, hiện tại cũng có thể nói ra đạo lý lớn."
Trình Dục biết lấy tính cách Trình Sóc sẽ không nói ra loại lời này, Trình Sóc bị Kỳ Lan giáo nhiễm đen, ít nhất y cảm thấy là lỗi của Kỳ Lan giáo, bản tính Trình Sóc một chút cũng không xấu.
Gia nhập Kỳ Lan giáo, là vì Trình Sóc rất sợ chết, bị người của Kỳ Lan giáo bắt được, trực tiếp cầu xin tha thứ, cho nên trở thành người trong giáo, mà thủ đoạn độc ác sau đó, là vì y vui giận bất định, khát máu thích giết người, phảng phất giống như cố ý, đủ loại tính cách của y, đều cố ý tương phản với Trình Dục.
Có đôi khi Trình Dục ngẫm lại, cũng sẽ nghĩ, nói không chừng Trình Sóc chỉ là giận mình mà thôi, cho nên một bước sai, từng bước sai. Đời này mình nên xin lỗi y, nhưng mỗi khi nghĩ như vậy, lại nghĩ đến những người bị Trình Sóc giết, lại cảm thấy Trình Sóc làm bậy như vậy, căn bản không nên đồng tình.
"Nếu ta đã trải qua một tràng thảm họa diệt giáo, tính tình biến hóa cũng là chuyện đương nhiên."
Phượng Thăng Minh nói: "Trình Dục cho ngươi nhiều lần cơ hội như vậy, hy vọng ngươi cải tà quy chính, là chính ngươi không nắm chắc. Rơi vào kết cục này, cũng bất quá là ngươi tự tìm."
Trình Dục biết Phượng Thăng Minh là đang nói chuyện cùng Trình Sóc, nhưng nghe hắn nói như thế một cỗ khí lại vọt lên đầu, y tự nhận từ nhỏ đến lớn, mỗi một việc y làm đều là hành hiệp trượng nghĩa, chưa bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu ức hiếp người hiền lành, lại càng sẽ không bởi vì thân ở địa vị cao mà trách móc chửi mắng người ở địa vị thấp, thế nhưng vì sao? Ông trời lại khiến y biến thành Trình Sóc, chẳng những để y biết bạn tốt tồn tâm tư với mình, còn khiến y lâm vào hoàn cảnh như thế.
Nếu như lúc đó liền chết, đó cũng là giải thoát, nhưng nếu lỡ như y trở về làm Trình Dục, vậy làm sao đây? Để Trình Dục cùng Trình Sóc cùng chết?
Đại hội võ lâm thì sao? Huyết mạch Trình gia thì sao? Di mệnh phụ thân thì sao?
Đủ loại ý niệm lật qua lật lại trong lòng, ngoài mặt lại không nói câu nào.
Phảng phất như nhìn ra không phục trong mắt Trình Dục, Phượng Thăng Minh bỗng dưng nghĩ đến cuộc đánh cược cùng Trình Dục năm đó, dáng dấp không phục của Trình Dục sau khi cược thua bị chính mình cố ý gọi y là Dục đệ, nói: "Loại người tính tình như ngươi căn bản sẽ không tin tưởng hai chữ báo ứng, nhưng ngươi của hôm nay, đích thật là báo ứng."
"Báo ứng là nên báo ứng, chẳng qua báo ứng này lại báo sai người..." Nói, Trình Dục không nhịn được, lại nói thêm, "Đại ca ta nếu biết ngươi nhốt ta, còn ép buộc ta như vậy, y sẽ tức giận."
Phượng Thăng Minh lạnh lùng nói: "Ta sẽ không để y biết."
Trình Dục sửng sốt, đại khái cũng minh bạch hắn đang nghĩ gì. Trong lòng dâng lên một dòng khí lạnh.
Chương 7
Edit + Beta: Snail
"Sau này, mười hai tới mười lăm, ta sẽ ngủ lại trong phòng ngươi."
Toàn thân Trình Dục cứng đờ, tất nhiên hiểu được "ngủ lại" trong miệng hắn không phải đơn thuần chỉ là ngủ chung, "Vì sao muốn chọn mười hai tới mười lăm?"
Phượng Thăng Minh nói: "Thời điểm ngươi dễ dàng thụ thai nhất."
Trình Dục trợn to mắt, ngón tay nắm thành quả đấm, đầu khớp xương phát ra tiếng răng rắc, tuyệt đối không nghĩ tới Phượng Thăng Minh lại muốn Trình Sóc giúp hắn sinh một đứa nhỏ. Trách không được muốn cho y uống... uống thuốc tư âm tráng dương, thì ra đúng là muốn cho y điều dưỡng tốt thân thể để sinh con sao?
Thấy y bỗng dưng bài xích với sự thật đã biết trước như thế, Phượng Thăng Minh thản nhiên nói: "Nếu ngươi ngoan ngoãn, chờ sinh đứa nhỏ xong, ta có thể phế võ công ngươi, lại dùng dược sửa lại dung nhan ngươi, từ nay về sau ngươi có thể làm người bình thường, không cần phải chịu chết... Thế nào, cuộc mua bán này, ngươi chỉ lời không lỗ."
Trình Dục nghĩ thầm, nếu là Trình Sóc, lúc này sẽ nói cái gì? "Ngươi không sợ sau khi ta sống sót... tìm cơ hội nói chuyện này với đại ca?"
Phượng Thăng Minh thản nhiên nói: "Y sẽ không tin ngươi."
Trình Dục hiểu rõ, trong lòng biết cái gọi là "không tin" của hắn, căn bản không phải chính mình không tin, dù sao thân thể Trình Sóc đặt ở đó, nếu Trình Sóc thật sự cáo trạng với mình, coi như dung mạo y bị sửa lại, lộ ra thân thể, mình cũng muốn tin vài phần, Phượng Thăng Minh căn bản là chuẩn bị lừa gạt y, khiến y an phận một chút, sau đó giết y. Phượng Thăng Minh đối với người của tà phái, chưa bao giờ giữ chữ tín, có thể nhất tuyệt hậu hoạn nhất lao vĩnh dật thì chưa bao giờ mềm lòng.
Bởi vì mình lý giải hắn mà âm thầm cười khổ, nhất thời nét mặt không khỏi lộ ra vài phần, đôi lông mi dài của Phượng Thăng Minh cau lại, lại cảm thấy kỳ dị, chỉ ở trước mặt Trình Dục hắn mới luôn có cảm giác bị nhìn thấu, cũng vì hai người tâm linh tương thông mà vui sướng, vì sao hiện tại, lại cảm thấy Trình Sóc giống Trình Dục như vậy? Trước đây hắn gặp qua Trình Sóc không dưới trăm lần, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy hai người tương tự.
Trình Dục rủ mắt, nói: "Đại ca ta không thích ngươi, cho dù hai nhà Phượng Trình có con nối dòng, cũng sẽ không ở bên ngươi, ngược lại sẽ nghi ngờ..." Nghĩ đến đây, lại nghĩ ban đầu mình bị dã ưng công kích, có thể đã chết hay không? Nhất thời nhưng lại không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ là có chút xót xa, đời này tự nhận cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người khác, kết quả chẳng những chết thảm, còn rơi xuống loại tình trạng này, cho dù biến trở về, ngày sau lại phải ở chung với Phượng Thăng Minh như thế nào?
"Nếu y không ở bên ta..." Phượng Thăng Minh nhất thời dừng lại một chút, Trình Dục cho rằng hắn sẽ nói không buông tay gì đó, Phượng Thăng Minh lại mỉm cười, lộ ra mấy phần lãnh ý, nói: "Tốt nhất ngươi vẫn nên cầu nguyện y ở bên ta, nếu không, ngươi sống, cũng vô dụng."
Trình Dục nhăn mi mím môi nói: "Phượng đại hiệp đường đường là đại hiệp chính phái, sao có thể có tác phong tà phái như vậy..."
Phượng Thăng Minh sửng sốt, Trình Dục cũng lập tức sửng sốt.
Yên tĩnh không nói gì, năm đó Phượng Thăng Minh đánh cược cùng Trình Dục, hai người đổ xúc xắc, ai điểm số lớn, người đó liền thắng, liền thành ca ca, Trình Dục lắc xì ngầu được ba con sáu, dựa vào nhĩ lực nghe được, thật vất vả lắc thành công, lòng tràn đầy vui sướng, cảm giác chính mình nhất định sẽ thắng, mà Phượng Thăng Minh lại giữ trong lòng bàn tay một viên xí ngầu, ném ra bốn con sáu. Trình Dục híp mắt mang theo thần sắc không phục, dưới ánh mặt trời rực rỡ lại cười đến sáng lạn, nói: "Phượng đại hiệp đường đường là đại hiệp chính phái, sao cũng cần đùa giỡn tâm nhãn như vậy?"
Phượng Thăng Minh xòe bàn tay ra, đem viên xí ngầu kia đặt vào trong tay Trình Dục, cười nhẹ nhàng, "Nguyện cược nguyện chịu thua, Dục đệ, ngày sau ta sẽ gọi đệ là Dục đệ."
...
Phượng Thăng Minh âm u liếc nhìn Trình Dục, quyền đầu nắm chặt, nửa câu cũng không nói mà rời đi, tim Trình Dục như nổi trống, lại thầm nghĩ, hẳn là hắn không phát hiện đi, nghĩ như vậy, lại có vài phần phiền muộn, cho dù phát hiện, thì thế nào? Người thông minh đến đâu, dù cho đoán ra chân tướng, cũng sẽ không tin sự thật hoang đường như vậy.
...
Trăng sáng như nước, đèn sáng như ban ngày, Phượng Thăng Minh không ở dưới ánh trăng, cũng không ở dưới đèn, lại ở trong một tiểu đình của sơn trang một mình uống rượu, một mình rót rượu, tranh sáng tranh tối, đúng như lòng người đen tối không rõ.
"Đệ chưa bao giờ hiểu ta... Trình Dục, kỳ thật đệ chưa bao giờ hiểu ta... Đệ chỉ nhớ rõ mẫu thân ta là mỹ nhân xinh đẹp đệ nhất thiên hạ, lại quên phụ thân ta là lão giáo chủ Ma giáo năm đó... Đệ chỉ nói ta một thân chính khí, lại không biết trong lòng ta cũng có hắc ám, hắc ám của ta đều là đối với đệ, đệ cũng không biết ta giam cầm Trình Sóc, ta muốn giam cầm đệ... ta muốn giam cầm đệ! Là đệ..."
Trình Dục ngồi trước cửa sổ, trăng sáng vừa lúc chiếu trên người y, dưới ánh trăng y nhìn tiểu đình kia chỉ có một số ít đèn lồng soi sáng, tai nghe lời nói mang theo bi thương của Phượng Thăng Minh, mắt thấy hắn si, lại vẫn ngồi yên.
Này xưa cùng Phượng Thăng Minh ngủ chung, thỉnh thoảng nói đến thê tử tương lai, chỉ nghĩ huynh đệ bình thường đều là như vậy, lại không ngờ Phượng Thăng Minh tồn tâm tư như thế với mình, trong lòng Phượng Thăng Minh, hẳn rất khổ đi...
Một tay cầm bầu rượu ném xuống đất, âm thanh lanh lảnh khiến Trình Dục hoảng sợ, dưới chân Phượng Thăng Minh không dưới hai ba mươi vò rượu, từng vò từng vò mở phong ấn, Trình Dục đặt nắm tay bên miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, trơ mắt nhìn hắn uống rượu, không cách nào lên tiếng ngăn lại, huống chi lấy thân phận hiện tại của y, có thể nói gì đây?
"Tội gì..."
Trình Dục không khép lại cửa sổ, chỉ lăm bẩm: "Thăng Minh, tội gì?"
Chương 8
Edit + Beta: Snail
Đêm dần khuya, Phượng Thăng Minh loạng chòa loạng choạng đứng lên, lưu lại vò không, loạng chòa loạng choạng mà đi, Trình Dục chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, mới đóng cửa sổ, kéo kéo dây xích trên tay, cởi áo khoác cùng giày, nằm trên giường, nhìn ánh nến mờ tối, trước mắt chợt lóe bóng lưng Phượng Thăng Minh uống rượu dưới ánh đèn lờ mờ. Thở sâu một hơi, hai mắt nhắm lại.
"Phanh!"
Âm thanh cửa bị đá văng khiến Trình Dục bừng tỉnh, Phượng Thăng Minh một thân mùi rượu, mắt phượng hung hăng nhìn chằm chằm Trình Dục, còn nhớ xoay người đóng chặt cửa lại, trong nháy mắt tựa như dã thú điên cuồng bị buộc tới đường cùng, hai mắt ẩn giấu huyết sắc, hô hấp gấp rút, đi về phía Trình Dục, da đầu Trình Dục run lên, đang do dự có muốn lui vào trong giường hay không, Phượng Thăng Minh đã đến bên giường, một phen kéo lấy tóc y, nói "Ta hỏi ngươi, Trình Dục có thể ở bên ta hay không?"
Trình Dục không nói, tóc gần như bị kéo đứt, đau đớn khiến y nhăn mi, nhưng một câu y cũng không nói.
Phượng Thăng Minh nghiến răng nghiến lợi quát: "Ngươi nói hay không?!"
"Ngươi uống say." Trình Dục ngửi được mùi rượu trên người hắn, là Hoa Điêu (đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc) thượng hạng mười năm, loại rượu này uống một vò liền say như người chết, huống chi nhiều như vậy? Phượng Thăng Minh căn bản là làm càn làm ẩu.
Nhìn thẳng y, lại từ trong mắt y nhìn ra sự diụ dàng, còn có lo lắng, đây rõ ràng là Trình Dục.
"Dục đệ? Không... Không phải..." Hắn lắc đầu, mơ hồ nhớ được bản thân giam cầm không phải Trình Dục mà là Trình Sóc, hai người bọn họ tuy rằng giống nhau, nhưng không phải một người, không phải một người...
Mắt phượng nheo lại, muốn nhìn rõ hơn, nhưng càng nhìn càng cảm giác y là Trình Dục thấp giọng gọi: "Dục đệ..."
"Ngươi uống say..." Trình Dục khẽ nói, thoáng nghiêng đầu, lực tay Phượng Thăng Minh nắm y càng lớn hơn, hầu như ép y không thể không ngửa đầu nhìn hắn.
Liền kéo tóc y ép y nâng đầu lên, Phượng Thăng Minh nửa híp mắt, trực tiếp hôn lên môi y, đồng tử Trình Dục hơi co lại, Phượng Thăng Minh liền ép y vào giữa giường, đã nói mười hai đến mười năm, nhưng hôm nay liền muốn phá vỡ.
"Ư... Không..."
Hô hấp lập tức bị cướp đoạt, thở ra hít vào trong lồng ngực hầu như đều là Phượng Thăng Minh, Phượng Thăng Minh hôn rất kịch liệt, miệng lưỡi dây dưa còn không tính, thậm chí lưỡi còn đâm vào lưỡi y, đâm vào yết hầu y, hận không thể nuốt hết toàn bộ hô hấp của y, người cũng chiếm đoạt. Lửa nóng vạn phần.
Trình Dục chưa kịp đóng khớp hàm, bị tiến công chiếm đóng thành trì, trong lòng cực kỳ hối hận, sau đó vô luận lưỡi Phượng Thăng Minh trơn trượt quấn quanh khiêu khích thế nào, lửa nóng mút vào thế nào, đều nắm chặt quyền đầu ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng. Dù cho đầu lưỡi bị quấn quít mà tê dại từng trận, trong môi cũng không tự giác muốn nuốt nước miếng, nhưng y chỉ chịu đựng, không muốn chính mình lộ ra dáng dấp thỏa hiệp nào.
Sau khi Phượng Thăng Minh ép người vào giữa giường, toàn bộ thân thể đều nóng như lửa, hắn chỉ cảm thấy mình đang đè Trình Dục...
Đúng! Là Trình Dục, là Trình Dục!
Khát vọng nhiều năm, ngủ chung nhiều năm, rõ ràng dục vọng căng đến phát đau, hô hấp bật hơi đều là hơi thở cực nóng, nhưng lại không thể để Trình Dục phát hiện, mà Trình Dục luôn vô tri vô giác ngủ bên cạnh hắn, điềm tĩnh an nhiên, tuyệt không biết nội tâm hắn là dục niệm cùng đau khổ giãy giụa điên cuồng. Hắn chỉ có thể nhịn, chỉ có thể nhịn!
Nếu có một ngày nhịn không được thì sao?
Trước đây hắn không dám nghĩ đến điểm này, nhưng hiện tại huyết dịch đều muốn chảy ngược, phát điên mà nghĩ chính mình đã nhịn không được, đã sớm nhịn không được! Nhất định phải ăn y! Nhất định phải nuốt y! Đem y nhào nát, biến thành chính mình, đem y hung hăng nhào nặn vào trong thân thể chính mình!
Một phen xé quần áo Trình Dục ra, miệng lưỡi lửa nóng tự tràn ra chút nước bọt dưới khóe môi, hôn đến cổ lại hôn đến xương quai xanh, cuối cùng cắn viên đậu đỏ trước ngực y hung hăng mút vào, Trình Dục kéo dây xích đem cổ cùng nửa cánh tay Phượng Thăng Minh quấn lại, nỗ lực đè xuống cảm giác mặt đỏ tay hồng khi chỗ tư mật bị người xâm phạm.Tuy rằng y không có nội lực, nhưng cho hắn một cú, khiến hắn ngất đi chung quy vẫn là có thể.
Phượng Thăng Minh tựa như hoàn toàn không nhận thấy con mồi bên dưới đang vận sức chờ phát động mà chuẩn bị chạy trốn, chỉ không ngừng gặm cắn trước ngực y, trên lồng ngực trắng nõn mút ra từng đám hồng ngân, đầu lưỡi không ngừng quấn quít lấy thù du, trêu đùa không dứt.
Trình Dục run một chút, vẫn đang do dự, y biết nếu mình muốn một đòn trúng đích, phải dùng lực rất lớn, nếu dùng lực quá lớn... cổ là nơi yếu ớt, nếu y không cẩn thận, lại có thể thương tổn Phượng Thăng Minh, hiện tại Phượng Thăng Minh cũng không dùng nội lực bảo vệ cần cổ. Lỡ như thật sự khiến hắn nguy hiểm đến tính mạng thì sao? Người luyện võ hiển nhiên càng minh bạch nơi nào là cực kỳ yếu ớt, nhưng tay y căn bản là không chạm đến gáy, dây xích này nếu muốn siết chặt khiến người ta thỏa hiệp, cũng chỉ có thể siết đằng trước, sau gáy bị siết chặt cũng vô dụng, nhưng đằng trước...
"Ưm..."
Bỗng nhiên một tiếng rên rỉ không thể kiềm nén tràn ra từ yết hầu, không ngờ Phượng Thăng Minh cởi quần y, mò mẫm đến giữa bắp đùi y.
Do dự nữa liền gạo nấu thành cơm.
Trình Dục cắn răng, rốt cục nhịn không được, nói: "Thăng Minh, xin lỗi."
Y lại tìm góc độ hơi nghiêng, lập tức quấn quanh cổ Phượng Thăng Minh, uy hiếp dùng lòng bàn tay đặt trên huyệt thái dương hắn, thấp giọng nói: "Ngươi buông ta ra!"
Người luyện võ trời sinh cảnh giác, khi yếu huyệt bị chế trụ sẽ hiện ra vài phần tỉnh táo, trong mắt Phượng Thăng Minh xuất hiện vài tia sáng, nhưng lại tựa như càng có vẻ mê ly hơn, hắn trào phúng cười, nói: "Trình Dục, nếu đệ muốn giết ta, liền giết đi, nhưng ta nhất định phải có được đệ..."
Trình Dục kinh hãi, mùi rượu quá nặng, tâm ma quá sâu, lúc này hắn đúng là thần trí không rõ, bởi vì rượu tính mà đem dục vọng đè nén rất lâu bộc phát ra.
Chương 9
Edit + Beta: Snail
Trong lòng quýnh lên, nhịn không được liền muốn xuống tay, Phượng Thăng Minh chỉ dùng tay bắt được xích sắt quấn quanh, bất quá công sức lật tay một cái, ngược lại Trình Dục bị trói lên.
Trong mắt Phượng Thăng Minh tất cả đều là dục niệm với mình, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt mình, Trình Dục tê cả da đầu, nhịn không được nuốt nước miếng, "Ngươi... Ngươi đừng xằng bậy..."
Lần đầu tiên có thể nói là y không phản ứng kịp liền cùng Phượng Thăng Minh phát sinh quan hệ, tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng dù sao cũng là chuyện bất thình lình, bởi vì chưa chuẩn bị tốt, người cũng mông lung, cho nên thậm chí không kịp phẫn hận, cộng thêm thứ bị phá là hoa huyệt... Không được tự nhiên không được tự nhiên, chung quy không phải chính bản thân y.
Nhưng hiện tại y hầu như đã nhận rõ cục diện hiện giờ của hai người, nhanh như vậy muốn y tiếp thu cái hiện thực gọi là 'dưới người', y lại vô cùng không muốn tiếp thu. Huống chi...
"Trình Dục... Trình Dục..." Phượng Thăng Minh nhìn chằm chằm Trình Dục, chậm rãi xé y phục trên tay, tiếng vải bị xé vang lên, Trình Dục hầu như cảm giác tim mình muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
"Phượng... Phượng Thăng Minh, ngươi dám!" Chung quy nhịn không được lớn tiếng ngăn cản.
Tuy tính tình Trình Dục ôn hòa, nhưng dù sao cũng ở lâu trên vị trí cao, một tiếng này, quả thực có vài phần lực chấn nhiếp.
Dường như hắn bị tiếng xưng hô này kích thích, Phượng Thăng Minh hung hăng nhíu mày, lập tức xé y phục trên thân Trình Dục thành mảnh nhỏ. Dùng thêm vài phần nội lực, đương nhiên là cực kỳ lớn, cộng thêm có dây xích phụ trợ, Trình Dục gần như khóc không ra nước mắt. Hiện tại Phượng Thăng Minh ngay cả thần trí cũng không quá tỉnh táo, chỉ sợ y nói cái gì, đều chẳng qua là đang kích thích hắn, khiến tình huống hiện nay càng họa vô đơn chí.
"Trình Dục... Dục đệ... Ta suy nghĩ đã lâu... Suy nghĩ đã lâu dáng dấp giãy giụa của đệ dưới thân ta... Lần đầu tiên ta để đệ thấy máu, liền thấy một điểm... làm đêm động phòng hoa chúc của chúng ta..." Phượng Thăng Minh không ngừng hôn mặt mũi Trình Dục, vừa hôn vừa tựa như tâm tình nỉ non.
Vài cái liền xé quần áo Trình Dục xuống, Trình Dục trần truồng hai đùi, bắp thịt cẳng chân buộc chặt, vừa định đạp kẻ trên người mình xuống, Phượng Thăng Minh liền bắt được mắt cá chân y. Bắt lấy mắt cá chân, một tay còn thuận thế sờ lên trên, mò mẫm đùi y... sau đó, quả nhiên mò đến sau mông y.
"Dục đệ, nghe lời."
Nghe cái đầu!
Trình Dục không ngừng giãy giụa, dù cho Phượng Thăng Minh dung túng y giãy giụa, chỉ vừa cởi y phục mình, vừa thưởng thức thân thể mềm dẻo thon dài của y không ngừng vặn vẹo run rẩy, y biết Phượng Thăng Minh đang xem xét mình, thậm chí như xem cuộc vui.
Thế nhưng con mẹ nói Phượng Thăng Minh ngay cả quần áo của chính hắn đều đã cởi hết! Từ lần trước không thể không thẳng thắn tương kiến hắn, nhưng y không muốn dưới tình huống như vậy thẳng thắn tương kiến hắn chút nào!
Trình Sóc muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc lúc này thần trí hắn thật sự không tỉnh táo, sau đó... Y hiện tại trước tiên... trước tiên trấn an hắn. Nói không chừng y có thể nhân cơ hội chạy trốn, nếu như chạy không thoát, như vậy cũng có thể mượn cớ bưng bít cho qua. Phượng Thăng Minh không phải cho rằng mình là Trình Sóc sao?
Dù cho bị vạch trần, chính mình cũng có thể thoái thác là vì muốn trì hoãn hoan hảo mà tìm lý do.
"Thăng Minh... Thăng Minh... Huynh bình tĩnh một chút..." Trình Dục tận lực làm mềm âm thanh.
Phượng Thăng Minh tách chân Trình Dục ra, không ngừng sờ vào khe mông y, Trình Sóc nhịn xuống cảm giác kỳ quái mãnh liệt, nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật... Thăng Minh, cũng không phải ta không muốn ở bên huynh..."
Động tác Phượng Thăng Minh dừng một chút.
"Chỉ là... chúng ta hiện tại quá nhanh, hơn nữa huynh không thể trói ta lại, Thăng Minh... hiện tại huynh cởi trói cho ta, chúng ta từ từ đến... Chúng ta từ từ đến, như vậy tốt hơn."
Phượng Thăng Minh nheo mắt, hiện ra vài phần trào phúng yêu nghiệt, đến bên lỗ tai Trình Dục, trầm thấp gằn từng chữ: "Trình Dục, ta biết đệ đang có ý đồ gì, hôm nay, đệ đừng mong chạy."
Chương 10
Edit + Beta: Snail
Lập tức chọc thủng ý tưởng trong lòng Trình Dục, Phượng Thăng Minh đâm một đầu ngón tay vào cúc huyệt ấm áp, Trình Dục đau đến cả kinh, lập tức đầu óc đều muốn phát nổ, kịch liệt giãy giụa, nghĩ thì tốt đẹp, hiện tại y bị người chế trụ, võ công cũng không dùng được, làm sao có thể thoát thân được?
"Phượng Thăng Minh, ta thật sự tức giận!"
Trình Dục cắn răng, thấp giọng nặn ra từng câu từng chữ, tuy rằng y đối với bạn tốt mang ý tưởng dò xét mình mà cảm giác bị phản bội, chẳng qua chuyện tình cảm này, vốn cũng không do chính mình khống chế, y ngược lại có chút thương tiếc hắn, có điều thương tiếc không có nghĩa là nhất định sẽ đáp lại, huống hồ Phượng Thăng Minh vậy mà lại nghĩ ra biện pháp mang thai hộ, hầu như muốn y giáo huấn hắn một trận thật nặng. Hay dùng roi bên trong Hình đường, quất hắn vài roi, khi nào có năng lực, nhất định phải quất hắn!
Phượng Thăng Minh thở dài tựa như hoài niệm nói: "Từ nhỏ đến lớn, đệ chưa từng phát cáu với ta, ta biết đệ thương cảm ta phụ mẫu đều mất, nhưng mà... ai bảo đệ tốt với ta như vậy? Ai bảo đệ chưa từng phát cáu với ta... Nếu như đệ ngang tàng một chút, ta cũng không đến mức thích đệ." Khi nói chuyện, lại xen vào một ngón tay.
Mồ hôi trên trán Trình Dục đã chảy tới mắt, Phượng Thăng Minh hoàn toàn là vu tội, y đối xử tốt với hắn, chẳng lẽ lại là sai lầm?
"Ta coi ngươi... coi ngươi là đệ đệ..."
"Có đệ đệ nào sẽ đối với ca ca như vậy sao?" Bỗng dưng tăng thêm hai ngón tay, bốn ngón tay chen vào trong huyệt, Trình Dục hít sâu một hơn, "Ta... A... Ngươi... Ngươi..."
"Ta phạm sai lầm, đệ thay ta gánh, ta phạm sai lầm, đệ đến chỉ bảo ta, ta phạm sai lầm... Đệ chưa bao giờ thật sự tức giận, Trình Dục... Đệ là gì của ta? Không thân chẳng quen, dựa vào cái gì? Đệ... dựa vào cái gì?" Bốn chữ cuối cùng, không ngờ mang ý tối tăm trầm thấp.
Trình Dục gần như là chửi ầm lên, "Phượng Thăng Minh, thứ phụ thân dạy dỗ đều bị ngươi học từ trong bụng chó sao?! Cái gì là nhân nghĩa, huynh đệ bằng hữu?! Ngươi không hiểu?!"
Phượng Thăng Minh cười lạnh, mắt phượng lại mang theo một tia dịu dàng kỳ dị, bẻ cằm Trình Dục ép y ngửa đầu nhìn mình, "Ý của đệ, là năm đó nếu đổi thành người khác, đệ cũng sẽ đối xử tốt với tên đó như thế?"
Dịu dàng của Trình Dục, hầu như tầng tầng chu đáo tỉ mỉ dệt thành lưới võng, chỉ cần được y dịu dàng đối đãi qua, đều sẽ lưu luyến, sao y có thể đối xử tốt với hắn như vậy, tốt đến nổi dù hắn muốn bỏ qua một đoạn tình này, chung quy đều làm không được. Y làm sao có thể như vậy!
Trong nhất thời Trình Dục không nói ra lời, ngược lại không phải bởi vì vấn đề này y trả lời không được, mà là một tay kia của Phượng Thăng Minh tách mông y ra, dục vọng lửa nóng cọ trên mông y. Hành động này mang tính uy hiếp vô cùng lớn, trong khoảng thời gian ngắn, y không dám nói ra lời gì kích thích hắn.
Đáng tiếc là, y trầm mặc, đối với Phượng Thăng Minh cũng là một loại kích thích.
Vén lên vạt áo dưới, đỡ đầu dục vọng dữ tợn, chống đỡ ngay miệng hậu huyệt Trình Dục, hung hăng tiến thẳng vào.
Trình Dục kêu lên một tiếng đau đớn, mày nhíu chặt, thân thể thon dài căng chặt như dây cung, đau đến mắt tối sầm lại.
"Nhịn một chút... Dục đệ, nhịn một chút..."
Thương tiếc lau mồ hôi trên trán Trình Dục, đôi mắt Phượng Thăng Minh đong đầy nhu tình, nhu tình như nước vậy, "Rất nhanh liền tốt, rất nhanh liền không đau..."
Lời thì nói như vậy, hắn lại không để ý miệng hậu huyệt gắt gao siết chặt cùng bên trong tràng thịt vì đau đớn mà co rút lại, kiên định từng tấc từng tấc tiến vào trong.
Đau... Đau chết...
Nhất định muốn nứt ra rồi, đáng chết... chiều sâu vật này đã đủ, sao còn có thể đi vào trong...
Trình Dục bị hắn xâm nhập dọa đến có phần tan vỡ, âm thanh khàn khàn, nói: "Ngươi ghét bỏ ta đối xử tốt với ngươi... Ta... Về sau mỗi ngày ta đều quất roi ngươi... Ta... Mỗi ngày ta đều quất roi ngươi..."
Phượng Thăng Minh đi vào tám phần, rên rỉ một tiếng, còn muốn đi vào trong lại không đâm vào được, chỗ sâu trong cơ thể Trình Dục gắt gao hợp lại cùng nhau, chống đỡ ngoại địch.
"Đệ không nỡ... Dục đệ, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đệ không nỡ... Ưm... Trong thân thể đệ thật thoải mái... Thật chặt..." Kỳ thật Phượng Thăng Minh bị siết có chút đau, nhưng hưng phấn khi có được người trong lòng khiến hắn hoàn toàn không phát hiện được đau đớn kia. Hơi hơi giật giật, người dưới thân run nhè nhẹ. Phượng Thăng Minh hôn hôn khóe miệng Trình Dục, kích thích phần eo, rút ra một tấc lại cố gắng đi vào một tấc rưỡi, bên tai nghe Trình Dục nỗ lực đè nén tiếng rên, từng cái từng cái, đem tính khí thô to xâm nhập vào trong thân thể y.
Thân thể mới của Trình Dục tuyến lệ rất phát triển, lập tức liền đong đầy nước mắt, chỉ là trong mắt không có ai oán, mà tích tụ đầy phẫn uất. Thì ra đối xử tốt với người khác, đối xử tốt với bằng hữu, cũng sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top