Chương 9: Đêm khuya tôi được v 500 vạn

Dư Niên nhón chân, gắt gao nắm cổ áo Hạ Hành Khuyết.

Ðáng ch·ết Hạ Hành Khuyết, đáng ch·ết trùm phản diện!

Cậu cuối cùng cũng biết, Hạ Hành Khuyết vì sao lại là trùm phản diện của《 Tình yêu vườn trường 》.

Tâm cơ, thái độ ác liệt, ngụy trang vô tội.

Anh cải trang thật giỏi nha!

Dù sao sớm hay muộn cũng bị trùm phản diện một phát súng bắn ch·ết, còn không bằng hiện tại cậu cùng trùm phản diện quyết một trận thắng bại, hôm nay cậu sẽ vì công thụ chính trừ hại!

Hành ch·ết trùm phản diện, công thụ chính tốt tốt đẹp đẹp,《 Tình yêu vườn trường 》kết thúc tại đây.

Hạ Hành Khuyết đứng trước mặt Dư Niên, hơi hơi cúi đầu, rất tiện cho Dư Niên véo hắn.

Dư Niên nắm cổ áo hắn, đem hắn ấn trên tường.

Két sắt còn mở ra, két sắt trong nhà tổng tài đều rất lớn, treo ở giữa không trung, có hai Hạ Tiểu Hạc thì vẫn lớn.

Dư Niên dùng sức đẩy Hạ Hành Khuyết, muốn đem hắn nhét vào trong.

"Ði vào! Ði vào! Không lấy được giấy chứng minh của tôi, tôi đem anh cất vào trong!"

Tủ sắt cao đến eo Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết giơ tay lên: "Niên Niên, vào không được."

Dư Niên cắn răng, dùng sức đẩy hắn hai cái: "Ðợi ở bên trong."

Dư Niên hung hăng chụp một bức ảnh của Hạ Hành Khuyết, xoay người đi ra gian nhỏ bên cạnh, ngồi xuống ghế sô pha bên ngoài.

Thẳng đến lúc ngồi xuống, Dư Niên mới phản ứng lại.

Cậu sao lại thuần thục như vậy?

Cậu đánh trùm phản diện, cậu còn đem trùm phản diện nhét vào két sắt.

Xong rồi xong rồi xong rồi, Dư Niên bụm mặt, cậu muốn ch·ết.

Hạ Hành Khuyết mang giấy chứng nhận quyền sở hữu đều dọn ra, đặt ở trước mặt Dư Niên.

"Niên Niên?" Hắn ngồi xuống bên cạnh Dư Niên, cúi đầu nhìn cậu, "Niên Niên, giấy chứng nhận ở chỗ này."

Dư Niên bụm mặt, không để ý đến hắn: "Tránh ra."

Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: "Niên Niên, chúng ta quen nhau từ lớp 11, tốt nghiệp đại học một năm, công ty hơi có khởi sắc anh liền cầu hôn em. Em chỉ là mất trí nhớ, không phải bị đoạt xá. Hiện tại em có khả năng là chưa thích ứng, ở trong nhà vài ngày, em sẽ nhanh chóng thích ứng."

"Không cần đi, được không?"

Dư Niên rầu rĩ mà nói: "Tôi không đi, vậy anh đưa giấy chứng nhận cho tôi."

Hạ Hành Khuyết cười cười: "Ở trong nhà không cần cái đó."

"Tôi muốn tự mình bảo quản."

"Tìm được rồi sẽ đưa cho em."

Hạ Hành Khuyết rõ ràng là không nghĩ đến chuyện sẽ đưa cho cậu.

Dư Niên không còn gì để nói, cúi đầu thấp đến càng thấp, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Lén giấu giấy chứng nhận của người khác, anh là tra công chiếm hữu giam cầm sao?"

Không biết là cái từ kia chọc trúng chỗ nào của Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết có chút nghiêm túc: "Anh không phải."

Dư Niên không nói nữa.

Hạ Hành Khuyết không nhìn thấy mặt cậu, quỳ một gối trên mặt đất, nghiêng nghiêng đầu, nâng mặt cậu lên nhìn hắn, "Niên Niên, em khóc sao?"

Dư Niên vừa mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của hắn.

Hạ Hành Khuyết ánh mắt kiên định lại thành khẩn: "Niên Niên?"

Dư Niên lại không nói nên lời: "Anh là học sinh tiểu học sao?"

Lúc này, Hạ Tiểu Hạc ở bên ngoài gõ gõ cửa: "Ba nhỏ, con chuẩn bị điểm tâm với đồ chơi cho ba, ba có muốn ra ngoài cùng ăn cùng chơi không ạ?"

Dư Niên hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Hạ Hành Khuyết một cái, xoay người mở cửa.

"Ba nhỏ..."

Hạ Tiểu Hạc vì muốn làm ba nhỏ ở trong nhà chơi vui vẻ, đem tất cả đồ trong hòm đồ chơi đều bày ra.

Trên cổ có một chuỗi quả nho vị đường, một chuỗi bánh quy gấu nhỏ, một chuỗi que cay nhỏ -- áo cà sa đồ ăn vặt, tay trái một bịch khoai tây lát vị chanh, tay phải túm một chiếc xe vặn trẻ em.

Trên xe vặn trẻ em còn có, điều khiển phi cơ từ xa, điều khiển ô tô nhỏ từ xa, diều điện tử, các loại đồ chơi.

Hạ Tiểu Hạc thiếu chút nữa bị đồ ăn vặt đầy người làm cho lảo đảo.

Bé gian nan đứng vững, đem tay trái vươn tới, lộ ra đồng hồ trẻ em: "Ba nhỏ, cho ba ăn, cho ba chơi, tiền của con cũng cho ba, ba đừng đi, được không ạ?"

Dư Niên nghẹn một chút: "Ba muốn chạy cũng chạy không được nha."

Dư Niên nhận đồ ăn vặt và món đồ chơi từ tay Hạ Tiểu Hạc, treo trên người mình, sau đó lấy xe vặn trẻ em, ngồi lên trên, ôm Hạ Tiểu Hạc, cùng nhau ngồi trên đó.

"Oạch" một chút, xe vặn trẻ em đi rồi.

Ném trùm phản diện Hạ Hành Khuyết ở phía sau.

Dư Niên một bên "Vặn", một bên nói: "Quản gia, tôi phải đi!"

Lão quản gia nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy đến: "Tiên sinh?"

Dư Niên vặn xe: "Tôi phải đi, chạy theo hướng nào?"

Lão quản gia có chút khó xử: "Tiên sinh, nơi này của chúng ta là khu biệt thự, khả năng...."

Dý Niên ngẩng đầu: "Có ý gì?"

"Khu hào 1 chỉ có biệt thự nhà chúng ta, hàng xóm gần nhất ở khu hào 2, lái xe cần một giờ, xe của cậu..... Khả năng không đủ mã lực."

Dư Niên cúi đầu nhìn xe vặn của mình:

"Ðại khái là đến không được."

Nhưng Dư Niên vẫn quyết tuyệt mà vặn xe rời đi.

Hạ Tiểu Hạc chỉ đường cho cậu: "Ba nhỏ, thang máy ở chỗ này."

Ấn nút đi xuống, thang máy chậm rãi mở cửa.

Dư Niên quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Hành Khuyết: "Không phải anh nói thang máy đang bảo tu sao?"

Hạ Hành Khuyết mặt không đổi sắc: "Bảo tu kết thúc rồi."

Dư Niên "Hừ" một tiếng, quay đầu, mang theo Hạ Tiểu Hạc, tiến vào thang máy.

Hạ Tiểu Hạc quay đầu lại, vẫy tay với Hạ Hành Khuyết: "Ba lớn, cúi chào."

Hạ Hành Khuyết đưa ánh mắt ra hiệu cho lão quản gia, lão quản gia vội vàng theo vào thang máy.

Hạ Hành Khuyết mặt không đổi sắc, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Cửa thang máy đóng lại, Hạ Hành Khuyết lập tức bước chân nhanh hơn, một bên bước nhanh đi xuống cầu thang, một bên thông báo cho vệ sĩ: "Trông chừng kĩ Niên Niên, đừng để em ấy chạy ra ngoài."

Hắn thật vất vả mới mang được Niên Niên về nhà, sao có thể để Niên Niên........Cưỡi xe vặn trẻ em đào tẩu?

Huống hồ Niên Niên mất trí nhớ, vạn nhất chạy ra ngoài, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

--《 Ðiều truy thê thứ 99 ngăn chặn vợ chạy trốn bằng xe vặn 》

Hạ Hành Khuyết đi xuống dưới lầu, nhẹ nhàng thở ra.

Dư Niên không chạy, đang cùng Hạ Tiểu Hạc lái xe.

*

Không có giấy chứng nhận, bên cạnh cũng không có hàng xóm.

Tiểu thổ cẩu · Dư Niên am hiểu sâu sắc về kịch bản văn mạng.

Nếu cậu là vai chính, cậu sẽ nhanh chân chạy trốn.

Vai chính chạy ra ngoài, ở trên núi lạc đường, sẽ gặp được công thứ ôn nhu săn sóc, bị mang về nhà dốc lòng chăm sóc.

Nhưng cậu là tiểu pháo hôi, gặp được công thứ xác suất là số âm, phơi thây hoang dã, bị chó hoang xé thịt, hơn nữa vinh quang được đăng trên trang báo tin tức xã hội xác suất là 1000%.

Vẫn là thôi đi.

Chỉ là,......Chỉ là nói Hạ Hành Khuyết cũng thực quá mức.

Lén giấu giấy chứng nhận của người khác, thì tính thành hiện tại bọn họ là phu phu hợp pháp, cậu cũng không thể đi như vậy?

Hơn nữa cậu đã nói sẽ ở lại, chỉ là muốn tự mình bảo quản giấy chứng nhận mà thôi, Hạ Hành Khuyết cũng không cho cậu.

Không hổ là ngươi, ở bên cạnh pháp luật giương cánh đại bàng.

Thật quá đáng.

Dư Niên quyết định, hôm nay cậu sẽ không cùng Hạ Hành Khuyết nói chuyện! Cùng thế lực ác đấu tranh đến cùng!

Hạ Hành Khuyết đứng trước xe vặn trẻ em, ngăn cản đường của cậu.

Dư Niên vặn xe tránh hắn: "Nhường một chút."

Hạ Hành Khuyết cầm đồ ăn vặt bên phải cho cậu.

Dư Niên mặt không cảm xúc, tránh hắn: "Tránh ra."

Hạ Hành Khuyết kêu cậu ăn cơm trưa, canh toan phì ngưu và tôm bạch chước.

Dư Niên lại một lần tránh hắn, còn chưa kịp nói chuyện, bụng đã kêu: "Ọt ọt."

Một chút cố gắng cũng không có!

Lúc này, Hạ Tiểu Hạc nói: "Con dùng tiền mừng tuổi mua một phần cho ba nhỏ nha."

Dư Niên nâng khuôn mặt nhỏ của Hạ Tiểu Hạc, hôn "Bẹp bẹp" hai cái: "Bé con ngoan, không hổ là ba sinh ra."

"Ưm....." Hạ Tiểu Hạc bị ba nhỏ hôn đến đầu óc choáng váng, hào khí mà nâng tay lên, lộ ra đồng hồ trẻ em trên cổ tay, "Ba lớn, quét mã đi ạ."

Hạ Hành Khuyết tượng trưng quét một khối tiền: "Niên Niên, có thể đi ăn cơm chưa?"

Dư Niên ngẩng đầu: "Cảm ơn."

Hạ Hành Khuyết còn muốn nói gì đó, chỉ là Dư Niên đã chạy xe đi rồi.

*

Ăn cơm trưa xong, Dư Niên cùng Hạ Tiểu Hạc tiếp tục chơi đùa ở dưới lầu.

Hạ Hành Khuyết mang theo lão quản gia đi theo bọn họ.

Dư Niên mang theo Hạ Tiểu Hạc, mở xe vặn trẻ em ra, muốn thử xem có thể ném Hạ Hành Khuyết ra không.

Oạch oạch --

Vòng qua biệt thự, trước mặt là một mảnh mặt cỏ được tu bổ chỉnh tề, có một mái vòm kiểu Âu, còn có một bộ bàn ghế, bên trên trải khăn trải bàn màu trắng cùng bộ, trở thành một bãi cỏ phong cách Âu thật sự chỉnh tề.

Chỉ là trên bàn có một cái bình hoa, bên trong bình hoa lại trống không.

Dư Niên có chút nghi hoặc, nhà bọn họ ngày thường còn ăn cơm dã ngoại sao?

Nơi này giống như hiện trường mặt cỏ hôn lễ trên TV.

Hạ Tiểu Hạc nói: "Ba nhỏ, nơi này đều là ba bố trí."

Dư Niên chỉ chỉ chính mình: "Ba?"

"Ðúng vậy." Lão quản gia đúng lúc tiến lên, giải thích, "Ngày tiên sinh xảy ra t·ai n·ạn xe, vừa vặn là ngày kỷ niệm kết hôn của tiên sinh và Hạ tổng, tiên sinh muốn đem hoa viên cải tạo một phen, cùng Hạ tổng ăn bữa tối."

"Bởi vì Hạ tổng thích champagne hoa hồng trên bàn cơm, tiên sinh cố ý lái xe đi xuống làng đại học bên cạnh mua, lúc này mới xảy ra t·ai n·ạn xe."

"Mấy ngày nay bận quá, Hạ tổng cũng không cho làm người dọn dẹp."

A..... Như vậy à......

Ngày kỷ niệm kết hôn.

Dư Niên dừng một chút, theo bản năng nhìn về phía Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết mặt không đổi sắc, không có một chút bộ dạng đáng thương: "Không sao cả, ngày kỷ niệm kết hôn còn muốn được đền bù, đồ vật trước tiên không cần dọn dẹp."

Dư Niên xoay chuyển tay lái xe vặn, trách không được Hạ Hành Khuyết hao tổn tâm cơ, nhất định phải đem cậu mang về nhà.

Ngày kỷ niệm kết hôn, lão bà đã kết hôn nhiều năm lại mất trí nhớ, nếu là cậu, cậu khẳng định không thể tiếp thu.

Dư Niên rõ ràng, bá tổng thực sự rất dễ dàng hắc hóa.

Nhưng mà, pháp luật pháp cũng không tha cho trùm phản diện!

Dư Niên vặn xe, đi đến trước mặt Hạ Hành Khuyết, nghiêm túc mà nói với hắn: "Anh về sau không được lén giấu giấy chứng nhận của người khác, sẽ biến thành tra công chiếm hữu giam cầm, tra công chiếm hữu giam cầm đều phải ngồi tù."

Hạ Hành Khuyết gật gật đầu, lên tiếng: "Ừm."

Dư Niên vươn tay về phía hắn: "Vậy trả lại cho tôi đi."

Hạ Hành Khuyết căn bản không có ý muốn trả đồ còn cho cậu, dừng một chút, lại nói: "Năm năm ấy muốn lưu lại sao?"

Dư Niên muốn nhảy dựng lên đánh người!

Dư Niên rớt cái đầu, hầm hừ mà vặn xe rời đi.

Hạ Hành Khuyết căn bản là không đem lời cậu nói nghe vào tai.

*

Buổi tối.

Dư Niên vốn dĩ muốn cùng Hạ Tiểu Hạc ngủ ở phòng trẻ em, chỉ là giường ở phòng trẻ em thật sự quá nhỏ.

Dư Niên nhíu mày: "Hào môn đều như vậy sao? Giường tiểu hài tử đều nhỏ như vậy sao?"

Hạ Tiểu Hạc nghiêm túc mà nhìn cậu: "Ba nhỏ, đây là ba lớn cố ý sắp xếp, giường quá nhỏ thì ba sẽ không thể ngủ cùng con."

Dư Niên vuốt cằm: "Tâm cơ thật tốt nha, nhóc con cùng ba nhỏ ngủ cùng nhau, là việc thiên kinh địa nghĩa, hắn sao có thể làm như vậy?"

Hạ Tiểu Hạc dùng sức gật gật ðầu, tỏ vẻ tán đồng: "Không sai."

Lúc này, Hạ Hành Khuyết gõ gõ cửa, đi vào phòng trẻ em.

Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc bước lùi một bước, che miệng lại.

Không có, bọn họ tuyệt đối không có nói bậy!

Hạ Hành Khuyết cũng không để ý, nói với Dư Niên: "Niên Niên, em dẫn con đến phòng ngủ chính ngủ đi, anh ngủ ở phòng trẻ em."

"Hả?" Dư Niên có chút do dự, "Như vậy không tốt lắm?"

"Không sao cả."

"Phòng này giường rất nhỏ." Dư Niên thoáng ngẩng đầu, nhìn Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết so với cậu còn cao hơn nửa cái đầu, cậu ngủ còn không vừa, Hạ Hành Khuyết khẳng định cũng ngủ không vừa.

"Không sao cả, chịu đựng một chút là có thể ngủ."

"Nhưng mà...." Dư Niên có chút hổ thẹn, còn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Chờ một chút! Cái biệt thự lớn như vậy, đến cái phòng cho khách cũng không có sao?"

Hạ Hành Khuyết mặt không đổi sắc: "Không có."

"Thư phòng cũng không có sao?"

"Không có."

Nhà các anh chỉ có một phòng ngủ chính sao?

"Không sai."

Ðây là cái biệt thự kỳ diệu gì vậy?

Dư Niên cạn lời: "Vậy anh vẫn là ngủ phòng trẻ em đi, túi thần kì của Doraemon."

Hạ Tiểu Hạc không hiểu: "Ba nhỏ, đây là có ý gì ạ?"

"Rất biết cải trang." Dư Niên trừng mắt liếc nhìn Hạ Hành Khuyết một cái, nắm tay Hạ Tiểu Hạc, đi ra khỏi phòng trẻ em.

Hạ Hành Khuyết nhìn bóng dáng Dư Niên rời đi, rũ mắt, đem giường đệm ở phòng trẻ em thu xếp hoàn hảo.

Dư Niên nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt, "Dư Niên, ngươi tỉnh táo một chút cho ta! Hạ Hành Khuyết một chút cũng không đáng thương!"

Cấm tuyệt đối sinh ra cảm giác đồng cảm với hắn!

Mặt ngoài Hạ Hành Khuyết: Ngày kỷ niệm kết hôn, lão bà mất trí nhớ, bất lực ủy khuất lại đáng thương.

Trên thực tế Hạ Hành Khuyết: Lén lút giấu giấy chứng nhận của bà xã, ý đồ cùng bà xã chơi cầm tù play.

Như này đáng thương sao?

Một chút cũng không đáng thương!

Dư Niên trở lại phòng ngủ chính, đơn giản rửa mặt một chút, ôm Hạ Tiểu Hạc, ngã vào trên giường lớn.

Hạ Tiểu Hạc ngoan ngoãn "oa" ở trong lòng ngực cậu, thực không có phong phạm của bá tổng mà vui sướng vặn vặn: "Ba nhỏ, con đã liên tục ba ngày ngủ cùng ba rồi nha!"

Dư Niên khó hiểu: "Có như vậy cũng vui vẻ sao? Ba trước khi mất trí nhớ đều không ngủ cùng con sao?"

"Vâng." Hạ Tiểu Hạc dùng sức gật gật đầu, bẻ ngón tay, "Ba nhỏ trước lúc mất trí nhớ, đều là con cùng ba nhỏ ngủ một ngày, ba lớn cùng ba nhỏ ngủ một ngày, sau đó ba người cùng nhau ngủ một ngày."

Luân phiên ngủ, Dư Niên trước kia còn rất vội.

Dư Niên nghẹn họng, "Ðừng nhắc đến hắn nữa, ba thấy hắn một lần, đánh hắn một lần."

"Ứm." Hạ Tiểu Hạc ngoan ngoãn nhắm mắt ngậm miệng.

Một lát sau, hai người đồng thời mở miệng.

"Nhóc con."

"Ba nhỏ."

"Con nói trước đi."

"Ba nhỏ ba nói trước đi."

Dư Niên hỏi: "Ba cùng...."

Hạ Tiểu Hạc đoạt lời: "Ba nhỏ, ba cùng ba lớn cảm tình thực tốt, ba đã hỏi qua một trăm lần!"

"Được được." Dư Niên gật gật đầu, "Vậy con nói."

Trong bóng đêm, Hạ Tiểu Hạc nghiêm túc mà nhìn cậu: "Ba nhỏ, nếu ba nhỏ phải đi, có thể hay không mang theo con?"

"A?"

"Mang theo con đi."

"Vậy ba lớn của con đâu?"

"Ba lớn không mất trí nhớ." Hạ Tiểu Hạc logic rõ ràng, "Ba nhỏ mất trí nhớ, nếu con không đi theo ba nhỏ, ba nhỏ sẽ không mặc quần áo, sẽ không ăn cơm...."

"Chờ một chút." Dư Niên ngăn bé lại, "Ba chỉ là mất trí nhớ, không phải biến thành kẻ ngốc."

"Hừm." Hạ Tiểu Hạc nghĩ nghĩ, "Ba nhỏ mất trí nhớ, nếu con không đi theo ba nhỏ, ba sẽ quên con. Ba lớn không bị mất trí nhớ, sẽ nhớ rõ con. Chờ ký ức của ba nhỏ khôi phục, chúng ta lại trở về."

Dư Niên cười trộm: "Ừm, đã biết."

Hạ Tiểu Hạc tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa con mới ba tuổi, ba lớn đã 30 tuổi, con tương đối yếu ớt, con muốn cùng ba nhỏ ở bên nhau."

Dư Niên gật gật đầu: "Ừm, rất có ðạo lý."

"Hơn nữa hơn nữa, con không được ngủ cùng ba nhỏ, con sẽ không ngủ được."

"Hơn nữa hơn nữa hơn nữa, ba lớn sẽ không cùng con chơi đồ chơi, cũng sẽ không bồi con ngồi xe vặn."

"Hơn nữa...."

Hạ Tiểu Hạc trật tự rõ ràng, phát biểu một trăm lý do《 con và ba nhỏ tuyệt đối không thể tách ra 》, nói tới nói lui nói đến tự đem chính mình dỗ ngủ luôn rồi.

Trước khi ngủ, Hạ Tiểu Hạc nhỏ giọng nói: "Ba nhỏ, cùng con ngoéo tay, phải mang con cùng nhau đi."

Dư Niên xoa bóp mông bé: "Được được được, ngoéo tay ngoéo tay."

Hạ Tiểu Hạc mạnh mẽ chống mở to mắt: "Ba nhỏ, là ngoéo tay, nắm tay, không phải bóp mông."

Dư Niên câu lấy ngón tay nhỏ của bé : "Ừm, ngoéo tay."

Trong phòng một mảnh an tĩnh, Hạ Tiểu Hạc ghé vào trong ngực Dư Niên, yên tâm ngủ rồi.

Dư Niên cũng nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Tới nửa đêm, Dư Niên bỗng nhiên bị một trận âm thanh ầm ĩ đánh thức.

Dư Niên xoa xoa đôi mắt, lẩm bẩm một câu: "Hửm? Trời mưa?"

Bên ngoài trời mưa mùa hạ rất lớn, tiếng gió vù vù, tiếng mưa rơi ào ào.

"Ồn muốn ch·ết." Dư Niên ôm chặt Hạ Tiểu Hạc, kéo chăn lên trên, kéo đến trên lỗ tai, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Cậu mới vừa nhắm mắt lại, bỗng nhiên nhớ tới một việc --

Hiện trường chúc mừng ngày kỷ niệm kết hôn cậu bố trí!

Nơi đó bố trí lộ thiên, cái mái vòm kiểu Âu kia, còn có bàn ghế ăn cơm, đại khái đều không phải không thấm nước.

Xong đời, trời mưa lớn như vậy, nơi đó khẳng định bị tưới ướt.

Dư Niên không rõ tại sao lại có chút khó chịu, cậu định đi ra xem, chỉ sợ lại thêm phiền toái cho người khác.

Làm sao bây giờ?

Dư Niên đang do dự, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị người mở ra.

Có thể quang minh chính đại đột nhập phòng ngủ chính, ngoài trừ Hạ Hành Khuyết, không còn có ai khác.

Dư Niên trộm chui ra khỏi chăn, nhìn thoáng qua.

Quả nhiên là hắn.

Ðèn của biệt thự đều là cảm ứng, trời mưa cửa sổ có thể bị bật mở, Hạ Hành Khuyết không quá yên tâm, trong ngoài kiểm tra một lần.

Xác nhận cửa sổ đều đóng an toàn, hắn đi đến mép giường, vén cái chăn trên mặt Dư Niên.

Dư Niên theo bản năng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, thật xấu hổ nha.

Nếu bây giờ cậu mở to mắt, cùng Hạ Hành Khuyết bốn mắt nhìn nhau, vậy càng xấu hổ!

Ðầu ngón tay Hạ Hành Khuyết mang theo ướt át chạm vào trán Dư Niên, vén tóc trên trán cậu, xác nhận miệng v·ết th·ương băng bó hoàn chỉnh, không bị cọ rơi, sau đó lại thu hồi tay, hình như đem thứ gì đặt ở đầu giường.

Dư Niên muốn mở to mắt nhìn, nhưng lại không dám.

Cuối cùng, Hạ Hành Khuyết cúi người xuống, cách băng gạc, hôn hôn cái trán cậu.

Bờ môi của hắn hình như có chút lạnh băng, Dư Niên cách băng gạc, cũng có thể cảm giác được trên trán truyền đến lạnh lẽo.

Dư Niên cách chăn, cũng cảm giác được Hạ Hành Khuyết cúi người tới gần cậu, trên người mang theo hơi ẩm.

Dư Niên giật mình, này hẳn là một nhà ba người hôn chúc ngủ ngon? Hiện tại hắn nên hôn hôn Hạ Tiểu Hạc?

Chỉ là Hạ Hành Khuyết không hôn Hạ Tiểu Hạc, chỉ sờ sờ cái trán Dư Niên, thanh âm trầm thấp lại lưu luyến, như là lầm bầm lầu bầu: "Niên Niên, thật sự rất yêu em."

Dư Niên gắt gao nắm chặt nắm tay, nỗ lực khắc chế chính mình, không cho mình vặn thành một chiếc xe vặn.

"Học sinh cao trung" 26 tuổi nhưng nghe không được mấy lời hổ lang! Chuyện này đối với cậu mà nói vượt quá sức nha!

Tại sao chỗ bị Hạ Hành Khuyết hôn lại bắt đầu nóng lên? Tại sao lỗ tai cậu cũng bắt đầu nóng lên?

Hạ Hành Khuyết có phải hay không miệng □□ a? Ðêm khuya chạy tới hành thích!

Dư Niên theo bản năng đạp một cái.

Hạ Hành Khuyết cho rằng bản thân đánh thức cậu, không dám ở lại lâu, giúp cậu dém chăn, liền đi ra ngoài.

Hạ Hành Khuyết vừa đi, Dư Niên lập tức xốc chăn lên tán nhiệt, mở đèn nhỏ ở đầu giường.

Nóng quá.

Trên tủ đầu giường thình lình xuất hiện giấy chứng minh thân phận của Dư Niên, còn có một cái thẻ đen, một quyển sổ tiết kiệm.

Chắc là vừa rồi Hạ Hành Khuyết đi vào để lại.

Dư Niên trước tiên cầm lấy chứng minh thân phận nhìn, ừm, là cậu đây rồi, Hạ Hành Khuyết cuối cùng nghĩ thông suốt, đem giấy chứng nhận trả lại cho cậu.

Còn có thẻ đen và sổ tiết kiệm, mở sổ tiết kiệm ra, bên trong có tờ giấy Hạ Hành Khuyết viết cho cậu --

"Niên Niên, giấy chứng nhận trả lại cho em. Tiền tiêu vặt tháng này, thẻ đen không giới, quán nhỏ ven đường không thể quẹt thẻ, thì dùng tiền trong sổ tiết kiệm, mật mã là sinh nhật em."

Dư Niên cầm sổ tiết kiệm, tới gần đèn đầu giường: "Cái, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn."

Tiền tiêu vặt tháng này của cậu là-

500 vạn!

Ðiên khùng, Dư Niên phát bằng vòng bạn tốt cũng không dám phát v tôi 500 vạn.

Cách --

Bị tổng tài hù ch·ết.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tới đây, mười người chia đều 500 vạn, tôi chuẩn bị tất chân đen, tròng lên ( 1/10 )



Hé lô mọi người, tui quay lại rồi đây, mấy nay bận rộn quá, mọi người có nhớ Hạ tổng, Niên Niên, và tiểu Hạ tổng đáng yêu manh manh không!!!
Tiện thể chúc mọi người Tết dương vui vẻ nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top