Chương 2
- Anh nói gì vậy, em không hiểu
Bạch Tuấn Phong khó hiểu nhìn Mạc Cảnh Vũ, ánh mắt đó làm cho cậu rùng mình.
- Hừ, lại còn giả ngây, em với hắn quen nhau vào lâu, tên Lâm đó đã làm em bao nhiêu lần rồi
Mạc Cảnh Vũ giận dữ đứng lên, cười nửa miệng nhìn Bạch Tuấn Phong.
- Em với Lâm học trưởng không phải như anh nghĩ đâu, tụi em không có gì cả!-Bạch Tuấn Phong cố thanh minh nhưng dường như Mạc Cảnh Vũ lại không muốn nghe.
- Chátttt......!!!!
Một tiếng tát chói tai vang lên làm Bạch Tuấn Phong ngã xuống sàn, đôi môi lần nữa lại bật máu. Anh lôi Bạch Tuấn Phong lên, ánh mắt tối sầm giận dữ, vừa lôi tập ảnh Lâm học trưởng gì gì đó hôn cậu sau trường:
- Em còn nói em với hắn không có quan hệ? Thế những tấm ảnh này là gì, em nói tôi không nhìn thấy ư???
- Phải đấy, tôi và anh ấy đang quen nhau, thế thì sao chứ.
Có lẽ bây giờ cậu nói gì thì Mạc Cảnh Vũ cũng không nghe nữa. Đợi cậu nói xong, anh không nói không rằng bế cậu lên và ném lên giường.
Chưa kịp ngạc nhiên thì một bờ môi đã lấp kín miệng Bạch Tuấn Phong, nhưng đó không còn là sự yêu thương mà là sự chiếm hữu mạnh mẽ.
Hôn đến khi hai người không còn dưỡng khí thì anh mới buông tha cho cậu .
- Bỏ tôi ra...anh sẽ hối hận nếu làm như thế đấy- Bạch Tuấn Phong vừa thở gấp vừa nói.
Mạc Cảnh Vũ lấy và vạt buộc chặt tay Bạch Tuấn Phong vào đầu giường, lần lượt cởi từng chiếc quần và áo cho đến khi cậu không còn gì:
- Tôi không có gì phải hối hận cả, hôm nay tôi phải làm em phải ghi nhớ rằng em là do tôi mua về thì sẽ là của tôi, mãi mãi là của tôi.
- A...Xin anh tha cho tôi đi...chúng tôi...tôi thực sự không có gì mà...- Cậu đỏ mặt thở hổn hển cầu xin.
-Hừ, tôi chưa làm gì cậu đã cầu xin như thế rồi ư, cậu đã quen làm với Hoa Khiếu Lâm rồi thì chắc tôi cũng không phải thương tiếc hay nhẹ nhàng gì với cậu nữa nhỉ...
- A...a.a..... - Vừa nói xong, Mạc Cảnh Vũ cắm tính khí đã sưng đỏ của mình trực tiếp đi vào cúc huyệt của cậu. Do chưa được bôi trơn, nơi nhỏ hẹp không quen với dị vật bất ngờ xâm phạm. Máu từ nơi hai người giao hợp chảy ra ướt đẫm một mảng giường lớn. Không đợi cậu kịp thích ứng, Mạc Cảnh Vũ đã đi chuyển cự vật khiến nước mắt Bạch Tuấn Vũ tuôn trào vì đau...
-A...a..Vũ..Vũ....đau quá....dừng lại...
Mặc cho Bạch Tuấn Phong cầu xin hay khóc lóc, Mạc Cảnh Vũ ngày càng dâm vào mạnh bạo hơn, anh phải làm cho cậu nhớ rằng cậu là người của ai...
Mỗi lần Bạch Tuấn Phong định ngất đi thì lại bị cơn đau đớn làm tỉnh lại khiến cậu với cùng thống khổ. Không biết làm bao lâu, bắn ra bao nhiêu lần, khi trời gần sáng, cậu ngất đi.
Lúc ấy, một dòng nước ấm nóng bắn vào cơ thể mình, anh ngã vào người cậu, lấy tay khẽ chạm vào khuôn mặt trắng bệch vì đau và tèm nhem nước mắt.
Trong lúc mơ màng, Bạch Tuấn Phong cảm nhận được một hơi thở ấm nóng thì thầm: "Em là của tôi, sẽ không ai có được em ngoại trừ tôi, hãy nhớ điều đó, hôm nay là hình phạt dành cho em"......
—————-
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, một cỗ đau đớn từ đằng sau khiến Bạch Tuấn Phong đau tái mặt. Cơ thể vẫn không mặc gì nhưng đã được tẩy rửa sạch sẽ và bôi thuốc.
Chỗ bên cạnh đã trống nhưng vẫn còn hơi ấm, có lẽ người bên cạnh vẫn chưa rời đi bao lâu, như vậy cũng tốt, như thế sẽ khiến cậu đỡ khó xử khi nhìn thấy anh.
Bạch Tuấn Phong đã yêu Mạc Cảnh Vũ, từ khi anh ta đưa hai anh em cậu về. Cậu không dám nói cho anh biết về tình cảm của mình bởi cậu sợ anh ta sẽ chỉ coi cậu là công vụ phát tiết và chà đạp lên tình cảm này. Hôm qua Mạc Cảnh Vũ đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn còn tình cảm với anh ta. Cậu đúng là ngốc mà.
Mặc tạm bộ quần áo được để ngay ngắn ở đầu giường rồi lại chậm rãi ngồi xuống dựa vào thành giường để giảm bớt nỗi đau ở hạ thể.
Lúc này, Mạc Cảnh Vũ bước vào, bê theo một bát cháo nóng, ngồi xuống cạnh Bạch Tuấn Phong, ôn nhu đưa thìa cháo lên đút cho cậu.
- Phong à!! Ăn tí gì đi, từ tối hôm qua em đã không ăn gì rồi, như thế sẽ không tốt cho dạ dày.
Bạch Tuấn Phong ánh mắt vô cảm, không thèm nhìn anh mà quay đi, Mạch Cảnh Phong vẫn kiên trì cầm thìa chờ cậu ăn:
- Nếu em còn không ăn hoặc phản kháng, anh sẽ bán Bạch Tuấn Kỳ vào hộp đêm
Mạc Cảnh Vũ đe dọa , Bạch Tuấn Phong ngước ánh mắt căm hận lên nhìn anh rồi cam chịu mở miệng ra ăn từng miếng cháo dù không cảm nhận được vị của nó...
——————Hết chương 2——————
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top