Chương 229: Hai ta vốn không có duyên (36)
Vốn dĩ bước này trong kế hoạch của hắn sẽ tiến hành dần dần sau khi gặp mặt, sẽ có một sự hiểu biết cơ bản trước khi yêu, rồi sau đó mới thiết lập quan hệ yêu đương, tìm hiểu sâu hơn.
"Ưm... Nên tìm hiểu cái gì?" Nguyên Nhạc cảm thấy trạng thái hiện tại của họ thực sự rất kỳ lạ.
Cậu, cậu không dám động vào hắn.
"Em muốn biết gì?" Tông Khuyết hỏi.
"Gia đình anh có đồng ý anh ở bên đàn ông không?" Nguyên Nhạc hỏi xong thì do dự nói: "Em có hỏi quá sớm không?"
Cậu vừa mới yêu đã nghĩ đến việc sống trọn đời, cảm giác hình như hơi vội vàng.
"Chuyện của anh, anh có thể tự mình quyết định." Tông Khuyết nói.
"Vậy lỡ họ phản đối thì sao?" Nguyên Nhạc bỗng nảy ra ý nghĩ: "Ví dụ như lén lút tìm em, đưa em một tờ séc tùy ý điền, chỉ để em rời xa anh."
Tông Khuyết nhìn vẻ mặt tò mò của cậu, cảm thấy cậu cũng xem rất nhiều phim truyền hình: "Chuyện này em có thể yên tâm, không ai làm khó em đâu."
"Thực ra em khá mong chờ cảnh tượng đó đấy." Nguyên Nhạc hơi thất vọng một chút, rồi cười nói: "Như vậy em sẽ điền một hàng số chín."
"Người đó không lấy ra được nhiều như vậy đâu." Tông Khuyết đứng dậy, đi về phía phòng mình.
Nguyên Nhạc đột nhiên không kịp chuẩn bị, nhìn bóng lưng hắn, vuốt ve chiếc ly của mình mà có chút lo lắng, cậu rất vui khi được yêu đương với đại lão, nhưng họ như vậy cũng không giống đang yêu đương, luôn cảm thấy nếu tùy tiện đưa tay chạm vào đại lão thì rất có thể sẽ bị chặt cụt, không dám chạm vào đối tượng của mình thì tính sao đây?!
Bóng dáng đó xuất hiện trở lại, Nguyên Nhạc thu lại biểu cảm xoắn xuýt muốn chết trên mặt, nhìn đối phương đến gần, rồi trước mặt cậu rơi xuống một tờ séc và một cây bút.
"Điền đi." Tông Khuyết nói.
"Hả?" Nguyên Nhạc mơ hồ nhìn hắn nói: "Anh muốn bao nuôi em sao?"
Tông Khuyết im lặng nhìn cậu: "...Chỉ là cho em thôi."
"Anh không bao nuôi em tại sao lại muốn cho em tiền?" Nguyên Nhạc hỏi.
"Không phải em muốn điền à." Tông Khuyết nói.
Nguyên Nhạc: "..."
Tư duy của đại lão đúng là khác người, cậu chỉ muốn trải nghiệm cảm giác bị làm khó rồi vả mặt, đại lão lại đưa cho cậu một tờ séc bảo cậu tùy ý điền.
"Em chỉ đùa thôi." Nguyên Nhạc cầm lấy tờ séc đó, trong lòng có chút vui, mặc dù cậu nghĩ là đùa, nhưng đối phương không nghĩ vậy, chứng tỏ hắn thực sự muốn cho, "Đừng tùy tiện cho tiền, như vậy dễ gây hiểu lầm."
"Ừm." Tông Khuyết đáp.
"Cái này có thể giữ lại cho em không?" Nguyên Nhạc cầm tờ séc đã đóng dấu đó nói.
"Có thể." Tông Khuyết nói.
"Cảm ơn anh." Nguyên Nhạc gấp nó lại.
"Gấp rồi sẽ không dùng được nữa đâu." Tông Khuyết nhắc nhở.
"Chỉ là giữ lại thôi." Nguyên Nhạc gấp nó rất nhỏ, rồi cho vào túi.
Đây là thứ khiến cậu vui vẻ, cậu chỉ cảm thấy rất vui.
Tông Khuyết nhìn vẻ mặt vui vẻ của chàng trai, đứng dậy nói: "Chuyện đã nói xong, em có việc gì muốn làm không?"
"À? Anh bận rồi sao?" Nguyên Nhạc có chút không nỡ nói.
Tình yêu của họ thực sự khác biệt quá.
"Không bận, vào thư phòng đọc sách một lát." Tông Khuyết nhìn chàng trai đang đứng dậy nói: "Em muốn chơi game hay đọc sách?"
Nguyên Nhạc không muốn làm cả hai việc đó, dù cậu không dám chạm vào đại lão, ở bên nhau cũng được: "Chúng ta đã tìm hiểu xong rồi sao?"
"Em còn muốn tìm hiểu gì nữa?" Tông Khuyết hỏi.
Nguyên Nhạc cảm thấy chuyện này không nên hỏi, mà là do hai người ở bên nhau mà có được: "Em cũng không biết."
Cậu chỉ cảm thấy dường như họ không phải đang yêu nhau.
Chàng trai cúi mắt, rõ ràng có chút bối rối, Tông Khuyết hỏi: "Em muốn gì?"
Nguyên Nhạc nhìn hắn, muốn nói lại thôi: "Em... anh... yêu đương không phải nên rất thân mật à?"
Lời cậu vừa thốt ra, má đã ửng hồng.
Nhưng cậu muốn chạm vào người này, chứ không phải chỉ nhìn, cứ như chưa yêu đương vậy.
"Như vậy em sẽ không thấy quá nhanh ư?" Tông Khuyết nhìn cậu hỏi.
Mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành không lâu, dù có yêu đương, một số chuyện cũng nên tiến hành dần dần, quá vội vàng sẽ chỉ khiến người lần đầu tiếp xúc sinh ra kháng cự.
"Cái gì quá nhanh?" Nguyên Nhạc hỏi.
"Không có gì." Tông Khuyết cảm thấy tiến độ của mình so với tốc độ của cậu, có lẽ hơi chậm một chút.
"Em chỉ là..." Nguyên Nhạc muốn nói gì đó, khi ngẩng đầu lên lại cảm nhận được bóng người đối phương đang đến gần, eo bị ôm, bước chân hơi tiến lên, trong sự ngạc nhiên đã bị ôm vào lòng, ngửi thấy nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương.
Ngón tay Nguyên Nhạc siết chặt, đầu óc trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, má đỏ bừng, thử ôm lấy eo đối phương.
Cậu quả nhiên rất thích người này.
Tông Khuyết nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, nhìn đôi tai đỏ bừng ẩn trong mái tóc đen của chàng trai trong lòng, biết cậu bằng lòng: "Muốn chơi game hay muốn đi đọc sách?"
"Đợi lát nữa hãy quyết định." Nguyên Nhạc vùi đầu vào hõm vai hắn nói: "Em phát hiện anh cao thật đấy."
"Tuổi của em còn có thể cao thêm nữa." Tông Khuyết nói.
"Tông Khuyết." Nguyên Nhạc khẽ gọi.
"Ừm." Tông Khuyết đáp.
"Em thích anh." Nguyên Nhạc ngẩng đầu nói, khi đối diện với ánh mắt người đàn ông thì dù má đỏ bừng cũng không né tránh: "Lúc say rượu không tính là tỏ tình chân chính."
"Ừm." Tông Khuyết nhẹ nhàng nâng má cậu đáp.
"Anh có thích em không?" Nguyên Nhạc nhìn hắn hỏi.
Tông Khuyết suy nghĩ: "Anh thích em ở bên cạnh anh."
Ánh mắt Nguyên Nhạc khẽ run rẩy, khẽ mím môi, nhưng vẫn không kìm được nụ cười bên môi: "Có phải anh cũng sợ em bị người khác cướp mất không?"
"Không phải sợ." Tông Khuyết nói.
Chỉ là nhịp độ tình cảm của đối phương nhanh hơn hắn dự kiến quá nhiều, một số chuẩn bị cần phải kỹ lưỡng hơn.
"Đây là đại lão túc trí đa mưu sao?" Nguyên Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn cười nói.
Cậu đột nhiên không còn sợ chạm vào người này nữa, bởi vì người này cũng không ghét chạm vào cậu, thích cậu ở bên cạnh hắn ư? Cậu cũng muốn ở bên cạnh hắn.
"Về phương diện này không dễ kiểm soát." Tông Khuyết nói.
"Tình cảm mà có thể bị lý trí kiểm soát thì không gọi là tình cảm nữa." Nguyên Nhạc cười nói: "Bây giờ thì em tin trước đây đại lão thật sự chưa từng yêu đương rồi."
Tông Khuyết nhìn nụ cười lại nở rộ trên khuôn mặt cậu, nụ cười lúc này khác với nụ cười tạm biệt hôm đó, lúc này cậu không hề có chút u ám nào: "Em không phải lần đầu à?"
"Em có nhiều kinh nghiệm lý thuyết hơn." Nguyên Nhạc nói.
"Ví dụ như?" Tông Khuyết hỏi.
"Ví dụ như..." Nguyên Nhạc do dự một chút, má hơi đỏ: "Ví dụ như ba tháng đầu yêu đương là thời kỳ nồng nhiệt, các cặp đôi sẽ rất thích dính lấy nhau."
"Hiểu rồi." Tông Khuyết nói.
Nguyên Nhạc không dám hỏi hắn hiểu gì, chỉ nghiêng người ôm lấy ngực hắn, lắng nghe tiếng tim mình đập: "Em cảm thấy như đang mơ vậy, nếu đây là say rượu, em hy vọng sẽ không bao giờ tỉnh lại."
"Lúc em say rượu cũng ôm như vậy đó." Tông Khuyết nói.
"Hả?" Nguyên Nhạc đột nhiên ngẩng đầu: "Gì cơ?"
"Tối qua lúc anh đến đón em." Tông Khuyết đối diện với ánh mắt cậu nói.
"Em còn làm gì nữa?" Nguyên Nhạc ngạc nhiên trước sự táo bạo của mình.
"Nói là 'bắt được rồi', ngủ rồi sẽ chạy mất các kiểu." Tông Khuyết nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu nói.
"Em... em chính là đã bắt được rồi." Nguyên Nhạc dứt khoát vò đã mẻ chẳng sợ nứt, nói: "Anh chạy không thoát đâu."
Mặc dù cậu từng nghĩ con cá này đặc biệt khó câu, nhưng một khi đã câu được thì tuyệt đối không thể để nó chạy mất.
"Không chạy đâu." Tông Khuyết nói.
Nụ cười của Nguyên Nhạc vừa nở rộ, đã nghe thấy tiếng mở cửa phía sau Tông Khuyết, cửa bị hút vào, va chạm một tiếng.
Tông Khuyết quay đầu lại, Nguyên Nhạc cũng nhìn sang thì thấy khuôn mặt cười gượng của thằng bạn với mái tóc bù xù: "Mày, sao mày lại ở đây?!"
"Sao tao lại không thể ở đây! Tao cũng không thể để một con ma men như mày bị người lạ đưa đi một mình được." Trương Lỗi từ rón rén trở thành ưỡn ngực, rồi khi đối diện với ánh mắt của Tông Khuyết thì nói: "Hai người cứ tiếp tục đi, tôi đi vệ sinh, không nhịn nổi nữa rồi!"
Cậu ta vọt vào nhà vệ sinh, má Nguyên Nhạc từ từ đỏ bừng, cậu tưởng chỉ có hai người họ, ai ngờ đều bị người khác nhìn thấy hết.
Cảm giác sẽ bị trêu chọc cả đời.
"Có chuyện gì muốn làm không?" Tông Khuyết quay đầu lại hỏi.
Nguyên Nhạc do dự một chút, cảm thấy người đàn ông dường như phớt lờ thằng bạn của mình: "Cậu ấy nhìn thấy hết rồi..."
"Tối qua cũng nhìn thấy rồi." Tông Khuyết nói.
Nguyên Nhạc: "..."
Gần đây tốt nhất là cậu không nên gặp riêng thằng bạn này.
"Em gọi điện cho mẹ trước." Nguyên Nhạc nhìn hắn nói: "Game thì đợi em về rồi chơi, bây giờ cũng không thể livestream được."
"Có thể mua ngay, anh bảo trợ lý gửi một bộ qua." Tông Khuyết nói.
"À? Không cần đâu!" Nguyên Nhạc theo bản năng ngăn cản: "Như vậy phiền phức quá."
"Sau này chắc em sẽ thường xuyên đến đây." Tông Khuyết buông cậu ra cầm điện thoại nói: "Sẽ cần dùng đến."
Nguyên Nhạc chớp mắt, trong lòng cảm giác vui sướng không nói nên lời đang dâng trào, thường xuyên đến đây... Họ thực sự đang yêu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top