Chương 228: Hai ta vốn không có duyên (35)

"Thưa ngài, tôi đi trước đây, trưa nay ngài muốn ăn gì?" Dì giúp việc từ bếp bước ra hỏi.

Nguyên Nhạc theo bản năng liếc nhìn, nhưng lại nghe người đàn ông hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Nguyên Nhạc sững sờ nói: "Trưa nay tôi không làm phiền nữa đâu."

Đã ở lại một đêm rồi, làm phiền thêm nữa thì không hay lắm.

"Trưa nay em có việc gì à?" Tông Khuyết hỏi.

"Không có." Nguyên Nhạc nói.

"Anh có chuyện muốn nói với em." Tông Khuyết nhìn cậu nói: "Em cần ở lại một chút, trưa nay muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, tôi không kén ăn." Nguyên Nhạc nói.

"Làm thêm nhiều đồ ăn mặn, em ấy vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn." Tông Khuyết nói.

"Vâng, thưa ngài." Dì giúp việc cười một tiếng, mở cửa rời đi.

Khuôn mặt Nguyên Nhạc hơi nóng, ánh mắt rơi vào người đàn ông, đối phương không mặc bộ vest như lần đầu gặp mặt, mà mặc đồ ngủ bằng vải cotton linen màu xám đậm, mang thêm một chút hơi hướng gia đình, nhưng không vì thế mà khí thế giảm đi bao nhiêu.

Dù đã nhận ra khoảng cách, cậu vẫn không thể ngừng thích người này.

Một bữa sáng im lặng kết thúc, bát đĩa được bỏ vào máy rửa bát, Tông Khuyết bưng hai ly nước, một ly đặt trước mặt chàng trai đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, ly còn lại đặt trước mặt mình rồi ngồi xuống nói: "Chuyện tối qua em còn nhớ không?"

Nguyên Nhạc nói lời cảm ơn, lưng thẳng tắp, nhưng lại không tài nào nhớ được chuyện tối qua, cậu nâng ly nước lên, dồn hết tâm trí hỏi: "Tôi không nhớ, tối qua tôi có làm gì quá đáng không?"

Sau này cậu sẽ không bao giờ uống rượu nữa, uống nữa thì... thôi rồi, hình tượng.

"Không có." Tông Khuyết nhìn chàng trai đang căng thẳng xoa vành ly nói: "Lý do em uống rượu tối qua là gì?"

Ngón tay Nguyên Nhạc siết chặt, nhớ lại lý do mình đau lòng, đã từng có hy vọng, rồi lại rơi vào tuyệt vọng, cậu thậm chí không biết mình phải đối mặt với hắn như thế nào, mỗi lần tiếp xúc, tình yêu dường như lại sâu thêm một phần, cậu hiểu rằng mình không thể chạm tới, lại không thể rời đi mà không báo trước, giống như một vòng luẩn quẩn đau khổ, một ngày nào đó cậu có thể phá vỡ một mắt xích trong đó, có lẽ mới có thể giải thoát: "Tôi..."

"Bạn em nói là thất tình." Tông Khuyết nhìn cậu nói.

Nguyên Nhạc đột nhiên nhìn sang hắn, cảm giác hoảng loạn trong lòng không ngừng tăng lên, cậu cảm thấy vòng luẩn quẩn này có lẽ không chỉ do mình cậu giải quyết, một khi đối phương biết được tâm ý của mình, theo phong cách hành xử của hắn, họ sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.

"Em nói lần đầu tiên nghe anh nói chuyện đã thích anh." Tông Khuyết nhìn cậu nói: "Anh không nhớ mình đã từ chối em."

Nguyên Nhạc ngẩn người, nhất thời không thoát khỏi cảm xúc khổ sở đó, khi nhận ra lời hắn nói thì không nhịn được ho khan: "Khi nào em... nói em lần đầu tiên nghe anh nói chuyện đã thích anh?!"

Cậu nói khi nào vậy?! Sao tỏ tình mà còn mắc bệnh mất trí nhớ thế này?!

"Tối qua." Tông Khuyết nhìn cậu ho đến thở hổn hển, đứng dậy vỗ lưng cậu.

Hắn đột nhiên đến gần, Nguyên Nhạc nhìn hắn thì mặt nóng bừng lên, khó khăn lắm mới lấy lại được hơi, nhưng lời nói lại vấp váp: "Tối, tối qua?!"

Tối qua rốt cuộc cậu đã làm chuyện kinh thiên động địa gì?!

Tông Khuyết nhìn cậu hỏi: "Lời nói sau khi say không tính sao?"

Nguyên Nhạc theo bản năng lắc đầu, nhận ra không đúng thì lại gật đầu, cảm thấy mình muốn đập đầu vào tường: "Em không biết em đã nói gì cả."

"Ngoài những gì anh vừa nói, những thứ khác không quan trọng." Tông Khuyết suy nghĩ một lát nói.

Những thứ đó sau này hãy giải quyết, bây giờ cần làm rõ những chuyện quan trọng.

"Ồ..." Nguyên Nhạc khẽ thở phào nhẹ nhõm, may mà không có lời nói nào kinh thiên động địa, "Vậy thì tính."

"Vậy em thất tình vì điều gì?" Tông Khuyết hỏi.

Trái tim Nguyên Nhạc lại một lần nữa thắt lại, nhìn người đàn ông trước mặt, chưa kịp chìm đắm trong nỗi đau không có được đó, cậu nhớ lại lời hắn nói rằng không từ chối, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể tin nổi, do dự nói: "Anh nói, không từ chối..."

"Em chưa bao giờ nói cho anh biết tâm tư của em." Tông Khuyết nhìn cậu nói: "Vậy là vì người khác mà thất tình?"

"A?" Nguyên Nhạc mơ hồ nhìn hắn nói: "Người khác nào?"

1314 nhìn hai người này nói gà nói vịt, cảm thấy hiểu lầm và khó khăn trong tình yêu là từ đây mà ra, tư duy hoàn toàn không cùng một đường thẳng mà vẫn có thể yêu, con người thật sự rất kỳ diệu.

Tông Khuyết khẽ nhíu mày: "Vậy em thất tình vì điều gì?"

Nguyên Nhạc nhìn hắn, cảm giác nặng nề trong lòng cuộn trào, khoảng cách không bao giờ có thể lấp đầy đó giống như một hố sâu: "Vì em cảm thấy em không xứng với anh."

Dù sao tâm tư cũng đã bị đối phương biết rồi, bất kể hậu quả thế nào, cậu đều phải chấp nhận.

[Ký chủ ưu tú như vậy, lại không chủ động, bé Trăng Tròn mới bao lớn, chắc chắn cảm thấy không với tới được.] 1314 ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng lẩm bẩm, [Biết đâu ngày nào đó đành lùi lại mà chấp nhận người khác.]

Nó cũng vì ký chủ mà lo lắng hết lòng.

Tông Khuyết nhìn chàng trai đang rũ mắt hỏi: "Vậy là đơn phương tuyên bố thất tình khi anh không hề hay biết."

Bị hắn nói vậy, Nguyên Nhạc đột nhiên cảm thấy mình hơi trẻ con: "Nếu em tỏ tình, có lẽ đến bạn bè cũng không làm được."

"Vậy tối qua nói muốn làm bạn cả đời?" Tông Khuyết hỏi.

"Đó là do Trương Lỗi xúi giục!" Nguyên Nhạc quay đầu đối diện với ánh mắt hắn, mắt khẽ run rẩy hỏi: "Bây giờ có phải chúng ta không thể làm bạn cả đời nữa không?"

Dù đối phương nói không từ chối, cũng chỉ là làm rõ lý do cậu thất tình, cũng không có nghĩa là sẽ chấp nhận.

"Nguyên Nhạc, chúng ta mới gặp nhau ba lần." Tông Khuyết nhìn mặt mày vẫn còn chút non nớt của chàng trai nói: "Hai người có xứng hay không không do tài sản quyết định, những thứ này sẽ dần dần có được theo thời gian."

"Nhưng đợi đến khi có được rồi mới theo đuổi, có lẽ anh đã cưới vợ sinh con rồi." Nguyên Nhạc đối diện với ánh mắt hắn, trái tim dần bình tĩnh lại: "Hơn nữa bên cạnh anh có rất nhiều người ưu tú như vậy."

"Em cũng sẽ trưởng thành thành một người rất ưu tú, hơn nữa so sánh với người không cùng độ tuổi, bản thân đã là không công bằng rồi." Tông Khuyết nói: "Em không cần so sánh với người khác."

Nguyên Nhạc nghe lời hắn nói, trong lòng bỗng dâng lên một tia hy vọng, ngón tay từ từ siết chặt nói: "Anh đang khuyến khích em theo đuổi anh sao?"

"Em còn quá nhỏ, với tuổi của anh mà nói, rất dễ dàng dẫn dắt em." Tông Khuyết nhìn cậu nói: "Ban đầu anh muốn đợi thêm một thời gian nữa, đợi em lớn hơn một chút, rõ ràng biết mình muốn gì, nhưng chuyện tình cảm, không có kinh nghiệm mà nói."

Hắn không thể để mặc cậu đi trải nghiệm tình cảm với người khác, để đạt được cái gọi là trưởng thành ở khía cạnh này.

Tình cảm của chàng trai chân thành và nhiệt liệt, không nên để sự bất an làm hao mòn.

"Đợi thêm... một thời gian nữa?" Nguyên Nhạc nhìn ánh mắt của hắn, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

"Nguyên Nhạc." Tông Khuyết gọi tên cậu.

"Hả?" Nguyên Nhạc căng cứng người, đầu óc trống rỗng: "Gì cơ?"

"Anh đang theo đuổi em." Tông Khuyết trả lời câu hỏi trước đó của cậu.

Khoảnh khắc đó Nguyên Nhạc nghe thấy tiếng tim mình đập, từng nhịp từng nhịp khiến cậu bối rối.

Theo đuổi cậu ư?

Họ có thể ở bên nhau ư?

Niềm vui này đến quá đột ngột, Nguyên Nhạc nín thở, khó khăn lắm mới lấy lại được suy nghĩ nói: "Nhưng em không cần anh theo đuổi đâu."

"Vậy nên tiến độ của chúng ta không giống nhau." Tông Khuyết đặt tay lên đầu cậu nói: "Anh cứ nghĩ sự hiểu biết của chúng ta bắt đầu từ ngày gặp mặt, nhưng tiến độ của em quá nhanh."

Nguyên Nhạc cảm nhận được sự chạm vào trên đỉnh đầu, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt nói: "Em cứ nghĩ anh coi em là bạn."

"Anh không thiếu bạn." Tông Khuyết nói.

"Nói cũng đúng." Nguyên Nhạc nhìn người ở gần trong gang tấc, khẽ hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta có đang yêu nhau không?"

Tông Khuyết đáp: "Nếu em đồng ý, thì là có."

Khuôn mặt Nguyên Nhạc ửng hồng, hơi nóng cứ thế dâng lên, cảm giác buồn bã tan biến, nhưng lại khiến cậu vui mừng đến mức không biết phải làm sao: "Em vui quá."

"Ừm." Tông Khuyết xoa đầu cậu nói.

"Vậy yêu đương thì nên làm gì ạ?" Nguyên Nhạc thích hành động của hắn, nhưng lại hơi không dám chạm vào hắn, thực ra cậu biết rất ít về người này, dù đã từng nhìn thấy những người xung quanh yêu đương, đó cũng là giữa nam và nữ, hai người đàn ông thì yêu đương như thế nào, cậu thực sự không hiểu lắm.

Kiểu yêu đương trong khuôn viên trường học cũng không phù hợp với họ, người ta có thể cùng nhau đi thư viện, tự học, còn Tông Khuyết mà xuất hiện ở phòng tự học thì chắc chắn sẽ bị vây quanh, không chừng còn lên trang nhất.

"Tìm hiểu lẫn nhau." Tông Khuyết bỏ tay xuống nâng ly lên nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top