Chương 208: Hai ta vốn không có duyên (15)
Tử Kinh Hoa: Vãi nồi, đỉnh quá đỉnh quá!
Kẹo Bông: Ngầu quá ngầu quá, tôi lại thấy sự ngầu từ khuôn mặt râu ria kia.
Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Streamer thao tác đỉnh thật.
Thương Hiệt Vì Nước: Đối diện hình như là Thục Đạo, cái này cũng bị giết được, mở hack rồi à?
Nước Mắt Cá Sấu: Đánh giỏi là hack, vậy cái Thục Đạo mà cậu nói chắc là tuyển thủ hack thường xuyên rồi.
Ban đầu trong phòng livestream toàn là fan có danh hiệu trăng tròn, nhưng đột nhiên có rất nhiều khán giả đeo danh hiệu Thục Đạo đổ vào.
Dã Hán Tử: Hóa ra thật sự cũng là một streamer, streamer đỉnh quá.
Liễu Xanh Như Khói: Người ta đánh bại Thục Đạo, Thục Đạo liền đến bắt nạt streamer nhỏ à?
Người Thô Kệch: Vừa nãy một tay giết Thục Đạo đúng là đỉnh, follow cái.
Dã Man Sinh Trưởng: Tất cả những kẻ gây chia rẽ trong khu trò chuyện đều là anti-fan, gia nghiệp lớn, tuy là fan nhưng thực chất là anti thì hơi nhiều, streamer cứ coi như tụi nó đang đánh rắm thôi.
Thượng Thanh Thiên: Mọi người kiềm chế chút đi, đừng dọa người ta.
Fan của Nguyên Nhạc còn chưa kịp phản ứng, khu trò chuyện đã bị fan của Thục Đạo chiếm đóng.
Tử Kinh Hoa: Lời chửi tục đến miệng, nhất thời lại nuốt ngược vào.
"Không sao, vậy mọi người là đến dò la tình hình quân địch à?" Nguyên Nhạc điều khiển nhân vật của mình trốn kỹ rồi hỏi.
Dã Hán Tử: Sao có thể, sao chúng tôi có thể hèn hạ như thế chứ?
Bốp!
Nguyên Nhạc thay đổi vị trí, lại bắn chết một người ẩn nấp ở chân tường.
"Ấy, ý thức của người này cũng được đấy chứ."
Trước một máy tính livestream khác, người đàn ông cởi trần với cơ bắp cuồn cuộn nghe thấy một câu nói từ tai nghe: "Thôi rồi, tôi cũng chết rồi."
"Mấy cậu được đấy, lấy danh nghĩa của tôi mở hack vật lý, chạy vào phòng người ta mà không giết được ai." Thục Đạo trực tiếp thoát ván đấu đó, tìm kiếm tên đối phương để thêm bạn, "Tôi còn thấy xấu hổ thay cho mấy cậu đấy."
"Xì, đây là game mới, không quen cảm giác bản đồ." Người trong tai nghe nói.
Thục Đạo nhìn khu trò chuyện nói: "Đừng có đùa, nghe nói trước đây người ta toàn ở khu vực thám hiểm, đây mới là ván đầu tiên."
"Cho nên cậu ta không có giai đoạn chuyển tiếp thích nghi cảm giác mới của người chơi lão luyện, chơi nhanh." Người đó nói, "Ván giải trí, cần chính là mưu kế, hiểu không?"
"Mưu kế cái gì, mưu hèn kế bẩn thì có." Sau khi bên kia chấp nhận lời mời thì Thục Đạo gửi tin nhắn, "Lát nữa tôi kéo cậu qua chơi cùng, nghiền ép toàn cục."
"Cậu còn mưu hèn kế bẩn hơn tôi, thấy ai đánh giỏi là kéo về ngay."
Bên phía Nguyên Nhạc sau một hồi đấu trí căng thẳng đã kết thúc trận chiến, nhẹ nhõm chấp nhận lời mời kết bạn, thấy lời mời của đối phương: "Muốn chơi cùng không?"
Tử Kinh Hoa: Tôi về rồi đây, thật sự là Thục Đạo, đó là đại streamer có hai mươi triệu fan đấy! Bé con mau lên.
Kẹo Bông: Tôi cũng từng nghe tên Thục Đạo, trước đây không phải ở game khác sao?
Bé Gấu Ngốc: Gần đây chuyển sang chơi Sinh tồn rồi, nói bên này có cảm giác tốt hơn, bé trăng tròn mau lên, nếu mà chơi cùng, ít nhất cũng tăng mấy mươi nghìn fan đấy.
Lược Lược Lược: Mấy mươi nghìn gì, mấy trăm nghìn ấy chứ, bé trăng tròn của chúng ta đáng yêu thế này, nhất định sẽ có rất nhiều người thích.
Thời gian Nguyên Nhạc ký hợp đồng streamer cũng không lâu, lượng fan của cậu đã vượt qua ngưỡng ba trăm nghìn fan, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đã có thể coi là có chút tiếng tăm, nhưng nếu có thể hợp tác với Thục Đạo, tình cảnh lại sẽ khác.
Táo Đỏ: Nhưng không phải streamer đã hẹn với đại lão rồi sao?
Thanh Niên Sắp Ba Mươi: Gặp được Thục Đạo cũng không dễ dàng gì.
Tông Khuyết nhìn những tin nhắn trong khu trò chuyện đang cuộn lên nhanh chóng, trầm ngâm một lát rồi bắt đầu gõ chữ: Không sao, đi đi.
Ngũ Nhạc Quy Lai trong tuyến thế giới ban đầu chính là đụng độ đội của Thục Đạo. Số phận cứ quanh đi quẩn lại, dường như luôn có một bàn tay vô hình đẩy con người đi theo vận mệnh đã định, khớp vào bánh răng số phận ban đầu.
Trận đấu Ngũ Nhạc Quy Lai đụng độ Thục Đạo chính là khởi đầu để cậu thực sự mở ra thị trường fan eSports, trở thành một streamer xuất sắc. Cậu có thể dựa vào sức mạnh của mình để xoay chuyển những nguy cơ trong cuộc đời.
Nguyên Nhạc nhìn thấy tin nhắn trả lời đó, khẽ mím môi, nhập vào khung trò chuyện: Xin lỗi, tôi đã hẹn với người khác rồi, lần sau nhé.
"Bạn nhỏ này cũng giữ lời đấy chứ." Thục Đạo cười một tiếng, rồi gửi tin nhắn trả lời.
Thục Đạo: Không sao, chúng tôi chỉ có ba người, rủ thêm bạn của cậu đi, năm người chơi cùng.
Nguyên Nhạc tiếp tục trả lời: Bên tôi thật sự không tiện lắm, xin lỗi.
Đã hẹn chơi với đại lão rồi, kết quả lại rủ thêm người khác, luôn cảm thấy đại lão như trở thành vật phụ thuộc vậy.
Lần này Thục Đạo thực sự có chút ngạc nhiên, công hội của anh ta vốn đã để mắt đến Ngũ Nhạc Quy Lai, muốn lôi kéo vào, kết quả lại bị nền tảng ra tay trước.
Đều là cùng một nền tảng, việc để streamer mới ké fan cũng là chuyện bình thường, không ngờ đối phương lại không muốn.
"Lần này thì thôi đi, hình như cậu ta đã hẹn với đại lão người mà ngày nào cũng donate mưa sao băng vào buổi trưa rồi." Giọng nói trong tai nghe của Thục Đạo vang lên, "Chậc, cậu thua vì mưa sao băng rồi."
"Thế thì bình thường quá rồi còn gì." Thục Đạo cười nói.
Tiền thật bạc thật ai mà không thích, đôi khi anh ta cũng phải dẫn người đứng đầu bảng đi chơi game để duy trì mối quan hệ.
Thục Đạo: Được rồi, vậy lần sau chơi cùng nhé.
Ngũ Nhạc Quy Lai: Được, cảm ơn.
Nguyên Nhạc từ chối lời mời, khu bình luận tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng cậu lại phớt lờ những lời nói đáng tiếc đó, giọng điệu thoải mái nói: "Đại lão mau vào đi, tôi đợi từ trưa đến giờ rồi, đợi đến mức hoa cũng tàn rồi."
Tông Khuyết nghe thấy giọng điệu thoải mái của cậu, chàng trai nghe có vẻ không bị ảnh hưởng gì, nhưng rõ ràng có chút khác biệt so với bình thường.
Hắn vào game, sau khi được mời vào đội thì gõ chữ vào kênh đội: Ăn tối xong thì đến ngay.
"Đùa anh đấy mà, vừa nãy chẳng phải còn bảo anh đợi một lúc đấy thôi." Chàng trai cười nói, "Đại lão muốn chơi chế độ nào? Thám hiểm hay đấu súng?"
Tông Khuyết gõ chữ: Tùy cậu.
"Vậy thì chơi đấu súng đi, cũng khá vui, chúng ta chơi chế độ giải trí, tôi sẽ dẫn anh đi "nổ cá"." Chàng trai nhấp vào bản đồ ngẫu nhiên ở khu đấu súng.
Chế độ hai người, số lượng hai trăm người.
Bản đồ tải xong, bản đồ nhỏ ở đây sẽ hiển thị toàn cảnh, chỉ là phạm vi khá lớn.
"Bản đồ lần này là Kho Vũ Khí, tôi mới lần đầu tiếp xúc bản đồ ở đây." Nguyên Nhạc cầu nguyện, "Hy vọng nhà thiết kế đừng có chơi kiểu khắp nơi đều là hố."
Tử Kinh Hoa: Nhà thiết kế sợ cậu rồi.
Táo Đỏ: Chẳng phải sao, nhà thiết kế cho cậu một cái hố, cậu có thể đào ra mấy chục cái.
"Đâu có khoa trương đến thế." Nguyên Nhạc cười nói, "Đại lão chúng ta nhảy ở đâu?"
Tông: Tùy cậu.
"Đại lão tôi không biết kỹ năng của anh thế nào, chúng ta cứ nhảy ở chỗ nhỏ trước đi, kẻo vừa mới sinh đã chết." Nguyên Nhạc nói, "Cứ là bộ phận hậu cần đi."
Địa điểm đã chọn, khi bản đồ tải lại, hai người xuất hiện ở địa điểm đã chọn, và rõ ràng đây là một căn phòng.
"Đại lão nhặt trang bị." Nguyên Nhạc phán đoán hướng xuất hiện của mình, tìm kiếm trong căn nhà này, khi đi ra ngoài nhìn thấy lối đi kín mít thì nói, "Cái kho vũ khí này xây cứ như mê cung vậy."
Nhân vật của cậu chạy về phía đồng đội, nhưng đến cùng tọa độ lại không thấy người.
"Xong rồi, không biết chỗ này có mấy tầng." Nguyên Nhạc xác định phương hướng của mình, khi nghe thấy tiếng bước chân thì trốn đi, cố gắng xác định phương hướng nói, "Có người đến rồi, đại lão tự mình cẩn thận, đợi tôi đến."
Tông Khuyết nhặt trang bị, gõ chữ trả lời: Ừm.
Các bản đồ trong khu vực đấu súng cũng rất nhiều, mục đích là để người chơi mở khóa thêm khả năng chơi. Kho vũ khí thuộc loại bản đồ mê cung, chia làm ba tầng trên, giữa và dưới, nhưng khi vòng vây thu hẹp, tất cả người chơi còn lại cuối cùng sẽ tụ tập lại một chỗ.
Trong phòng livestream vang lên tiếng súng, chàng trai khẽ thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là đã giải quyết được người: "Còn muốn chơi tôi à, tôi cầm con dao chặt thịt cũng chém chết được cậu, đại lão tôi nhặt được trang bị tốt rồi, anh đang ở tầng mấy?"
Tông Khuyết gõ chữ: Tầng trên cùng.
"Đợi chút tôi tìm cầu thang." Chàng trai nói, "Ở đâu nhỉ? Khoan đã, người không ít đâu, đại lão anh đừng xuống vội."
Bên Tông Khuyết cũng gặp phải người thò đầu ra, trong phòng livestream có tiếng súng qua lại. Tông Khuyết phán đoán tiếng bước chân, thò súng ra bắn thẳng vào đầu đối phương, sau khi bắn thêm hai phát, người đó biến thành một cái hộp.
Nhặt vật tư rơi ra, Tông Khuyết nghe tiếng súng giao tranh ác liệt, từ từ tiếp cận. Khi gặp người ở cầu thang, hắn lăn một vòng, bắn chết đối phương khi họ vừa mở ống ngắm.
Và sau đó còn có tiếng bước chân nhỏ xíu xuất hiện, Tông Khuyết ẩn mình, nhưng tiếng bước chân của đối phương lại biến mất.
Tốc độ đi nhón chân tuy chậm, nhưng tiếng bước chân nhẹ nhất. Tông Khuyết lấy ra quả lựu đạn duy nhất, trực tiếp giật chốt ném ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top