Chương 135: Công tử thế vô song (60)

Trong tẩm điện, ánh nến lung linh, nội điện mới xây một bể tắm, dẫn nước chảy vào, hơi nước lượn lờ.

Phụng Việt ngồi bên ao cầm khăn lụa lau lưng cho người đàn ông, ngón tay chạm vào vết sẹo do mũi tên gây ra năm nào, dù đã nhiều năm, vết sạo mũi tên xuyên qua bả vai kia vẫn không biến mất. Trận chiến này không bị thương nặng, chỉ là trên người vẫn có thêm vài vết thương nhỏ, có vài chỗ đã đóng vảy, có vài chỗ đã lên da non.

Phụng Việt cẩn thận lau chùi: "Chuyến này ngươi vất vả rồi."

Tông Khuyết mở mắt quay đầu nhìn y: "Các tướng sĩ đều như nhau."

"Lần này đại thắng trở về, đương nhiên ta phải khao thưởng ba quân." Ngón tay Phụng Việt chạm vào một vết sẹo của hắn, "Ta chỉ đau lòng cho ngươi."

Tông Khuyết nắm lấy tay y nói: "Không sao, trận chiến nước Thử rất thuận lợi, không có thương vong lớn, chiến tranh với nước Ninh cần chuẩn bị vẹn toàn."

"Nước Ninh chuộng võ, tướng sĩ quả thật dũng mãnh." Phụng Việt bị hắn nắm tay thì nói, "Nếu muốn tiến đánh, chắc chắn thương vong vô số."

"Nhưng nếu bỏ mặc sẽ thành nuôi hổ gây họa." Tông Khuyết nói.

Ninh vương đầy dã tâm, tuy trên dưới pháp luật nghiêm minh, lại coi dân nước khác thấp kém hơn một bậc, tù binh bị bắt trong chiến loạn đều bị khắc dấu nô lệ, cả đời không thể xóa bỏ.

Hắn có thể không để ý đến dấu ấn này của mình, nhưng nếu không trải qua thì không thể hiểu được địa vị và cuộc sống của nô lệ, đó là sự tàn phá đối với nhân tính.

"Trận chiến này nhất định phải tiến hành." Phụng Việt cúi người ôm lấy cổ hắn, cằm đặt lên vai hắn nói, "Nhưng không thể gấp, lần này Ninh vương dùng đến những đường dây ngầm ẩn sâu để ám sát, có thể thấy nước Ninh kiêng kỵ nước Lâm ta sâu sắc, lại còn dùng hết chiêu trò, chỉ là hắn ra tay lúc này lại không giống phong cách hành sự của hắn chút nào, quá vội vàng, e rằng nội bộ nước Ninh có nội loạn."

"Áp bức quá nhiều, ắt sẽ có phản kháng." Tông Khuyết nghiêng đầu nhìn người đang cúi xuống nói, "Lần này ngươi đã dọn dẹp sạch sẽ đường dây ngầm trong cung chưa?"

"Đã tra xét đến tận cửu tộc, hẳn là đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nhưng dù không, có thứ ngươi tặng ta, ta cũng không sợ." Phụng Việt nói, "Lần này nó đã giúp ta một đại ân."

"Ngươi gặp thích khách sao không lập tức nói cho ta biết?" Tông Khuyết hỏi.

Vẻ mặt Phụng Việt khẽ động, muốn đứng dậy, lại bị Tông Khuyết giơ tay giữ chặt cánh tay, nhất thời không thể rời đi.

Đương nhiên là y sợ hắn lo lắng, nhưng hắn cũng lo lắng cho sự an nguy của y.

"Thư báo tin thắng trận của ngươi không có một câu hỏi thăm an nguy của ta, xem ra là không lo lắng lắm." Phụng Việt nghĩ đến đây khẽ hừ một tiếng.

"Thư này là quân báo khẩn cấp, chưa chắc chỉ gửi đến tay một mình ngươi." Tông Khuyết nói.

Nếu gửi đến triều đình, tuyên đọc trước mặt bá quan, không khỏi khiến đại thần cảm thấy quân vương quá mức nữ nhi tình trường.

"Ngươi đã không lo lắng, ta lại không bị thương, tất nhiên không cần báo cho ngươi." Tuy Phụng Việt biết vậy, nhưng y hiếm khi chiếm lý, tự nhiên không thể bỏ qua.

"Ta lo lắng." Tông Khuyết buông tay y ra, xoay người nhìn y nói.

Người đàn ông trong nước dù được hơi nước ấm áp bao quanh, vẫn một thân cường tráng, eo thon cánh tay dài, giữa đôi mày lại bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khi Phụng Việt nhìn thẳng vào mắt hắn, tim lại đập thình thịch.

Bên nhau nhiều năm, theo lý mà nói cũng đã quen thuộc nhau, đã đến lúc nâng chén ngang mày, nhưng y vẫn sẽ vì một câu nói, một động tác của người này mà mặt đỏ tai nóng, vì hắn mà rung động không thôi, dù ngày ngày ở bên nhau vẫn cảm thấy không đủ.

"Ta đã nói... sẽ không để ngươi có nỗi lo về sau, không cần lo lắng." Phụng Việt giơ tay, một tay chạm lên má hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày và mắt hắn, khiến đôi mắt bình tĩnh kia không chịu nổi mà khẽ chớp rồi cúi xuống gần hơn một chút, "Xa nhau nhiều ngày, ta có chút..."

Nhớ người này rồi.

Tông Khuyết đưa tay ôm lấy eo y, hôn lên đôi môi gần trong gang tấc, khi tách ra thì hỏi: "Có dùng dược ngọc đều đặn không?"

Mặt quân vương hơi ửng đỏ, khẽ đáp: "Ừm."

Ánh mắt Tông Khuyết hơi sâu, kéo quân vương vốn đang ngồi bên ao vào trong nước, hôn sâu lên môi y.

Một hồi hoan lạc.

Đợi đến khi khói lửa tan đi thì đèn hoa đã lên, Phụng Việt mặt đối mặt ngồi trong lòng Tông Khuyết, đầu tựa vào vai hắn, được hắn lau mái tóc dài, vẻ mặt có chút mệt mỏi: "Ngươi đã bôn ba cả ngày, hôm nay vốn nên để ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

"Ôm ngươi không vất vả bằng đánh trận." Tông Khuyết lau mái tóc y nói.

Ngược lại vì thường xuyên ăn gió nằm sương, chuyện kia sẽ trực tiếp bị bỏ qua.

Phụng Việt quay đầu, răng khẽ nghiến nhẹ lên vành tai hắn: "Vậy quả nhân ngược lại khiến ngươi bớt lo không ít."

"Chuyện này đối với người thường xuyên vận động thì không là gì cả." Tông Khuyết mặc y nghiến răng, khi y buông miệng ra thì nói, "Ngược lại ngươi ở trong cung lâu ngày, kiếm thuật có ngày ngày tôi luyện không?"

Phụng Việt khẽ giật mình, đưa tay ôm lấy cổ hắn nói: "Ngươi vừa về đã muốn trách phạt ư?"

Tông Khuyết rời khỏi Tùng Đô, y ở kinh đô không ai quản thúc, mỗi khi xem tấu chương lâu hơn một chút là đến tận đêm khuya, sáng dậy muộn hơn, lại còn phải dùng bữa sáng, thời gian luyện kiếm ba năm ngày mới có thể dành ra một ngày.

"Chủ yếu không phải để ngươi mài giũa kiếm thuật mà là vận động nhiều hơn, về già sẽ ít bệnh tật, kéo dài tuổi thọ." Tông Khuyết ôm lấy eo y nói, "Ngươi không phải nói già rồi sẽ cùng nhau ngắm tuyết ư."

"Sau này ta nhất định sẽ nhớ." Phụng Việt khẽ vùi mặt vào cổ hắn nói, "Nhất định sẽ không lơ là nữa."

Ước hẹn cùng nhau ngắm tuyết, cả hai bên đều phải tuân thủ, y cũng không ngoại lệ.

"Thỉnh thoảng lười biếng cũng không sao." Tông Khuyết nói.

Quân vương nhiều việc, thêm vào đó thỉnh thoảng đêm ngủ muộn, ngủ nướng một chút cũng không sao, quá nghiêm khắc với chính mình thì không sao, nhưng có lẽ sẽ khiến quân vương cảm thấy mệt mỏi.

Phụng Việt khẽ cười, trong lòng ấm áp: "Được."

Tóc khô, bữa tối được dọn lên, quả thật phong phú hơn nhiều so với trước khi Tông Khuyết rời đi, Tông Khuyết ăn ngon miệng, Phụng Việt chỉ ăn no bảy phần rồi từ tay áo móc ra khẩu súng nhỏ kia.

Chốt an toàn vẫn gài, Phụng Việt nhìn người đang nghiêm túc ăn cơm, nói: "Thật ra nếu có thể sản xuất hàng loạt thứ này, binh lính nước Ninh không đáng lo ngại."

Khẩu súng này là do Tông Khuyết chế tạo, nhỏ hơn nhiều so với cung tên dao găm, chỉ cần nạp đạn thuốc súng, bấm cò, là có thể nháy mắt giết người trong vô hình, đây là thứ mà cung tên tuyệt đối không sánh bằng, dù nước Ninh không ngừng huấn luyện binh lính cũng khó dùng thân thể chống lại thương tổn do thứ này gây ra.

Cũng chính vì có thứ này bên mình, dù Phụng Việt gặp phải thích khách lợi hại đến mấy áp sát cũng không hề sợ hãi.

"Không thể sản xuất hàng loạt." Tông Khuyết nhìn khẩu súng nhỏ kia nói, "Hiện tại không kiểm soát được."

Một khi vũ khí nóng vượt xa khả năng kiểm soát của thời đại này xuất hiện, mà không có biện pháp ứng đối, đối với cả quốc gia sẽ là một thảm họa.

Không có biện pháp trinh sát và phòng ngự tương ứng, người chết vào tay ai còn không biết. Có vũ khí như vậy, dân gian có thể dễ dàng tập hợp lực lượng vũ trang, người chưa từng giết người, chưa từng luyện võ cũng có thể dễ dàng lấy mạng người khác, chế độ thời đại này thậm chí còn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, một khi bước vào thời đại vũ khí nóng, thuyết quân quyền sẽ bị lật đổ hoàn toàn.

Không phải hắn luyến tiếc vị trí này, mà là thời đại này từng chỉ có quý tộc hoặc con cháu nhà giàu mới được đọc sách, đọc sách mới biết lễ nghĩa, mới biết tự kiềm chế, mà hiện tại còn lâu mới đến lúc vũ khí nóng xuất hiện.

Sự xuất hiện của nó cần đi theo sự diễn biến của lịch sử, mà không phải đột ngột xuất hiện trong một thời đại, trở thành một sự tồn tại không thể kiểm soát.

Phụng Việt nhìn hắn đầy suy tư: "Không thể kiểm soát?"

"Nếu có người bắn ngươi, ngươi không thể ngăn cản." Tông Khuyết nhìn y nói, "Đạn vào cơ thể người sẽ gây ra tổn thương nổ, vết thương chắc chắn sẽ nhiễm trùng, y thuật còn lâu mới đạt đến trình độ kia. Ai có nó trong tay, ai không có nó trong tay, ngươi đều không thể kiểm soát. Dù có giết người, biết dùng khẩu súng nào thì vẫn không tìm được thủ phạm, không thể kiểm soát thì sẽ trở nên không kiêng nể gì."

Trong lòng Phụng Việt kinh hãi, sau lưng hơi toát mồ hôi lạnh, nếu có người nhặt được thứ này, dù có bao nhiêu hộ vệ thì cũng có thể tùy ý săn giết quân vương đại thần, sẽ không còn lòng thần phục, thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn, mà y cũng sẽ bất lực trước điều đó.

Một khẩu súng nhỏ lại có thể khiến nước Lâm vừa mới ổn định lại rơi vào chiến loạn.

"Quả thật như vậy." Phụng Việt cất khẩu súng nhỏ kia đi, "Ngươi nói hiện tại không thể kiểm soát, vậy khi nào có thể kiểm soát?"

"Đợi đến khi con người có thể giải mã các thông số của nó." Tông Khuyết nói.

Đợi đến khi thật sự bước vào thời đại công nghiệp, vân tay, trinh sát, điện báo đều xuất hiện, chế độ xã hội mới được thiết lập, dân chúng không còn chỉ dựa vào nông nghiệp, có thể nhận thức về toàn bộ thế giới, lúc đó mới là lúc nó xuất hiện, bảo vệ quốc gia này.

Phụng Việt cười một tiếng: "Nghe không hiểu, ta luôn cảm thấy ngươi hiểu rất nhiều thứ ta không hiểu."

"Ngươi cũng hiểu rất nhiều thứ ta không hiểu." Tông Khuyết xoa đầu y nói.

"Hửm? Ví dụ như?" Phụng Việt hỏi.

"Ý cảnh trong thơ từ." Tông Khuyết nói.

Tốc độ học thơ từ của hắn không chậm, nhưng rất khó lĩnh hội cái gọi là tình cảm trong thơ từ, dù làm thơ cũng chỉ như ghép từ ngữ, mà quân vương lại tinh thông đạo này.

Còn về việc thiết lập chế độ, hắn tuân theo pháp luật nghiêm minh, mà quân vương lại chú ý pháp luật không ngoài tình người, đây là điều đại thiện.

"Như vậy cũng coi như bổ sung cho nhau." Phụng Việt gắp thức ăn cho hắn nói, "Mau ăn đi, thức ăn sắp nguội rồi."

"Ừm." Tông Khuyết đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top