Chương 105: Công tử thế vô song (30)

Tin tức công tử Việt bệnh nặng qua đời nhanh chóng lan truyền khắp sáu nước, Lâm vương nghe tin đau buồn ngất xỉu, vương hậu càng không gượng dậy nổi.Trong cung Nhược phi có một khoảnh khắc im lặng, người đàn bà ngồi sau bức rèm vẫn có chút không thể tin được: "Bệnh nặng qua đời?"

"Vâng, đại vương đã hạ lệnh vận chuyển thi thể về rồi, khoảng hai ba ngày nữa sẽ đến Tùng Đô." Thái giám ngước mắt nhìn bà ta nói, "Chủ tử, đây là việc đại hỉ."

"Người vận chuyển chắc chắn sẽ kiểm tra, hẳn đã xác nhận rồi." Nhược phi suy nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm vui sướng, "Bệnh nặng mà chết, chết tốt lắm, cũng coi như bớt cho bản cung không ít phiền phức, nếu chết sớm hơn chút nữa, bản cung cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy."

"Đúng vậy, nhưng công tử Việt lần này bệnh nặng là do đường dài bôn ba, lo lắng sợ hãi, suy nghĩ quá độ mà ra." Thái giám kia cười nói, "Trên đường lại bị truy sát, vương hậu trong cung còn bị giam lỏng, đương nhiên là y sống không tốt, bệnh tật quấn thân, chết là điều tất yếu."

"Ừm..." Nhược phi đứng dậy thở dài một hơi cười nói, "Như vậy ngôi vị của Huy nhi sẽ không còn dị nghị nữa, bản cung cũng có thể rảnh tay xử lý mấy vị công tử khác, à phải rồi, bên vương hậu thế nào rồi?"

"Nghe nói đã ngất xỉu mấy lần, căn bản không gượng dậy nổi." Thái giám cười nói, "Không cần chủ tử ra tay, e là cũng không sống được bao lâu nữa."

"Ừm, mấy ngày nay thật là thư thái." Nhược phi cười rộ lên.

Thi thể công tử Việt được vận chuyển về Tùng Đô, lời điếu văn của các nước nối tiếp nhau gửi đến. Lâm vương không có tâm trạng tiếp khách, chỉ được người đỡ đến bên quan tài. Chỉ là mùa hè nóng nực như vậy, dù thi thể dọc đường được ướp lạnh bảo tồn, khi mở quan tài ra vẫn bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Nhược phi trực tiếp bịt mũi liếc nhìn một cái, cổ họng khó chịu, Lâm vương nhìn khuôn mặt quen thuộc bên trong, vươn tay chạm vào mũi, trong khoảnh khắc ngửa mặt lên trời than dài, nước mắt già nua tuôn rơi: "Việt nhi!"

"Việt nhi, đây không phải là Việt nhi..." Vương hậu bò đến bên quan tài, tóc mai đã rối bời, dù được cung nhân đỡ, vẫn nghẹn một hơi rồi ngã xuống đất.

"Đại vương, bây giờ là mùa hè nóng bức, không nên quàn linh cữu quá lâu." Cung nhân bên cạnh nói.

"Chỉnh trang dung mạo, chuẩn bị nghi lễ, để Việt nhi yên nghỉ đi." Lâm vương được người miễn cưỡng đỡ dậy, mắt nhìn thẳng ra lệnh, mái tóc vốn còn đen nhánh, dường như trong chốc lát đã thêm vài sợi bạc.

"Vâng, đại vương." Cung nhân đậy nắp quan tài lại.

Quan tài được đặt trong linh đường, mọi việc theo đúng nghi thức, trong cung treo đầy cờ trắng, khắp nơi đều là mùi hương đốt.

"Công tử, đã xác nhận rồi, chính là công tử Việt, thi thể đã bốc mùi." Người đêm đó đi dò xét nhíu mày nói.

"Thật đáng tiếc." Thúc Hoa nghe vậy khẽ thở dài.

Ngày đó lời hắn nói với công tử Việt không hoàn toàn là lời giả dối, dù chỉ có duyên gặp mặt một lần, quả thực là rất ngưỡng mộ y.

Quân tử sáng trong, ôn nhuận như ngọc, bây giờ thật sự đã chết, lại cảm thấy trong lòng như trống rỗng.

"Công tử, tiếp theo phải làm sao?" Tùy tùng hỏi.

"Công tử Việt chết, Khuyết chắc chắn sẽ xuất hiện, có tìm được tung tích của hắn không?" Thúc Hoa hỏi.

"Đã tìm được rồi, hắn ở tại trạm dịch phía nam thành." Tùy tùng nói.

"Ồ?" Thúc Hoa đứng dậy cười nói, "Vậy thì theo ta đến bái phỏng hắn đi."

"Công tử, giờ đi luôn ư?" Tùy tùng hỏi.

"Nếu hắn đã lộ hành tung thì chính là đang đợi người đến." Thúc Hoa mở cửa nói, "Chuẩn bị xe, nếu chậm một bước lỡ việc lớn thì lợi bất cập hại."

Xe ngựa đi dưới ánh trăng, dừng lại trước một trạm dịch ở Tùng Đô, Thúc Hoa xuống xe, tiểu đồng đã đi gõ cửa, hai người được tùy tùng nghênh vào trong, tiểu đồng thưởng tiền cho gã. Khi Thúc Hoa đi đến trước cánh cửa kia lại hít sâu một hơi, rồi mới vươn tay gõ cửa.

Cửa gõ ba tiếng, bên trong truyền ra giọng nói trầm ổn bình tĩnh: "Mời vào."

"Ở đây chờ." Thúc Hoa nói với tiểu đồng trước khi đẩy cửa vào.

"Nhưng công tử..." Tiểu đồng có hơi lo lắng, khi đối diện với ánh mắt hắn thì lùi sang một bên.

Phòng ở trạm dịch không lớn, Thúc Hoa bước vào đã thấy bóng người ngồi bên bàn, hắn không nhìn kỹ, chỉ vội vàng đóng cửa lại, khi đến gần thì ánh mắt hơi nheo lại.

Người đàn ông tuấn mỹ, chỉ mặc một bộ đồ đen đơn giản, không có quá nhiều trang sức, nhưng một người một kiếm ngồi trước cửa sổ lại cho hắn một loại áp lực tâm lý cực lớn.

Ánh mắt chạm nhau, Thúc Hoa tâm thần hơi căng thẳng, hành lễ rồi nhìn chén trà đặt trước mặt ngồi xuống: "Làm phiền ngài đợi lâu."

Hắn không nhìn thấu cảm xúc của người đàn ông này, đôi mắt kia rất đen rất sâu, nhưng bên trong lại cực kỳ bình tĩnh, dường như mọi sóng gió đều ẩn giấu trong vực sâu kia, kẻ muốn dò xét phải trả giá bằng cả tính mạng.

Thúc Hoa từng nghĩ đến dáng vẻ mưu sĩ bên cạnh công tử Việt, lại phát hiện dường như chỉ có thể là dáng vẻ này thôi.

Mà người như vậy lại là một nô lệ.

"Không sao." Tông Khuyết uống cạn nước trong chén mình nói, "Có gì cứ nói thẳng."

Thúc Hoa không thấy chút khúm núm nào từ người hắn, dù mang thân phận nô lệ, người này dường như cũng không coi hắn cao hơn hay thấp hơn một chút nào, hắn là chính hắn mà thôi: "Ngươi cũng nói chuyện với công tử Việt như vậy ư?"

"Ừ." Tông Khuyết nhìn hắn đáp.

"Thúc Hoa từng có duyên gặp gỡ công tử Việt mấy lần." Thúc Hoa đối diện với tầm mắt hắn nói, "Cảm mến phẩm hạnh quân tử của y, kết giao làm bạn, nhưng không ngờ khi gặp lại đã là âm dương cách biệt."

Tông Khuyết nhìn vẻ mặt hắn không nói gì.

Thúc Hoa đã nhận ra hắn là người ít lời, thu lại vẻ bi thương nói: "Tiên sinh ở đây chờ, chắc hẳn đã biết thân phận và ý đồ của Thúc Hoa."

"Không gặp một lần, ngươi sẽ luôn tìm ta." Tông Khuyết nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ nói, "Ta từ chối."

Lời nói không hề uyển chuyển, trực tiếp đập vào mặt Thúc Hoa, khiến hắn có chút bất ngờ.

Người hắn quen biết rất nhiều, chưa từng gặp cách nói chuyện thẳng thắn và dứt khoát như vậy, với kiểu người này không thể vòng vo: "Thúc Hoa có thể hỏi nguyên nhân không?"

"Được chim quên ná, được cá quên nơm, công tử Thư nhất định sẽ làm chuyện như vậy." Tông Khuyết quay đầu nhìn thẳng vào hắn nói, "Không ai có thể toàn thân trở ra."

Thúc Hoa nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, tim hơi thắt lại, nín thở, hồi lâu không thể lên tiếng.

Công tử Thư chưa bao giờ thiếu sự quả quyết sát phạt của bậc quân vương. Muốn thống nhất thiên hạ, tuyệt đối không cho phép chút do dự nào, cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phá hoại. Một khi người từng giúp hắn lên ngôi chí tôn bị người khác mời chào thì hiển nhiên cũng có khả năng giúp người khác mưu đồ thiên hạ.

Chính vì bản thân đã thấy được mưu kế của mưu sĩ lợi hại đến mức nào, mới biết một khi trở thành kẻ địch sẽ khó phòng bị bao nhiêu.

"Chuyện không có gì là tuyệt đối." Thúc Hoa im lặng hồi lâu rồi nói.

"Ngay cả bản thân ngươi cũng không thể thuyết phục được chính ngươi." Tông Khuyết nhìn hắn nói.

"Người làm vua có lẽ ban đầu đều nhân từ, nhưng một khi lên ngôi, lòng sẽ thay đổi." Thúc Hoa trầm ngâm nói, "Công tử Việt từng nhân ái với thiên hạ, nhưng dù là người như y, một khi nếm được mùi vị quyền lực đứng trên vạn người cũng sẽ không để người có thể lay động vị trí của y tồn tại trên đời, tiên sinh phò tá y, chẳng lẽ không kiêng kỵ?"

"Cho nên y chết, chết vào lúc y còn biết chiên hiền đãi sĩ." Tông Khuyết nhấc ấm trà rót đầy chén trà trước mặt Thúc Hoa nói, "Công tử Thư cũng muốn thử ư?"

Thúc Hoa nhìn chén trà gần như tràn ra ngoài, bình tĩnh lại, đứng dậy: "Tiên sinh thật là người tàn nhẫn."

"Thiên hạ có rất nhiều người tài giỏi khác thường, người không chấp nhận mời chào cũng rất nhiều." Tông Khuyết ngước mắt nhìn hắn nói, "Chuyện của ta và công tử Việt một khi công bố thiên hạ, sẽ không ai dám dùng ta, bảo công tử nhà ngươi đừng đến làm phiền ta nữa."

"Thúc Hoa nhất định sẽ chuyển lời." Thúc Hoa hành lễ, dư quang liếc qua dấu ấn nô lệ sau gáy hắn, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Đối phương dám lộ ra dấu ấn nô lệ, chính là đưa nhược điểm vào tay họ, đây là một sự nhượng bộ, cũng là một lời cảnh cáo.

Mỗi bên lùi một bước, nếu dám phạm vào ranh giới của nhau thì liều cả tính mạng cũng phải kéo đối phương chôn cùng.

Dù sao nô lệ từ khoảnh khắc bị đóng dấu đã không có gia đình, người không còn gì để mất là đáng sợ nhất.

"Công tử." Tiểu đồng hành lễ bên ngoài.

"Đi thôi." Thúc Hoa xuống lầu, lên xe ngựa dưới ánh trăng.

Đáng tiếc, đáng tiếc cho vị công tử Việt phong hoa tuyệt đại kia, người y coi là bạn sinh tử lại khiến y vì bang giao hai nước mà tìm đến cái chết, e rằng khi chết y vẫn còn cảm kích chủ ý của người bạn sinh tử này.

"Công tử, không thành công ư?" Tiểu đồng nhìn vẻ mặt hắn hỏi.

"Ừ." Thúc Hoa khẽ thở dài, "Người này sẽ phản chủ."

"Nhưng công tử chẳng phải nói hắn từng vì giúp công tử Việt tìm được đường sống trong chỗ chết mà tự mình dẫn dụ truy binh nước Lâm đi ư?" Tiểu đồng hỏi.

Ánh mắt Thúc Hoa hơi ngưng lại, ngón tay đặt lên má nhẹ nhàng vuốt ve: "Thật vậy..."

Nếu nói Khuyết làm vậy để lấy lòng tin của công tử Việt, để sau này có thể thoát khỏi thân phận nô lệ, lúc này cũng nên chấp nhận sự chiêu mộ của hắn, Khuyết làm nhiều như vậy, thật sự chỉ để công tử Việt cảm kích mà chết ư?

Với thân phận một nô lệ, khiến một vị công tử nổi danh thiên hạ cảm kích mà chết, quả thực có thể thỏa mãn một ít ác niệm nơi đáy lòng, nhưng người như vậy không nên có trạng thái bình tĩnh không gợn sóng đến thế.

Nếu là ẩn giấu quá sâu, vậy tiếp theo Khuyết sẽ làm gì?

Chuyện sáu nước này, chung quy không thể nắm chắc toàn bộ.

"Người đâu, giúp ta theo dõi chỗ Khuyết ở, xem hắn khi nào thì rời đi." Ý nghĩ của Thúc Hoa chợt lóe, hắn tựa vào cửa sổ nói.

"Vâng." Thị vệ ghìm ngựa lùi lại, trở về chỗ cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top