Chương 4
Trong thang máy chật chội, cả hai không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Ôn Hạo Tuyết chỉ đành giả bộ bản thân mười phần chuyên nghiệp, giống như thường ngày hàn huyên cùng những giảng viên khác, thuận miệng hỏi vài câu "Gần đây có bận không?", "Vất vả rồi", "Ngại quá, khiến ngài trăm công nghìn việc như này còn bớt thời gian tham gia tọa đàm của chúng tôi", "Học sinh ở đây rất yêu quý thầy", vân vân và mây mây. Sùng Tư Duệ trả lời đơn giản, có khi chỉ "Ừm" một tiếng là xong.
Ôn Hạo Tuyết cố chống đỡ cuộc trò chuyện nhạt như nước ốc này, sau khi tiễn Sùng Tư Duệ đến phòng đặt trước chỉ đành nói: "Nếu không có việc gì thì tôi về phòng đây. Tôi ở ngay phòng bên cạnh."
Sùng Tư Duệ bỗng nhiên gọi cậu lại: "Ôn tiên sinh."
"Vâng, làm sao vậy?" Ôn Hạo Tuyết tò mò hỏi.
"Vừa nãy là tôi hiểu lầm cậu, thật sự xin lỗi." Sùng Tư Duệ nói, "Chủ yếu là do gần đây có một đối tượng xem mắt vẫn luôn làm phiền tôi, làm tôi khó tránh khỏi cảnh giác cao độ."
"Là khổng tước kia sao?"
Sùng Tư Duệ nhíu mày: "Cậu quen biết hắn?"
"Không, tôi không quen." Ôn Hạo Tuyết vội vàng phủ nhận, "Lần trước ở nhà ăn, lúc hắn đi tìm anh tôi có thấy qua."
Sùng Tư Duệ gật đầu: "Ra vậy."
Ôn Hạo Tuyết mỉm cười, trở về phòng mình.
Sùng Tư Duệ ngồi trên giường, phát hiện trong phòng khách sạn còn đặt 2 cuộn len sợi.
Ôn Hạo Tuyết vẫn còn nhớ kỹ lời Lãnh Di Hương thuận miệng nói—— Sùng Tư Duệ rất thích sợi len.
Sùng Tư Duệ thích len, thích hồng trà, thích ăn thịt, cũng thích vận động.
Ôn Hạo Tuyết thì thích Sùng Tư Duệ.
Hình như cậu chẳng khác gì một con cún, đuổi theo cái đuôi của mình không ngừng không nghỉ, dù không bắt được cũng vui ơi là vui.
Mấy ngày này cậu ở cạnh Sùng Tư Duệ, bận rộn việc trong việc ngoài, việc vặt phải xử lý cũng nhiều vô kể, nhưng vẫn không quên Sùng Tư Duệ mỗi ngày phải ăn mười cân thịt.
Sùng Tư Duệ thấy cậu vất vả chạy tới chạy lui cũng sẽ chủ động giúp đỡ. Thời điểm hỗ trợ, Sùng Tư Duệ vô tình đụng chạm Ôn Hạo Tuyết đều sẽ khiến cậu vui như mở cờ trong bụng, nhưng cậu nào dám nói ra.
Ôn Hạo Tuyết cho rằng công việc có thể tê liệt não cậu, khiến cậu tạm thời quên đi sự si mê, lưu luyến đối với Sùng Tư Duệ, ai ngờ công việc này còn khiến cậu càng lún càng sâu trong vũng lầy tình ái.
Cậu phát hiện Sùng Tư Duệ trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra chỉ là ăn nói không tốt mà thôi.
Kỳ thực Sùng Tư Duệ là người rất ôn hòa, cũng rất tinh tế.
Ngoài việc lớn lên ưa nhìn, Sùng Tư Duệ còn có vô số ưu điểm khác.
Toi rồi, thích anh ấy quá.
—— Ôn Hạo Tuyết đỡ trán, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Sùng Tư Duệ thì vẫn như thế, vừa lạnh lùng vừa mỹ lệ, tựa như trăng trong đáy nước.
Trong phòng khách sạn, Ôn Hạo Tuyết ngắm ánh trăng bên ngoài cửa sổ mà không khỏi thở dài: "Thật là......."
"Leng keng" ——
Chuông cửa vang lên.
Ôn Hạo Tuyết đứng dậy mở cửa, phát hiện người đứng cạnh cửa rất cao, bóng người gần như phủ kín cậu. Hơn nửa đêm, Ôn Hạo Tuyết bị cảm giác áp bách này dọa sợ, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện không phải đối phương nhìn cao, mà là cao thật sự. Ôn Hạo Tuyết đứng trước mặt Sùng Tư Duệ nhỏ bé như đứa trẻ vừa thấp vừa còi.
Ôn Hạo Tuyết mỉm cười: "Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Sùng Tư Duệ có chút rối rắm: "Có chút vấn đề......"
Ôn Hạo Tuyết thấy Sùng Tư Duệ muốn nói lại thôi, bèn bảo: "Anh vào trước đã rồi ta nói chuyện sau."
Sùng Tư Duệ ngồi xuống sofa, mười ngón đan nhau, chớp đôi mắt lam câu hồn đoạt phách nhìn Ôn Hạo Tuyết nói: "Tôi có vài thắc mắc."
Ôn Hạo Tuyết bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, hồn phách đã điên đảo từ lâu rồi, mơ mơ màng màng gật đầu.
"Đây là một buổi diễn thuyết." Sùng Tư Duệ nói, "Tôi chưa bao giờ tham gia một cuộc tọa đàm như vậy nên có chút lo lắng."
Ôn Hạo Tuyết không nghĩ tới Sùng Tư Duệ còn lo lắng cái vấn đề này, liền cười hỏi: "Anh làm thiếu tướng mà chưa bao giờ phát biểu sao?"
"Cái đó thì có."
"Thế thì không khác nhau mấy." Ôn Hạo Tuyết nói, "Như nhau hết, chỉ là khác đối tượng thôi."
"Nhưng khi tôi phát biểu thì nghĩ gì nói nấy." Sùng Tư Duệ đáp, "Bài diễn thuyết không phải những gì tôi muốn nói."
"Không phải chứ?" Ôn Hạo Tuyết kinh ngạc, "Bản thảo diễn thuyết kia là.......?"
"Là nhờ một nhà phê bình viết hộ. Anh ta với tôi là chỗ quen biết, biết tôi không giỏi cái này nên đã đưa trước bản thảo cho tôi. Nhưng mà —— nói vậy thì như phụ ý tốt của anh ta —— nhưng trong bản thảo có một số chỗ tôi không tán thành. Điều mà tôi không tin thì không thể khiến người khác tin được."
Ôn Hạo Tuyết hỏi: "Lúc sáng anh đã xem bản thảo thì sao không bảo anh ta sửa luôn?"
Sùng Tư Duệ cau mày: "Anh ta có ý tốt đưa bản thảo cho tôi, tôi còn đòi hỏi như vậy thì chẳng phải quá thất lễ sao?"
——Tên đàn ông này, sao cau mày thôi mà cũng đẹp trai quá vậy.
Ôn Hạo Tuyết âm thầm mê trai một lúc mới ép mình trở về "chế độ làm việc": "Vậy chúng ta cùng nhau sửa đi."
"Có thể sao?" Sùng Tư Duệ.
"Tất nhiên có thể rồi!" Ôn Hạo Tuyết cười, "Vì cớ gì không thể?"
Sùng Tư Duệ lại nói: "Tôi nói qua chuyện này với bạn, hắn nói, diễn thuyết không phải lúc nào cũng nói những điều mình cho là đúng. Nói sao cho thú vị, hấp dẫn mới là quan trọng. Trực tiếp học thuộc bản thảo là bớt việc nhất. Hơn nữa, cho dù tôi tự viết 80 bản nháp cũng không thể được như nhà phê bình kia. Hắn nói tôi có thể nhờ cậu, cậu là người trong ngành cũng sẽ nhất trí với hắn."
"Đó là vì anh ấy chưa quen tôi." Ôn Hạo Tuyết đáp, "Tôi đồng ý mỗi người có một phong cách diễn thuyết khác nhau, mục đích cũng không giống nhau. Một số người hài lòng khi nói điều gì đó cảm động nhưng không chân thành trong bài diễn thuyết của mình, chỉ cần không động chạm tới người khác thì đúng thật không tính là chuyện to tát gì. Nhưng, mị lực của ngôn ngữ đến từ trái tim là điều mà không một ngôn từ hoa mỹ nào có thể thay thế."
"Là vậy ư?" Sùng Tư Duệ do dự, "Nhưng tôi ăn nói không tốt lắm."
Ôn Hạo Tuyết cười: "Cho nên chúng ta cùng nhau sửa đi, vốn từ của tôi chắc vẫn được."
Sùng Tư Duệ gật đầu: "Vậy làm phiền cậu rồi."
Hai người liền mở máy tính, bắt đầu viết bản thảo.
Thời điểm hai người thảo luận, Ôn Hạo Tuyết mới phát hiện suy nghĩ của Sùng Tư Duệ quả thực khác xa người thường, chuyện này khiến Ôn Hạo Tuyết không khỏi ngạc nhiên.
Sùng Tư Duệ cũng nhận ra sự kinh ngạc của Ôn Hạo Tuyết, liền hỏi: "Có phải suy nghĩ của tôi kỳ lắm đúng không?"
"Không, rất thú vị." Ôn Hạo Tuyết nói "Tôi tin mọi người đều sẽ bằng lòng lắng nghe ý kiến của một lão hổ."
Sùng Tư Duệ nghe xong, môi hơi nhếch lên, lộ ra chút ý cười hiếm hoi.
Chỉ một nụ cười nhàn nhạt như vậy mà đã khiến tâm trí Ôn Hạo Tuyết lạc trôi đâu đẩu đầu đâu.
Ban đầu hai người còn nghiêm chỉnh ngồi thảo luận. Về sau, cả hai đều không chống đỡ nổi nữa. Ôn Hạo Tuyết ngã nằm trên sofa, một tay cầm bản thảo gõ đầu, một tay cầm bút nhưng lại không viết được gì, dùng nó chọc tới chọc lui, bộ dáng mệt mỏi muốn chớt. Mà sau nửa đêm, Sùng Tư Duệ cũng để lộ bản tính của mèo, cuộn mình trên cửa sổ ve vẩy cái đuôi.
"Ủa? Chờ đã!" Ôn Hạo Tuyết giật mình nhảy dựng lên, "Đây là cái gì?"
Sùng Tư Duệ quay đầu nhìn rồi đáp: "Đuôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top