Chương 87

.::Đệ Bát Thập Thất Chương – Bản Tính::.

"Thật ngoài ý muốn? Thật không ngờ là ta?" Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Công Nghi Bác, Ân Duệ hỏi một cách thản nhiên. Tầm mắt của hắn nhìn xuống, lưỡi dao kề sát cổ Công Nghi Bác đang dùng tốc độ chậm rãi khiến người ta sởn gai ốc mà di chuyển, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh lưỡi dao lướt qua làn da, nhìn Công Nghi Bác bị hắn uy hiếp đến mức không dám nhúc nhích, Ân Duệ đột nhiên mang theo ác ý mà cười ra tiếng, "Vừa rồi các ngươi tán gẫu rất thích ý đúng không?"

"Hình như hắn cũng rất thích ngươi, khi nói chuyện với người thì hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của ta." Ánh mắt của Ân Duệ dần dần trở nên thâm trầm, hắn càng kề sát Công Nghi Bác thêm một chút, nhìn khuôn mặt quyến rũ đầy nam tính này, hắn thở dài một tiếng, "Làm sao bây giờ, nhìn thấy các ngươi nói chuyện vui vẻ như vậy thì chỗ này của ta rất khó chịu."

Ân Duệ nâng lên bàn tay trái không cầm dao rồi đặt trươc ngực, đôi mắt đen sâu thẩm lộ ra một chút quỷ dị, "Ta mất mươi năm mới có thể làm cho tầm mắt của hắn tập trung lên người của ta, ngươi có biết ta quý trọng cảm giác này như thế nào hay không, ta làm sao có thể chấp nhận người khác xen vào quan hệ giữa ta và hắn? Ngươi có muốn biết những người trước kia có ý đồ xen vào giữa ta và hắn đã bị ta đối đãi như thế nào hay không?"

Nhà họ Bạch, đang ở trong phòng, Bạch Phàm đột nhiên nhìn thấy lời mời xem webcam của Công Nghi Bác, cân nhắc một hồi thì vừa bật cười vừa lắc đầu, dù sao cũng đã gặp mặt ngoài đời rồi, nếu cứ từ chối thì quả thật cũng quá mức kiêu căng, vì thế Bạch Phàm liền điều khiển con chuột vào hộp thoại rồi nhẹ nhàng nhấp chuột.

Khung cửa sổ video sau môt lúc tối đen thì bắt đầu xuất hiện cảnh tượng ở bên kia, hả, vì sao lại không có ai? Bạch Phàm nhìn thấy cảnh vật bài trí ở bên kia hình như là trong phòng ngủ, nhưng không nhìn thấy ai, đang buồn bực thì đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp ấm áp vô cùng quen thuộc được truyền đến, "Ngươi có muốn biết những người trước kia có ý đồ xen vào giữa ta và hắn đã bị ta đối đãi như thế nào hay không?"

Bạch Phàm kinh ngạc, ngẩn người ngay tại chỗ, giọng nói này, giọng nói này là của....Ân Duệ! Nhưng vì sao giọng nói của Ân Duệ lại xuất hiện bên nhà Công Nghi Bác, chẳng phải Ân Duệ đang ở phòng ngủ kế bên hay sao? Trong đầu của Bạch Phàm hoàn toàn hỗn loạn, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy chuyện này rất bất thường, Ân Duệ đáng lý đang ngủ ở phòng bên cạnh lại xuất hiện ở một nơi xa lạ là nhà của Công Nghi Bác, Bạch Phàm nhớ rõ buổi chiều khi Công Nghi Bác đến đây thì Ân Duệ chẳng hề chào một tiếng, hai người kia có thể nói là hoàn toàn không quen biết nhau, như vậy tại sao Ân Duệ lại xuất hiện ở đó. Đúng lúc này trong loa lại phát ra động tĩnh, Bạch Phàm nhìn cửa sổ video không có một bóng người, theo bản năng mà nín thở.

"Phàm thật sự rất hấp dẫn tầm mắt của mọi người, từ rất lâu đã luôn có người giống như ngươi có ý đồ tiếp cận Phàm, mưu toan dùng thủ đoạn thế này hoặc thế kia để hấp dẫn sự chú ý của Phàm, bất quá bọn họ đều nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Phàm, ngươi có biết vì sao hay không?" Ân Duệ nghiêng đầu, dường như vô cùng thích thú mà quan sát Công Nghi Bác, "Dù sao ngươi cũng sẽ nhanh chóng trở thành một trong số bọn họ, nói cho ngươi cũng không thành vấn đề. Chẳng phải bọn họ ỷ được Phàm thích thì diễu võ dương oai trước mặt ta hay sao, vì vậy ta liền để bọn họ tiếp tục kiêu ngạo rồi lần lượt hủy diệt từng người một."

Tuy rằng Ân Duệ rất ít khi mở miệng nói chuyện nhưng âm điệu vô cùng dễ nghe, chẳng qua lúc này giọng nói kia ở bên tai của Công Nghi Bác lại tựa như quỷ dữ đang thì thầm, "Từng có một nữ nhân ngu xuẩn được Phàm khen có đôi tay khéo léo, nàng nói Phàm rất thích tay của nàng, đáng tiếc đôi tay mà Phàm thích không nằm trên người của ta, vì thế ta liền chặt gãy tay của nàng, làm cho nàng không còn can đảm đưa ra đôi tay dị dạng xấu xí kia."

Đồng tử của Công Nghi Bác co rút một chút, hắn không thể tin tưởng trên đời này còn có người độc ác như thế, có thể nhẫn tâm ra tay đối với một thiếu nữ không có sức chống trả như vậy.

Bạch Phàm nghe được những lời này thì cũng lập tức hít sâu một hơi, nhưng hắn nhanh chóng nhìn vào mi-crô, cũng kiềm chế động tĩnh của mình, hắn nhìn chằm chằm vào cửa sổ video không có một bóng người, bàn tay đặt trên bàn đã siết chặt thành nắm đấm.

Bởi vì vừa rồi Bạch Phàm phát ra tiếng vang không lớn, mi-crô cũng đặt khá xa cho nên bên phía Công Nghi Bác không nghe thấy bất cứ cái gì, Ân Duệ cũng không hề phát giác, hắn tiếp tục nói, "Chuyện của nữ nhân đó đã là sự tình thật lâu trước kia, không nhắc đến cũng không sao, so sánh với nữ nhân bất lực yếu đuối thì dường như nam nhân có uy hiếp lớn hơn nhiều." Ân Duệ nheo mắt, dường như có một chút đăm chiêu, "Lúc trước để hắn rơi xuống vực thẳm là ta sai lầm, không tận mắt nhìn thấy hắn chết cho nên mới lưu lại hậu hoạn, đến khi gặp lại..." Chuyện xảy ra sau đó thì Ân Duệ dường như không muốn nhiều lời, nhưng Ân Duệ không nói thì cũng không có nghĩa Bạch Phàm không biết, hắn cơ hồ nhớ lại trước kia, người đàn ông bị Ân Duệ ép rơi xuống vực thẳm chính là Ảnh Thất, thảo nào, thảo nào khi hắn nhìn thấy Ảnh Thất ở dưới vực thẳm thì Ảnh Thất lại ngậm miệng không nói chuyện với hắn, thảo nào khi Ân Duệ vừa thấy Ảnh Thất thì liền nhắn cho hắn tín hiệu nguy hiểm. Hóa ra hết thảy ngọn nguồn chính là....Ảnh Thất lúc trước bị Ân Duệ đẩy xuống vực.

Đúng là vì lúc trước không ngờ Ảnh Thất rơi xuống vực vẫn chưa chết, càng không ngờ chính mình cũng bị rơi xuống vực cho nên bản thân mới bị trọng thương rồi bị quản thúc, Ân Duệ nhớ lại quãng thời gian khiến hắn cảm thấy khó chịu, hơi hơi cau mày lại, hắn cúi đầu nhìn Công Nghi Bác, dùng một loại giọng điệu hối hận, "Ta sẽ không phạm phải sai lầm đó lần thứ hai. Trên người của ngươi rốt cục có cái gì làm cho Phàm thích cơ chứ?"

Tầm mắt của Ân Duệ quét lên quét xuống trên người của Công Nghi Bác tựa như đang quan sát một vật chết, trong miệng bình phẩm những lời không tốt, "Võ nghệ bình thường, vừa già vừa xấu, tư chất ngu dốt, thật không biết có cái gì để Phàm nói chuyện với ngươi?"

Trong miệng của Ân Duệ phun ra mỗi một từ đều có thể khiến cho người ta hộc máu, dù là Công Nghi Bác hiện tại bị lưỡi dao gác cổ thì cũng nhịn không được mà gò má phải co rút. Nói hắn võ nghệ bình thường thì hắn chấp nhận, sự thật là bản lĩnh không bằng người ta. Nhưng vừa già vừa xấu tư chất ngu dốt thì hắn tự nhận hắn đang ở độ tuổi tráng niên, chưa kết hôn, là một người đàn ông độc thân danh giá, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người khen ngợi, thật sự hắn cảm thấy tựa như đang bị nói xấu.

"Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì, à, ta nhớ rồi, hồi chiều chẳng phải ngươi vẫn dùng ánh mắt này để nhìn Phàm hay sao? Muốn nhìn thứ gì của ta thì phải bồi thường, không bằng....dùng cặp mắt này để bồi thường cho ta có được hay không?" Ân Duệ nói nhỏ, dưới tay là lưỡi dao sắc bén thong thả đi từ cổ họng của Công Nghi Bác rồi chậm rãi kéo lên trên, Công Nghi Bác lúc đầu vẫn còn trấn tĩnh thì lúc này bỗng nhiên bắt đầu giãy dụa, nhưng chưa chạy được hai bước thì đã bị đè xuống đất, cũng may hiện tại vị trí của bọn họ đã lọt vào cửa sổ video, Công Nghi Bác nằm dưới sàn đang nhìn lưỡi dao gác trên cổ của mình, đôi mắt chuyển động một cách gian nan, cố gắng nhìn về phía màn hình.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Ân Duệ chú ý thấy Công Nghi Bác khác thường, còn đang nghi hoặc thì trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh tức giận, "Buông dao xuống cho ta."

Âm thanh đột nhiên vang lên cơ hồ làm cho Ân Duệ hồn phi phách tán, hắn vội vàng ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn dáo dác trong phòng, "Phàm?"

Bạch Phàm nhìn cửa sổ video thì thấy Ân Duệ lo lắng tìm kiếm thân ảnh của hắn, đôi mắt bắt đầu xuất hiện một chút tơ máu, bởi vì hắn thấy rõ đôi mắt của Ân Duệ không còn bịt băng gạc, đôi mắt đã trở lại bình thường, còn có con dao đang lóe sáng trong tay của Ân Duệ. Hóa ra chính mình vẫn là đứa ngốc chẳng hay biết chuyện gì.

Ân Duệ ở trong phòng tìm kiếm một vòng nhưng không tìm được thân ảnh của Bạch Phàm, trong lúc nghi hoặc hắn đột nhiên nghĩ đến khả năng mình bị đánh lừa, hắn lại kề dao lên cổ của Công Nghi Bác, hét to một cách điên cuồng, "Ngươi dám gạt ta?"

Bạch Phàm siết chặt con chuột quá độ, hung hăng nhấn một chút lên cửa sổ màn hình, cửa sổ video bị che dấu bên phía nhà Công Nghi Bác lập tức nhảy ra, vì thế màn hình vốn trống không lại lập tức xuất hiện khuôn mặt căng thẳng của Bạch Phàm, giọng nói tức giận của Bạch Phàm được truyền đến, "Ân Duệ, ngươi lập tức quay về cho ta."

Nếu âm thanh gầm lên vừa rồi chỉ có thể dọa Ân Duệ nhưng vẫn như cũ làm cho hắn nghĩ rằng đó là ảo giác, nhưng hiện tại Bạch Phàm xuất hiện trên màn hình lại thật sự chặt đứt một tia may mắn cuối cùng của Ân Duệ, hắn ngơ ngác nhìn vẻ mặt giận dữ của Bạch Phàm trên màn hình, cơ hồ ngay cả sức lực để cầm dao cũng mất đi, hắn không rõ vì sao Bạch Phàm vốn đang ở nhà lại có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra ở nơi này, nghĩ đến những gì mà mình vừa mới nói, trong đầu của hắn lại trở nên trống rỗng, Ân Duệ đưa lưng về phía màn hình, cuối cùng chỉ âm trầm nhìn Công Nghi Bác một cái rồi đi đến bên cửa sổ mà nhảy xuống.

Chính mắt nhìn thấy Ân Duệ rời đi, lúc này Bạch Phàm mới hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc quá mức kích động của mình, hắn cảm thấy thật có lỗi với Công Nghi Bác đang ngồi dậy từ dưới đất, lập tức nói, "Chuyện hôm nay là tôi dạy dỗ không nghiêm làm cho cậu bị sợ hãi, tôi nhất định sẽ quản thúc kỹ càng, ngày sau sẽ đến nhà giải thích."

Tránh được một kiếp, Công Nghi Bác chỉ cười khổ rồi khoát tay, hắn biết hôm nay mình có thể bình yên vô sự đã là quá mức may mắn, nếu không phải Ân Duệ đến không đúng lúc, trùng hợp hắn vừa gửi lời mời xem webcam, nếu không phải hôm nay Phàm ca chấp nhận lời mời của hắn thì rất có thể hôm nay hắn đã trở thành một trong những nạn nhân tiếp theo của Ân Duệ.

Nhưng so với hắn bị tai bay vạ gió thì Phàm ca có một người tình như vậy dường như còn bất hạnh hơn cả hắn.

..........

Bạch Phàm ngồi yên như một pho tượng, hắn ngồi ở trước máy tính thật lâu mà không hề động đậy, trong phòng thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta thở không nổi, bức rèm đột nhiên bị gió nhẹ nhấc lên một chút, không biết trong phòng đã xuất hiện thêm một người từ lúc nào.

Trong phòng không bật đèn, nhưng ánh trăng đêm nay rất sáng, ánh trăng trong trẻo mà tịch mịch xuyên thấu cửa kính trong suốt rồi phơi bóng xuống sàn nhà, Bạch Phàm cúi đầu, nhìn chiếc bóng dần dần đi đến, cuối cùng bao trùm lấy thân ảnh của hắn. Bạch Phàm mở miệng, lại đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào thì giọng nói của mình đã trở nên khàn đặc, "Những gì ngươi nói vừa rồi đều là sự thật?"

"Là thật."

Tuy rằng đã có chuẩn bị sau khi nghe thấy những gì Ân Duệ nói thông qua màn hình video, nhưng hiện tại chính tai nghe thấy Ân Duệ thừa nhận thì Bạch Phàm vẫn nhịn không được mà cảm thấy lồng ngực trở nên cứng đờ, gió đêm lướt qua, Ân Duệ đang đứng bên cạnh Bạch Phàm, từng lọn tóc đen phất phơ trong gió đêm rồi bám lên người của Bạch Phàm.

Bạch Phàm xoay ghế lại, ngẩng đầu nhìn Ân Duệ, tuy rằng ánh sáng rất u ám nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Ân Duệ, đó là một đôi mắt trong trẻo rất có thần không bị băng gạc che lấp, Bạch Phàm từng vô số lần cầu nguyện ánh mắt của Ân Duệ mau sớm khỏi hẳn, nhưng hiện tại nhìn thấy ánh mắt của Ân Duệ khôi phục như ban đầu thì hắn không hề có một chút vui mừng như trong tưởng tượng, khóe miệng của Bạch Phàm khó nén khỏi chua sót, "Từ khi nào thì ngươi.....đã trở thành như vậy."

Thân thể của Ân Duệ lập tức cứng đờ, "Ta vẫn luôn là như vậy, chưa từng thay đổi." Hắn cúi đầu nhìn Bạch Phàm, sau một lúc lâu vẫn không thấy Bạch Phàm trả lời, Ân Duệ nhịn không được mà cắn răng, từ giữa hai hàm răng nghiến ra từng chữ một, "Không thích ta như vậy hay sao? Ngươi đang hối hận? Ta nói cho ngươi biết, đã quá muộn, ta sẽ không buông tay, ngươi cũng đừng hòng bỏ rơi ta. Ta...ta thích ngươi." fynnz.wordpress.com

Bạch Phàm đột nhiên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt không chịu lùi bước của Ân Duệ, đôi mắt kia là lần đầu tiên nhìn hắn mà không hề che giấu bất cứ điều gì, đem hết thảy tình cảm nóng cháy đã chất chứa trong lòng từ rất lâu mà đặt ra trước mặt hắn.

Sau khi Ân Duệ thổ lộ câu nói mà mình đã nhẫn nại bấy lâu nay thì dường như cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn nhìn người trước mặt, cho dù biết đây là cấm kỵ nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, thậm chí không thể rộng lượng để cho Bạch Phàm vẫn sạch sẽ mà đứng trên bờ như cũ, đây là lần đầu tiên hắn muốn kéo Bạch Phàm xuống vũng lầy tội ác, Ân Duệ vươn ra đôi tay hơi run rẩy, nhẹ nhàng khoát lên vai của Bạch Phàm, vừa cúi người vừa thì thầm, "Đừng rời xa ta....ta có thể vì ngươi mà làm bất cứ chuyện gì."

Bạch Phàm nghe thấy lời nói của Ân Duệ, trong đầu đột nhiên trống rỗng, hắn lập tức nghĩ đến rất nhiều, dường như thật sự khiếp sợ, nhưng lại có vẻ không hề bất ngờ, dù sao hắn đã sớm nhìn thấy bức xuân cung đồ mà Ân Nam Hàn cho hắn xem, chẳng qua hắn không muốn tin tưởng cho nên vẫn lừa mình dối người mà lựa chọn cách đem chuyện kia cất vào một góc để lãng quên, nhưng lúc này Ân Duệ lại bất ngờ vạch rõ chân tướng, không cho hắn có cơ hội trốn tránh. Đến khi Bạch Phàm bừng tỉnh là lúc đôi môi truyền đến cảm giác ướt át, Bạch Phàm hung hăng đẩy mạnh Ân Duệ ra, đang muốn lớn tiếng chất vấn thì lại nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Ân Duệ, rốt cục những gì xuất ra khỏi miệng chỉ là, "Vì sao ngươi lại ra tay đối với Công Nghi Bác, còn cả Ảnh Thất và người tỳ nữ kia?"

Bị Bạch Phàm đẩy ra, trên mặt của Ân Duệ mang theo một chút lạnh lẽo, hắn vươn đầu lưỡi liếm môi, ánh mắt lại càng âm trầm hơn một chút, "Muốn biết vì sao ư? Bởi vì không thể chịu nổi....ghen tuông." Nói xong câu đó, Ân Duệ nhìn Bạch Phàm đang ngẩng đầu với vẻ mặt ngỡ ngàng, "Ta ghen với bọn họ, ghen vì bọn họ có thể nghe thấy ngươi nói chuyện, có thể được ngươi khích lệ, có thể nhìn ngươi cười, còn ta thì chỉ vĩnh viễn nhìn thấy một trang giấy viết thư lạnh như băng."

"Ngươi quả thật là hồ đồ!"

"Hồ đồ sao?" Ân Duệ tựa hồ nở nụ cười một chút, "Phàm cứ xem như là ta hồ đồ đi, nhưng ta sẽ tiếp tục hồ đồ như vậy, cho dù Phàm không thể chấp nhận thì ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Phàm có người khác." Khi nói đến đây, trên mặt của Ân Duệ là một sự ương bướng và cứng rắn mà trước nay chưa từng có.

Lần này nói chuyện đương nhiên kết thúc trong không khí không vui, sau đó Bạch Phàm không quá bận tâm đến Ân Duệ, không phải không muốn dạy dỗ Ân Duệ mà vì hắn biết rõ hắn căn bản đánh không lại Ân Duệ đã khôi phục thị lực, nếu đánh không lại thì nói gì đến việc dạy dỗ, huống chi cảm giác thua thiệt thật sự chẳng dễ chịu gì. Hơn nữa sau đêm hôm đó Ân Duệ đã gỡ xuống hết thảy ngụy trang, không còn giống như trước kia, biểu hiện giả dối bằng cách ngoan ngoãn nghe lời để giữ chặt hắn bên cạnh, mà hiện tại Ân Duệ chỉ làm những gì mình muốn. Bạch Phàm muốn dẫn Ân Duệ đi giải thích với Công Nghi Bác nhưng đối phương nhất quyết không chịu đi. Vì chuyện này Bạch Phàm phải gọi vài cú điện thoại để chịu tội với Công Nghi Bác, cũng may Công Nghi Bác vẫn tỏ vẻ không hề gì, còn bảo hắn đừng để ở trong lòng, thậm chí trong lời nói còn mơ hồ có một chút đồng cảm.

Bà Bạch vô cùng ngạc nhiên đối với việc Ân Duệ chỉ trong một đêm đã gỡ băng gạc, đôi mắt khôi phục như bình thường, đồng thời bà Bạch cũng rất vui mừng, còn lôi kéo Bạch Phàm đang miễn cưỡng tươi cười bảo rằng muốn đi ăn mừng.

Mặc dù Ân Duệ đã gỡ xuống hết thảy ngụy trang ở trước mặt Bạch Phàm cùng những người khác nhưng duy nhất ở trước mặt ông bà Bạch thì vẫn ngoan ngoãn nghe lời, điều này làm cho Bạch Phàm mỗi khi nhìn thấy đều co rút khóe miệng.

Ngoại trừ như vậy còn có một chuyện bảo là lớn cũng không lớn nhưng bảo là nhỏ thì không hề nhỏ, chính là bà Bạch nhìn thấy đôi mắt của Ân Duệ đã khỏe hẳn, Bạch Phàm cũng không cần phải kè kè Ân Duệ như trước kia, hắn bắt đầu có thời gian rảnh rỗi, vì vậy bà Bạch bắt đầu động tâm tư, bà mở ra danh bạ điện thoại của mình, động viên các quý bà nhàn rỗi gặp mặt, rồi giúp Bạch Phàm hẹn xem mắt hết cô này đến cô khác.

Khi Bạch Phàm mở ra ảnh chụp của các cô gái trên điện thoại thì Ân Duệ đang ở ngay bên cạnh vừa mỉm cười vừa xem cùng, bà Bạch thỉnh thoảng còn hỏi Ân Duệ cho ý kiến, nhìn thấy một màn kinh dị này, Bạch Phàm thật sự hoảng sợ. Hắn chưa từng quên lời nói đêm hôm đó của Ân Duệ, biết Ân Duệ cố chấp, cũng biết Ân Duệ không phải nói đùa, trong nháy mắt Bạch Phàm liền lo lắng cho an nguy của bà Bạch, hắn đang cân nhắc không biết có nên dẫn Ân Duệ dọn ra khỏi nhà hay không.

Bạch Phàm vừa suy nghĩ vừa đi về phòng của mình, Ân Duệ ở bên kia chú ý thấy động tĩnh của Bạch Phàm vì vậy cũng liền đi theo, sau khi Ân Duệ vừa vào phòng thì thản nhiên đóng cửa rồi khóa trái, hắn nghiêng đầu nhìn Bạch Phàm, nghiền ngẫm một chút rồi lên tiếng, "Phàm đang suy nghĩ cái gì?"

Bạch Phàm vừa mở tủ quần áo vừa lấy ra mấy món đồ, "Không nghĩ cái gì cả."

"À." Ân Duệ đứng bên cạnh nhìn một hồi, đột nhiên mở miệng nói, "Phàm không cần lo lắng, đó là mẹ của Phàm, ta sẽ không bất kính đối với bà."

Bạch Phàm cương mặt một chút rồi lập tức sửa lại động tác, "Như vậy thì tốt."

Ân Duệ đột nhiên mỉm cười, "Nhưng những người nữ nhân khác không phải là mẫu thân của Phàm, nếu ngươi thật sự muốn đi, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng biết rồi đó, cho dù ngươi có thể che chở các nàng nhưng vẫn khó lòng phòng bị."

Bạch Phàm dừng tay lại một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Ân Duệ đang tựa vào cánh cửa, sau đó cắn chặt răng, mạnh mẽ bước qua rồi đẩy Ân Duệ sang một bên để mở cửa, tiếp theo hắn lập tức hô to một tiếng, "Mẹ, con nói rồi, con sẽ không đi, mẹ không cần sắp xếp dùm con nữa đâu."

.......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top