Chương 1: Ta là con mồi

Editor: Nhím

Beta: Mee

-----

-----Đọc tại wattpad thestarryocean-----

-----Đọc tại thestarryocean.wordpress.com-----

Quy tắc trò chơi săn thú:

Người chơi có thể tự chọn lựa thợ săn và con mồi để đặt cược.

Con mồi không kể cấp bậc đều có giá cược như nhau.

Thợ săn có phân cấp, cấp càng cao, bảng giá tiền cược càng lớn.

Thợ săn và con mồi đều được lấy thông tin rõ ràng.

Nếu con mồi chết, tiền cược tự động tính vào người chơi đặt cho thợ săn tương ứng.

Thợ săn nếu chết, tiền cược đặt cho người đó cũng xử lý theo cách tương tự.

Người chơi không thể hủy đặt cược, nhưng có thể cược thêm cho thợ săn và con mồi còn sống trong trò chơi.

Người chơi cũng có thể tham gia đấu giá mua thợ săn để tiến hành huấn luyện kỹ năng chuyên nghiệp và lấy được tiền cược khi thợ săn thắng trò chơi.

Một khi trò chơi bắt đầu, trừ phi con mồi toàn bộ đều chết, sẽ không kết thúc.

-----

-----Đọc tại wattpad thestarryocean-----

-----Đọc tại thestarryocean.wordpress.com-----

Quốc gia M, thành phố S, ánh đèn rực rỡ.

Phía đông thành phố S, trước cửa một quán bar không mấy hút mắt, vài chiếc BMW theo thứ tự dừng lại. Chủ quán đã đợi từ lâu lập tức tiến lên, lưu loát mở cửa xe nghênh đón khách quý.

"Ngài Jason Berger, phòng và người của ngài đều đã sẵn sàng, không biết ngài muốn lên phòng xem hay đến sảnh trước?" Chủ quán cười nịnh nọt, mặt mũi niềm nở, bộ dáng cúi đầu khom lưng khiến người ta liên tưởng đến chó pug vẫy đuôi mừng chủ. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng, cao khoảng 1m87, kiêu ngạo ngẩng đầu, tùy ý liếc mắt nhìn chủ quán, dùng tiếng Trung có chút lạ: "Còn bao lâu bắt đầu?"

"Còn hai tiếng nữa. Ngài Masen và ngài Kaden vừa gọi đến nói một lúc nữa mới đến, ngài trước hết chơi trước một chút?" Lời nói có chút ám muội, chủ quán xoa xoa tay, theo sát bên Jason Berger, dường như đang đợi hắn lên tiếng.

"Vậy đưa người tới phòng đi." Jason Berger bước đến cửa quán cười nói. Ông chủ vẻ mặt cười nịnh nọt, xoa xoa tay đi theo phía sau, mấy bảo tiêu ngoại quốc cao lớn mặc đồ đen đóng cửa xe nối tiếp theo vào.

Chủ quán đưa Jason Berger trực tiếp đến tầng hai. Đó là một gian phòng trang hoàng xa hoa, Jason Berger cởi áo khoác, tùy ý ném trên sofa, bảo tiêu lưu loát canh giữ ngoài cửa đến một con ruồi cũng không lọt. Chủ quán duy trì nịnh nọt tươi cười đi ra ngoài, lát sau đưa đến mấy thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục đi tới, toàn bộ trang điểm rực rỡ, phấn mắt dày đặc, đầu tóc đủ loại màu sắc, khuyên tai khuyên mũi đính lên khiến người nhìn đều đau. Cổ áo đồng phục may trễ, váy mấy thiếu nữ lại đặc biệt ngắn, dường như chỉ tùy tiện động một chút liền lộ ra chân dài trắng nõn.

Jason Berger tùy ý ngẩng mặt nhìn qua, khóe miệng hơi cong mỉa mai, lười biếng đem hai chân đặt trên bàn: "Ta nói rồi, không thích loại trang điểm dày cộm này."

Jason Berger trong mắt mang theo ý cười nồng đậm, ăn thịt nhiều, ngẫu nhiên cũng muốn thử chút đồ dân dã, nhưng những kẻ này không biết thứ hắn muốn, liền theo thói quen chuẩn bị cho hắn những món không đúng.

"Cái này..." Chủ quán nghẹn lại, vốn dĩ muốn lấy lòng, không nghĩ tới vuốt mông ngựa lại thành đánh chân ngựa.

"Tôi lập tức đổi nhóm khác." Ông chủ cũng không ngốc, trong quán tự nhiên cũng không chỉ có vài người, lập tức chuẩn bị đổi người khác tới hầu hạ đại nhân vật này.

Những thiếu niên kia không chiếm được chỗ tốt, bất mãn mà bĩu môi bị ông chủ đuổi như đuổi vịt ra ngoài, tại thời điểm chuẩn bị đóng cửa ra ngoài, Jason Berger đột nhiên ngăn lại: "Chờ đã..."

Hắn thu hồi hai chân thon dài mà đứng lên, tốc độ thực nhanh mà dáng vẻ ưu nhã, chậm rãi bước tới cửa, gắt gao nhìn chằm chằm một thiếu niên không chớp mắt. Thiếu niên kia lớn lên có chút gầy yếu, trên mặt không tô son điểm phấn, tự nhiên trắng nõn sạch sẽ, cùng mặc đồng phục nhưng lại kín kẽ, cúi đầu không nói lời nào, an tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng hô hấp. Jason mạnh mẽ đem ánh mắt khóa trên người cậu, phảng phất trong mắt có ánh lửa muốn đem thiếu niên thiêu đốt. Ánh mắt Jason nóng rực, thiếu niên kia lại không có bất kỳ phản ứng nào, an tĩnh cúi đầu như cũ, tựa hồ không cảm nhận được ánh mắt của hắn.

Jason có chút hưng phấn, tuy rằng thiếu niên này cũng không đặc biệt xinh đẹp, dáng người cũng không đặc biệt tốt, nhưng lại khơi dậy ham muốn chinh phục của hắn, khiến hắn muốn đè cậu dưới thân mà xin tha, muốn phá bỏ bộ dáng không cảm xúc đó.

Chỉ vào thiếu niên, ông chủ lập tức hiểu rõ, đem thiếu niên đẩy mạnh vào, sau đó khách khí mà đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, thiếu niên vẫn an tĩnh cúi đầu, Jason nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, kìm lòng không đậu mà rên một tiếng, đưa tay như muốn bắt lấy. Thiếu niên lại sợ hãi mà lùi lại một bước, thân thể không khống chế được mà run rẩy một chút, Jason thấy thế càng ngứa ngáy trong lòng, hận không thể lập tức nhào đến, nhưng chính hắn cũng biết không thể vội vàng bèn lùi lại, trở lại sofa.

"Ngồi đi, chúng ta tâm sự." Jason rót một ly rượu đỏ, cầm lên, nhẹ nhàng chuyển động, ngắm rượu đỏ xoay tròn. Xuyên qua chất lỏng màu đỏ, hắn thấy thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu xinh đẹp an tĩnh nhìn Jason, sau đó vươn tay. Đôi tay thực mảnh khảnh, trắng nõn, dường như có thể thấy rõ ràng mạch máu. Thiếu niên dùng tay cầm bình rượu vang đỏ đưa qua, Jason hiểu ý đưa tới ly rượu ý muốn cậu rót cho hắn.

Đặt bình rượu xuống, thiếu niên lại an tĩnh ngồi một bên, không nói lời nào cũng không có hành động gì, yên lặng như pho tượng. Jason uống chút rượu, duỗi tay muốn sờ tay cậu, mu bàn tay non mịn vuốt thật thoải mái, cảm giác như vuốt một khối ngọc ôn hòa. Jason động tình trong lòng, hướng cậu muốn tới gần một chút, nắm tay cậu tinh tế vuốt ve, trong lòng dâng lên những dục vọng nóng bỏng, nhưng giây tiếp theo hắn liền bất động, ngón tay thiếu niên không có bóng loáng như trong tưởng tượng, lòng bàn tay xuất hiện những vết chai dày...

Hắn ngẩng đầu, thiếu niên cũng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt màu nâu mang theo những tia sáng chết người. Jason hoảng sợ, duỗi tay muốn chạm vào khẩu súng bên túi, thiếu niên càng nhanh hơn, ngón trỏ thon dài nhanh chóng đâm thủng yết hầu hắn. Jason trừng lớn hai mắt, có chút khó có thể tin, thời điểm ngã xuống đất gian nan mở miệng: "Mày... rốt cuộc..."

Hắn muốn hỏi rốt cuộc mày là ai, nhưng yết hầu bị đâm thủng làm hại đến động mạch, hắn căn bản không nói được nên lời, liền ngã trên mặt đất, không còn hơi thở.

Thiếu niên từ từ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Jason ngã trên sofa, tiếng cười âm lãnh, thanh âm không thể nghe thấy mà nói: "Tao là... con mồi."

-----Đọc tại wattpad thestarryocean-----

-----Đọc tại thestarryocean.wordpress.com-----


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top