Chương 6

Về đến nhà, Diệp Vũ cẩn thận bế Gia Bảo lên phòng, bác sĩ đã đợi sẵn ở đó. Ông mang theo bệnh án của cậu.

"Cậu ấy bị suy dinh dưỡng, dạ dày cũng bị tổn thương nghiêm trọng, có lẽ do ăn uống không khoa học nếu cứ tiếp tục tình trạng này sẽ dẫn tới ung thư dạ dày"

Sau khi bác sĩ căn dặn một vài điều thì rời khỏi, Diệp Vũ từ đầu đến cuối đều nghe rất chăm chú những lời bác sĩ nói, nghiêm túc còn hơn những lần anh tham dự một cuộc quan trọng.

Diệp Vũ tự mình lau người cho Gia Bảo bằng nước ấm, thay đồ cho cậu, cẩn thận đắp chăn bọc cả người Gia Bảo lại. Diệp Vũ nhìn cục bông vừa mềm vừa thơm nằm trên giường, nhìn đến ngẩn người. Anh nắm tay Gia Bảo, trên ngón áp út của cậu in hằn dấu vết của một chiếc nhẫn. Anh chẳng nhịn được mà cúi đầu đặt lên dấu vết đó một nụ hôn.

Diệp Vũ hôn lên má, lên khoé mắt rồi lại chạm khẽ lên bờ môi. Anh muốn mạnh mẽ chiếm đoạt từng hơi thở nhưng lại sợ cậu đau mà không dám làm gì thêm. Anh ôm bảo bối của ann vào lòng, cậu rất nhẹ, nhẹ đến mức ôm chặt một chút thôi Diệp Vũ cũng sợ cậu sẽ tan ra mất.

Diệp Vũ như một tên lõi đời tìm lại được giấc mộng thuở thiếu thời, như con tàu lạc hướng tìm được kim chỉ nam của nó, như một kẻ đứng trong bóng tối chờ đợi tận thế vô tận rồi sau đó thấy được ánh sáng của mặt trời...

Diệp Vũ chẳng biết mình phải làm như thế nào mới tốt, bao năm qua anh đã bị thời gian mài dũa thành một con dao sắc cả hai đầu, anh độc ác, ích kỉ, tàn nhẫn, ngang tàng, chỉ cần là những thứ có lợi cho anh, anh không tiếc bất kỳ thứ gì cũng không quan tâm bất kỳ kẻ nào vì mình mà bị thương.

Nhưng Gia Bảo thì khác... Diệp Vũ, anh sợ làm đau người anh thương...

***

Sáng hôm sau Gia Bảo tỉnh dậy, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cậu, cậu vội lấy tay che lại. Chớp chớp đôi mắt một chút, chiếc đèn trần xa hoa kia nói cho cậu bia đây không phải là căn trọ cấp bốn tồi tàn bị dốt nước mưa của cậu. Gia Bảo thoáng giật mình bật dậy, người đàn ông đàn ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách bị cậu làm cho kinh động.

"Bảo bối!" Giọng nói của anh vang lên, làm Gia Bảo cảm giác như mình đang lạc ở một chốn vô thực nào đó.

"Diệp Vũ..." Gia Bảo bất giác gọi.

Cậu ngơ ngác quay qua chỗ phát ra giọng nói, trông phút chốc cả người cậu cứng đờ, không khí xung quanh cậu như bị rút hết, lực hấp dẫn cũng chẳng thuộc về trái đất nữa mà đặt toàn bộ lên người đàn ông đó.

"Diệp Vũ... là anh sao?"

Diệp Vũ nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu thì vội vàng gấp quyển sách đang đọc lại tiến về phía cậu khẩn trương hỏi: "Bảo bối khó chịu ở đâu không? Em có cảm thấy đau ở đâu khô..."

Chưa đợi anh nói xong cậu đã ôm chầm lấy anh, những giọt nước mắt ấm nóng rơi thấm vào lớp áo trên vai anh. Cậu nức nở như một đứa trẻ:

"Diệp Vũ... Là anh thật sao... Em... rất nhớ... thật sự nhớ anh..."

Gia Bảo trong mơ cũng nghĩ đến cái ngày cậu được gặp lại Diệp Vũ, cậu đã tưởng tượng khi cậu gặp anh thì nhất định sẽ buông lời trách mắng thậm tệ. Mắng anh dối trá, mắng anh vô tâm, mắng anh cứ như thế mà bỏ đi mười năm... Nhưng rốt cuộc cậu làm không được!

Những cảm xúc của cậu dành cho anh không phải tức giận, oán trách. Nó là cơn đau âm ỉ nơi ngực trái, là nỗi nhớ chờ thời cơ trỗi dậy hằng đêm...

Diệp Vũ ôm cậu thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về giống như dỗ dành một đứa trẻ. Lời anh muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng phát ra khỏi miệng chỉ còn lại ba chữ:

"Rất nhớ em..." Tôi muốn em biết, nỗi nhớ em là liều thuốc để tôi cầm cự trong suốt ba ngàn sáu trăm năm mươi ngày qua. Tôi yêu em, thật sự rất yêu em...

Diệp Vũ nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng, tĩnh mịch đang ngấn lệ của người con trai ấy. Nó đẹp, như thể không gì có thể vấy bẩn được.

Diệp Vũ  không thể kiềm chế được  mà đặt xuống một nụ hôn trên khóe mắt, lặp lại những gì anh đã làm hồi nãy, anh hôn lên má, lên chóp mũi rồi tới bờ môi anh đào căng mộng hơi hé mở, nhẹ nhàng làm những gì mà lúc nãy anh không dám làm, anh tiến sâu vào bên trong,  rồi lại mãnh liệt mà khai phá. Kế đó là cần cổ trắng nõn, yếu ớt, anh tham lam xâm chiếm lãnh thổ, đánh dấu vùng đất của bản thân. Từng dấu hôn đỏ tím đan xen trên nước da tuyết trắng mê hoặc Diệp Vũ đến cùng cực, Diệp Vũ nhìn chằm chằm vào những dấu vết đó rồi cố gắng áp chế lại dục vọng của bản thân anh biết sức khỏe của cậu bây giờ không tiện...

Không sao dù gì cũng còn nhiều thời gian...

Sau một màn hội ngộ, Gia Bảo xấu hổ chui vào chăn, co người lại như một con mèo nhỏ, có lẽ đó là thói quen của cậu. Diệp Vũ lại bị một phen đáng yêu này của cậu làm cho buồn cười.

Anh đã căn dặn nhà bếp nấu những món ăn nhẹ nhàng tốt cho sức khỏe của cậu, anh vừa uy cậu ăn vừa trách móc cậu không biết quan tâm sức khỏe. Họ như trở lại những ngày tháng họ mười sáu tuổi vậy, như chưa từng có lời tạm biệt. Như chưa từng có mười năm xa cách.

"Không được!" Gia Bảo đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu đứng bật dậy:  "Hôm nay em phải tới công ty!"

Diệp Vũ vẫn bình thản thổi từng ngụm cháo đút cho câu.

"Nào ăn cho hết, tí nữa dẫn em đi mua một số thứ."

"Không được... hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm... ngày đầu đã nghỉ sẽ mất đi hảo cảm, sẽ bị đuổi việc!" Cậu vừa đón nhận muỗng cháo của anh, vừa nói.

Diệp Vũ chỉ biết cười, ai dám đuổi cậu? Nói trắng ra công ty cậu làm việc chính là một trong số công ty con của Diệp gia.

Mặc dù Gia Bảo không đồng ý nhưng Diệp Vũ vẫn một mực lôi cậu đi mua đồ, không cần nói cũng biết những món đồ đó rất đắc tiền. Cuối cùng anh dẫn cậu đi công viên giải trí. Anh biết cậu sợ trò chơi cảm giác mạnh nhưng vẫn cố tình chọn những trò đó, anh muốn cậu ỷ lại, bám víu, ôm chầm lấy anh.

Đương nhiên nếu Gia Bảo biết được suy nghĩ đó của Diệp Vũ chắc sẽ xử anh một trận, cậu đồng ý chơi những trò đó chỉ vì nghĩ anh thích thôi.

Gia Bảo và Diệp Vũ ngồi dưới một chiếc ghế trong công viên, anh vừa mở nước đưa cho cậu vừa hỏi:

"Vui không, bảo bối?"

"Vui, đương nhiên là vui."

Gia Bảo nhận lấy chai nước Diệp Vũ đưa, uống một ngụm. Diệp Vũ nhìn yết hầu của cậu hạ lên trượt xuống bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mắt anh nhìn cậu đến dịu dàng:

"Bảo bối, không phải là em nói không thích đến đây nữa sao?" Giọng điệu của anh mang theo trêu ghẹo.

Gia Bảo giận đỏ mặt: "Là do anh đồ ngốc!"

Diệp Vũ có đau lòng, đúng là do anh, cái gì cũng là do anh hết, là do anh đã nói dối cậu, là do anh đã rời xa cậu. Anh ôm lấy cả thế giới của mình, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai cậu: "Xin lỗi bảo bối..."

Diệp Vũ nắm lấy tay Gia Bảo vuốt ve lên vết nhẫn hằn trên ngón áp út của cậu: "Lần đó gặp lại... em sợ anh lắm phải không?"

"Phải! Ai ngờ Diệp Vũ của em lại bị người ta đồn đại đến đáng sợ như thế, chính em cũng cảm thấy sợ..."

Diệp Vũ chỉ mỉm cười không nói gì, đương nhiên những lời đồn đó đều là sự thật, có khi còn kinh khủng hơn. Trước giờ những kẻ đắc tội anh chưa từng có ai toàn mạng.

Nhưng trong mắt người con trai trước mắt anh đây, không có Diệp tổng đứng trên đỉnh cao nhân sinh độc tài, tàn nhẫn. Chỉ có Diệp Vũ luôn cười với cậu, luôn quan tâm cậu.

"À còn nữa, nhẫn của em, trả đây?!" Gia Bảo đưa tay ra trước mặt Diệp Vũ.

Diệp Vũ cười, anh đứng lên quỳ một chân xuống giống như cái cách cậu cầu hôn anh năm đó. Anh tháo sợi dây chuyền trên cổ mình ra, trên sợi dây chuyền có hai chiếc nhẫn, anh lấy ra một cái rồi khẽ nâng tay Gia Bảo lên. Cẩn trọng từng chút đeo vào tay cậu. Sau đó đặt nhẹ một nụ hôn lên mu bàn tay.

"Gia Bảo trọn đời, trọn kiếp này, Diệp Vũ anh chỉ yêu em..."

Chỉnh sửa lần cuối 15/1/2022!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top