Chương 1: Tiết Tử

Đó là một buổi tối rét lạnh lạ thường, trong không khí dày đặc mùi máu tanh. 

Lăng môn vừa trải qua một trận tai ương. 

Thục sơn linh mạch, vốn là nơi tụ tập của những kẻ cầu đạo tu tiên, bao gồm nhiều môn phái, Lăng môn là một trong số đó. Mấy trăm năm qua, trong cấm địa sau núi của Lăng môn có phong ấn một ma vật từ viễn cổ, đệ tử trong môn không được phép tới gần. Nhưng vào một đêm, ma vật đột nhiên trốn ra được, đệ tử Lăng môn ngăn cản không kịp, chết hơn phân nửa. 

Gốc quế hoa trong viện tỏa ngát hương, nở ra những cánh hoa trắng muốt, an an tĩnh tĩnh, máu chảy thành sông. 

Tại cửa, thiếu niên áo trắng nhuốm máu, một tay cầm kiếm, đang cùng ma vật đối diện. 

Phù văn màu đỏ che phủ khắp toàn thân ma vật, tóc đen như mực, đôi mắt ám vàng loé sáng, nửa cười nửa không nhìn chằm chằm thiếu niên dường như sắp ngã xuống trước mắt. 

Thiếu niên chẳng qua mới tầm mười lăm tuổi, chưa bao giờ nhìn thấy sinh vật vừa yêu diễm vừa mĩ lệ mà lại khiến người khắc căm hận như vậy. 

“Bổn toạ bị các ngươi giam trong cái động bẩn thỉu kia đã hơn mấy trăm năm, ngươi nghĩ chỉ dựa vào ngươi mà có thể ngăn được ta?” Vừa cười vừa chậm rãi đi về phía thiếu niên, con ngươi của ma vật hơi co lại, “Không biết lượng sức” 

Thân thể thiếu niên hơi run rẩy, nhưng không hề lùi bước. Cậu biết bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của ma vật này, có lẽ chỉ trong chớp mắt, sẽ ngã xuống thành một khối thi thể lạnh băng. Nhưng cậu cũng biết, chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm một khắc nữa, giữ được ma vật ở trong viện, đợi được sư phụ quá quan ra khởi động Hàng ma trận, thì có thể chế trụ được ma vật này. 

Đã… chết nhiều sư huynh đệ đồng môn như vậy, cho dù chỉ còn lại một mình cậu, thì có chết cũng không thể để ma vật ra khỏi cửa nửa bước. 

Đối diện với nụ cười khinh thường của ma vật, thiếu niên khẽ nói: “Ta có thể sống đến bây giờ, tự nhiên cũng có bản lĩnh ngăn được ngươi.” 

Ma vật kinh ngạc nhíu mày, gió đêm lãnh thổi, cuốn lên mái tóc mai hỗn độn trên trán thiếu niên, lộ ra khuôn mặt mày kiếm mắt tinh, tuấn lãng anh kiệt. 

Hai mắt ma vật đột nhiên trợn to, sau một lúc, hắn lộ ra một nụ cười như là hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu: “Trách sao khẩu khí cuồng vọng như thế, hoá ra là ngươi – không ngờ năm đó sau khi phong ấn được bổn toạ trong động ngươi cũng dầu hết đèn tắt, kẻ cầu tiên lại rơi vào luân hồi, ha ha ha, cái mặt này vẫn thật đáng ghét a!” 

Thiếu niên không hiểu được ý của ma vật, chỉ lạnh lùng trừng hắn. Cậu từ nhỏ đã được sư phụ mang về Lăng môn, dốc lòng dạy đạo, nghiễm nhiên trở nên nổi tiếng nhất trong nhóm đệ tử của nhất đại đệ tử. Tuổi còn nhỏ, đã được thăng thành thủ tịch đại đệ tử, nay tận mắt nhìn thấy sư huynh sư đệ từng người từng người đẫm máu mà chết, sao không hận ma vật đến thấu xương. 

Cho nên quyết tuyệt đến mức cả mạng cũng không cần, nhờ thế mới có thể đối diện với ma vật sát khí đầy trời này mà không hề sợ hãi. 

Thật hiển nhiên, ma vật trước mắt cũng hận cậu đến thấu xương. 

Lúc đầu nhìn thấy cậu dám ngăn cản hắn, ma vật nhiều lắm cũng chỉ lộ ra một nụ cười khinh miệt, chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu. Nhưng vừa nhìn thấy mặt cậu, hắn đột nhiên lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, như thể có mối thù không đội trời chung với cậu. Ma khí mãnh liệt như ‘bài sơn đảo hải’ (đào núi lấp biển) tràn tới, thân hình đơn bạc của thiếu nhiên lung lay muốn ngã. 

Chỉ trong nháy mắt, ma vật đã đến trước người cậu, một tay bóp cổ cậu, gương mặt yêu dã của ma vật hiện lên một nụ cười quỷ dị: “Bổn toạ trước giờ rất kén ăn, nhưng đối với linh hồn của ngươi, vẫn là cầu mà không được a…” Liếm liếm môi, ma vật nhớ lại hơn mấy trăm năm trước gặp được tên thuật sĩ Lăng môn nọ, cường hãn dị thường, cũng hợp khẩu vị hắn dị thường. Vì để nuốt được sinh hồn của y, hắn đã đấu với thuật sĩ liên tục mấy ngày đêm, ai biết ngay lúc cuối cùng không để ý, bị thuật sĩ lừa vào Hàng ma trận, mạnh mẽ phong ấn hắn trong hang núi. 

Khuất nhục như thế mấy trăm năm. 

Thiếu niên trước mắt, mơ hồ có thể nhận ra bóng dáng của thuật sĩ năm đó. Cũng một đôi mắt đen như mực, cũng là thần tình quật cường không sợ. 

Thật muốn một ngụm nuốt y… Đói khát suốt mấy trăm năm, thứ hắn muốn nhất, chính là sinh hồn cường đại mà thuần khiết như thế này. 

Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, mặc cho ma vật kéo cậu đến trước mặt hắn mà nhìn chằm chằm tròng mắt của mình, cả đôi mắt hắn tràn đầy đói khát và tham lam. Khoé miệng cậu chậm rãi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía sau ma vật, thấp giọng nói: “Chỉ đáng tiếc … Ngươi ăn không được” 

Ma vật ngẩn ra, phản ứng được, vội vàng quay đầu nhìn thì đã muộn. Không biết từ khi nào sau lưng hắn đã bày ra Hàng ma trận, bằng pháp thuật của trận pháp, hai chân hắn bị giữ chặt, không thể cử động. 

Lăng chưởng môn râu tóc bạc phơ, cuối cùng đã phá quan xông ra, ngay khi thiếu niên khiên chế được ma vật, không tiếng động ra phía sau hắn, khởi động trận pháp. 

Ma vật chấn kinh sau, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, kề sát vào tai thiếu niên thì thầm: “Thật đáng tiếc … Nếu bổn toạ nuốt được sinh hồn của ngươi thì đã có thể khôi phục hơn nửa phần công lực, sao dễ dàng bị hàng ma trận này vây trụ được. Nhưng mà … May là bổn toạ đã lưu lại huyết mạch, ngày đó trọng sinh, nhất định sẽ lại đến tìm ngươi, ha ha ha …” 

Cùng với tiếng cười điên cuồng, thân ảnh của ma vật dần dần biến mất trong Hàng ma trận, cuối cùng tiêu tán không thấy. 

Thân hình thiếu niên rốt cuộc không cần phải chống đỡ nữa, liền mềm nhũn xuống, ho ra một ngụm máu, nửa quỳ xuống đất. Trước mắt chỉ thấy thi thể của đồng môn. 

Lăng môn chưởng môn kéo cậu đứng dậy, thở dài nói: “Lăng Hoa, khổ cho ngươi rồi.” 

Thời điểm ông phi thăng sắp đến, đang bế quan tu luyện, không dự liệu được ma vật kia lại nhân cơ hội trốn ra, tạo thành thảm hoạ cho Lăng môn. Nếu ông có thể xuất quan sớm hơn, có lẽ … sẽ không phải hy sinh tính mệnh của mấy chục đệ tử Lăng môn. 

Lăng Hoa nhắm mắt cúi đầu, khoé mắt ửng hồng, một lúc sau, thấp giọng nói: “Là đệ tử vô dụng, không thể bảo vệ tính mệnh của sư huynh sư đệ … Sư tôn, ma vật vừa rồi nói, hắn đã lưu lại huyết mạch, không biết là ý gì?” 

Chưởng môn thần sắc hơi biến, thật lâu sau, thở dài một tiếng: “Nghiệt chướng a … Lăng Hoa, ngươi đi theo ta.” 

Trong lòng Lăng Hoa nghi hoặc, vội vàng đi theo phía sau chưởng môn, lúc vào hậu điện, chỉ thấy chưởng môn mở ra một gian mật thất, sau khi Lăng Hoa bước vào, nương theo ánh nến u ám trong phòng mới thấy có một nử tử mặc áo vải thô ngồi ở mép giường. Nàng nghe thấy có tiếng động, nên lập tức quay đầu lại. 

Lăng Hoa kinh ngạc, “Sư tỷ, sao ngươi lại ở đây?” 

Thì ra nử tử kia chính là đại sư tỷ mất tích đã lâu của Lăng Hoa. Đối với vị sư tỷ này, từ lúc hiểu chuyện cậu đã cực kỳ thân thiết với nàng, xem nàng như thân tỷ tỷ của cậu. Vài năm trước sư tỷ đột nhiên vô cớ chạy khỏi Lăng môn, không biết tung tích, cậu còn khổ sở, vụng trộm xuống núi tìm nàng mấy lần, lại mãi không có tin tức của sư tỷ. 

Tại sao, sư tỷ lại bị giam trong mật thất này? 

Nữ tử vừa thấy cậu, lập tức giật mình, rồi lộ vẻ xấu hổ, nhẹ giọng gọi: “Sư đệ …” lại nhìn thấy chưởng môn, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không nói. 

Chưởng môn cười khổ một tiếng, thở dài nói: “Sư tỷ ngươi năm đó tự tiện xâm nhập cấm địa, bị ma vật mê hoặc, nhưng đã mang thai. Sự hậu tự biết sai lầm hối hận thì đã muộn …Bây giờ nên sớm huỷ đi nghiệt chủng này.” 

Lăng Hoa như bị sét đánh, không dám tin: “Làm … làm sao có thể .. Sư tỷ …” 

Sư tỷ sao có thể làm chuyện như vậy! 

Hai mắt nử tử đỏ lên, quỳ xuống khóc lóc: “Đệ tử sớm biết sai, giờ hối hận thì đã muộn, cầu sư tôn thứ tội!” 

Chưởng môn xoay người nhìn nàng, ngữ khí nháy mắt lạnh lùng, “Ngươi có biết tối nay ma vật kia đã giết hơn phân nửa đệ tử Lăng môn? Ngươi nói, có phải năm đó ngươi trộm pháp trận ở cửa động, còn báo cho ma vật biết ngày ta bế quan tu luyện?” 

Cả người nử tử run lên, sắc mặt trắng bệch, một lúc sau, khóc lớn thành tiếng: “Là đệ tử nhất thời hồ đồ, bị ma vật mê hoặc, phạm phải sai lầm lớn, cũng có tội với Lăng môn. Giờ nguyện cho sư tôn xử trí, chỉ cầu sư tôn tha cho Chiêu nhi một mạng …” 

Lăng Hoa nằm mơ cũng không ngờ đại hoạ hôm nay là do một tay sư tỷ cậu gây ra, đứng yên một lúc, không rõ nên hận hay nên đáng thương sư tỷ. Bỗng nhiên nghe được nàng nhắc đến “Chiêu nhi”, hoảng hốt quay đầu, lúc này mới nhìn thấy trên giường còn có một đứa bé đang an an tĩnh tĩnh ngủ, dường như không bị ảnh hưởng bởi tiếng động xung quanh. 

“Đây … Đây là … Ma thai?” 

Lăng Hoa giơ ngón tay, đầu ngón tay run run chỉ vào đứa trẻ đang ngủ say đối diện. Nử tử thân mình run lên, bi ai nhìn cậu: “Sư đệ, cầu ngươi…” 

Chưởng môn thở dài, nhắm mắt nói: “Nếu ta muốn giết nó thì đã sớm giết, còn lưu lại tính mệnh nó đến giờ? Trời xanh cũng có đức hiếu sinh, cha nó tuy là ma vật, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ vô tội … Vân nhi, trên dưới Lăng môn chỉ có ngươi là nử tử, ngươi thiên chất thông minh, đáng lẽ ta kỳ vọng rất cao ở ngươi, sao lại hồ đồ như thế, gây ra sai lầm này!” 

Năm đó ông mang nử hài nhi cơ khổ này về Lăng môn, đặt tên là Lăng Vân, dốc lòng chăm sóc, yêu thương nàng như con gái. Cứ tưởng nàng một lòng cầu đạo, tương lai tất có phúc lành, ai biết lại không thoát khỏi tình ái, bị ma vật mê hoặc, đến nỗi gây nên thảm hoạ hôm nay. 

Lăng Vân đầy mặt nước mắt, nghẹn không nói. 

“Chẳng qua là một ý niệm của ngươi mà đã chôn vùi tính mệnh của mười mấy đệ tử Lăng môn. Vân nhi, ngươi có … còn có gì muốn nói nữa không?” 

Những lời này, rõ ràng là muốn Lăng Vân lấy chết tạ tội. 

Lăng Hoa đột nhiên run bật cả người, vội vàng nhìn sư tôn, vừa muốn mở miệng, đã nghe tiếng vũ khí đâm vào da thịt, cùng với một tiếng rên rĩ khe khẽ, thân thể sư tỷ đã mềm mại ngã xuống. 

Máu đỏ tươi tràn ra từ miệng nàng. 

“Sư tỷ!” Lăng Hoa kinh hô, chạy đến trước mặt nàng, nâng người nàng dậy. Lại nhìn thấy một cây trâm đâm vào ngực nàng, cả thân trâm đâm sâu hơn phân nửa, không thể cứu kịp nữa. 

“Đệ tử sớm muốn lấy chết tạ tội, nhưng vì lo Chiêu nhi tuổi nhỏ, mới kéo dài hơi tàn đến bây giờ …” Lăng Vân cố sức thì thào, ngắt quảng nói “Cầu sư tôn …” 

Nàng bi ai cầu xin chưởng môn, thấy chưởng môn lộ vẻ không đành lòng, nhưng không có vẻ từ chối, chỉ hơi hơi gật đầu. Vì vậy nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt chuyển sang Lăng Hoa, nhẹ nhàng siết tay cậu: “Sư đệ … Ngươi đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng của sư tỷ được không?” 

Lăng Hoa ôm nàng vào lòng, hết sức muốn cầm máu cho nàng, nhưng chỉ vô ích. Trơ mắt nhìn máu càng lúc càng nhiều, nước mắt không cầm được chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Sư tỷ, ngươi nói đi” 

“Tuy cha nó là ma vật nhưng Chiêu nhi nếu đã sinh ra, thì ta hy vọng nó có thể sống tốt. Thân thế của nó, cầu ngươi đừng nói cho ai biết …Sau này, thay ta chăm sóc nó, được không?” 

Lăng Hoa ngẩn người, hình ảnh ma vật không coi ai ra gì đại khai sát giới trong điện loé lên trong đầu, cậu cúi đầu nhìn sư tỷ đang hấp hối, cuối cùng không đành lòng, gật gật đầu, trả lời mạnh mẽ: “Được”. 

Khuôn mặt tái nhợt của Lăng Vân rốt cục lộ ra một chút ý cười, giơ tay lau đi nước mắt của cậu: “Sư đệ đã thành người lớn rồi, đừng khóc khó coi như vậy …” 

Lời còn chưa dứt, cánh tay đã vô lực rơi xuống, khí tuyệt thân vong. 

Lăng Hoa ôm lấy thân thể của nàng, một đêm này, mấy đồng môn sư huynh đệ lớn lên cùng cậu, sư tỷ mà cậu luôn yêu quý, đã biến mất khỏi sinh mệnh của cậu, không bao giờ trở về nữa, 

Cậu rốt cuộc bật khóc thành tiếng. 

Đứa trẻ kia, từ đầu đến cuối vẫn không mở mắt ra, vẫn luôn ngủ thật sâu. Không biết bản thân đã mất đi mẫu thân, bởi vì từ khi ra đời nó vẫn chưa hề mở mắt. 

Nó ngủ say trong một cái kén trong suốt, chưa hề phá kén chui ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top