Chương 186: Ăn mì ăn ra cảm ngộ

Thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo, hơi ấm trong nhà Ngô Sở Úy, thua xa hơi ấm trong biệt thự sang trọng. Sử dụng điều hòa thời gian dài thì khó chịu, dùng hệ thống sưởi điện lại sợ mẹ bị điện giật, vì vậy chỉ có thể vừa vào cửa liền mang dép, mau chóng chui vào chăn ngủ, cố chịu đựng cho qua cái giá lạng của đêm đông dài dằng dặc.

Tối hôm đó, Ngô Sở Úy cứ lăn qua lộn lại không ngủ được.

Trong chăn rất ấm, sau lưng còn đổ cả mồ hôi, nhưng tay chân vẫn cứ lạnh, che thế nào cũng không ấm lên.

Cậu với tay chăn bà Ngô, phát hiện tay bà nóng hổi, vì vậy lấy tay ấp lên tay bà, một lát sau lại duỗi chân duỗi vào, cuối cùng cả người đều chui vào chăn bà Ngô.

Bà Ngô nắm lấy tay Ngô Sở Úy, gọi khẽ một tiếng mơ hồ.

"Đại Trì."

Ngô Sở Úy toàn thân cứng đờ, yên lặng nhìn bà Ngô.

"Mẹ, mẹ dậy chưa?"

Bà Ngô không nói gì.

Ngô Sở Úy lại ôm bà Ngô ngủ một lúc, đột nhiên cảm thấy cả người bà Ngô không phải ấm, mà là nóng. Ngô Sở Úy đưa tay lên trán bà Ngô, nhất thời kinh hoảng.

"Mẹ, mẹ..."

Kêu mấy tiếng, bà Ngô cũng không tỉnh.

Ngô Sở Úy cấp tốc mặc quần áo xuống giường, bế bà Ngô ra xe, lái thẳng đến bệnh viện.

Chờ bên ngoài phòng cấp cứu hơn một giờ, Ngô Sở Úy nghĩ đủ thứ chuyện, trong lòng như bị một khối đá lớn đè ép, muốn khóc, khóc không được. Cậu chỉ mặc một cái áo sơmi, một cái quần tây đã ra ngoài, tay cầm bật lửa không thể khống chế run run, một lúc lâu mới châm được điếu thuốc.

Bác sĩ đi ra, nói với Ngô Sở Úy: "Bà cụ không có nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần nằm viện quan sát vài ngày."

Gánh nặng trong lòng Ngô Sở Úy cuối cùng cũng giảm bớt.

Ngày hôm sau, bà Ngô được chuyển tới khu phòng bệnh, mặc dù không được tự do như ở nhà, nhưng dù sao cũng không phải chịu lạnh, hơn nữa bên cạnh bà Ngô có bác sĩ trông coi, thời gian Ngô Sở Úy đến công ty cũng đỡ phải lo lắng.

Buổi trưa, Ngô Sở Úy đút cho bà Ngô ăn cháo tổ yến.

Bà Ngô vừa ăn được hai thìa, lại mở miệng kêu một tiếng.

"Đại Trì."

Tim Ngô Sở Úy khẽ run, hỏi bà Ngô: "Mẹ vẫn nhớ ai là Đại Trì sao?"

Bà Ngô chỉ chỉ cháo, lại lắc đầu.

Trong đầu bà vốn không còn ấn tượng chính xác về Trì Sính, bởi Trì Sính gần một tháng không có tới thăm bà, nhưng bà vẫn nhớ rõ tổ yến mà Trì Sính tặng, nhớ rõ vì không thích mùi vị này.

Buổi tối, Anh rể và chị của Ngô Sở Úy tới, còn mang theo cô con gái đã học đại học đến.

"Chú út, hôm nay ba chúng tôi sẽ trông chừng mẹ, chú về nghỉ một đêm đi."

Ngô Sở Úy nói, "Không sao, để em trực đêm cho, mọi người ngày mai không phải đều phải đi làm sao?"

"Ngày mai là chủ nhật, chị với anh rể chú đều không đi làm, cháu gái em cũng nghỉ."

Ngô Sở Úy vừa nhìn hai cái giường trong phòng bệnh, liền bất đắc dĩ đồng ý.

Công ty còn rất nhiều phòng, phòng cũng rất lớn, nhưng Ngô Sở Úy không muốn về đó, đành đến phòng khám.

Đã hơn mười một giờ, gió lạnh đến thấu xương, sân bóng rổ không có một bóng người, vài ngọn đèn lạnh lẽo sáng mờ mờ lại tăng thêm vẻ lạnh lẽo của ngày đông. Ngô Sở Úy cầm lấy một quả bóng rổ, một mình vần quả bóng quanh sân, một cú nhảy vô cùng đẹp mắt, hai tay bám lên khung bóng rổ.

"......4....3...2....1...."

Vẫn đếm đến 0, Ngô Sở Úy vẫn đu trên đó, không còn có bờ vai rộng đỡ cậu nữa, cũng không còn ai cho cậu cưỡi lên cổ nữa.

"Yô .............nhìn đây này, cánh tay tôi sao lại to vậy? Sao lại hăng hái vậy? Yô ..........cái này là do uống thuốc tăng lực gia truyền. Yô........ mọi người nhìn thuốc tăng lực này đi, một gói một đồng, mọi người uống mỗi ngày, uống mỗi tháng, uống mỗi năm, thì sẽ giống như tôi. . . những lời sau sau tôi đã quên."

"Tôi biết."

"Anh biết? Anh cũng từng nghe qua? Câu phía sau là gì?"

"Nuôi hai quả trứng thịt * nặng trịch."

"Tôi nhớ ba tôi."

"Không có việc gì, có ba nuôi đây."

"Mẹ, anh kêu ai là con hả?"

"Tiểu Dấm Chua là con tôi, cậu là anh trai của nó, cậu không phải con tôi thì ai là con tôi?"

"Có tin tôi lấy cái này chọc thủng cổ anh không?"

"Không cần dùng, dùng hai quả trứng thịt của cậu, đập mỗi bên một hố."

Ngô Sở Úy nhặt quả bóng rổ lên, cô đơn đi về phía phòng khám, vừa đến cửa, trên chân đột nhiên trầm xuống, cúi đầu nhìn, liền ngây ngô ra.

Tiểu Dấm Chua khoanh vòng trên cổ chân cậu, mắt híp lại, dáng vẻ mệt mỏi không chịu di chuyển.

Khi Trì Sính nói câu kia "Cả đời không qua lại với nhau", Ngô Sở Úy cũng cố nén không khóc, nhưng khi cậu ôm Tiểu Dấm Chua vào lòng, phát hiện cả người nó lạnh toát, đột nhiên không kìm được rơi nước mắt.

"Mày bò từ đâu tới?" Ngô Sở Úy hỏi.

Tiểu Dấm Chua không biết nói, chỉ biết chui chui vào ống quần Ngô Sở Úy.

Bình thường trên người Tiểu Dấm Chua đã lạnh như băng, hiện tại càng lạnh đến tận xương, lạnh đến độ chân Ngô Sở Úy cũng run run lên. Vội vàng kéo nó ra khỏi ống quần, tìm một cái thảm đắp lên cho nó.

Rắn muốn ngủ đông, Ngô Sở Úy nghĩ ngợi nên làm ổ cho nó trước, hay đêm nó về nhà trước.

Trong chốc lát, tiếng xe vang lên ở bên ngoài, Ngô Sở Úy nhìn qua, Uông Trẫm xuất hiện trong ánh mắt cậu.

"Tiểu Dấm Chua có phải bò tới chỗ cậu không?"

Ngô Sở Úy gật đầu, "Vừa mới bò tới, anh muốn đưa nó về hả?"

Uông Trẫm lắc đầu, "Để nó ở nhà tâm tư nó cũng không chịu, cậu du nó ngủ đi, để nó ngủ đông ở chỗ cậu."

"Là anh cố tình đem nó thả ở đây hả?" Ngô Sở Úy hỏi.

Uông Trẫm nói, "Đều không phải, tôi không thấy nó trong nhà thì mới ra ngoài tìm.."

Ngô Sở Úy buồn bực, "Không phải nó mỗi ngày đều quấn lấy Uông Thạc hả?"

"Rắn cũng hiểu tính nết con người, nó xem cậu là người thân, đối với Uông Thạc, thì cũng như đối với con rắn khác, chỉ là bạn bè mà thôi.

Nó quấn lấy Uông Thạc, bất quá có thể là cảm thấy mới mẻ, vài ngày còn có thể, thời gian dài không ở nổi nữa. Nó đã buồn chán ủ rũ ở nhà khá lâu rồi, mỗi ngày đều chốn khắp nơi, tôi đoán nó len lén bò đi."

Ngô Sở Úy phát hiện, cậu mỗi lần nghe Uông Trẫm nói, trong lòng đặc biệt thoải mái dễ chịu.

"Có quà không?" Liền chìa tay về phía Uông Trẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top