Chương 107 - Cậu chính là nhóc tệ hại của tôi

Sáng hôm sau, trước khi Ngô Sở Úy xuất phát, Khương Tiểu Soái đặc biệt hỏi y một câu: "Muốn đi tìm anh ta hả?"

Ngô Sở Úy không chút biểu cảm gật đầu.

Khương Tiểu Soái ra vẻ thở dài tiếc nuối, bất luận là chọn bạn đời bình thường, hay chọn bên trong cái vòng này, Trì Sính tuyệt đối là người hàng đầu trong trăm người, bao nhiêu kẻ muốn cũng không sánh nổi. Nhưng, quả thật hơi hung mãnh một chút, loại người này không dính thì thôi, hễ dính thì sẽ bị mắc kẹt, sau này đổi ai cũng không thấy thỏa mãn.

"Được, vậy cậu tự xem rồi làm đi!" Khương Tiểu Soái nói, "Sáng mai tôi đến tìm cậu."

Ngô Sở Úy hỏi: "Tìm tôi làm gì?"

"Sợ cậu nghĩ không thông!" Khương Tiểu Soái tràn đầy lo lắng.

Ngô Sở Úy thề sắt son, "Anh xem thường tôi quá rồi đó, tôi có sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua đâu? Rãnh lớn như thế tôi cũng có thể bước qua, còn sợ một cái hố nhỏ như vậy sao?'

Khương Tiểu Soái gật đầu, "Chúc cậu may mắn."

Trì Sính trả hết những căn nhà ở ngoại ô, lại dời ổ khác tốt hơn cho đàn rắn, như một cái hành lanh nhà kính, mỗi phòng đều được thiết kế đúng độ ấm và cây cối, có thể thỏa mãn hoàn cảnh sinh tồn của các loại rắn khác nhau. Như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều việc hơn, không cần phải tỉ mỉ dọn dẹp từng hồ rắn, đặt hết tâm tư lên việc này.

Ngô Sở Úy tìm rất lâu cuối cùng cũng tìm đến đây.

Trì Sính đang ở trên lầu hai đút thức ăn, Túi Dấm Nhỏ ngửi được mùi của Ngô Sở Úy đầu tiên, thuận theo cầu thang bò xuống, lắc cái đầu bò thẳng tới chỗ Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy cúi người xuống, Túi Dấm Nhỏ bò lên cánh tay y, quấn vài vòng quanh cổ y.

Không bao lâu, Trì Sính bước xuống.

"Đi chơi với anh em của mày đi." Trì Sính mệnh lệnh Túi Dấm Nhỏ.

Túi Dấm Nhỏ vẫn dính trên người Ngô Sở Úy không chịu xuống, Trì Sính bóp vài cái lên đuôi nó, Túi Dấm Nhỏ mới không tình nguyện bò xuống, chậm rì rì nhích tới cầu thang, ngừng một chút rồi mới bò lên.

Ngô Sở Úy vốn mang ý chí sắt đá đến đây biểu đạt rõ, kết quả mới quấn lấy Túi Dấm Nhỏ một chút, mặt đã không cứng nổi nữa.

Qua một đêm, khí hung bạo của Trì Sính hoàn toàn không còn, ánh mắt thâm trầm hài hòa, giống hệt dáng vẻ Ngô Sở Úy thấy mỗi khi tỉnh giấc.

"Sao lại đến đây?"

Ngô Sở Úy gian nan mở miệng: "Có lời muốn nói với anh."

Trì Sính nói: "Đợi tôi một lát, tôi đi rửa tay."

Mông Ngô Sở Úy vừa chạm vào sô pha, đã bắn lên như quả cầu, chỗ mật khẩu giống như bị thứ gì chích cho vài phát, đau đớn đến quá dữ, dư âm còn đó. Khi Trì Sính rửa tay xong bước ra, Ngô Sở Úy còn đang nhe răng nhe miệng.

Thần sắc thay đổi, bước qua ôm Ngô Sở Úy, hai cánh tay luồn dưới mông y.

"Mông còn đau không?"

Dáng vẻ bệ ngệ được dịu dàng thay thế, Ngô Sở Úy cố nén xúc động muốn tố khổ, ráng nín nhịn.

"Không đau."

Trì Sính xấu xa xoa nắn mông y, Ngô Sở Úy lập tức nhảy cao ba thước, đấm một phát thật mạnh lên vai Trì Sính, nghiến răng trách mắng: "Tôi thao bà anh!"

"Bà tôi chết từ lâu rồi."

Ngô Sở Úy muốn nhân lúc nóng nảy nói rõ luôn, kết quả Trì Sính lại cứ chọn lúc này mà hôn tới, Ngô Sở Úy có định lực thế nào bản thân y còn không rõ sao? Một môi hai ngực ba quần lót, nếu cứ tiếp tục hôn như thế, trên cơ bản cơ hội mở miệng lần nữa là rất thấp. Thế là y nắm chặt cái đầu cứng ngắc của Trì Sính kéo mạnh ra ngoài, cuối cùng cũng tách được hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau.

Trì Sính nhìn chằm chằm vào y, Ngô Sở Úy cũng nhìn hắn chằm chằm, hai người nhìn nhau một lúc.

Ngô Sở Úy vừa muốn mở miệng, lại bị Trì Sính giành trước.

"Tranh hơn thua với tôi?"

Ngô Sở Úy hít sâu một cái: "Tôi..."

"Có ai ngu như cậu không chứ?" Trì Sính cường thế ngắt lời, "Tôi đã nói sẽ không cưỡng ép cậu thì sẽ không cưỡng ép cậu, tôi cũng không gấp, cậu gấp cái gì?"

Nghe câu này, trong lòng Ngô Sở Úy nổi lên chút may mắn.

"Vậy nếu tôi vẫn không muốn thì sao? Anh có thể buông tay không?"

Trì Sính nói rất rõ ràng: "Không thể cũng không có khả năng."

"Tại sao chứ?" Ngô Sở Úy buồn bực, "Nhất định phải đến bước đó sao? Không làm thế hai chúng ta đều có thể sướng, làm vậy thì chỉ có một người sướng, hà tất phải chịu cái tội đó chứ?"

"Cậu sai rồi." Trì Sính mài răng, "Không làm nó hai người đều sướng, làm nó rồi cả hai sẽ càng sướng. Đau chỉ là một hai lần đầu, đợi cậu chịu qua rồi, cậu sẽ biết một hai lần đau đó đáng giá thế nào."

Ngô Sở Úy bĩu môi, "Vậy đổi sang anh chịu đi."

Trì Sính trừng mắt hổ nhìn Ngô Sở Úy, hàm ý rất rõ, tỉ lệ chuyện này xảy ra trên người hắn là không.

"Đau đớn khi bị gãy sương sụn ở ngực cũng chịu được, chút đau đớn đó có gì mà không chịu đựng được hả?"

Không phải vấn đề đau hay không, mà Ngô Sở Úy xoắn xuýt là, một người đàn ông như y phải để người khác thượng.

Trì Sính nói chậm lại: "Nếu tôi không muốn để cậu đau, tôi sẽ không làm bừa. Muốn không đau chút nào là chuyện không thể, tôi sẽ cố gắng làm để cậu không khóc."

Giọng điệu "tự tin" như thế, sau khi nghe xong Ngô Sở Úy lại càng quyết tâm.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cưỡng ép mình mở miệng.

"Hai chúng ta vẫn nên cắt đứt đi."

Phàm là người đã động tình, nghe được những chữ "chia", "cắt", "ly", đều sẽ chấn động. Cho dù Ngô Sở Úy là người chủ động mở miệng, cho dù người này là y âm mưu tiếp cận, nhưng khi thật sự nói ra cái từ đó, trong lòng vẫn run rẩy. Nhuệ khí trong mắt cũng không còn, lồng ngực mắc nghẹn, không dám nhìn thẳng vào mắt Trì Sính.

"Chỉ vì không muốn bị thượng?"

Ngô Sở Úy lắc đầu: "Không phải."

Sắc mặt Trì Sính vẫn coi như bình thản: "Vậy cậu nói ra lý do xem."

"Vì tôi đã lừa anh."

Trì Sính kéo đầu Ngô Sở Úy đến trước mặt mình, ánh mắt như lưỡi dao trực tiếp đâm vào con ngươi Ngô Sở Úy.

"Cậu lừa tôi cái gì?"

Nếu nói Ngô Sở Úy sợ bị thượng có hơi miễn cưỡng, vậy thì hiện tại y phải thừa nhận, y thật sự sợ rồi.

"Thật ra tôi căn bản không giống như anh đã thấy." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính hỏi: "Vậy cậu như thế nào?"

"Thời gian ở chung với anh, tôi không có một giây phút nào là bản thân mình. Thật ra tôi không thích âm nhạc phương tây cao sang, không thích những tác phẩm chính trị kinh tế đó, không thích mặc chính thức như thế, không muốn mỗi động tác đều phải quý ông như thế, cũng không muốn nói chuyện còn phải nói có lý có lẽ như thế. Thật ra tôi..."

Trì Sính ngắt lời y: "Lẽ nào cậu cho rằng tôi thấy cậu như thế sao?"

Ngô Sở Úy: "..."

"Trong mắt tôi cậu chính là một tên tệ hại."

Ngô Sở Úy: "..."

Trì Sính vuốt mạnh lên trán Ngô Sở Úy, "Tôi thích nhìn cậu mặc quần bông lủng lỗ, kéo đáy quần lên đến tận trứng. Thích nhìn dáng vẻ ngốc nghếch thổi kẹo đường của cậu, và dáng vẻ cố gắng bắt chim sẻ. Thích nhìn cậu tính toán chi li từng đồng từng cắc, ôm chân xem truyện tranh. Thích nhìn dáng vẻ dâm đãng chỉ mới liếm hai cái đã chịu không nổi, vặn eo lắc mông của cậu... cậu chính là tên nhóc tệ hại của tôi, tôi mê chính là kiểu tệ hại này của cậu."

Một phen lời nói kinh thế hãi tục, cảm động tâm phế, chấn động Ngô Sở Úy.

Ánh mắt trêu chọc của Trì Sính dừng lại trên mặt Ngô Sở Úy, hỏi: "Còn có gì muốn nói không?"

Ngô Sở Úy rụt rè lắc đầu.

Sau đó mơ hồ để Trì Sính dẫn mình về công ty, tắm rửa xong nằm sấp trên giường vẫn còn chưa hoàn hồn lại.

Trì Sính kéo quần lót của y xuống, Ngô Sở Úy muốn ngăn cản theo phản xạ.

"Đừng động đậy." Trì Sính giữ tay Ngô Sở Úy: "Chỉ bôi thuốc cho cậu thôi."

Tay Trì Sính ấp ám mạnh mẽ, mỗi lần bị nắm lấy, Ngô Sở Úy luôn cảm thấy lồng ngực nóng lên. Y rút tay ra lót dưới mặt mình, nửa gương mặt đều nóng hổi.

Trì Sính tách mông y ra, liếc mắt nhìn, không bị rách, chỉ hơi sưng lên. Tay quét thuốc đưa qua, cơ thịt trên mông Ngô Sở Úy lập tức căng ra thành một hình dáng mê người, Trì Sính đưa lưỡi liếm lên hàm, thật muốn cắn một phát.

Cảm giác lành lạnh hòa hoãn đi sự khó chịu ở sau, Ngô Sở Úy thoải mái nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, thân thể đột nhiên xoay chuyển góc độ lớn, bị người ta ôm ngang trong lòng.

Ngô Sở Úy lập tức đỏ mặt gân cổ gào lên, làm cái gì vậy hả? Tôi đường đường là nam nhi bảy thước, bị anh ôm trong lòng như phụ nữ kiểu này, còn ra gì nữa hả?

Trì Sính nén cười: "Tránh cho cậu nằm sấp mệt."

"Tôi không mệt." Ngô Sở Úy bị sặc.

"Không được ồn." Trì Sính đen mặt quở trách, thấy Ngô Sở Úy thành thật rồi, ánh mắt lại trở nên dịu hòa, "Tôi thấy vết thương trên cổ cậu đã khỏi rồi đó."

Nói xong đưa mặt lại chỗ cổ Ngô Sở Úy, râu cọ tới cọ lui hai má và cằm Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy cảm thấy ngứa, không ngừng lắc lư đầu. Trì Sính thấy trên chỗ nhô gân ở cổ Ngô Sở Úy có một vết sẹo rõ ràng, đau lòng hôn lên, tỉ mỉ liếm láp, từ vết thương trên cổ xuống thẳng đến đầu nhũ. Sau đó, một cánh tay to mò vào bên trong đùi.

Ba điểm đến một lượt, Ngô Sở Úy biết mình xong rồi.

... Sáng hôm sau, Khương Tiểu Soái tràn đầy bất an đến thăm đồ đệ của mình.

Trong đại sảnh toàn là người, Khương Tiểu Soái tìm nửa ngày cũng không thấy Ngô Sở Úy đâu.

Túm một người lại hỏi: "Tổng giám đốc của các cậu đâu?"

"Không biết nữa, từ sáng đến giờ vẫn không thấy anh ta."

Khương Tiểu Soái đi thẳng lên lầu hai, phòng ngủ của Ngô Sở Úy.

Lúc này Ngô Sở Úy vừa tỉnh không lâu, Trì Sính đang đùa nghịch thứ bừng bừng vào buổi sáng của y, trêu chọc: "Còn rất cứng."

"Nghẹn tiểu."

Nói xong kéo tay Trì Sính ra, đứng dậy vào nhà vệ sinh. Móc điểu ra khẩn cấp giải phóng, đột nhiên áp lực ập đến từ sau lưng, tiếp theo điểu đã bị một cánh tay lớn nắm chặt.

"Má, anh muốn làm gì?"

Trì Sính túm chặt Ngô Sở Úy, cằm tì lên hõm vai y, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ.

"Vuốt giúp cậu."

Ngô Sở Úy tức giận: "Không cần, anh cút cho tôi!"

Trì Sính vẫn nắm chặt không buông tay, trong khẩu khí cường thế lại lộ ra vài phần vô lại.

"Tôi muốn nhìn cậu tiểu."

Nói xong, bắt đầu huýt sáo.

Khương Tiểu Soái gõ cửa phòng, phòng vệ sinh cách âm, hai người không nghe thấy.

Không phải nghĩ không thông thật chứ?

Nghĩ thế, liền tông mạnh cửa mà vào. Trên giường một đống bừa bộn, không thấy bóng người đâu, nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước không bình thường... trước mắt Khương Tiểu Soái lập tức hiện lên vẻ mặt tái trắng nổi lên trong bồn tắm của Ngô Sở Úy, mắt lập tức trừng lớn, hỏa tốc xông vào nhà vệ sinh, đá cửa ra gọi lớn.

"Đại Úy!"

Tiếng nước ngưng bặt, bốn ánh mắt bắn qua, hai con là sợ hãi, hai con là âm trầm.

Khương Tiểu Soái nhích từ từ ra cửa.

"Ngại quá, làm phiền rồi."

Rầm một tiếng đóng cửa, sắc mặt biến thành màu rau cải.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top