Chương 8

Thế An bị hỏi đến liền giật mình, liếc mắt nhẹ qua menu liền gọi đại một ly nước ép táo, còn việc bánh ngọt thì cậu không hiểu rõ lắm nên chỉ đành cười gượng nhờ anh trợ giúp

-Vậy cho tôi một ly cà phê, ly nước ép táo và một cái bánh kem loại nhỏ thôi nhé

-Vậy cậu muốn kiểu nào?

Chủ quán đưa ra những loại bánh có sẵn cho Lương Kiên xem, nhìn sơ qua một cái cậu thấy chiếc bánh bento được trang trí khá đơn giản chỉ có màu xanh lá nhạt, với vài hoa tulip được vẽ bằng kem lên bánh trông không quá cầu kì liền nhanh tay chọn ngay nó.

-Tôi lấy cái này

-Vâng, xin quý khách thanh toán trước ạ!

-Được

Cậu lúc này khá lúng túng vì chợt nhớ ra mình làm gì có đem theo tiền, dù là anh đưa cậu đến đây là để bao cậu một bữa ăn nhưng lòng cậu vẫn không thể không có chút áy náy.

-Tôi xin lỗi, hôm nay tôi quên đem tiền

-Đem làm gì? Anh cũng đã cho em trả tiền đâu?

Đối diện với thái độ bình thản của anh lại càng làm cậu thêm phần lúng túng hơn vừa rồi, khiến ấp úng không biết phải nói sao, anh cũng nhận ra biểu hiện của cậu liền không nhịn được cười nhẹ một cái.

-haha... em lo làm gì?

-Thì... tiền của anh mà... khó lắm mới kiếm ra tiền...

-Được mà, em cứ thoải mái đi

-Vậy bữa sau em trả!

Thấy thái độ kiên quyết của cậu làm anh chỉ có thể nở nụ cười bất lực mà chiều theo

-Được được, em muốn sao cũng được

Cậu khi này mới thở phào nhẹ nhõm vì coi như sắp có thể trả nợ những lần anh mua đồ cho cậu, thật ra cũng chỉ mình cậu nghĩ vậy còn anh thấy điều đó lại quá xứng đáng nên không tiếc gì.

-Em từng ăn bánh ngọt chưa?

-Hah, tôi không hẳn là loại từ thời đồ đá, dĩ nhiên là có ăn rồi

-Vậy... ý là em mới ăn đây sao?

-... cũng khá lâu rồi, khi tôi lên lớp hai cả nhà có tổ chức sinh nhật một lần...

Đang nói cậu chợt dừng lại, cúi gầm mặt xuống bàn, cứ chăm chăm nhìn vào khăn trải bàn cố nhớ ra kí ức ngày hôm đó, cái ngày có lẽ là hạnh phúc nhất đời cậu.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

-Thế An em mau lại đây đi

-Ừm ừm nào nhanh lên sao con cứ đứng ở đó thế

Bố và anh hai liên tục vẩy tay thúc giục cậu vào, mẹ cậu cũng từ bếp đi ra, trên tay cầm một chiếc bánh kem trông rất bắt mắt, lại đúng ngay vị chocolate mà cậu thích, thích đến độ ngày nào cũng nằng nặc đòi bố mẹ cho tiền tiêu vặt để ăn một viên chocolate.

-Ngày nào em cũng đòi ăn chocolate cho bằng được mà, hôm nay có cả một cái bánh làm em ngạc nhiên sao?

-Ha ha anh à, xem vẻ mặt thằng bé kìa, ngốc làm sao

Cậu chợt xấu hổ mà phụng phịu, đôi mắt hơi nheo lại, miệng lại chu chu ra bào chữa cho bản thân.

-Con không có ngốc, do đi học về nên mệt thôi, con tới liền đây

-Được rồi mau lên đi con

Mẹ cậu đặt chiếc bánh kem lên bàn, để thêm vài cây nến lên, anh cậu đến chỗ công tắt đèn mà tắt nó đi, cả nhà ngồi bên chiếc bánh sinh nhật hát cho cậu nghe.

-Happy birthday to you~

-Happy birthday to you, happy birthday~

-Happy birthday happy birthday to you~

-phù... con ước gì gia đình mình sẽ luôn bình yên như thế

Sau khi chấp tay cầu nguyện xong đèn lại lần nữa được bật lên, phía sau đó là tiếng cười rộn rã của cả nhà.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

-Em ổn không?

Anh giơ tay trước mặt cậu khiến những dòng kí ức vừa rồi cuốn theo gió mà bay mất, cậu dần dần điều chỉnh lại nhịp thở, ánh mắt có chút nhàn nhạt không rõ buồn hay vui mà ngước lên nhìn anh.

-Không sao, tôi ổn

Lương Kiên nhìn Thế An có chút lo lắng, lông mày hơi đanh lại.

* em ấy lại bị thế? Chẳng phải đang rất ổn sao? *

-Em có phải đã gặp chuyện gì trong quá khứ không, liên quan đến bánh ngọt sao?

-Haha anh đoán hay đấy

Thế An dựa người vào ghế, một tay để lên đùi tay còn lại cứ vuốt vuốt cửa sổ như muốn chạm vào dòng sông ngoài kia, đôi mắt cũng theo đó mà nhìn ra, giọng điệu nhỏ nhẹ kể với anh.

-Lâu lắm rồi... khi đó là sinh nhật tôi, có mẹ, có bố, có anh cùng quây quần ăn bánh, lại còn là bánh tôi thích, bữa tiệc ấy chỉ toàn món tôi thích... còn có cả bong bóng hình con vật và mũ sinh nhật nữa nhiều lắm tôi nhớ không hết

-Vậy là... đó là lần gần nhất em ăn bánh?

-Ừm

Một cô nữ sinh cấp 3 với mái tóc xanh rêu giống màu mắt được thắt bím gọn gàng, khuôn mặt toát lên nét đáng yêu không kém phần năng động cất giọng cắt ngang cuộc trò chuyện.

-Đồ ăn tới rồi ạ! Xin lỗi vì để quý khách phải chờ đợi lâu

-Cảm ơn cô

Lương Kiên lịch sự gật đầu cảm ơn cô gái, khi đợi cô đi mất anh mới quay qua Thế An khuôn mặt thập phần ôn nhu với chất giọng trầm trầm mà mời cậu ăn.

-Này, ăn đi

-Ngon...

Cậu cũng không có quá nhiều cảm xúc với chiếc bánh trước mặt nhưng cử chỉ của anh so với trước kia quá khác, cậu không thể thích nghi kịp được.

-Đừng bất chợt quan tâm tôi như thế, chỉ làm tôi khó chịu thôi

-Bố mẹ anh... em biết họ đúng không?

-Biết

-Ừm, họ không đồng tình với việc anh yêu đương bất cứ ai đặc biệt là người cùng giới, anh luôn tự gò bó mình trong khuôn khổ một kẻ hoàn hảo với bộ não đã nhuốm đen lời họ dạy, nhưng bây giờ họ đi công tác hầu như mấy tháng, vì thế đây là lần đầu anh tự do bộc lộ cảm xúc với một người

-Chẳng phải cô chú rất tốt sao? Cái hôm tôi đến nhà chơi còn rất niềm nở

-Bởi vì em khi đó còn quá ngây thơ thôi, họ mỉa mai em rõ ràng mà em nghĩ họ khen em đấy
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Bố Lương Kiên ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt cau có đến khó chịu nhìn cậu con cả trước mặt, miệng đang nghiến răng nhẫn nhịn nhưng rồi cũng bộc phát.

-Mày mang thứ tạp chủng gì về nhà thế? Tao cho mày đi học với biết bao tiểu thư cậu ấm mà mày lại mang một đứa nghèo kiết xác này về chơi, biết sàn nhà này bỏ ra bao nhiêu tiền không?

-Anh à! Con nó còn nhỏ chơi với ai đâu liên quan đến tiền bạc, vả lại cậu bé hồi nãy rất tốt, nhưng nhìn có chút quen...

-Mẹ... đó là cậu nhóc khóc trong nhà trẻ ấy

-Thật à! Qua vài năm nên mẹ không nhớ rõ lắm, nhưng nói chung nó là người tốt, anh đừng có quá lên giọng với con mình chứ

-Chuyện này để anh giải quyết, em cứ đi ra ngoài đi

Phu nhân nhà họ Hứa nhìn chồng mình với khuôn mặt bất lực, dù bà rất thương con trai nhưng lời của ông ấy có quá nhiều quyền lực bà không thể làm gì hơn.

-Thôi mẹ ra ngoài chút, con cần gì cứ kêu mẹ, mẹ làm bánh cho con nhé

-Mẹ! Mẹ bỏ con ở đây thật ư?

-Không sao đâu, cha con chắc chắn ông ấy sẽ không làm gì con

Bà xoa đầu con mình một cái rồi đi ra ngoài, phía sau đó chỉ còn lại tiếng cãi vã của hai cha con và kết thúc bằng trận đòn roi khiến người anh đi còn không vững, mắt mở cũng không lên nổi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Thế An nghe anh kể có chút xanh mặt, anh không ngờ một người bố lại có thể đánh đập con trai mình tàn nhẫn như thế chỉ vì dẫn cậu về.

-Vậy tại sao anh còn thích tôi? Đáng lẽ anh vì dẫn tôi về chơi bị đánh như thế phải ghét tôi mới phải? Xung quanh anh cũng không thiếu bạn bè

-Anh biết, sau việc ấy anh nghĩ mình rất hận em đấy chứ, nhưng không nỡ hận, cứ gặp em anh lại cảm thấy vui đến lạ thường, cứ như được an ủi vậy

Cậu nghe anh nói có chút đỏ mặt, ngại ngại mà nhìn ra bên ngoài để giấu đi biểu cảm trên mặt hiện tại, tay vẫn không quên cầm lấy muỗng lấy bánh lia lịa.

-Khụ!

-Ăn nhanh thế làm gì? Em cứ từ từ thôi

-Kh... không, chỉ là có chút tập trung.. khụ... quá thôi

-Ổn hơn rồi chứ?

-Không sao hết rồi, anh cũng lo ăn đi, anh chưa ăn gì mà...

-Không hẳn, tôi không hảo ngọt nhất là khi kem quá béo

-Bánh này kem vừa miệng lắm! Còn thoang thoảng mùi sữa nữa thơm lắm á, anh ăn đi

Thế An cảm thấy nhiều lời với người này cũng vô ích nên tốt nhất là cắt bánh ra đưa cho anh.

-Đây! Ăn đi

-Haha của em đưa thì chắc không từ chối được rồi

-IM!

Cậu đứng dậy gõ lên đầu anh một cái khiến khung cảnh yên bình cứ thế bị cậu xé ra làm đôi.

-Em mạnh tay quá đấy...

Anh khó chịu xoa xoa lên trán, đầu anh cũng cảm thán tại sao người trông yếu đuối mảnh mai vậy lại ra đòn đâu phết. Nhưng cũng không quá nhiều lời cho cuộc trò chuyện, khung cảnh dần trở về yên bình vì người tập trung ngắm cảnh và ăn còn người kia lại suy nghĩ điểm đến tiếp theo.

-Tôi ăn xong rồi!

-Vậy chúng ta đi đến điểm tiếp theo

-Hả...?

Cậu vừa ăn no xong lại bị anh đưa đến nơi khác, dù không rõ là nơi nào nhưng với nét mặt đầy hưng phấn đến nỗi khuôn mặt lạnh băng hằng ngày còn nở nụ cười rất ấm làm cậu khó lòng từ chối

-A... đưa tôi đến trường làm gì?

-Em đi cùng anh đến nơi này, đảm bảo rất đẹp về khuya mà chính em cũng không nhận ra

Anh đưa cậu đến một đài nước sau trường, cậu thắc mắc hỏi anh nơi này thì có gì đẹp, vì dù có khung cảnh thơ mộng nhưng không đến nỗi nào.

-Nơi này thì có gì?

-Em biết trèo cây chứ?

-Biết một chút... anh tính trèo cây sao?

-Ừm! Ở dưới cỏ dày nên có té cũng không đau lắm, vậy em trèo cùng anh nhé?

-Được thôi...

Cậu và anh leo lên cái cây to kia đến đỉnh, cậu được anh dìu xuống ngồi một cành cây to và chắc chắn, anh cũng ngồi kế bên cậu.

-Anh làm gì vậy?

Lương Kiên dùng tay ngắt đi nhành con trước mặt, khung cảnh thơ mộng liền hiện ra trước mắt cùng tiếng gió vi vu nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cậu.

-OA~

Thế An liền không nhịn được mà cảm thán, gò má cũng theo đó mà ửng hồng, chưa bao giờ cậu thấy được sự bình yên đến lạ như vậy, đôi mắt cậu vừa rực rỡ lại có chút cảm động mà có hơi nước

-Lương Kiên...

-Sao em?

-Tôi... tôi vui quá!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top