Chương 51 (1): Có hẹn

Ở Phù Thành, một trận mưa lớn dữ dội đã kéo dài suốt một ngày một đêm, sau đó mới giảm từ mưa rất lớn xuống mưa lớn.

Đến ngày thứ ba, cơn mưa bắt đầu yếu dần, chỉ còn lại mưa nhỏ.

Tổng cộng sau khoảng hơn một tuần trời mưa liên tục, thời tiết ở Phù Thành cuối cùng cũng hửng nắng.

Kết quả thử sức đầu tiên của VERSA cũng đã có.

Không có gì bất ngờ, Vinh Nhung nhận được email từ VERSA, chúc mừng cậu đã vượt qua vòng sơ tuyển kèm theo thông tin về thời gian và địa điểm tổ chức vòng thi tiếp theo.

Địa điểm phúc thí được tổ chức tại một vườn trồng chanh có hợp tác lâu dài với VERSA, nằm ngay tại thành Phù Thành.

Thời gian diễn ra vào giữa tháng Chín.

Thời điểm nhập học sớm hơn ngày thi lại.

Học kỳ này, Vinh Nhung không đăng ký ở nội trú như kỳ trước mà xin chuyển sang học bán trú.

Theo cốt truyện ban đầu, ngay trong tháng sinh nhật 19 tuổi của cậu, Giản Dật sẽ được Vinh gia nhận lại.

Kể từ lần gặp Chu Chỉ trên đảo Sùng Lục, Vinh Nhung chưa gặp lại y lần nào nữa.

Khả năng cao là không phải do y khiến cậu bị thương hay làm lộ thân thế.

Mặc dù vậy, Vinh Nhung vẫn chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Các môn học ở trường vốn không phải vấn đề khó khăn với Vinh Nhung, chưa kể những môn học hiện tại cậu đều đã từng học qua ở kiếp trước.

Vì vậy trong khoảng thời gian này, hễ có thời gian rảnh cậu lại lên mạng tìm thông tin thuê nhà phù hợp.

Cậu dự định thuê một căn hộ tạm ở gần khu vực nhà mình, chờ đến khi có điều kiện hơn sẽ tìm cách mua lại căn nhà bố mẹ đã đứng tên giúp mình.

. . .

"Hà Vũ, bên này, bên này."

Hà Vũ vừa bước vào lớp, liền có bạn học vẫy tay gọi hắn.

Do thầy giáo đột xuất điểm danh, Hà Vũ bị một tin nhắn WeChat từ bạn cùng phòng gọi đến, vội vàng bước vào lớp từ cửa sau.

"Hà Vũ."
"Có mặt!"

Không ngờ thầy lại thực sự điểm tới tên hắn.

Con mẹ nó.

Vận may này.

May mà vừa nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng, hắn lập tức chạy từ ký túc xá qua đây.

Hà Vũ thậm chí còn không kịp mang sách vở, vội vã ngồi xuống bên cạnh bạn cùng phòng.

Thầy tiếp tục điểm danh.

Hà Vũ lấy điện thoại ra, định chơi một ván game, chờ thầy điểm danh xong sẽ tìm cơ hội chuồn đi.

"Diệp Dao."
"Có mặt."
"Ôn Từ Sơ."
"Có mặt."

. . .

"Vinh Nhung."

"Có."

Giao diện game vừa mới tải xong, Hà Vũ cầm điện thoại, đột nhiên quay đầu về phía tiếng nói.

Mới nhìn, Hà Vũ suýt chút nữa không nhận ra Vinh Nhung.

Mái tóc dài đặc trưng luôn che qua lông mày trước kia đã biến mất, đầu tóc được cắt ngắn, cạo thành kiểu đầu húi cua làm nổi bật đường nét tinh tế trên gương mặt cậu, sống mũi cao thẳng, đường nét đôi môi sắc lạnh, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa ngầu.

Khí chất cũng thay đổi hoàn toàn.

Trước đây, cậu mang lại cảm giác u uất, khó gần.

Còn bây giờ...

Mang lại cảm giác không dễ dây vào hơn rất nhiều.

Như thể chỉ cần nói sai một câu thôi, cậu có thể đấm bạn ngay lập tức.

Đã hơn một tuần kể từ khi nhập học, đây là lần đầu Hà Vũ gặp lại Vinh Nhung.

Hai người vốn không cùng lớp, chỉ học chung một khoa, lại không cùng chuyên ngành. Trước đây toàn do Hà Vũ cố ý tìm cơ hội để đến gần nên mới thường xuyên gặp nhau trong trường.

Sau khi bị Vinh Nhung chặn liên lạc, Hà Vũ tất nhiên cũng không muốn tự chuốc lấy nhục.

Thế nên hắn không còn đi "dựa hơi" để ngồi ké lớp của Vinh Nhung nữa.

Lần này là tiết học tự chọn chung.

"Ê, kia là Vinh Nhung à? Tớ suýt nữa không nhận ra!"

Bạn cùng phòng không biết Hà Vũ và Vinh Nhung đã cãi nhau liền huých vào tay Hà Vũ, tò mò hỏi: "Mà này, sao kỳ này không thấy cậu đi tìm Vinh Nhung nữa? Trước đây chẳng phải hai người lúc nào cũng dính lấy nhau sao?"

Hà Vũ cau mày khó chịu, liếc một cái sắc lẹm: "Cậu lắm chuyện thế nhỉ?"

"Đệt! Tớ chỉ nói đúng hai câu mà cậu đã bảo lắm chuyện rồi? Thích thì nói, không thì thôi! Đồ điên! Lần sau thầy điểm danh cậu cứ chờ đấy xem tớ có thông báo cho không!"

"Không nói thì thôi!"

Nếu không phải vì thầy vẫn đang điểm danh, Hà Vũ chắc chắn đã đứng dậy bỏ ra ngoài.

Những người chú ý đến kiểu tóc mới của Vinh Nhung tất nhiên không chỉ có Hà Vũ.

"Đó là Vinh Nhung á? Người kia thật sự là Vinh Nhung? Tớ suýt nữa nhận không ra luôn."
"Sao cậu ấy lại cắt đầu húi cua nhỉ?"

"Đúng vậy! Nếu không phải thầy gọi tên và cậu ấy đáp lời, tớ còn tưởng nhận nhầm người!"

Vinh Nhung là nhân vật nổi tiếng ở Đại học Phù.

Cậu đỗ thủ khoa chuyên ngành, ngay tháng đầu tiên nhập học đã soán ngôi hoa khôi nam của đàn anh khóa trước, thậm chí còn được xếp hạng là người đẹp trai nhất trong lịch sử của trường.

"A!, nói thật thì, đầu húi cua hợp với cậu ấy quá đi mất a a a a! Ngầu quá trời!"
"Đúng vậy, cắt húi cua mới là tiêu chuẩn thử thách nhan sắc thực sự! Vinh Nhung cắt đầu húi cua đúng là đẹp trai muốn xỉu!"

"Đốn tim quá đi mất! Ahhh!"

Phản ứng của nam sinh và nữ sinh hoàn toàn khác biệt.

Nam sinh thì kinh ngạc vì Vinh Nhung dám cạo đầu húi cua còn nữ sinh thì hoàn toàn đắm chìm trong nhan sắc của cậu.

Nhân vật chính giữa tâm bão bàn tán – Vinh Nhung – sau khi đáp một tiếng "có mặt", thậm chí không ngẩng đầu lên một lần.

Vinh Nhung đang trao đổi với nhân viên tư vấn của một trung tâm môi giới thuê nhà để hẹn lịch xem phòng.

Cậu vừa tìm thấy một căn hộ gần khu nhà mình ở, nhắn hỏi khi nào có thể sắp xếp để đi xem.

Nhân viên trả lời rằng có thể bất cứ lúc nào, nếu như thuận tiện thì mong cậu để lại số điện thoại, khi nào sắp xếp nhân viên xong sẽ liên lạc với cậu.

Vinh Nhung để lại số, đồng thời dặn rằng hiện tại không tiện nghe máy, hãy gọi lại sau khoảng 40 phút.

Nhân viên đáp lại là sẽ làm như vậy.

Tiếng chuông tan học và tiếng chuông điện thoại vang lên gần như đồng thời.

Vinh Nhung nhấc máy, vừa nghe điện thoại vừa bước ra ngoài.

Nhân viên tư vấn hỏi liệu buổi sáng cậu có tiện không, vì anh ta có thể dẫn cậu đi xem phòng ngay.

Vinh Nhung vừa hay trống tiết ba và bốn nên đồng ý luôn.

Cậu bước ra khỏi tòa nhà đa năng.

Xe của Vinh Nhung đỗ ngay ở bãi xe trước tòa nhà.

Cậu bấm điều khiển từ xa để mở khóa xe

Sau đó mở cửa.

"Cậu đang tìm nhà thuê à?"

Vinh Nhung quay đầu lại.

Hà Vũ đứng phía sau cậu, ánh mắt có phần lúng túng. "Tôi không... tôi không cố ý nghe lén cậu nói chuyện điện thoại đâu. Chỉ là lúc tan học vô tình nghe được cậu hỏi tiền thuê nhà một tháng là bao nhiêu...Cậu định thuê nhà vì có chuyện gì với gia đình à? Ý tôi là... nếu cậu cần tôi giúp gì, tôi sẵn sàng..."

"Không cần."

Nói xong, Vinh Nhung cúi người ngồi vào xe.

Cậu vừa đưa tay định đóng cửa thì Hà Vũ nhanh chóng giơ tay chặn lại.

"Để tôi mời cậu uống trà sữa. Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện. Một lần thôi, lần cuối cùng, được không? Tôi xin cậu đấy, vậy vẫn không được sao?"

Vinh Nhung mím môi.

"Tớ biết cậu hẹn với bên môi giới lúc 11 giờ, đúng không? Bây giờ chưa tới 10 giờ. Chúng ta không cần đi xa, chỉ cần đến quán trà sữa trong trường thôi. Nói chuyện một chút xíu thôi. Bạn tôi cũng sắp qua tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ không làm mất thời gian của cậu đâu!"

Vinh Nhung lạnh lùng bước ra khỏi xe.

Hà Vũ vui mừng không để đâu cho hết nhưng không dám để lộ ra mặt.

Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu nổi, chỉ vì Vinh Nhung đồng ý nói chuyện thôi mà hắn đã thấy hạnh phúc đến vậy.

. . .

Với kiểu tóc húi cua, Vinh Nhung đi đến đâu trong trường cũng thu hút ánh nhìn và trở thành chủ đề bàn tán.

Trước đây mỗi khi ở bên cạnh Vinh Nhung, Hà Vũ luôn cảm thấy ghen tị.

Mỗi lần đứng cạnh cậu, Hà Vũ chẳng khác nào cái bóng, không ai thèm để ý đến hắn.

Nhưng lần này điều duy nhất hắn cảm nhận được là sự phiền phức. Những người kia thật quá ồn ào.

Ngay cả khi xếp hàng mua trà sữa, liên tục có người đến xin thông tin liên lạc của Vinh Nhung

Cả nam lẫn nữ.

Hà Vũ mua hai ly trà sữa, đưa một ly cho Vinh Nhung, "Hay là... chúng ta lên xe tớ nói chuyện? Hoặc xe cậu cũng được. Ở đây dù có tìm được chỗ ngồi thì cũng không thể nào nói chuyện được."

Vinh Nhung liếc hắn một cái, ánh mắt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Trước đây, Hà Vũ chỉ sẽ cảm thấy Vinh Nhung tính tình khó chịu, lúc nào cũng lạnh lùng. Nhưng giờ đây, hắn bỗng nhiên hiểu được ánh mắt cậu, "Sao cậu phiền phức thế"

Hà Vũ: "..."

Bị chê phiền nhưng Vinh Nhung không quay lưng bỏ đi.

Ngay từ đầu cũng vậy.

Cậu hoàn toàn có thể lái xe rời đi ngay lúc đó nhưng cậu không làm. Chỉ vì Hà Vũ mở miệng xin một câu, cậu liền đồng ý đi cùng đến quán trà sữa.

Hà Vũ bỗng thấy lòng đắng ngắt.

Sao trước đây cậu không nhận ra?

Thì ra, Vinh Nhung lại là người mềm lòng đến thế.

Trước đây cứ nghĩ cậu ấy chỉ là một thiếu gia kiêu căng, khó chiều, tính cách chẳng ra gì.

. . .

Vinh Nhung không đi trên xe của Hà Vũ, cũng không để Hà Vũ đi trên xe của mình.

Thay vào đó, cậu đã tìm một phòng học có bậc thang không có người, chọn một vị trí có quạt và cả hai ngồi trước sau nhau.

Vị trí ngồi trước sau này thật sự khó chịu.

Bởi vì mọi người thường có thói quen nhìn vào nhau khi trò chuyện. Chính Vinh Nhung đã yêu cầu Hà Vũ ngồi phía sau cậu, Hà Vũ không dám phản đối, hắn sợ nếu mình nói một từ, Vinh Nhung sẽ quay đầu bỏ đi.

May mắn là hắn ngồi phía sau, nếu để hắn ngồi phía trước ít nhất hắn cũng có thể nhìn thấy phần sau đầu, biết được người vẫn đang ngồi trong phòng học.

Hà Vũ thở dài trong lòng.

Lòng nói người sao có thể hèn như vậy.

Trước đây, bất cứ khi nào hắn tìm Vinh Nhung, nếu Vinh Nhung không bận học, hắn luôn sẵn sàng trò chuyện.

Hắn chưa từng cảm thấy điều gì khác, thậm chí còn nghĩ Vinh Nhung là người không có hứng thú, khó trò chuyện và luôn là hắn mặt nóng dán mông lạnh.

Bây giờ lại cảm thấy chỉ cần người kia ngồi trước mặt và sẵn lòng trò chuyện với mình là đã thấy thỏa mãn vô cùng.

Không hy vọng Vinh Nhung sẽ mở lời trước, Hà Vũ đã chủ động phá vỡ sự im lặng.

"Vài hôm trước, ba tôi đã đến tìm tôi, xin hòa giải, nói xin lỗi, thể hiện lòng trung thành. Ông ấy giải thích rằng đứa trẻ kia chỉ là một tai nạn. Nói rằng người phụ nữ kia đã phá thai quá nhiều lần khiến thành tử cung bị mỏng đi, nếu lần này lại không giữ thai nhi thì sau này rất có thể sẽ không thể mang thai nữa. Ông ấy vì thế mà mềm lòng đã quyết định giữ đứa trẻ lại. Thật buồn cười, hóa ra ông ta vẫn nghĩ mình là người tốt à?

Chẳng lẽ cái bụng của người phụ nữ kia tự nhiên mà phồng to lên sao?

Ông ấy còn thề thốt, khẳng định chưa từng nghĩ đến việc để lại tài sản cho người thứ ba và đứa con với người thứ ba. Ông ta còn trút nỗi lòng, nói rằng kể từ khi kết hôn với mẹ tôi, ông ngoại, bà ngoại chưa từng nhìn ông một cách thiện cảm, chú tôi, cô tôi và những người thân khác trong gia đình cũng không coi trọng ông ấy.

Đổ lỗi cho mẹ tôi quá mạnh mẽ, chính vì mẹ tôi quá mạnh mẽ mà ông ấy mới đi tìm người thứ ba. Đổ lỗi cho cái này, đổ lỗi cho cái kia, nhưng chưa từng tự xem xét lại bản thân! Thực sự đã làm tôi phì cười ngay lập tức.

Cậu nói xem. Sao ông ta lại vô liêm sỉ như vậy chứ? Người thứ ba mang thai sinh con, không phải là lỗi của ông ta. Ông ta ngoại tình cũng không phải là lỗi của ông ta. Có phải là mẹ tôi dùng dao kề vào cổ ông ta, buộc ông ta ngoại tình, sinh con hay không?

Nếu không phải tôi phát hiện ra, chắc hẳn ông ta còn có thể che giấu thêm vài năm nữa. Từ khi sinh tôi, sức khỏe của mẹ tôi vẫn luôn không được tốt, những năm qua đều phải điều trị bằng thuốc Trung Quốc. Trời biết nếu mẹ tôi thực sự có chuyện gì... Dù sao tôi cũng không tin ông ta!"

Chuyện cha hắn ngoại tình với người thứ ba và sinh con trai, Hà Vũ đã không nói với bất kỳ ai.

Thật là xấu hổ.

Nói thẳng ra, hắn hiện tại chỉ mới 18, 19 tuổi, một mình trải qua biến cố lớn như vậy, không có ai để tâm sự, chỉ có thể nuốt nước mắt trong lòng, thực sự bị nghẹn.

Vì vậy, khi gặp Vinh Nhung - người duy nhất biết sự thật, hắn không thể kiểm soát được bản thân.

Nhận thức của Hà Vũ về cha hắn là đúng.

Kiếp trước, cha Hà Vũ đã bị chụp ảnh qua đêm tại nhà một người phụ nữ trẻ lạ, thậm chí còn bị chụp ảnh cùng phụ nữ đó đón con cái tan học.

Tin tức gây chấn động quá lớn, dù mọi người đều muốn giấu thông tin này nhưng Hà phu nhân cuối cùng vẫn biết được.

Bà không qua khỏi năm mới đã qua đời vào đêm giao thừa do cứu chữa vô hiệu.

Sự việc đã xảy ra vào ngày mồng một Tết.

Hà Vũ đã dùng dao đâm chết cha hắn và người thứ ba.

Hắn trốn truy nã, cuối cùng bị cảnh sát bắt được tại nghĩa trang của mẹ.

Khi tin tức được đưa ra, có người cho rằng Hà Vũ làm rất đúng, kẻ ngoại tình và người thứ ba đáng chết. Cũng có người chỉ trích Hà Vũ quá bạo lực máu me, dù sao đó vẫn là hai mạng sống.

Chỉ có Vinh Nhung chú ý rằng trong bản tin, vào ngày mồng một Tết, đứa con của cha hắn và người thứ ba cũng ở nhà đang ngủ trong phòng.

Hà Vũ giết chết cha anh và người thứ ba nhưng không hề động đến đứa trẻ.

Hắn thậm chí còn chọn hành động sau khi để người giúp việc đưa đứa trẻ vào phòng.

Đây cũng là lý do tại sao Vinh Nhung quyết định tiết lộ chuyện cha Hà Vũ nuôi người thứ ba và có con riêng cho Hà Vũ.

Ngoài việc trả ơn vì Hà Vũ đã từng cứu anh khỏi nạn bắt nạt trong trường, còn có một lý do quan trọng nhất là: Trong trạng thái giận dữ đến mức mất kiểm soát, Hà Vũ vẫn chưa hoàn toàn mất đi nhân tính, hắn vẫn giữ được chút lý trí, không hề động đến đứa trẻ kia.

"Đã quyết định rồi thì hãy sống tốt. Trong chuyện này, mẹ cậu là người đau khổ nhất. Nếu có thời gian hãy bên cạnh bà nhiều hơn."

Hà Vũ giật mình.

Hắn đã chuẩn bị tinh thần rằng bất kể anh nói gì, Vinh Nhung cũng sẽ không đáp lại và lặng lẽ rời đi.

Không ngờ Vinh Nhung sẽ trả lời hắn, còn nói những điều này.

Hà Vũ tức thì đỏ hoe mắt.

Suy nghĩ kỹ lại.

Dù phần lớn thời gian đều là hắn tìm Vinh Nhung, như một chó liếm nhưng Vinh Nhung chưa từng qua loa với hắn.

Mỗi lần hắn tìm cậu để nói chuyện đều sẽ chân thành lắng nghe và đưa ra ý kiến chính xác.

Ngay khi Vinh Nhung sắp đứng dậy rời đi, Hà Vũ vô thức nắm lấy cánh tay cậu, "Đừng đi, khoan hẵng đi. Tôi... Tôi thực ra còn có một câu hỏi muốn hỏi cậu."

Ánh mắt của Vinh Nhung lạnh lẽo quét xuống, dừng ở bàn tay Hà Vũ đang nắm tay cậu, Hà Vũ vội vàng buông tay ra.

"Chúng ta thực sự không thể làm bạn nữa sao? Những chuyện trước, hãy coi như tất cả đều là lỗi của tôi... Chúng ta..."

Vinh Nhung: "Không phải chỉ lỗi của một mình cậu."

Hà Vũ ngẩn người.

"Tôi cũng có lỗi."

Cậu là một người so với nói thì càng thích hành động hơn.

Vì vậy nhiều điều cậu không nói, cậu nghĩ Hà Vũ cũng giống cậu, duy trì sự ăn ý giống nhau.

Kết quả là giữa họ đã phát sinh hiểu lầm nhưng không thể giao tiếp và giải quyết kịp thời.

Vì vậy, ở kiếp trước họ có thể đi đến mức độ đó, không phải chỉ là lỗi của Hà Vũ.

Cậu cũng nên chịu trách nhiệm tương ứng.

Hà Vũ nửa mừng nửa lo, hắn vội vàng nói, "Không, không, không. Toàn bộ là lỗi của tôi, toàn bộ là lỗi của tôi. Vậy chúng ta sau này còn có thể làm bạn không..."

"Không thể."

Vinh Nhung lạnh lẽo cắt ngang lời Hà Vũ, rời khỏi phòng học.

Ở kiếp trước khi Hà Vũ vào lúc cậu rời khỏi Vinh gia, liên tục gây phiền phức cho cậu, cậu đã loại Hà Vũ khỏi danh sách bạn bè của mình.

Cậu không phải là thánh.

Không có cách nào làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

. . .

Ly trà sữa mà Hà Vũ mời, cùng với túi giấy vẫn còn nguyên vẹn đặt trên bàn.

Vinh Nhung không uống lấy một ngụm nào.

Hà Vũ ngồi một mình trong lớp học rất lâu.

Trong khoảng thời gian đó, điện thoại trong túi hắn reo hết lần này đến lần khác nhưng hắn cũng không nghe máy.

"Đệt! Tôi gọi điện cho cậu mà cậu không bắt máy lấy một lần! May mà tôi nghe thấy chuông điện thoại của cậu nên mò tới đây. Cậu cố tình trêu tôi phải không?"

Bên ngoài lớp học, một thiếu niên tóc nhuộm vàng đang cầm điện thoại trong tay, bước vào.

"Ly trà sữa này cậu mời tôi uống hả? Coi như cậu còn chút lương tâm!"

Dễ Hoàng Bân, tức thiếu niên tóc vàng đó chẳng khách sáo chút nào, cầm lấy ly trà sữa trên bàn.

"Đừng động vào nó."

Hà Vũ nhanh tay hơn, cầm lấy ly trà sữa.

Cùng với ly trà sữa mà chính hắn cũng chưa uống, hắn xách cả hai ly lên.

Dễ Hoàng Bân tức giận, "... Không phải chứ, Hà Vũ, trước bàn cậu chẳng phải còn một ly sao? Khoan đã... Ly này không phải cậu mua cho tôi, vậy mua cho ai?"

"Đừng nói nhảm, không liên quan đến cậu. Đi thôi, chẳng phải nói muốn tới khu trò chơi điện tử sao?"

Hà Vũ bước ra cửa.

Dễ Hoàng Bân là sinh viên của đại học tài chính bên cạnh.

Cậu thường xuyên cúp học để tìm Hà Vũ chơi.

Hừm, nếu ly này không phải mua cho cậu thì rất có thể là mua cho cô gái mà Hà Vũ thích.

Chắc là cô gái đó không đồng ý ra gặp, tâm trạng cậu ấy không tốt nên mới cáu kỉnh với mình.

"Thôi bỏ đi, giờ tâm trạng tôi tốt không thèm chấp cậu. Cậu đoán xem lúc nãy tôi gặp ai dưới tòa nhà giảng đường của cậu?"

Hà Vũ lúc này thật sự không có tâm trạng, chẳng thèm để ý tới.

Dễ Hoàng Bân vẫn hào hứng không giảm, "Lúc tôi lên đây gặp Vinh Nhung dưới tòa giảng đường đấy! Chính là người mà hồi cấp hai bị mấy thằng con trai chặn trong nhà vệ sinh bắt nạt ấy. Chậc, tôi thật không ngờ. Hồi cấp hai trông cậu ta mềm mại, xinh xắn hơn cả con gái, bây giờ lại cao lớn thế này, còn để tóc húi cua, nhìn cứ như chẳng dễ chọc vào. Chậc, nếu hồi cấp hai cậu ta đã để kiểu tóc này, tôi đoán cũng chẳng bị bọn kia bắt nạt đâu.

Hà Vũ vừa bước đến cửa thì bất chợt dừng lại.

Hắn kinh ngạc quay đầu lại, "Cậu nói, Vinh Nhung, hồi cấp hai từng bị mấy thằng trong lớp chặn trong nhà vệ sinh bắt nạt?"

"Đúng rồi. Có lần cậu đi ngang qua còn cứu cậu ấy nữa mà, tôi còn kéo tay cậu bảo đừng xen vào chuyện người khác, cậu cũng hơi sợ nên đi mất. Nhưng sau đó cậu vẫn âm thầm báo cho giáo viên, cậu không nhớ à? Sau đó cậu ấy còn đến hỏi thăm cô giáo về cậu nữa đấy."

Hà Vũ lộ ra vẻ mặt khó tin.

Hắn nuốt khan, giọng nói khàn khàn, "Cậu nói, Vinh Nhung còn hỏi thăm cô giáo về tôi?"

"Hồi đó tôi bị gọi vào phòng giáo viên nói chuyện vì không làm bài tập, lúc đi ra thì tình cờ thấy cậu ấy tìm cô giáo Tôn. Tôi chỉ nghe lỏm được một chút. Lúc đó tôi còn nghĩ cậu ấy hỏi thăm về cậu là để cảm ơn cậu cơ. Sao thế, cậu ấy không đến cảm ơn cậu à?"

Hà Vũ đột nhiên thở dốc, hắn nhìn chằm chằm vào Dễ Hoàng Bân, "Đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn trong ngăn bàn của tôi, không phải cậu tặng?"

Dễ Hoàng Bân ngơ ngác, "Hả? Tôi tặng giày cho cậu bao giờ chứ?"

Hà Vũ bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Hắn hiểu vì sao Dễ Hoàng Bân đã tặng giày cho mình, vậy mà sinh nhật năm đó lại tặng thêm một chiếc máy chơi game.

Hắn từng nghĩ là vì năm đó vào dịp sinh nhật của Dễ Hoàng Bân, hắn đã nhờ người kiếm cho cậu ấy một vé hàng ghế đầu trong buổi hòa nhạc của thần tượng cậu ấy thích nên Dễ Hoàng Bân mới rộng rãi như thế.

Hóa ra... hắn đã nhầm sao?

Đôi giày đó...

Là Vinh Nhung tặng?

Và không chỉ có vậy.

Vinh Nhung từng nói với hắn rằng cậu ấy bị mù mặt nhẹ, hắn hoàn toàn không tin, còn tưởng đối phương đang đùa.

Chẳng phải chỉ gặp một lần thôi mà đến lần thứ hai khi ngồi trong giờ học lớn, cậu ấy vẫn chính xác gọi ra tên hắn sao?

Nếu thật sự bị mù mặt thì việc Vinh Nhung có thể nhận ra hắn ngay lần thứ hai gặp mặt, thậm chí từ chối cho người khác xin WeChat nhưng lại chỉ thêm hắn...

Lý do thật sự không phải vì lần đầu gặp, hắn tự mãn khoe kiến thức về gia vị của mình.

Mà là vì... Vinh Nhung đã luôn nhớ đến hắn, ngay từ lần đầu gặp đã nhận ra hắn qua cái tên?

Vậy nên từ đầu đến cuối, Vinh Nhung thật sự coi hắn là bạn, chứ không phải như hắn vẫn nghĩ, trong mắt đối phương hắn chỉ là một tên liếm cẩu ngu ngốc?

"Sao cậu không đi nữa? Hà Vũ, Hà Vũ?"

"Hai ly trà sữa cho cậu đấy!"

Hà Vũ nhét cả hai ly trà sữa vào tay Hoằng Bân.

Hắn chạy một mạch xuống lầu, thở hổn hển chạy tới chỗ Vinh Nhung vừa đỗ xe.

Chỗ đỗ mà ban nãy còn có chiếc Bugatti Veyron giờ đã bị thay bằng một chiếc Audi.

Hà Vũ thất thần nhìn chằm chằm chiếc Audi đen trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top