Chương 73: Cho dù ra sao, tớ còn có cậu
Tối hôm qua Mạch Đinh cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, nghĩ xem có cách gì ứng đối hay không nhưng phát hiện trong đầu trống rỗng, bỏ đi, nếu đã đến nước này, có chém mình cũng phải đưa đầu ra chịu.
Cậu mở cửa phòng ra, bố mẹ đã dậy từ sớm, mẹ Mạch Đinh vừa trông thấy Mạch Đinh, liền vào phòng lấy túi xách, luống cuống tay chân thu dọn đồ: "Con đến nhà bà ngoại chơi vài ngày, mẹ giúp con làm đơn xin nghỉ học, cũng đã lâu con không đến thăm bà rồi."
"Con không đi."
"Con thằng nhóc này sao lại nói như vậy, không cần bà ngoại nữa à?"
"Mẹ biết con không phải có ý này, mẹ, con,..."
"Con cái gì mà con, không có gì hay để nói hết."
Mạch Đinh đoạt lấy túi xách: "Rõ ràng mẹ đã biết, vì sao còn muốn gạt bản thân, nếu mẹ thực sự không tin, cần gì bắt con đến nhà bà ngoại."
"Mẹ không hiểu con đang nói gì, được rồi, đừng nói nữa, mẹ không muốn nghe." Mẹ Mạch Đinh lại một lần nữa cắt ngang Mạch Đinh, bà thật sự không muốn nghe, bà tình nguyện sống trong thế giới của riêng mình.
Mạch Đinh bắt lấy bả vai của mẹ ý đồ khiến bà trấn tĩnh đôi chút: "Mẹ, con thích An Tử Yến, con yêu An Tử Yến, con chỉ muốn An Tử Yến."
Mẹ Mạch Đinh nâng tay lên tát Mạch Đinh một cái, tiếng vang thanh thúy, trên mặt nóng rát. Mẹ Mạch Đinh cũng bị hành động của mình làm cho sửng sốt, bình thường bà rất ít khi đánh Mạch Đinh, bà xoa xoa dấu tay hằn lên mặt Mạch Đinh, không nhịn được chảy nước mắt: "Con biết mẹ không phải cố ý đánh con, nhưng sao con lại có thể nói ra những lời khiến mẹ đau lòng như vậy, thích một thằng con trai là thế nào hả."
"Chỉ là thích mà thôi."
"Con đừng nói mấy câu ngu ngốc nữa, các con còn nhỏ biết cái gì là yêu? Cuộc sống không đơn giản như con nghĩ đâu, các con đang sống trong xã hội này, là cái xã hội vĩnh viễn sẽ không chấp nhận các con." Vĩnh viễn! Một từ xác định rõ, một đoạn xiềng xích nặng nề. Mẹ Mạch Đinh tiếp tục cầm lấy túi xách thu thập: "Chúng ta có thể chuyển nhà lần nữa, con có thể bắt đầu lại, từ từ sẽ tốt lên."
"Bắt đầu lại? Có lẽ mẹ không hiểu, rời khỏi An Tử Yến con chẳng thể làm được gì."
"Nó là con trai, có gì tốt cơ chứ?" Mẹ Mạch Đinh không thể chấp nhận được, tuy bà biết An Tử Yến là một đứa trẻ xuất chúng, nhưng dù sao vẫn là nam a.
"Mẹ đâu phải con, sao biết cậu ấy có gì không tốt?" Mạch Đinh hỏi vặn.
"Đừng nói mấy lời chọc giận mẹ nữa, mẹ biết con nhất thời hồ đồ, mẹ cũng xin nghỉ ở công ty rồi, cùng con về nhà bà ngoại."
"Con không đi."
"Nhất định phải đi, sao con không hiểu cho nỗi khổ tâm của mẹ."
Mạch Đinh rốt cuộc nghẹn ngào: "Hai thằng con trai ở bên nhau thì sao chứ? Ngoại trừ không thể sinh con, không thể lý giải, ngoài hai điều đó ra bọn con khác với mọi người ở điểm nào? Mà hai điều này, điều đầu tiên bọn con đành chấp nhận, còn điều thứ hai là do các người áp đặt cho chúng con. Bởi vì các người nhìn không quen, thì con không được làm, dựa vào đâu cơ chứ, dựa vào đâu mà các người luôn tự cho mình là đúng đến phá hoại tình yêu vốn dĩ không sai của con, chẳng lẽ thứ con liều chết bảo vệ ở trong mắt các người khó chấp nhận đến thế sao?"
"Không cần nhiều lời, nói gì cũng vô dụng, sau này con sẽ hiểu, chúng ta đây đều là vì muốn tốt cho con. Chuẩn bị đi, lát nữa cậu tới đón chúng ta." Mẹ Mạch Đinh đóng cửa lại, để Mạch Đinh đứng một mình trong phòng.
Mạch Đinh cúi đầu, luôn là câu nói: vì muốn tốt cho con, các người sao biết đuợc cái gì mới tốt nhất với tôi, dù sao cũng không phải thứ trong lòng tôi. Hóa ra không phải cứ đơn giản là có thể thuyết phục người khác, hóa ra không phải cứ thành thật là có thể khiến người ta cảm động. Cho dù tình yêu này trong sáng đến mức nào, bạn cũng không lấy được sự hâm mộ từ họ, chỉ có sợ hãi và chán ghét mà thôi.
Bởi vì cả hai đều là nam, a, lý do ấy quang minh chính đại cỡ nào.
Cậu rất nhanh đã đến, mẹ Mạch Đinh chỉ nói về thăm ông bà ngoại vài ngày, cái khác đều không nhắc đến, Mạch Đinh đứng ở đó, bố Mạch Đinh thủy chung không nói một câu, cũng không buồn liếc mắt nhìn Mạch Đinh.
"Đi thôi, con còn ngây ra đấy làm gì, cậu còn đang chờ kia kìa." Mẹ Mạch Đinh thúc giục.
Mạch Đinh cắn môi dưới, ra khỏi nhà theo mẹ lên xe, nếu mẹ cảm thấy mang con rời xa An Tử Yến, hết thảy sẽ chấm dứt, vậy mẹ lầm rồi, con đã từng thử, không có tác dụng. Mạch Đinh liếc mẹ một cái, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
An Tử Yến gửi tin nhắn tới: "Cho dù thế nào, lão tử không cho phép cậu khóc."
Mạch Đinh cười cười, nhắn lại: "Cái rắm, chỉ có cậu mới chỉnh tớ đến phát khóc, hiện giờ cậu không bỏ rơi tớ, không cãi nhau với tớ, không kết hôn với Bcạh Tiểu Tư, không mất tích, cậu lúc này đang ở bên cạnh tớ, sao tớ phải khóc."
"Mệt rồi thì gọi tớ đến."
"Không mệt, chỉ cần tớ nghĩ, cho dù xảy ra chuyện gì, tớ còn có cậu, tớ không thấy mệt mỏi chút nào."
"Ừ, cho dù xảy ra chuyện gì, cậu vẫn còn có tớ."
Mạch Đinh nhét di động vào túi, hít sâu một hơi, hạ cửa kính xe, gió thổi vào, làm rối tóc Mạch Đinh. Cậu giống như mới nạp điện, tâm tình thoái mái lên rất nhiều, vươn tay ra ngoài cửa sổ, cảm thụ cơn gió lướt qua từng kẽ tay, mẹ Mạch Đinh ngăn cản: "Đừng cho tay ra ngoài cửa sổ, rất nguy hiểm."
Mạch Đinh quay đầu, ánh mặt trời chiếu vào mặt Mạch Đinh, còn có nụ cười sáng lạn kia nữa: "Mẹ, mẹ có thể trách cứ con, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, cho dù người xung quanh khinh thường con đến mức nào, con vẫn rất thích An Tử Yến, mỗi một câu nói của cậu ấy là lý do khiến con vui vẻ cả ngày, mỗi một việc cậu ấy làm là lý do càng khiến con yêu cậu ấy nhiều hơn."
Mẹ Mạch Đinh sắc mặt tái nhợt, nhìn cậu đang lái xe phía trước, may là đang gọi điện thoại nên không nghe thấy. Sau đó quay sang, kinh ngạc nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Mạch Đinh, cười đến tít cả mắt.
"Không được phép nói như thế nữa." Mẹ Mạch Đinh quát lớn.
"Có cậu ấy, con chẳng sợ gì cả." Mạch Đinh không thèm nhắc lại, tựa vào cửa sổ.
Chúng ta là nam, cho nên chúng ta không thể yêu nhau.
Vớ vẩn!
Chính tớ còn không thể ngăn mình yêu cậu, huống hồ là bọn họ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top